Thịnh Thế Đích Phi

Chương 4: Tính Toán Của Vương Thị



Editor: Leticia

Beta: Tiểu Ly

Trong viện Phương Nghi của đương gia chủ mẫu Diệp phủ, sắc mặt Vương thị tái nhợt, vẻ mặt nhăn nhó tức giận mắng Diệp Ly, Từ phu nhân và cả nhà Từ thị. Những mảnh vỡ nát của chén trà đồ sứ rơi đầy trên mặt đất, Diệp Oánh xinh đẹp mềm yếu, im lặng đứng ở một bên, nhìn mẫu thân trút hết lửa giận, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

“Nương, ngài đừng tức giận, hại đến thân thể, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Đợi đến lúc Vương thị đã trút được gần hết tức giận, Diệp Oánh mới tiến lên bày ra vẻ mặt ân cần và lo lắng nói.

Vương thị thấy con gái có vẻ mặt mềm mỏng khôn ngoan, trong lòng không khỏi tràn đầy uất ức, lôi kéo Diệp Oánh mà rơi nước mắt: “Mẫu thân vất vất vả vả lo liệu vì cái phủ này nhiều năm như vậy, đã có lúc nào ủy khuất ả ta? Hôm nay ả ta rõ ràng còn muốn đoạt một chút đồ cưới kia với con. Nữ nhi ngoan, con gả vào Lê Vương phủ, nếu là thiếu đồ cưới thì không chỉ có bản thân con bị mọi người cười chê, mà lại còn làm nhục nhã đến thể diện của Chiêu Nghi nương nương đấy. Những chuyện mẫu thân làm chẳng phải là vì trong phủ mà suy nghĩ sao? Mà con nha đầu chết tiệt kia rõ ràng đã sớm đợi người của Từ gia đến thăm để nói về chuyện này!”

Đôi mắt long lanh như nước của Diệp Oánh chợt lóe sáng, dịu dàng cười cười nhẹ giọng trấn an Vương thị: “Nương, Lê Vương điện hạ là thật tâm đối đãi với nữ nhi đấy, tất nhiên sẽ không ghét bỏ đồ cưới của chúng ta ít. Huống hồ. . . chuyện lần này cũng thật sự đã uất ức cho tỷ tỷ rồi, cho tỷ tỷ nhiều thêm một chút đồ cưới cũng là chuyện nên làm đấy. Người ngoài thấy được cũng sẽ biết là nương là người từ bi rộng lượng, không bạc đãi nữ nhi của vợ cả, không phải sao? Còn về nhị tỷ tỷ. . . Tất nhiên tỷ ấy sẽ hiểu được nỗi khó xử của nương.”

Vương thị ngẩn người, nhớ tới cái Diệp Ly có dung mạo và thần thái cực kỳ giống với Từ thị kia, rồi lại nhìn bộ dạng cố nén ủy khuất của nữ nhi nhà mình, lửa giận trong lòng cũng không lan ra được nữa. Bà kéo tay Diệp Oánh mà vỗ vỗ, nói: “Con yên tâm, nương nhất định sẽ không ủy khuất con. Cho dù không quản đến đồ cưới của con, mẫu thân cũng quyết không thể để cho con nha đầu kia mang theo nhiều đồ cưới như vậy về nhà chồng!” Cuối cùng trong giọng nói đã có hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Oánh lo lắng nhíu mày: “Vậy nương muốn làm như thế nào?”

Vương thị tất nhiên là đã có tính toán từ trước, tự đắc cười nói: “Nương tự có chủ ý, con cứ chuẩn bị đồ cưới thật tốt là được.”

Diệp phủ có một thứ nữ là Chiêu Nghi bây giờ đang được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, bây giờ lại có hai nữ nhi phân biệt tứ hôn cho Lê Vương được bề trên sủng ái nhất hiện nay và thế tập Định quốc vương duy nhất của Đại Sở. Bây giờ Diệp gia tất nhiên là nước cao thuyền lớn, như mặt trời ban trưa (cực kỳ hưng thịnh), một khi tin tức tứ hôn được truyền ra, quan lại quyền quý đến bái phỏng Diệp phủ sẽ nối liền đến không dứt, mãi cho đến khi làm cho Vương thị và Diệp lão phu nhân muốn cao hứng cũng không nổi nữa.

