Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 49: Nha hoàn chi mê, ma chinh chi nhân



Cả phòng hoàn toàn rối tung, bàn ghế ngổn ngang, gương đồng bình sứbể nát. Mạn giường bị xé xuống, rơi rớt trên mặt đất. Giá cổ, bàn tràđều không ngoại lệ mà bị hất ngã. Mà đằng sau tấm bình phong tùng báchmai lan bị đẩy ngã kia, một nữ tử tóc tai tán loạn, quần áo đơn bạc, mặt mày dữ tợn đang đứng. Gời phút này, nàng chỉ mặc một kiện lí y màutrắng, đầu tóc rối bù, lộn xộn vô cùng. Trên mặt nàng còn vài vết thương do chính mình gây nên, móng tay còn dính máu, bên chân rơi đầy châungọc ngọc trâm vỡ nát.

Cảnh tượng như vậy lại xuất hiện trong khuê phòng của một tiểu thưxưa nay ôn hòa hiền thục, làm sao người ta không khiếp sợ cho được?

Cuối cùng vẫn là Nguyệt di nương hồi thần trước. Bà kêu lên một tiếngrồi chạy tới, ôm chầm lấy Thu Minh Trân đang muốn đập nát cái bình hoacuối cùng trong phòng.

“Minh Trân, con sao vậy, con đừng dọa di nương mà.”

Lúc đó, mọi người vốn đang ngẩn ngơ cũng hồi phục tinh thần. lão thái quân vội vàng phân phó:” Còn thất thần làm gì, mau đi tìm đại phu.”

“Vâng.” Lập tức có nha hoàn vội vàng rời đi.

Mà giờ khắc này, Thu Minh Trân lại đột nhiên khôi phục thần trí, nhìn cả phòng đầy người, nàng có chút kinh ngạc.

“Di nương? Tổ mẫu? Mẫu thân? Mọi người… sao lại ở đây?”

Nhị phu nhân sắc mặt xanh mét, đại phu nhân mang biểu tình xem kịch vui.

“Ta nói, Minh Trân à, con tâm tình không tốt nhưng cũng không nên làm ra động tĩnh lớn như vậy chứ.”

Vẻ mặt Thu Minh Trân mờ mịt. Nguyệt di nương buông nàng ra, lo lắng hỏi.

“Minh Trân, con sao vậy? Như thế nào lại…” Hai chữ phát điên bà không nói ra lời. Nữ nhi luôn trầm ổn nhu thuận, sao lại đột nhiên thô bạonhư vậy?

“Quả thực hồ nháo.”

Không chờ Thu Minh Trân trả lời, nhị phu nhân đã quát một tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn Nguyệt di nương.

“Đây là nữ nhi tốt ngươi dạy ra sao, đanh đá như vậy, sao có thể xứng là danh môn khuê đức?”

Nguyệt di nương run lên, cúi đầu nói:” Phu nhân danh môn vọng tộc, từ nhỏ đã nuôi nhị tiểu thư dưới gối. Thiếp vốn nghĩ, nhị tiểu thư đã họctập phu nhân rất tốt rồi, cho nên chỉ chỉ bảo sơ sài, khiến cho nhị tiểu thư hôm nay thất lễ như vậy, thiếp thân biết sai, thỉnh phu nhân tráchphạt.”

Nguyệt di nương quả thật cũng là người thông minh. Một phen khiêm tốn thỉnh tội, nhưng kỳ thật là chỉ trích nhị phu nhân là đích mẫu mà không giáo dục Thu Minh Trân cho tốt, khiến nàng hôm nay phát điên.

Trong mắt nhị phu nhân lóe lên tia tàn khốc. Lão thái quân cũng không muốn bọn họ cãi cọ nữa, lạnh giọng đánh gảy.

“Được rồi, đừng gây phiền phức nữa.”

Nhị phu nhân ngậm miệng. Nguyệt di nương là nha hoàn thị tẩm lão thái quân cấp cho nhị lão gia. Sau lại sinh được nhi tử nên nâng lên làm dinương. Vô luận là nhị lão gia hay lão thái quân thì vẫn có chút yêuthích nàng ta. Nhị phụ nhân là người thông minh, tất nhiên sẽ không đắctội lão thái quân.

Thu Minh Trân lúc này cũng phát hiện ra cả phòng hỗn độn, trong đầuxẹt qua rất nhiều ký ức đứt quãng khi mình phát điên. Mặt nàng trắngbệch, cuống quít quỳ xuống.

“Tổ mẫu…” Cũng không cầu xin gì, chỉ là anh anh khóc, đau xót vô cùng.

Lão thái quân nhíu mày, phân phó Thủy Tiên toàn thân thương tích, mặt mang đầy nước mắt bên cạnh.

“Còn không đỡ chủ tử của ngươi lên giường nằm.”

“Vâng.” Thủy Tiên lau khô nước mắt, vội vàng đi tới đỡ Thu Minh Trân. Thu Minh Trân cũng không đứng lên, mà là ngẩng đầu, trên mặt đầy sự bithương và hối hận.

“Tổ mẫu, tôn nữ tự biết đức hạnh bại hoại, làm nhục môn phong. Khôngcầu tổ mẫu tha thứ, chỉ cầu tổ mẫu chớ vì con mà trách cứ mẫu thân và di nương. Tôn nữ nguyện lấy cái chết chuộc tội.” Nàng nói xong thì độtnhiên đứng lên, sau đó nhắm phía cửa.

“Không cần, Minh Trân—”

Nguyệt di nương kinh hô một tiếng rồi đuổi theo nàng. Lão thái quâncũng không nghĩ Thu Minh Trân sẽ quyết tuyệt như vậy, cả kinh lớn tiếngphân phó.

“Mau ngăn nó lại, mau-”

Những bà tử, nha hoàn đứng đằng sau nghe lệnh chạy lên, khó khăn lắm mới giữ được Thu Minh Trân lại.

“Minh Trân à, sao con lại ngốc như vậy…” Nguyệt di nương ôm nàng khóc lớn.

Thu Minh Trân cũng khóc “Di nương…”

Mẹ con hai người ôm đầu khóc rống, thảm thiết vô cùng. Lão thái quân nghe xong cũng không tránh được mà mềm lòng.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Nguyệt di nương, trước để Minh Trân lêngiường nghĩ ngơi đi. Chờ đại phu đến chẩn đoán bệnh cho nó rồi nói sau.”

