Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 47: Gia sẽ thu



Nhược Ly nhìn họ, độtnhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, "Bổn hoàng tuổi còn nhỏ quá,tạm thời không cần lấp đầy hậu cung, chúng Tần phi cũng không cần vì bổn hoàng chịu tội, có Ám vương điện hạ ở đây, các ngươi nên hỏi một chút ý kiến của ngài ấy?"

Nhược Ly trên mặt mang theo vẻ hả hê liếc DạLy Lạc một cái, ai kêu vừa rôi hắn không để ý tới nàng, ở đó xem náonhiệt vậy nàng sẽ đưa cái củ khoai nóng bỏng tay này giao cho hắn, xemhắn làm thế nào.

Dạ Ly Lạc bất đắc dĩ nhìn Nhược Ly, dù trên mặtkhông nhìn ra hỉ nộ, nhưng nhưng trong nháy mắt không khí trở nên hếtsức đè nén, trong lòng Ám Vương điện hạ anh minh thần võ của chúng tanhất thời trở nên chua xót, sóng cuộn biển gầm, tiểu nha đầu này lại vui mừng đẩy hắn cho nữ nhân khác, hơn nữa không chỉ một mà là rất nhiều nữ nhân.

Hắn lại quay đầu lại xem biểu tình của Nhược Ly, hiểnnhiên tiểu nữ nhân này không hề có chút lo lắng, một dạng như đang xemhắn sẽ làm thế nào khiến Dạ Ly Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, thậtmuốn lập tức nhào qua hung hăng giày xéo cặp môi anh đào trên cái miệngnhỏ nhắn đang cười kia.

Chúng nữ yêu vừa nghe Yêu Hoàng đẩy cácnàng cho Ám vương, trong lòng lo lắng nửa nọ nửa kia, dù sao không cầnlàm chuyện biến thái như chuyển đổi giới tính như cũng tốt, họ cũng quen làm một nữ nhân rồi, nhưng truyền thuyết ám vương hết sức tàn nhẫn,không biết tương lai của các nàng có thể thảm hại hơn hay không.

Chuyện này quan hệ đến tính mạng bản thân, bọn họ từng người cũng đều to gankhẽ nâng đầu lên len lén liếc Ám vương, nhưng chỉ một cái nhìn này lạikhiến ba nghìn mỹ nữ đang quỳ gối kia kinh diễm.

"Bổn hoàng cũngkhông làm khó các ngươi, nếu nguyện ý đi thì đến Nội Vụ phủ lãnh mộtphần trợ cấp để về quê, nếu không muốn đi, thì cho các ngươi đi theo Ámvương vậy."

Một số phi tần tuổi cao là hoàn toàn bất đắc dĩ đitheo hợp náo nhiệt, hôm nay nhìn thấy dung nhan của Ám vương liền cảmthấy xấu hổ, làm sao lại không biết điều nương nhờ vào được, đều đứngdậy vái một cái rồi rời đi.

Họ vừa đi đại điện trong nháy mắttrống hơn phân nửa, còn lại đều là những tiểu nữ yêu trẻ tuổi xinh đẹp,họ đều muốn suy tính cho tương lai của mình.

Nhược Ly nhìn bọn họ rời đi, thoả mãn gật gật đầu, những nữ yêu kia vừa rời khỏi cũng chỉcòn lại cũng khoảng hơn trăm người, xử lý cũng dễ dàng hơn.

"Nôtì nguyện di theo Yêu Hoàng Điện hạ! Hậu cung dù sao còn cần người xửlý, mong rằng Yêu Hoàng Điện hạ thành toàn!" Văn Hoàng quý phi lại bấtđồng với những người khác, không muốn đi theo Ám vương mà chỉ muốn lưulại hoàng cung làm quản gia.

Nhược Ly suy nghĩ cẩn thận, bây giờmặc dù hậu cung không có nữ nhân, nhưng dù gì những cung nữ và những thị vệ kia cũng cần có người quản lý.

"Được, Văn Hoàng quý phi,hiện tại hoàng cung trăm việc đang đợi làm, vậy những cung nữ kia sẽgiao cho ngươi! Hi vọng ngươi sẽ không làm bổn hoàng thất vọng!"

Nàng nhìn nữ yêu nhu nhược yếu đuối trước mắt, mặc kệ nàng ta có ý định gì,chỉ cần nàng an phận thống trị hậu cung cho tốt là được, nàng cũng sẽmặc kệ nàng ta, nhưng nếu nàng ta giở trò gì nàng cũng sẽ không tha nàng ta.

"Tạ Yêu Hoàng Điện hạ thành toàn! Nô tì xin được cáo luitrước!" Nàng ta nói xong nhẹ nhàng cúi đầu, lui ra sau một bước rồi xoay người rời đi.

Nhược Ly vừa muốn mở miệng xử lý đám phi tần cònlại nhưng Dạ Ly Lại lai lên tiếng cướp lời "Các ngươi thật lòng muốn đitheo Bổn vương?" Mặc dù hắn lên tiếng, nhưng hắn lại không hề nhìn đámnữ yêu kia mà chỉ nhìn Nhược Ly.

Trong mắt của hắn ẩn chứa sự hờn dỗi nhưng vẫn không giấu diếm sự cưng chiều, tay cũng không còn nhànrỗi, không chút để ý nghịch ngợm mái tóc dài của Nhược Ly, giống như lúc bình thường vuốt lông của nàng vậy

Nhược Ly có chút sợ hãi khibị Dạ Ly Lạc nhìn như vâỵ, luôn cảm giác chuyện này mình cũng đùa hơiquá rồi, nhưng lời đều đã nói ra, Dạ Ly Lạc lại không cự tuyệt nên nàngcũng không thể thu hồi lại, chột dạ ho khan một tiếng, sau đó vội vàngcúi đầu không dám nhìn Dạ Ly Lạc.