Trên dưới Diệp phủ đương nhiên cũng vội vàng chuẩn bị cho hôn sự và đồ cưới của hai cô nương. Đương nhiên, chuẩn bị cho Tứ tiểu thư Diệp Oánh vẫn được coi trọng hơn. Bởi vì Vương thị nói là hôn kỳ của Tứ tiểu thư hôn sớm hơn nửa tháng so với Tam tiểu thư, cứ chuẩn bị hết cho Tứ tiểu thư trước rồi lại chuẩn bị cho Tam tiểu thư cũng còn kịp. Kỳ thật trong lòng hạ nhân của Diệp gia đều biết rõ, Vương thị căn bản là không muốn chuẩn bị đồ cưới cho Tam tiểu thư, đương nhiên là có vật gì tốt thì cứ nhanh chóng chuẩn bị cho Tứ tiểu thư xong nói sau.

May mà vẫn còn Diệp lão phu nhân là người biết rõ nặng nhẹ, tuy là giữa Lê Vương và Định Vương thì cũng nặng nhẹ có khác, nhưng giống nhau cũng đều là người mà không phải Diệp gia bọn họ có thể đắc tội được. Sau khi Vương phu nhân tâm không cam tình không muốn mà nhả ra tám cái thôn trang, mười hai gian cửa hàng, còn có ba cánh rừng trong khu vực, lại lấy từ trong quỹ công ra một vạn lượng bạc xin một vị trục lý (chị em dâu) trong tộc giúp đỡ đặt mua đồ cưới. Lại từ trong vốn riêng của chính mình rút ra một vạn lượng cho Diệp Oánh thêm đồ nữ trang, xem như trấn an Vương thị. Tuy Vương thị không cam lòng, nhưng cũng không dám công khai phản bác Lão phu nhân, chỉ phải oán hận giao khế đất ra rồi nắm chặt ngân phiếu mà Lão phu nhân cho đi ra ngoài.

Phu nhân đến thay Diệp Ly đặt mua đồ cưới là đường tẩu của Diệp Thượng thư, tuy lão gia trong nhà chỉ là quan ngũ phẩm không hiển hách bằng Diệp gia, nhưng cũng là người phúc hậu. Bình thường giữa chị em dâu với nhau cũng đã được nghe nói không ít về chuyện của Tam cô nương này, vì thế cũng có chút đồng tình với cái Diệp Ly – đích nữ của Diệp gia này. Bình thường Diệp Ly rất ít đến nhà thân thích, chỉ cảm thấy là một cô nương nhã nhặn lịch sự, chứ không hề là người hư hỏng kinh khủng như những lời mà người ngoài nói, tất nhiên cũng hiểu rõ được những lời kia chỉ sợ đều là do Vương thị cho người tung tin ra ngoài đấy. Hôm nay vừa thấy, tuy không xinh đẹp đến làm cho người ta phải rung động giống Nhị cô nương Diệp gia, cũng không xinh đẹp mỏng manh mà đáng yêu động lòng người như Tứ cô nương, nhưng khí chất nhã nhặn lịch sự lại thanh nhã, lời nói cử chỉ cũng vô cùng đứng đắn, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh kia, nhìn thì lặng như nước nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khác biệt so với những cô nương khác. Mặc dù không giống với hình tượng giai nhân mềm mại dịu dàng mà rất nhiều nam nhân yêu thích, nhưng so với những cô nương khác của Diệp gia thì tuyệt đối cũng chẳng kém gì. Không khỏi có chút ấm ức thay cho Diệp Ly, gả cho một Vương gia phế vật là ma ốm bệnh tật liên miên thì cũng thôi đi, của hồi môn một vạn lượng tại gia đình bình thường thì đã xem như là rất nhiều rồi, nhưng so với đại cô nương đã xuất giá sớm vài năm của Diệp gia thì còn không bằng. May là lão thái thái anh minh, trả lại các thôn trang, cửa hàng của vợ cả chính thức của Diệp gia cho Tam cô nương, nếu không thì chỉ riêng chuyện này, Diệp gia chỉ sợ là sẽ khó coi.