Đường đường là danh môn khuê tú, cư nhiên ban ngày ban mặt ở trongphòng phát cuồng, đánh chửi hạ nhân, cơ hồ hủy đi toàn bộ Tĩnh Xu viện.Đức hạnh thô bạo như vậy nếu truyền ra ngoài, chớ nói tới việc Thu MinhTrân cả đời không thể làm người, mà cả toàn bộ Thu gia cũng sẽ làm tròcười cho thiên hạ. Để bảo trụ danh dự Thu gia, việc tốt nhất phải làmlà, đem Thu Minh Trân xử tử, lấy lại gia phong. Thu Minh Trân đươngnhiên biết chuyện này trọng đại, cho nên vừa rồi lúc Nguyệt di nương ômnàng, nàng đã âm thầm dùng ánh mắt kêu bà phối hợp với mình diễn khổnhục kế, bất quá là lấy lùi làm tiến.

Quả nhiên, lão thái quân mở miệng cũng không định truy cứu, chuyệnlớn hóa nhỏ. Trong lòng đại phu nhân tuy bất mãn vì lần này không đảkích được nhị phu nhân, nhưng bà cũng biết nặng nhẹ, không cố ý tra xét.

Lão thái quân lại phân phó người dọn dẹp phòng ốc, mang theo một đámngười mới vào. Thu Minh Trân nằm trên giường, lão thái quân lúc này mớihỏi:” Minh Trân, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Con…” Thu Minh Trân lấy tay che mặt, cúi đầu khóc nức nở.

“Con cũng không biết.” Nàng khóc vài tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:”Sáng nay thức dậy, con cảm thấy thân mình mệt mỏi, cho nên bảo Hải Đường đi thỉnh phủ y lại đây nhìn một cái. Sau đó không biết tại sao, độtnhiên cảm thấy cả người bực bội, trong ngực có một ngọn lửa, muốn pháttiết ra. Sau lại… Sau đó xảy ra chuyện gì, con cũng không biết.”

Lão thái quân nhíu mày, đại phu nhân hô nhỏ:” Minh Trân sợ là bị lây cái gì không tốt rồi.”

Toàn bộ người trong phòng đều lùi ra vài bước, ánh mắt mang theo sựsợ hãi. Cổ đại trước nay đều tôn sùng thần tiên ma quỷ, đặc biệt là nhóm quý môn cao đệ. Lúc này, nghe đại phu nhân nói vậy, lại liên tưởng tớibộ dạng phát điên của Thu Minh Trân khi nãy, không tự giác sẽ tin tưởngvài phần.

Sắc mặt nhị phu nhân cũng không tốt. Nếu là Thu Minh Trân nhiễm phảità vật, chẳng phải toàn bộ Bắc uyển đều chịu phiền phức sao?

Lão thái quân cũng nói:” Hai ngày nay con có đụng phải cái gì không sạch sẽ không?”

Thu Minh Trân lắc đầu:” Dạ không.”

Mặt mày lão thái quân lại càng nhăn chặt, gọi Hải Đường và Thủy Tiên tới.

“Các ngươi là nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhị tiểu thư, nhiều ngày nay có phát hiện vật gì bất thường trong Tĩnh Xu viện không?”

Hải Đường và Thủy Tiên nhìn nhau, nhất tề lắc đầu.

“Không ạ.”

Lúc này, nha hoàn đã dẫn phủ y tiến vào.

“Thái quân, đại phu tới.”

Lão thái quân đứng lên, phủ y này thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi,tóc bạc trắng, tay cầm hòm thuốc. Vừa tới nay, ông đầu tiên hành lễ vớicác vị chủ tử.

“Thái quân.”

Lão thái quân phất tay:” Lí đại phu, nhị tiểu thư hai ngày trước bị nhiễm phong hàn. Ngươi tới xem nó một chút đi.”

Phủ y kia là loại người khôn khéo. Vừa thấy một phòng đầy người, ôngliền biết chuyện này bất thường. Sống lâu trong thâm trạch đại viện, ông tự nhiên hiểu được những chuyện này. Lão thái quân đã muốn nói Thu Minh Trân nhiễm phong hàn thì vô luận hôm nay ông chẩn đoán ra bệnh gì, thìThu Minh Trân cũng chỉ có thể là nhiễm phong hàn mà thôi. Kêu ông lạiđây, chẳng qua chỉ là ngăn miệng thiên hạ.

“Vâng.”

Ông khom người tiến lên phía trước. Thủy Tiên cầm một khối khăn lụađặt trên cổ tay Thu Minh Trân, sau đó buông màn giường xuống.

Lúc lâu sau, Lí đại phu vuốt râu, thu tay lại.

“Sao rồi?’

Nguyệt di nương không nhịn được mở miệng hỏi.

Lí đại phu đứng lên:” Nhị tiểu thư hết thảy đều khỏe mạnh, chỉ là ngủ không đủ giấc. Ta sẽ kê một đơn thuốc, dùng vài ngày thì sẽ không saonữa.”

“Thật sao?” Nguyệt di nương vẫn có chút lo lắng.

Lí đại phu nói:” Nguyệt di nương yên tâm, mạch tượng nhị tiểu thư rất ổn định, không có gì khác thường.”

Nguyệt di nương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lão thái quân nói:” Vất vả cho Lí đại phu.”

Lí đại phu khiêm tốn nói:” Không dám.”

“Người đâu, đứa Lí đại phu tới phòng thu chi nhận bạc.”

“Tạ ơn thái quân.” Lí đại phu cúi người càng thấp “Thái quân từ ái, nhị tiểu thư sẽ sớm hồi phục thôi.”

Sắc mặt lão thái quân nhu hòa đi một chút, phất tay. Trầm Hương lập tức bước tới, mang theo Lí đại phu rời đi.

“Nương, chuyện này xem ra không tầm thường.” Đại phu nhân là điểm hìnhcho người rảnh rỗi tìm việc. Tuy rằng chuyện này không thể nháo lớn,nhưng đả kích nhị phu nhân một chút cũng tốt.