Ai có nhãn lực tốt dĩ nhiên cóthể nhìn ra đươc tâm tư Ám vương đối với Yêu Hoàng hiện tại, cũng biếtđiều đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát sau, Nhược Ly nhìn chỉ còn sót lạihai mươi mấy nữ nhân, trong lòng rất hài lòng, nhưng do Dạ yêu nghiệtvừa rồi mới nói muốn thu bọn họ nên nàng có chút luống cuống, vội vànghỏi một câu, "Ám Vương điện hạ thật muốn thu họ?" Vừa nói vừa nháy mắt, ý bảo là nếu hắn không vui thì nàng sẽ xử lý.

Vậy mà Dạ Ly Lạc chỉ khẽ cười, căn bản không để ý tới ám hiệu của Nhược Ly, tự nhiên nói,"Là của tiểu Nhược Ly tự mình đưa gia, gia có thể không muốn được? Huống chi dáng vẻ của họ cũng không tệ, gia sẽ thu! Đỡ cho tiểu Nhược Ly khóxử."

". . . . . ."

Nhược Ly có một cảm giác là tiền mấttật mang, không chỉnh được hắn ngược lại làm cho mình rất ấm ức, nhìn vẻ mặt hết sức nghiêm túc của hắn, trong lòng nhất thời khó chịu, ngườinày thật sự là muốn thu đám mỹ nữ này thật sao!

Nhược Ly tronglòng khinh thường, Dạ yêu nghiệt cũng quá không biết xấu hổ, đưa hắn thì hắn liền thu sao, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng không thểra mặt phản đối, nếu không còn gì là hoàng uy, ngay sau đó hanh hanh tức tức nói, "Nếu Ám Vương vui mừng đồng ý, vậy các ngươi theo hắn đi!" Lời này nghe thế nào cũng thấy có một sự cắn răng nghiến lợi mà nói.

Dạ Ly Lạc nín cười, khoát tay áo, "Ám vương phủ vừa đúng thiếu một ít thức dinh dưỡng cho cây, các ngươi đã muốn đi theo gia, vậy coi như là vìgia cống hiến!"

". . . . . ." Nhược Ly không còn gì để nói.

Phía dưới vừa nghe, nhất thời tiếng kêu rên vang lên một hồi, nhưng chỉ kêuhai tiếng, trong nháy mắt những nữ yêu kia liền bị hơn mười ám vệ nhảyra đánh ngất xỉu mang đi.

Lúc này Nhược Ly mới phát giác tronglòng thoải mái hơn, nếu Dạ yêu nghiệt thật sự thu đám nữ nhân này, nàngliền không để ý tới hắn, không, nàng sẽ xây cả một hậu cung khổng lồ,ngày ngày ngắm mỹ nam cho hắn tức chết..

Nhưng lúc quay đầu lạinhìn thấy Dạ Ly Lạc đang đứng đó cười đẹp đến kinh tâm động phách, nàngnhất thời sáng tỏ, Dạ yêu nghiệt lại đùa bỡn nàng nữa rồi, trong nháymắt giận ghê gớm, suy nghĩ cả nửa ngày nàng mới minh bạch nàng tức giậnkhông phải càng khiến cho hắn được xem náo nhiệt hay sao.

"Cáingười này lại trêu chọc ta! Không có phúc hậu!" Nhược Ly tức giận bấtbình nói, nàng còn buồn bực, cái vẻ thùy mị nết na kia làm sao có thểđược Dạ yêu nghiệt cuồng sạch sẽ chọn trúng chứ, nếu vậy mặt trời mọcđằng tây rồi.

"Gia chỉ nói thu, lại không nói gì khác, thế nào?Tiểu Nhược Ly của gia đang ghen sao?" Đây là Dạ yêu nghiệt được tiệnnghi còn ra vẻ, sự tức giận vì vừa rồi bị nàng làm lơ trong nháy mắtbiến mất khi nhìn thấy vẻ đáng yêu này của nàng.

". . . . . ."Đánh chết Nhược Ly cũng không thể thừa nhận, hừ lạnh một tiếng liền đứng dậy muốn đi, cái hoàng cung rách này còn có nhiều chuyện như chưa đượcxử lý, thật là vừa nghĩ tới liền nhức đầu, nào có thời gian ở chỗ nàycho hắn chọc tức.

"Nhất định kế tiếp Hồ Vương sẽ không anphận." Dạ Ly Lạc thấy nếu đùa giỡn Nhược Ly nữa nhất định sẽ làm chonàng xù lông, liền đổi chủ đề nhắc nhở nàng.

Nhược Ly nghe vậytrong lòng cũng hơi lúng túng, hôm nay nàng chỉ có một danh phận này,phía dưới nhiều yêu Hầu vương nhìn chằm chằm nàng như vậy, ngay cả người trong tộc của mình cũng không an phận, vị trí Yêu Hoàng này quả thậtkhông dễ làm.

"Yên tâm, gia đã phái người giám sát rồi, nhưng mấy ngày này nàng đừng rời khỏi gia biết chưa, đỡ xảy ra chuyện gì." Dạ LyLạc biết Nhược Ly đã mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa đăng cơ,khó bảo toàn những yêu Hầu vương kia không giả vờ ngớ ngẩn hành thíchnàng.

Nhược Ly như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sáng mai các yêu Hầu vương sẽ lần lượt kéo tới tham bái, đến lúc đó thật nàng sẽ thật sự đau đầu đây.