Diệp Ly thu hồi được sản nghiệp mà mẫu thân lưu lại nên tâm tình rất tốt, cũng chẳng muốn đi so đo Lão phu nhân cho Diệp Oánh thêm một vạn lượng, còn có Vương thị liên tiếp dùng rất nhiều tiền trong quỹ công để xử lý chuyện của hồi môn cho Diệp Oánh. Trong nhà thì cũng phải có hài tử được cưng chiều và hài tử không được cưng chiều, đến mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn đất. Diệp gia cưng chiều Diệp Oánh hơn một chút thì nàng cũng không có ý kiến gì, chỉ cần đừng gây khó dễ cho thể diện của mình là được rồi. Còn về tương lai, tuy nàng không cho rằng về sau cái nhà mẹ đẻ này có thể nâng đỡ cho mình được bao nhiêu, nhưng cũng không thể còn chưa xuất giá đã cãi nhau trở mặt với nhà mẹ đẻ rồi. Bỏ ra thời gian hai ngày đối chiếu lại sổ sách của cửa hàng một lần, kết quả lại làm cho Diệp Ly phải cau mày thật chặt. Mười hai gian cửa hàng thì đã có năm gian trong đó thua lỗ, bốn gian duy trì không lỗ không lãi, ba gian còn lại chính thức kiếm được tiền thì cũng chỉ là một món lợi nhỏ mà thôi. Tám cái thôn trang thì có bốn cái cũng không phải là cửa hàng lúc đầu, Vương thị giải thích là lúc trước khi Chiêu Nghi tiến cung thì đã có bốn cái thôn trang cho Chiêu Nghi dùng để chi tiêu rồi, bởi vậy mới lấy bốn cái ở trong phủ để bù vào. Diệp Ly không cần nhìn cũng biết bốn thôn trang đó như thế nào rồi. Nếu như không phải nàng đi trước một bước nói với Lão phu nhân, chỉ sợ đợi đến lúc nàng đòi lại thôn trang, cả tám cái thôn trang đều bị đổi qua một lượt rồi.

Sáng sớm, lúc đến vấn an, Diệp Ly nói một tiếng với Lão phu nhân rồi dẫn Thanh Sương đi ra ngoài kiểm tra cửa hàng.

Diệp Ly rất ít khi đi lại ở bên ngoài, trong kinh thành dường như không có ai biết mặt nàng, đi dò xét một vòng không chỉ có mắt Thanh Sương bốc lên lửa giận, mà ngay cả Diệp Ly tự nhận là người có tâm tính tốt cũng bị chọc đến tức giận không nhẹ. Mười hai gian cửa hàng thì có đến bảy chưởng quầy của bảy gian hàng là mới nhận chức trước hai ngày khi cửa hàng đến trong tay nàng, không biết những chuyện trước đây của cửa hàng. Còn có một cửa hàng đồ trang sức nhìn thì người đến người đi, nhưng xem sổ sách thì tất cả đều là thua lỗ. Mà về phần hai cửa tiệm có lãi, thì tiểu nhị trong cửa hàng đồ cổ mặt ủ mày chau, mà ngay cả trên quầy cũng dính không ít tro bụi, có người vào xem hàng mới là kỳ lạ đấy.

“Tiểu thư, phu nhân thật quá đáng. Trở về nhất định phải nói cho Lão phu nhân và lão gia!” Thanh Sương phẫn hận mà nói.

“Nói thì thế nào? Hai nữ nhi của bà ta bây giờ một người là Chiêu Nghi, lập tức sắp được thăng làm phi rồi, còn một người lại sắp trở thành Lê Vương phi, muội cảm thấy phụ thân và bà nội sẽ đối xử với bà ta thế nào đây?” Diệp Ly nhìn Thanh Sương, cười nhạt nói. Thanh Sương nghẹn giọng, phẫn hận bất bình: “Chẳng lẽ cứ như vậy là xong rồi? Phu nhân rõ ràng là muốn làm cho tiểu thư mất mặt. Mang theo cửa hàng như vậy với tay không bị gả đi thì có cái gì khác nhau?”

“Mất mặt sao? Vậy phải xem cô nương nhà muội là ta cảm thấy mất mặt thì mới là mất mặt, ta không cảm thấy mất mặt thì sẽ là không mất mặt.”

Thanh Sương trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn qua tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư có chủ ý tốt gì sao?”

Thế nhưng Diệp Ly chỉ cười không nói, vòng qua Thanh Sương, tiếp tục đi về phía trước. Thanh Sương nhăn mũi, vẻ mặt vui mừng đi theo: “Tiểu thư, phía trước là cửa hàng cuối cùng rồi. Thận Đức Hiên, là một tiệm đồ cổ.”