Nhị phu nhân qua đầu, ánh mắt lạnh như băng liếc mắt nhìn bà. Đại phu nhân tựa như không nhìn thấy, tiếp tục nói:” Minh Trân từ trước tới nay ngoan ngoãn, hôm nay lại làm ra hành vi cuồng loạn như vậy thì thật kỳlạ. Đừng viện lý do là nhiễm tà phật gì, chỉ sợ là trong phủ có ngườibất ổn.”

Thu Minh Lan đột nhiên nói:” Tổ mẫu, con cũng vừa nhớ ra. Ngày ấy ởThọ an viện, tam tỷ cũng từng làm ra bộ dạng như phát điên vây.

Thu Minh Ngọc vì chuyện bức tranh hôm nay mà có chút chột dạ, vẫn imlặng nãy giờ. Hiện tại bị Thu Minh Lan điểm danh, nàng theo bản năngngẩng đầu, ánh mắt mê mang.

Đại phu nhân nhíu mày, bất mãn nhìn Thu Minh Lan. Thu Minh Lan mỉmcười, hiền lành nói với lão thái quân:” Tổ mẫu. Tam tỷ tính tình mặc dùnóng nảy một chút, nhưng cũng sẽ không không phân rõ phải trái mà đánhngười. Con vẫn cảm thấy, chuyện ngày ấy có chút kỳ lạ. Hôm nay thấy tình trạng nhị tỷ như vậy, thật ra có chút trùng hợp với tam tỷ. Con đoánrằng, chuyện này có phải có chút liên hệ với nhau không?” Nàng dừng mộtchút, thấy lão thái quân như có chút tỉnh ngộ, lại nói:”Có thể là do cóngười cố y hãm hại, ý đồ hủy diệt Thu gia ta không?”

Lão thái quân chấn động. Bà tự nhiên không giống như những phụ nhânkhuê phòng bình thường chỉ biết nghĩ tới tranh thủ tình cảm. Sự kiện lần trước mặc dù là chuyện trong nhà, nhưng việc Thu Minh Ngọc phát điênthì thật quá mức kỳ quái, rất khó hiểu. Kỳ thật, sau khi bà nói chuyệnnày với lão thái gia, lão thái gia cũng trầm mặc một hồi, sau đó mới bảo bà an bài dọn dẹp nha hoàn trong phủ. Sợ nhất là bị đối thủ trong triều của lão thái qua ghen ghét với quang vinh mà hoàng thượng đối với Thugia, có ý hãm hại. Hôm nay Thu Minh Ngọc nói vậy, trong lòng bà lạihoảng sợ.

Thu Minh Châu liếc mắt nhìn Thu Minh Lan một cái, đáy mắt xẹt qua tia sáng.

“Tổ mẫu, chuyện tình mấy ngày nay quả thật không tầm thường.”

Đại phu nhân lập tức hừ một tiếng:” Đâu chỉ vậy, từ khi ba mẹ conTrầm thị tới đây, trong phủ không ngày nào yên ổn.” Đại phu nhân chínhlà đầu gỗ, đừng nghĩ bà ta thông minh thế nào. Lúc này, trong lòng bàchỉ nghĩ cách nào hất chén nước bẩn này lên người Trầm thị, tốt nhất làkhiến lão thái gia nóng giận đuổi hoặc giết Trầm thị và Thu Minh Nguyệtluôn. Mà bà, sau khi đem Thu Minh Thụy làm con thừa tự, làm đích tửdưỡng bên người, hóa giải tâm bệnh của lão thái gia và lão thái quân,lấy lại được tâm của đại lão gia, thật là nhất cử lưỡng tiện. Bà ảotưởng một hồi thì lại bị lão thái quân lạnh nhạt liếc một cái. Lão tháiquân nói:” Gia đình đã loạn, con thân là đương gia chủ mẫu, cũng cótrách nhiệm.”

Đại phu nhân ầm thầm cắn răng, không rõ tại sao lão thái quân lại che chở cho con tiện nhân kia như vậy.

Thu Minh Lan nhìn đại phu nhân một cái, lại nói:” Tổ mẫu, không bằngđiều tra một phen. Có lẽ, trong Tây uyển thực sự có gì đó không sạch sẽ. Sớm ngày điều tra rõ, miễn làm lòng người trong phủ hoang mang.”

Lão thái quân không nói chuyện. Điều tra thì không có gì, nhưng làđối với Thu Minh Trân, một khuê tú chưa chồng mà nói, thật sự là hao tổn danh dự.

Nguyệt di nương đã gấp đến sắc mặt trắng bệch, quỳ trên đất, khóc cầu xin:” Thái quân, thiếp thân xin ngài, đừng điều tra, bằng không cả đờiMinh Trân sẽ bị hủy.”

Nhị phu nhân cũng nói:” Nương, Minh Trân sợ là ăn nhầm cái gì khôngtốt mới khiến cho cảm xúc nhất thời hỗn loạn. Nếu làm lớn chuyện, sẽkhiến người ta phỏng đoán lung tung.”

“Phỏng đoán?” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng “Phỏng đoán cái gì?Chuyện lớn nhu vậy, nếu không điều tra rõ thì sau này có chuyện gì thìđệ muội có phụ trách nổi không?”

Nhị phu nhân bình tĩnh nói:” Đại tẩu, tẩu nhiều năm chưởng gia, hiệngiờ trong nhà gặp chuyện không may. Nếu nháo lớn, nha hoàn trong phủ sẽcảm thấy bất an, sợ là có hại tới uy tín của đại tẩu.”

“Ngươi-” Đại phu nhân không cam lòng ngậm miệng, sau đó hướng lãothái quân nói:” Nương, chuyện này chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?”

“Đương nhiên không thể…”

Lão thái quân nói một nửa, bỗng nhiên nghe có tiếng nữ tử khẽ gọi.

Một nha hoàn vội vàng đi ra, quỳ trên đất, vẻ mặt lo sợ.

Lão thái quân nhíu mày:” Ngươi là nha hoàn của Tĩnh Xu viện?”

Nha hoàn kia nói:” Nô tỳ Xuân Văn.”

Nhị phu nhân giải thích:” Nàng ta là nha hoàn lần trước nha bà mangvào, được Minh Trân lựa chọn, hầu hạ bên ngoài viện.” Bà hướng Xuân Văn, nói:” Làm gì mà hoảng sợ như vậy?”

