Thịnh Thế Đích Phi

Chương 30: Công chúa Tê Hà



Editor: Tiểu MộngBeta: Tiểu TuyềnTrên lầu hai của Sở Hương các.

Một cái bóng xinh đẹp, diễm lễ vội vã vọt từ trong nhã gian ra, mắtthấy sẽ chạm vào tiểu nhị đang bê khay thức ăn. Trong nháy mắt đó MộDung Đình nhảy ra muốn kéo nàng kia lại những đã chậm mất một chút,khiến cho ống tay áo đỏ tươi kia lướt qua tay mình.

“Cẩn thận!” Gần như đúng lúc nữ tử váy hồng kia đụng phải bát canhnóng hổi văng ra từ khay thức ăn mà tiểu nhị đang bưng, Diệp Ly tiện tay cầm lấy cái chén trên bàn ném qua, lực đạo và vị trí chính xác khiếnbát canh nóng hổi hơi chệch về phía bên trái. Một trận loảng xoảng vanglên, bát canh nóng rơi xuống đất, còn mấy đĩa thức ăn dư lại trên khay,vì được tiểu nhị cố gắng giữ chặt, nên chỉ bị rớt vài giọt lên y phụccủa một vị khách, không gây ra tổn thất nghiêm trọng nào.

Cả lầu hai nhất thời lâm vào yên tĩnh, tiểu nhị mặt trắng bệch nhìnbát canh nóng văng trên mặt đất rồi lại cảm kích nhìn tiểu thư váy xanh. Nếu như vị cô nương kia không ném chén thì bát canh mới nấu còn đangsôi sùng sục kia rất có thể sẽ rơi vào đầu công tử đang ngồi tựa vào cầu thang hoặc có thể văng xuống những vị khách đang ngồi bên dưới, nữ tửváy hồng kia hẳn chưa ý thức được hậu quả mình có thể gây ra, vì sau khi bị Mộ Dung Đình kéo lại còn tức giận vung tay, nói: “Càn rỡ! Dám ngăncản bổn công chúa trút giận!”

Lúc này đám người Tần Tranh mới nhận ra, nữ tử áo hồng này chính làcông chúa Tê Hà của nước Nam Chiếu mà mấy ngày trước đã gặp ở thịnh hộibách hoa.

Mộ Dung Đình không sợ nàng ta nên cười lạnh nói: “Muốn tức giận thìvề Nam Chiếu của ngươi đi. Ở tửu lâu người ra người vào đông đúc mà cònxông bừa ra ngoài. Nếu làm người khác bị thương thì sao?”

Sắc mặt công chúa Tê Hà rất khó coi, hẳn là tâm tình đang lúc khôngtốt, liền khinh thường xùy một tiếng: “Chẳng qua chỉ là mấy tên dân đenthôi, bổn công chúa làm bị thương thì sao chứ?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của tất cả các khách nhân ở lầu hai đềuthay đổi. Phải biết rằng Sở Hương các này là tửu lâu tốt nhất kinhthành, giá cả rất cao, người dân bình thường không thể nào chi trả nổi.Những người ra vào nơi đây không phú cũng quý, công chúa Tê Hà nói năngẩu tả đã đắc tội với những người ở chỗ này rồi. Hoa Thiên Hương đứngdậy, nụ cười xinh đẹp cũng thêm vài phần lạnh lùng nhưng vẫn cao nhã,quý phái: “Dù là dân đen thì cũng là dân đen của Đại Sở ta, hình như còn chưa đến mức để cho một công chúa của một tiểu quốc đến nơi này sỉnhục.” Nước Nam Chiếu là nước nhỏ, yếu, nếu không phải ba nước lớn mấytrăm năm nay chinh phạt, chiến tranh, kiềm chế lẫn nhau thì Nam Chiếunho nhỏ kia đã sớm bị thâu tóm rồi.

“To gan!” công chúa Tê Hà trầm mặt, tức giận trừng Hoa Thiên Hương.Hoa Thiên Hương cũng hất cằm trừng lại, không chút yếu thế. Chỉ là Chủcông một nước nhỏ thôi, tôn trọng nàng ta cũng vì nể mặt Trưởng côngchúa Chiêu Dương, nàng ta lại cho rằng quý tộc Đại Sở đều sợ nàng sao?

“Công chúa Tê Hà, Sở Hương các là nơi nào, hẳn ngươi cũng biết rõràng, nếu làm người khác bị thương, chỉ sợ ngay cả Trưởng công chúa cũng không giúp được ngươi.” Tần Tranh cười nhạt, ánh mắt nhìn công chúa TêHà cũng không dịu dàng như trước.

