Thịnh Thế Trà Hương

Chương 7-1: Bí mật trên xiêm





<tbody>Trước đó bất kể thế nào cũng không sợ hãi mà phản kháng, hiện tại đã có hi vọng, tự nhiên không thể giống như vừa rồi làm loạn ầm ĩ, cũng phải dựa theo tâm ý của bề trên, làm cho bọn họ thoải mái mới được.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên lại hướng Đại phu nhân cung kính quỳ xuống, nếu xuyên không vào thời đại tôn ti trên dưới rõ ràng như thế này, không thể thương tiếc đầu gối của bản thân được. Điều này, từ lúc xuyên qua nàng đã tiếp nhận, cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Đại phu nhân mặt không chút thay đổi nhìn Tần Thiên đang quỳ xuống dập đầu.
Nha đầu phía trước bộ dáng giương nanh múa vuốt đã biến mất tăm, thay vào đó là bộ dáng dịu ngoan thực giống như một người khác.
Thức thời như vậy, quả thật là người thông minh.
Đại phu nhân lại giật giật thân mình, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối, một bàn tay chậm rãi có tiết tấu vuốt mu bàn tay kia, bên cạnh Nguyệt nương nhìn thấy động tác nhỏ này của Đại phu nhân, trong lòng có chút kỳ quái.
Bởi vì nàng biết, chỉ ở thời điểm tâm tình vui sướng phu nhân mới có động tác này.
Nhưng mà vừa rồi phu nhân rõ ràng có bộ dáng tức giận mà.
Nguyệt nương nhãn châu chuyển động, quay đầu nhìn Tần Thiên phía dưới, mím miệng, có chút suy nghĩ.
Bên này, Tần Thiên sau khi hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, lại ngẩng lên nhìn bà.
Lúc nói chuyện trước tiên nên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đây là thói quen của Tần Thiên ở kiếp trước. Điều này khiến đối phương cảm nhận được sự tự tin của nàng cũng như khẳng định sự tôn trọng đối phương.
Ở bên cạnh, bọn hạ nhân không ai dám nhìn thẳng mặt chủ tử. Hành vi của Tần Thiên mặc dù có chút vượt khuôn phép nhưng cũng đem lại một loại cảm giác đặc biệt.
Sự đặc biệt, luôn khiến người khác phải chú ý.
“Hồi phu nhân …” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân chậm rãi nói: “Phu nhân có lẽ không biết, nhóm nô tỳ bị bán vào đây, một tháng nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quần áo của chủ tử. Nô tỳ từng hỏi qua các tỷ tỷ ở phòng giặt, các nàng làm ở đó đã được vài năm, rất ít khi có cơ hội giặt tẩy quần áo của chủ tử. Cho dù là có, cũng chỉ là các kiện quần áo cũ. Xiêm y mới tinh của Lý di nương quả quyết sẽ không tới phiên chúng ta giặt tẩy”.
Đại phu nhân mặt lộ vẻ nghi hoặc, bà vốn tên là Giang Hoa Anh, nhà bên ngoại là thương gia nổi danh huyện Tô Thành, trong nhà là nhi nữ duy nhất, được nuông chiều từ bé, lúc gả đến trang phủ tuy rằng trên danh nghĩa là chủ mẫu quản lý sự vụ, nhưng chỉ toàn chuyện vụn vặt, căn bản không cần bà phải quan tâm đến. Về phần sau khi Trang lão gia qua đời, bà một lòng một dạ tập trung quản lý vào sinh ý của Thịnh Thế Trà Hành, mọi chuyện ở hậu viện đều giao cho Lý di nương lo liệu, những loại chuyện như thế này bà biết rất ít.
Bà làm sao có thời gian rảnh rỗi quan tâm, xiêm y trên người mình rốt cục là do ai giặt tẩy.
Nguyệt nương đứng một bên thấy phu nhân không biết, ngay bên tai bà nhỏ giọng nói quần áo của chủ tử đều do nha hoàn trong viện giặt tẩy. Việc này, thân là nha hoàn nàng ta đương nhiên biết.
Nói rõ ràng như vậy, Đại phu nhân cũng hiểu được ý tứ trong đó.
“Tiếp tục nói”. Đại phu nhân thản nhiên nói.
Tiếp theo Tần Thiên nhất nhất kể lại việc Linh Nhi cô nương bỗng nhiên đưa quần áo Lý di nương tới, Tống ma ma cầm quần áo đưa cho nàng và Tiểu Mai giặt tẩy. Sau đó các nàng lại phát hiện mình trở thành kẻ chết thay, nên mới cố gắng nghĩ ra biện pháp thoát thân.
Tần Thiên kiếp trước tốt xấu cũng tốt nghiệp đại học, tự thuật dĩ nhiên lời lẽ rõ ràng, có trật tự, chỗ nào nên nhấn mạnh, chỗ nào chỉ nên lướt qua nhưng muốn lưu lại ấn tượng cho Đại phu nhân thì dừng câu đắn đo một lúc.
Trong lúc kể lại, nàng đều khẳng định chủ ý là do mình nghĩ ra, Tiểu Mai chỉ giúp đỡ một bên.
Tiểu Mai lúc đó chỉ cúi đầu, không dám nói một câu.
Đại phu nhân tinh tế nghe, từ đầu đến cuối mày cũng không nhấc lên một chút nào, Tần Thiên cố gắng đánh giá nhưng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng bà. Chờ Tần Thiên nói xong, Đại phu nhân chỉ thản nhiên nói: “Cũng khó cho ngươi nghĩ ra biện pháp như vậy, quần áo bị Hỉ Thước cắp đi, chẳng những không thể truy cứu tổn hại còn ứng với điềm lành, khiến Lý di nương vui mừng”.
Nói xong lời cuối cùng, Đại phu nhân bỗng nhiên kéo dài thanh âm, làm cho tâm Tần Thiên cũng nhảy lên theo.
“Hồi phu nhân, nô tỳ lúc ấy chỉ mong mình không bị trách phạt…”
Câu này nói rõ ràng, nàng không có chủ ý đi lấy lòng ai.
Tuy rằng đến đây chỉ có một tháng, nhưng nàng cũng nghe ra giữa Đại phu nhân và Lý di nương có mâu thuẫn.
Đại phu nhân nhẹ nhàng cười: “Ngươi cũng khá thành thật”. Bà nhấc chung trà bên cạnh, nhấp mấy ngụm, lại để xuống, hỏi tiếp: “Ta chỉ rất kỳ quái, ngươi làm thế nào để đám Hỉ Thước cắp bay kiện quần áo kia đi? Chẳng lẽ ngươi có thể ra lệnh cho chúng nó hay sao?”</tbody>