Xuân Văn sắc mặt hơi tái:” Phái Hương… Điên rồi.”

“Cái gì?” Tới đây thì lão thái quân rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.

“Không ổn rồi…” Lại một nha hoàn chạy vào “Phái Hương… giết Niệm Vân rồi.”

“A” Rốt cuộc cũng là nữ nhân, lập tức có người sợ hãi kêu một tiếng.Đại phu nhân và nhị phu nhân cũng biến sắc. Lão thái quân lảo đảo mộtchút, quát:” Nói cho rõ, đến tột cùng là làm sao?”

“Dạ.” Nha hoàn kia sắc mặt trắng bệch:” Phát Hương nổi điên…. Trongtay vẫn nắm một cái hộp nhỏ. Niệm Vân muốn cướp lấy, nhưng cái hộp kiagiống như rất quan trọng đối với Phái Hương. Phái Hương không cho, sauđó, bọn họ liền tranh chấp. Cuối cùng… Phái Hương… giết Niệm Vân.”

“Hộp?” Đại phu nhân lần này rất mẫn cảm “Hộp gì?”

“Dạ… Là cái này.” Nha hoàn kia run rẩy xuất ra một hộp gỗ màu đen.Hòm kia rất nặng, trên có khắc hoa văn sặc sỡ. Đường viền bằng bạc tinhkhiết, vài đám mây di động bên ngoài, vờn quanh một mặt kính tròn. Khóahộp đã muốn mở ra, một mùi thơm thoang thoảng tản mát ra không khí.

Nhàn nhat… Như có như không….

Thu Minh Châu mím môi, ánh mắt lạnh nhạt. Thu Minh Dung co rụt người, ngón tay bấu vào trong thịt. Sắc mặt Thu Minh Lan chìm xuống, gắt gaonhìn cái hộp kia. Đại phu nhân cũng trở nên âm trầm, cơ hồ cắn nát môi.Thu Minh Ngọc trừng lớn mắt, vẻ như không dám tin.

“Yên Chi túy!”

Thu Minh Lan đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén oánnhìn nàng ta một cái. Thu Minh Châu bình tĩnh mỉm cười. Thu Minh Lan đem Yến chi túy để vào phòng Thu Minh Dung, tự nhiên không phải chỉ vì cởitội cho Thu Minh Ngọc, hãm hại Thu Minh Dung. Mục đích của nàng ta làmuốn khiến Thu Minh Dung rơi vào địa ngục, khiến Thu Minh Nguyệt khôngcó cơ hội giúp đỡ. Nàng ta muốn… cô lập Thu Minh Nguyệt.

Đứa nhỏ mới mười hai tuổi, tâm cơ thật sự quá sâu.

Trong mắt Thu Minh Châu hơi hiện lên ý cười, nhưng cũng không dấu được sự tang thương.

Lão thái quân hé ra nét mặt già nua. Thu Minh Trân và Nguyệt di nương đã sớm trắng bệch.

“Này…. Không… Không thể nào…” Thu Minh Trân thì thào nói, đột nhiên hô to.

“Tại sao lại như vậy??”

Nhị phu nhân từng bước tiến lên, tát một cái vào mặt nàng, ánh mắt lạnh lùng phẫn nộ.

Nguyệt di nương bùm một cái quỳ xuống đất.

“Phu nhân—”

Thu Minh Trân bị đánh, có chút mờ mịt nhìn nhị phu nhân.

“Mẫu thân?”

“Câm miệng.” Giọng nói của nhị phu nhân tựa như vang lên từ cõi âm ti, mang theo hàn ý.

“Bình thường ta dạy con thế nào? Ngôn tất ôn, hành tất đoan. Con lạilàm thế nào? Cư nhiên dung túng nha hoàn đi ăn cắp đồ của người khác,khiến cả nhà gà chó không yên. Đây là hành vi của tiểu thư khuê cácsao?”

“Không, phu nhân—-” Nguyệt di nương bắt lấy ý trong lời của nhị phunhân ” Nhất định là nha hoàn này gan lớn, sau lưng chủ trộm cắp. Nhịtiểu thư…nhị tiểu thư chắc chắn không biết. Cầu phu nhân khai ân—-”

Nhị phu nhân mím môi không nói, lão thái quân đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt đạm mạc.

“Minh Trân, con nói xem, vì sao nha hoàn của con có Yến Chi túy?”

Thu Minh Trân trong lòng căng thẳng, nói:” Đều là do Minh Trân trịdưới không nghiêm, mới để tiểu nhân chui vào chỗ trống. Con….”

Thu Minh Dung lại kêu một tiếng, có chút kinh ngạc nói:” Nhị tỷ, mấynha hoàn này mới tới phủ được vài ngày, lúc đó Yến chi túy của đại bámẫu đã mất. Các nàng làm sao có được?”

Thu Minh Trân cắn răng, âm thầm trừng mắt nhìn Thu Minh Dung, sắc mặt trắng bệch.

“Ta….”

Lão thái quân đen mặt, đại phu nhân lại nghi hoặc hỏi:” Nhị muội à.Tuy rằng Yến chi túy này vô giá, nhưng nếu Minh Trân thích, ta thân làbá mẫu, tự nhiên sẽ cho nó. Ài, cần gì phải…”

Đại phu nhân còn chưa nói xong, nhưng ý trong lời nói ai nghe cũnghiểu được. Không gì khác ngoài việc nói Thu Minh Trân ăn cắp Yến chi túy của bà, lại hung hăng đả kích nhị phu nhân một phen.

Nhị phu nhân gắt gao mím môi, ánh mắt lạnh lẽo. Thu Minh Trân càngthêm biến sắc:” Không, không phải con, con không có trộm, không có…”Nàng thất kinh nhảy xuống giường, vội vàng biện giải.

“Tổ mẫu, mẫu thân, con không có ăn cắp, thật sự không có.”

Nguyệt di nương ôm lấy nàng đang sắp té xuống, khóc nói:” Thái quân,Minh Trân vốn ngoan ngoãn, sao có thể làm ra cái việc ăn cắp kia? Việcnày tất nhiên là có người muốn hãm hại.”

Đại phu nhân hừ một tiếng:” Hãm hại?”