Sắc mặt công chúa Tê Hà khẽ đổi, nàng hừ một tiếng rồi quay sang nhìn bóng lưng nam tử suýt bị dội bát súp vào người: “Hắn không phải làkhông có chuyện gì sao? Các ngươi đừng xen vào việc của người khác nữa.”

Hoa Thiên Hương thu hồi ánh mắt, cười nhạt, nói với Mộ Dung Đình: “Mộ Dung được rồi. Dù sao cũng là công chúa ngoại bang nên không biết nóilời xin lỗi đâu. Bình thường chúng ta gặp phải thì đi đường vòng làđược, ai biết lần sau ai sẽ gặp xui xẻo.” Mộ Dung Đình như gặp chuyệnlạ, nhìn công chúa Tê Hà từ đầu xuống chân, gật đầu nói: “Thiên Hươngnói rất đúng, tất cả mọi người hôm nay hãy coi như gặp xui đi. Ai bảotâm tình công chúa Tê Hà vĩ đại của chúng ta không tốt chứ? Tiểu nhị, bị dọa ngu rồi sao, còn không đi thu dọn.” Tiểu nhị bị bất ngờ bởi tìnhhuống vừa rồi liền vội vàng xin lỗi các khác nhân, nhanh chóng đi thudọn mảnh vở.

“Tiện nhân!” công chúa Tê Hà tức xanh cả mặt, giật trường tiên bên hông xuống, định đánh Hoa Thiên Hương.

“Thiên Hương!” Tần Tranh kinh hô.

Một bóng xanh bỗng xuất hiện, giữ lấy trường tiên. Diệp Ly một taykéo Hoa Thiên Hương ra, một tay mạnh mẽ bắt lấy trường tiên trước mắt,lòng bàn tay hơi đau đớn khiến Diệp Ly nhíu mày. Bởi vì vị trí ngồikhông thuận nên nàng chỉ có thể đưa tay ra kéo Hoa Thiên Hương lại rồiđỡ lấy trường tiên của công chúa Tê Hà. Nhưng lòng bàn tay cũng không có đau đớn như tưởng tượng, Diệp Ly nhìn lại thì không biết từ lúc nào cây roi đã rơi khỏi bàn tay của công chúa Tê Hà, sắc mặt nàng ta tái nhợtche mu bàn tay của mình, rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Ly. Đôi mày thanhtú của Diệp Ly chau lại, nhìn lướt qua những thực khách xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi vào vị nam tử ngồi gần cầu thang.

“Công chúa Tê Hà, ngươi là khách tới Đại Sở, dân Đại Sở ta kính ngươi mấy phần. Thói quen vung roi này của ngươi sợ rằng không thích hợp vớiĐại Sở, mong ngươi nhìn tự trọng với thân phận của mình.” Bỏ qua sự ngờvực trong lòng, Diệp Ly lạnh lùng nhìn công chúa Tê Hà, chậm rãi thu hồi trường tiên vào trong tay, Diệp Ly cũng không trả đồ lại cho nàng ta.Thời đại này, dù hoạt bát sinh động như Mộ Dung Đình cũng rất biết điều, công chúa Tê Hà này sao lại mang loại đồ chơi nguy hiểm thế trong người chứ? “Vật này, ta sẽ sai người mang đến quý phủ Trưởng công chúa.”

“Diệp Ly, ngươi cho rằng đạt được khôi thủ bách khoa vớ vẩn kia thìđắc ý lắm phải không? Không phải chỉ là một kẻ bị Lê Vương bỏ rơi, rồilại phải gả cho Vương gia vô dụng của Định Quốc Vương phủ sao? Hừ, bổncông chúa cũng thấy thương thay cho ngươi.”

Ánh mắt Diệp Ly càng thêm lạnh lùng: “Ta nghĩ, với đầu óc của côngchúa Tê Hà thì không thể nào hiểu nổi ý nghĩa và địa vị vủa Định QuốcVương phủ ở Đại Sở này đâu, tất nhiên cũng không thể hiểu được hoàng âncuồn cuộn của Đương kim Thánh Thượng. Hay là công chúa Tê Hà có trí nhớquá kém, kẻ vô dụng trong lời nói của ngươi lúc mười lăm tuổi đã từngquét sạch Nam Cương, hơn nữa Nam Chiếu còn là một trong số đó. Ngay cảmột kẻ vô dụng cũng không bằng, Công chúa điện hạ nước Nam Chiếu còn mặt mũi nào mà sống trên đời này? Lại dám ở nơi này nói năng bậy bạ? Còn về sự thương hại của công chúa, ta không nhận nổi, cứ giữ lại mà dùng chomình đi.” Ngữ điệu của Diệp Ly không tức giận, không dồn dập, nhưng chậm rãi, bình tĩnh như vậy lại khiến cho công chúa Tê Hà đang hả hê phảixanh mặt, sắc mặt lại từ xanh biến thành tím, rồi cuối cùng thì đen lại. Không ít các thực khách ở tại chỗ đều cúi đầu cười.