Đôi mắt bà sắc bén, lạnh giọng nói với Xuân Văn đang quỳ trên đất:”Ngươi nói xem, Yến chi túy xuất hiện trong tay Phái Hương từ bao giờ?”

Xuân Văn run rẩy:” Nô tỳ…. Nô tỳ không biết.” Nàng nhìn trong đám nha hoàn:” Tiểu Nhị, ngươi thân với Phái Hương nhất, ngươi nhất định biếtnàng ta có Yến chi túy lúc nào.”

“Ta…” Tiểu Nhị run run, yếu ớt nhìn một phòng đầy người, có chút sợ hãi.

“Nô tỳ không biết.”

“Phế vật.” Đại phu nhân lúc này giận dữ “Nuôi ngươi cũng không làm gì được, người đâu —-” Bà lập tức phát ra uy nghiêm của đương gia chủ mẫu, muốn khiển trách tiểu Nhị một phen.

Nhị phu nhân trước đánh gảy lời bà:” đại tẩu, đây không phải Đônguyển của tẩu. Đó là nha hoàn trong phòng Minh Trân, muốn đánh muốn giếtphải để ta xử lý.”

Đại phu nhân cười lạnh:” Ngươi xử lý?” Ánh mắt bà mang theo tia tàn khốc.

“Yến chi túy là của gia tỷ cho ta. Hôm trước bị trộm, đến giờ chưatìm thấy. Cũng không nghĩ rằng, hôm nay lại xuất hiện ở Tĩnh Xu viện.Nhị muội, ngươi nói ta không có quyền can thiệp vào việc này sao?” Đạiphu nhân lời này không chỉ là chèn ép nhị phu nhân, mà cũng đồng thờinói với lão thái quân rằng, Tiết quốc Hầu phu nhân hiện tại còn ở quýphủ. Chuyện này nếu xử lý không tốt, bị Tiết quốc hầu phu nhân biếtđược, lão thái quân cũng không còn mặt mũi.

Lão thái quân đen mặt, ánh mắt nhị phu nhân cũng tựa như một thanhhàn kiếm. Đại phu nhân không chút sợ hãi trừng ngược lại. Nhị phu nhânnhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười.”

“Đúng, là đồ của đại tẩu, đại tẩu đích xác là có tư cách can thiệp.”

Đại phu nhân hừ một tiếng, thần sắc có chút đắc ý. Nhị phu nhân lúc này lại nói:” Bất quá—-”

“Bất quá cái gì?” Đại phu nhân nhíu mày, một bước cũng không nhường.

Nhị phu nhân nhếch môi “Yến chi túy này có chút kỳ quái.” Bà khôiphục sự thanh cao điềm tĩnh:” Lần trước Minh Ngọc đụng phải Yến chi túykia thì cũng bị điên loạn, hôm nay Minh Trân lại như vậy. Nương, con cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.”

Lão thái quân rùng mình, nhìn về phía đại phu nhân. Đại phu nhân khó thở, nói:” Ngươi có ý tứ gì?”

Nhị phu nhân thản nhiên nói:” Tiểu muội cũng không có ý gì. Chuyệnxảy ra ở Tĩnh Xu viện hôm nay, ta tự biết quản lý không tốt. Bất quá,đầu sỏ gây nên lại là Yến chi túy. Đại tẩu, tẩu cũng không trốn thoáttrách nhiệm đâu.”

Đại phu nhân tức giận thở gấp:” Ngươi—”

“Nương.” Thu Minh Lan thản nhiên mở miệng, nàng hơi đảo mắt, cườinói:” Nhị thẩm nói có lý, bất quá lại khiến người ra nghĩ đến mộtchuyện. Lần trước Yến chi túy trong móng tay thất muội là do ngũ tỷ phát hiện ra.” Nàng bất động thanh sắc nhìn biểu tình của mọi người, lạinói:” Ngũ tỷ kiến thực rộng rãi, không phải xuất thân từ khuê các lại có thể biết Yến chi túy, khiến con thật sự mặc cảm.”

Lời này vừa nói ra, đám người lão thái quân liền nhớ lại. Thu MinhNguyệt làm sao biết Yến chi túy? Tình huống lần trước quá mức hỗn loạn,đại phu nhân tức giận cho nên quên mất vấn đề trọng yếu này. Giờ phútnày nghe Thu Minh Lan nói, tất cả mọi người đều nghĩ tới.

Thu Minh Ngọc sửng sốt xong thì hung hăng nói:” Bất quá chỉ là mộtthứ nữ nho nhỏ, nàng ta sao có phúc nhìn được mấy thứ đồ tốt kia? Nóikhông chừng Yến chi túy là do nó ăn cắp.”

Đại phu nhân tối sầm mặc, chửi nhỏ một tiếng.

“Tiểu tiện nhân.”

Thu Minh Châu nhíu mày:” Bá mẫu, ngũ muội từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng, cũng đọc qua quy huấn, không phải hạng người trộm cắp.”

Đại phu nhân cười nhạo một tiếng:” Ai biết được? Rốt cuộc cũng là dotiểu gia tiểu hộ nuôi ra, chưa trải qua việc đời. Thấy thứ tốt liền đỏmắt cũng không phải không có khả năng.” Đại phu nhân hạ quyết tâm phảidạy dỗ Thu Minh Nguyệt. Nhớ lần trước Thu Minh Ngọc bị phạt, tới giờ bàvẫn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Nương nói đúng.” Thu Minh Ngọc cũng đứng ra nói:” Bằng không làm sao nó biến Yến chi túy?”

Thu Minh Châu mím môi không nói. Nàng hiện tại đối với Thu MinhNguyệt mà nói, là một quân cờ ẩn trong nhị phòng. Nếu đi nhầm một chút,nhị phu nhân sẽ nhìn ra manh mối.

Thấy nàng trầm mặc, Thu Minh Ngọc càng thêm đắc ý.

“Trầm phủ ở Dương Châu cũng không phải giàu có, Trầm di nương lạikhông phóng khoáng, làm sao có được Yến chi túy tôn quý như vậy?”

Thu Minh Lan âm thầm tức giận, lão thái quân đã muốn đen mặt.

“Xem ra vài ngày sao chép kinh phật vẫn không giúp lòng con thanhtĩnh được.” Lão thái quân nhớ đến ân cứu mạng năm đó mà khắp nơi thiênvị Trầm thị. Trầm phủ mặc dù không coi là phú quý, nhưng dầu gì cũng lànhà quan. Trầm thị vốn là danh môn khuê tú, tri thư đạt lý, am hiểu lòng người. Bà quyết không cho phép người nào nói xấu Trầm phủ.

Thu Minh Ngọc sắc mặt trắng nhợt, hậu tri hậu giác phát hiện mìnhchọc giận lão thái quân. Nhưng, nàng sợ hãi đồng thời càng thêm ghenghét. Tức giận bất bình mà ngậm miệng lại. Trong lòng đại phu nhân cũngbất bình, muốn cãi lại vài câu nhưng bị Thu Minh Lan cản.

“Tổ mẫu đừng nóng giận, tam tỷ chính là nhất thời lỡ miệng.”

Lão thái quân hòa hoãn một chút:” Đi gọi ngũ tiểu thư tới đây. Đem Yến chi túy này cho Lí đại phu kiểm nghiệm.”

Lão thái quân đương nhiên không muốn đem chuyện này nháo lớn. Nhưngđại phu nhân và nhị phu nhân cứ từng bước ép sát, không muốn lùi bước.Chuyện hôm nay phức tạp, cố tình lại có Tiết quốc Hầu phu nhân trongphủ. Tục ngữ nói, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chuyện này nếu xử lý không tốt, một khi truyền ra ngoài, đối với Thu phủ là một bấtlợi rất lớn. Bà tin tưởng, lấy trí tuệ của Minh nguyệt, nhất định có thể hóa giải nguy hiểm.

Đại phu nhân đạt được mục đích, cười đắc ý. Nhị phu nhân thần sắc bình tĩnh, không vui không buồn.

Lão thái quân lại phân phó mọi người tới tiền thính, cả phòng ngồixuống. Thu Minh Trân thay đổi quần áo đơn giản, quỳ gối trên sảnh. TiểuNhị, Xuân Văn, Hải Đường, Thủy Tiên và toàn bộ nha hoàn, bà tử của TĩnhXu viện cũng quỳ phía sau nàng, cúi đầu không nói gì

Lão thái quân uống một ngụm trà rồi nói:” Thủy Tiên, Hải Đường, cácngươi là nha hoàn bên người nhị tiểu thư. Các ngươi nói trước đi.”

“Vâng.” Hai người nhất tề lên tiếng. Thủy Tiên mở miệng:” Tiểu thư đã nhiều ngày luôn trong phòng thêu hoa, trừ bỏ đến thỉnh an thái quân vàphu nhân thì cũng ra khỏi cửa.”

Hải Đường cũng nói:” Hai người nô tỳ vẫn đi theo tiểu thư, có thể làm chứng.”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng:” Các ngươi đều là tâm phúc của nhị tiểu thư, đương nhiên giúp đỡ nó.”

“Đại tẩu, định luận đúng sai cứ để nương làm chủ đi.” Nhị phu nhân tao nhã uống trà, vân đạm phong khinh nói một câu.

Đại phu nhân lạnh lùng liếc bà một cái, cười lạnh:” Thật cũng được,mà giả cũng được. Ta thật muốn nhìn xem các nàng có thể nói ra cái gì.”

Nhị phu nhân đặt chén trà xuống:” Ta cũng thực chơ mong. Cho nên,trước khi điều tra ra chân tướng, ta và tẩu không thích hợp nói chuyện.”

Đại phu nhân khinh thường , lão thái quân không quan tâm tới hai người, lại hỏi:” Xuân Văn, Tiểu Nhị, các ngươi nói.”

“Dạ.”

Xuân Văn mở miệng trước:” Hai người nô tỳ ở cùng với Phái Hương và NiệmVân tại Tây trắc, bình thường hầu hạ bên ngoài viện. Phái Hương tínhtình trầm mặc, Niệm Vân có chút cao ngạo. Cá tính hai người không hợp,thường xuyên cãi nhau.

Tiểu Nhị lại nói tiếp:” Nô tỳ cùng quê với Phái Hương. Cha mẹ củanàng chết sớm, người trong thôn trước đây hay khi dễ nàng, là nương tathu lưu nàng, đem nàng nhận làm con gái nuôi. Mấy năm trước, quê nhà bịlũ lụt, người toàn thôn đều chết, chỉ còn hai chúng ta còn sống.” Nàngnghĩ tới cuộc sống gian nan lúc trước, không khỏi có chút chua xót trong lòng.

“Sau này chúng nô tỳ bị bán vào Túy Hương lâu làm tạp dịch. Bộ dạngPhái Hương xinh đẹp, tú bà bắt nàng tiếp khách. Tính tình nàng quậtcường, liều chết không theo, chịu khổ rất nhiều….” Tiểu Nhị lau nướcmắt, có chút nức nở nói:” Phái Hương lớn hơn nô tỳ vài tuổi. Trong vàinăm đó, nàng tựa như tỷ tỷ của nô tỳ, chiếu cố nô tỳ. Sau lại… Sau đóchúng nô tỳ trốn thoát, lại bị bán cho người môi giới…. Thẳng tới mấyngày trước mới vào Thu phủ, chấm dứt cuộc sống lang bạc.” Nàng ngẩngkhuôn mặt đầy nước mắt lên, khóc ròng nói:” Thái quân, Phái Hương tuyrằng cao ngạo, nhưng sẽ không làm cái chuyện trộm cắp này. Trước kia ởTúy Hương lâu, có một viên ngoại muốn chuộc thân cho nàng, nàng lại thàchết không theo. Nếu nàng tham vinh hoa phú quý, sau có thể buông thacho cơ hội tốt như vậy?” Nàng đã muốn khóc không thành tiếng.

Lão thái quân nhíu mày:” Niệm Vân và Phái Hương có xích mích gì?”

Xuân Văn lúc này mở miệng:” Mấy ngày trước, Niệm Vân không cẩn thậnđập vỡ một cái vòng tay của Phái Hương. Phái Hương rất tức giận, liềnkéo Xuân Văn bỏ đi.”

“Vòng tay?” Lão thái quân nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Nhị đang cóchút mất tự nhiên, uy nghiêm nói:” Tiểu Nhị, ngươi nói xem, đây làchuyện gì?”