Hoa Thiên Hương vừa suýt bị hủy dung giờ phút này cũng khôi phục tinh thần, đi tới bên cạnh Diệp Ly cười nói: “A Ly, ngươi đã vạch trần nhược điểm của người ta rồi. Nước nhỏ như Nam Chiếu sao có thể hiểu nhiều như vậy. Chỉ hy vọng sau này trưởng công chúa sẽ dạy cho những người khácbiết đâu mới thực sự là phong phạm của một công chúa. Dù sao thì Trưởngcông chúa chính là nữ tử mẫu mực của nước ta.”

Mộ Dung Đình tức giận đi tới, vừa rồi không kịp cứu Hoa Thiên Hươngkhiến nàng sợ hãi vô cùng, lúc này mới kịp phản ứng lại, sao có thể đốitốt với công chúa Tê Hà chứ: “Thiên Hương nói đúng. Công chúa Tê Hà cũng chỉ vì quá hâm mộ A Ly mà thôi. Tuy A Ly không thể trở thành Lê Vươngphi nhưng lại có thể trở thành Định Vương phi. Không giống như côngchúa, ngàn dặm xa xôi… Hì hì…” Bị Tần Tranh thầm nhéo một cái, Mộ DungĐình miễn cưỡng thu lại lời định nói, chỉ cười hai tiếng thay thế, những ý tứ chưa nói hết kia mọi người đều hiểu cả.

“Các ngươi… Các ngươi…”

“Đã xảy ra chuyện gì? Tê Hà nàng đang làm gì ở đây?”

Cửa nhã gian lại bị mở ra, Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhíu chặt mày nhìntình cảnh trước mắt, ánh mắt nhìn mấy người Diệp Ly càng thêm âm trầm.

“Cảnh Lê ca ca, các nàng bắt nạt Hà nhi.” Thấy Mặc Cảnh Lê đi rangời, công chúa Tê Hà vội vàng chạy tới, trên mặt biểu lộ phong thái của một cô gái thật đáng yêu.

Ha…

Mọi người xung quanh đều làm ra vẻ ăn cơm nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên. Không phải Lê Vương điện hạ sẽ thành thân vào đầu tháng sau sao?Vậy mà giờ lại ở tửu lâu hẹn hò với công chúa Tê Hà là thế nào? Chẳng lẽ sau khi vứt bỏ Diệp Tam tiểu thư, Lê Vương điện hạ chuẩn bị vứt bỏ tiếp Diệp Tứ tiểu thư sao?

Mặc Cảnh Lê nhíu mày, nhìn Diệp Ly hỏi: “Có chút chuyện nhỏ cần gìphải phóng đại lên thế? Hay Diệp Ly ngươi muốn lấy lòng mọi người? Ngươi đừng hy vọng, Bổn Vương tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.”

Nếu như không phải trước mặt nhiều người, nhất định Diệp Ly sẽ cho hắn một trận khó quên. Không tự luyến ngươi sẽ chết à?

“Lê Vương điện hạ có cần mời Thái y không?”

“Cái gì?” Mặc Cảnh Lê sửng sốt.

Diệp Ly thản nhiên nói: “Hoang tưởng quá cũng là một loại bệnh, cần phải sớm chữa trị.”

Phì… Không biết là ai không nhịn được cười phá lên.

“Diệp Ly ngươi to gan!” Mặc Cảnh Lê không phải là kẻ có tính tìnhtốt, bị một nữ nhân mình đã vứt bỏ trêu đùa trước mặt đông người như vậy thì nhất thời giận tím mặt. Ánh mắt âm lãnh lóe lên sự ác độc, giơ taylên hướng Diệp Ly đánh tới. Ánh mắt Diệp Ly lạnh đi, xoay bàn tay nắmmột đồ vật giấu trong áo, chỉ chờ Mặc Cảnh Lê đến trước mặt.

Một cái bóng xám xẹt qua, bàn tay của Mặc Cảnh Lê liền dừng ở trướcmặt Diệp Ly, không thể nhúc nhích được nữa. Một giọng nói trầm thấp, ônhòa vang lên: “Lê Vương, ngươi có gì bất mãn đối với Vương phi tương lai của Bổn Vương sao?”