“Cái này…. nô tỳ không biết.” Tiểu Nhị cúi đầu, thần sắc né tránh, giọng nói nhỏ như muỗi.

Nhị phu nhân lành lạnh liếc nàng một cái:” Phái Hương đã muốn điênrồi, hiện tại nhốt ở sài phòng. Nếu ngươi biết chuyện gì mà giấu diếmkhông báo, vì tránh cho gia phong ô lậu, nàng chỉ có thể bệnh chết.”

Tiểu Nhị run rẩy cả người, khóc ròng nói:” Nô tỳ nói, thái quân, cầu ngài cứu Phái Hương, nàng không phải kẻ trộm, không phải…”

Lão thái quân nói:” Nói cho rõ.”

“Vâng.” Tiểu Nhị lau khô nước mắt rồi mới lên tiếng:” Lúc ở Túy Hương Lâu, Phái Hương từng gặp qua một công tử nhà giàu. Phái Hương rất thích hắn, vẫn chờ công tử kia đến đem nàng cứu ra. Chỉ là người nọ sau lạimột đi không trở về…. Phái Hương vẫn chờ hắn. Còn vòng tay kia, chính là đồ công tử đó đưa cho Phái Hương. Phái Hương vẫn rất yêu thích nó, aicũng không cho đụng tới. Sau này, mụ mụ của Túy Hương lâu lại bức PháiHương tiếp khách. Nàng không muốn, cho nên mang nô tỳ trốn đi…. ba năm…. Phái Hương tới giờ vẫn rất quý trọng vòng tay kia, nàng vẫn tin rằngngười ấy sẽ tới tìm nàng. Niệm Vân đánh vỡ vòng tay của nàng, làm tan vỡ giấc mộng của nàng. Cho nên nàng mới phẫn nộ như vậy…”

Lại là tiết mục nữ tử thanh lâu và thiếu gia nhà giàu đây mà. Đại phu nhân tự xưng là danh môn, tất nhiên khinh thường mấy việc dơ bẩn xấu xa của kỹ nữ. Nhị phu nhân xưa nay cao ngạo cũng không chút đề ý. Các vịtiểu thư của Thu gia cũng lộ vẻ mặt không ngờ, thần sắc có chút chánghét. Thu Minh Trân oán hận nhìn Tiểu Nhị một cái. Nếu sớm biết bọnchúng từng sống ở thanh lâu, nàng vô luận thế nào cũng không tuyển haicon tiện tì này, tự nhiên chuốc phiền phức.

Lão thái quân vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:” Nếu như theo lời ngươi nói, đây có thể cũng là nguyên nhân Phái Hương giết Niệm Vân?”

Tiểu Nhị khóc lắc đầu:” Thái quân, Phái Hương tuy rằng hận Niệm Vân, nhưng không có khả năng giết nàng ta. Bởi vì…”

“Bởi vì sao?” Lão thái quân ép hỏi:”Còn vị công tử nhà giàu đã từng quen biết với Phái Hương kia là ai?”

Tiểu Nhị nâng mâu, đôi mắt tràn ngập bi phẫn và đau đớn.

“Mới đầu nô tỳ cũng không biết hắn là ai. Sau lại từ trong miệng Phái Hương mà biết được, hắn họ Ngô. Sau khi chúng ta rời khỏi Túy Hươnglâu, hắn cũng không tới tìm Phái Hương. Thẳng tới một ngày nửa nămtrước, nô tỳ và Phái Hương trên đường thấy một đội rước dâu đi qua, màtân lang ngồi trên ngựa kia rõ ràng là Ngô công tử. Sau đó chúng ta mớibiết được, thì ra công tử kia là trưởng tử Ngô Vân Hạo của phủ tả tướng. Hôm đó là ngày đại hôn của hắn và đích nữ An Tư Lâm của An quốc công.”

Lão thái quân chấn động, sắc mặt của đại phu nhân và nhị phu nhân cũng thay đổi.

An quốc công phu nhân là tỷ muội ruột thịt của đương kim hoàng hậu,Ngô lão thái quân của tả tướng phủ cũng là muội muội của Lâm thái sư,chính là cô cô của đại phu nhân. Nếu tính như vậy thì Ngô Vân Hạo lại là cháu của đại phu nhân. Chẳng qua không biết vì cái gì, vị Ngô lão tháiquân này tuy rằng rất thân với nhà mẹ đẻ nhưng quan hệ với đại phu nhânlại vô cùng lạnh bạc. Nhiều năm nay cơ hồ không từng qua lại. Nhưngtrọng yếu không phải là quan hệ của đại phu nhân và phủ Thừa tướng thâmhậu thế nào, mà là chuyện trong triều đình.

Đương kim thánh thượng không có nhiều con lắm. Đại hoàng tử PhượngKhuynh Hoàn do hoàng hậu sinh ra, vừa là đích tử, vừa là con trai lớn,là người thừa kế chính quy của ngôi vị hoàng đế. Nhị hoàng tử lúc sáutuổi đã chết non, tam hoàng tử là do tiền hoàng hậu sinh ra, nghe nóivừa sinh đã chết. Còn lại trừ ba công chúa ra thì chỉ còn tứ hoàng tửPhượng Khuynh Mặc do Đức phi sinh ra. Mẫu tộc của Đức phi chính là DịTính vương Lạc Vương, mẫu thân của bà chính là Thái Trường công chúa, tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ của tiên hoàng. Cho nên, Đức phi là biểu muội củahoàng thượng. Ca ca bà lại lớn lên cùng hoàng thượng, quan hệ không tệ.Mà cháu của bà lại đang đảm nhiệm chức đốc sát viên hữu đốc ngự sử. Thếlực của gia tộc có thể nói là khổng lồ.

Cho nên, hoàng hậu và Đức phi đều là người có thế lực. Đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều đủ điều kiện để thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Phía sau hoàng hậu có Trấn quốc công phủ, An quốc công phủ, Thừatướng phủ. Ngô lão thái quân và Tiết quốc công phu nhân đều xuất thân từ Lâm phủ. Tôn tử của Ngô lão thái quân cưới chất nữ của hoàng hậu. Nữnhi của Tiết quốc công phu nhân lại là trắc phi của đại hoàng tử. Tínhthế này thì đại phu nhân quả thật còn có quan hệ với hoàng gia. Nhưng dù sao cũng là người bên mẫu gia kết thân với hoàng gia, nữ nhi của đạiphu nhân cũng không nằm trong diện này.

Hiện giờ chuyện tranh giành hoàng quyền dù không kịch liệt nhưng đằng sau đã muốn nổi lên sóng ngầm mãnh liệt. Cứ nhìn vào việc hoàng hậu kết thông gia với các đại gia tộc thì biết. Thu lão thái gia là lão sư củahoàng thượng, đại lão gia và nhị lão gia cũng giữ chức vị quan trọngtrong triều. Nhưng, ba cha con Thu gia cũng không tham dự đến hoàng tựchi tranh. Cho nên, nếu lần này đám hỏi của Tiết quốc Hầu phủ và Thu phủ thành công thì nói cách khác chính là đem Thu phủ dính dáng vào việctranh giành hoàng vị.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến lão thái quân biến sắc.

Từ xưa, tranh đấu hoàng quyền dù kết quả thế nào thì sau lưng đều chất đầy xương cốt.

Nhị phu nhân cũng biến sắc, bà nghĩ tới vị kia từ lúc bà lập gia đình tới nay thì lạnh nhạt hẳn với mình. Nhị phu nhân tất nhiên hiểu đượcrắc rối trong đó. Thân là nhị phòng, tuy rằng cũng là đích xuất, nhưngtốt xấu cũng không bằng đại phòng tôn quý. Những năm gần đây bà âm thầmđánh giá đại phu nhân. Đại phu nhân kiêu ngạo nhưng đầu óc cũng khôngquá xuất sắc. Khiến bà kiêng kị nhất chính là thế lực khổng lồ sau lưngđại phu nhân. Chuyện này lại làm cho bà tối tăm mặt mày.

Dù không nói tới chuyện trong triều nhưng khiến lão thái quân quantâm tới là, chuyện hôm nay tựa hồ càng lúc càng lớn. Nha đầu tên PháiHương kia, ở lại cũng không ổn, mà đuổi đi cũng không xong.

Rốt cuộc cũng là người từng trải, lão thái quân nhanh chóng tự ổn định tâm tình.

“Sau đó thì sao?”

Tiểu Nhị khóc thút thít, dừng trong chốc lát, lại nói:” Phái Hươngvẫn không chịu đối mặt với sự thật này, luôn chờ đợi Ngô công tử tới tìm nàng. Chỉ là…” Nàng nói tới người này lại oa oa khóc lên.

“Phái Hương… nàng thật sự rất ngốc.”

Ngốc, đương nhiên là ngốc.

Thu Minh Nguyệt đứng ngoài cửa không tiến vào. Lúc nhận được tin Phượng khuynh Li đưa tới, nàng cũng thật bất ngờ.

Nàng không nghĩ rằng, một nha hoàn nho nhỏ như Phái Hương lại có thểliên lụy ra nhiều chuyện như vậy. Chuyện này nếu nhỏ thì chỉ là nữ tửthanh lâu bị thiếu gia nhà giàu đùa bỡn vứt bỏ, nếu nói lớn thì, liênquan rất rộng. Phái Hương từng có một đoạn chuyện xưa với Ngô Vân Hạo,ai dám bảo đảm nàng không phải quân cờ Ngô Vân Hạo xếp vào Thu phủ?Trong nội trạch chỉ có chút tranh đấu ân oán của nữ nhân, đương nhiênkhông liên hệ tới triều đình tranh đấu. Nhưng lão thái quân thì khác,mười chín năm trước bà tự mắt nhìn thấy một màn cung biến chém giết kia. Cho nên, vừa rồi lão thái quân đột nhiên biến sắc hẳn là do như vậy đi.

Ngày ấy thấy Niệm Vân đập vỡ vòng tay của Phái Hương, nhìn bộ dạngnàng ta kích động như vậy thì Thu Minh Nguyệt hiểu được, nha hoàn này có lịch sử không tầm thường. Sau này phân tích nguyên nhân lại, nàng liềnâm thầm có suy tính. Lấy trình độ cẩn thận của lão thái quân, Phái Hương đương nhiên không thể lưu lại. Tiểu Nhị biết chuyện này cũng không thểlưu, Xuân Văn, Niệm Vân càng không thể lưu. Lúc này Niệm Vân đã chết,Phái Hương phát điên. Tiểu Nhị đơn thuần, Xuân Văn tâm cơ thâm sâu. Haingười này để xem lão thái quân xử lý thế nào. Nữ nhân trong đại trạchviện không phải loại người lương thiện gì, lão thái quân đương nhiênkhông phải. Cho nên, chuyện hôm nay nháo tới cuối cùng, xử tử vài nhahoàn là tất nhiên. Về việc tội gì thì không quan trọng. Mà Thu MinhTrân, trải qua việc này, về sau sợ không còn nơi dung thân trong Thuphủ.

Đường thoát duy nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nhà.

Thu Minh Trân không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết hôm nay nàng bị người ta tính kế, không, là âm mưu. Nàng đã không còn thời gian phân tích xem kẻ đó là ai rồi. Nàng chỉ biết, cả đời này coi như xong. Nha hoàn củanàng vô tình liên lụy tới triều đình. Nàng không biết nhìn người, đó làlỗi của nàng. Nàng cũng mười lăm rồi, xuất giá là chuyện sớm muộn màthôi. Chỉ là, nàng không cam lòng. Nguyệt di nương còn chưa thành chínhthê, nàng chưa trở thành đích nữ. Cứ như vậy mà xuất giá, dù là chínhthê thì cũng không phải hiển quý chi gia gì. Nếu nàng cứ vậy mà gả chotiểu phú nhân thì nàng sao có thể thỏa mãn?

“Tổ mẫu, con…” Nàng run rẩy mở miệng, ý đồ giãy dụa.

Lão thái quân thản nhiên nhìn nàng một cái.

“Ngũ tiểu thư đâu, còn chưa tới sao?”

Thu Minh Nguyệt biết đã tới lúc nàng lên sân khấu rồi, nàng liếc mắtnhìn nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia hiểu ý, hô lớn nói:” Ngũ tiểu thưđến.”