Thịnh Sủng Thứ Phi

Chương 45: Chặt đứt nanh vuốt, vị khách thần bí



Trong Thọ An Viện, lão thái quân ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm. Nha hoàn, bà tử cả phòng đềucúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đại phu nhân khi mới tiến vào, đầu tiên là nhìn thấy Thu Minh Nguyệt đứng ở giữa sảnh. Ánh mắt bà tatrở nên âm lãnh. Lại là con tiện nhân này. Nhưng mà, khi ánh mắt bàchuyển qua khuôn mặt sợ hãi của Thu Minh Nhứ thì cả người co rụt lại,đáy mắt hiện lên sự kích động.

Bà tử quỳ trên đất kia khi thấy bà đến tựa như gặp được cứu tinh, vội vàng khóc lóc chạy qua.

“Phu nhân cứu nô tỳ, cứu nô tỳ với…”

Đại phu nhân hung hăng trừng bà ta.

Vô dụng!

Bà né người ra khỏi bà tử kia, kính cẩn nói với lão thái quân:” Con dâu thỉnh an nương.”

Sắc mặt lão thái quân cực kỳ khó coi, cười lạnh một tiếng.

“Lâm thị, thủ đoạn của con cũng thật giỏi. Dám ngược đãi con cái Thu gia.Tâm địa độc ác như vậy thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”

Trong lòng đại phu nhân lo sợ không yên nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ không biết gì.

“Nương đang nói gì vậy? Con dâu không hiểu.”

Lão thái quân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên quát bà tử đang quỳ trên đất:”Điêu nô, nói mau, ai sai sử ngươi khi dễ đánh đập thập tiểu thư? Ngươinếu dám nói dối nửa câu, ta lập tức sai người lôi ngươi ra ngoài đánhchết!”

Bà tử sắc mặt trắng nhợt, khóc ròng nói:” Oan uổng quá,thái quân. Ngài không thể cứ nghe lời một phía của ngũ tiểu thư mà địnhtội nô tỳ.” Bà ta lấy tay che mặt, âm thầm nhìn qua phía đại phu nhân.Thấy bà ấy sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo mà nhìn mình,trong lòng bà ta nhảy dựng, khóc càng thêm lớn tiếng.

“Ngũ tiểuthư hôm nay đột nhiên đến hậu viện, lệnh cho nha hoàn đánh đập nô tỳ,lại đem nô tỳ trói chặt tới đây. Nô tỳ trời sinh hèn mọn, chủ tử nóicũng không dám không nghe theo. Nhưng… Nhưng mà ngũ tiểu thư xác thực đã oan uổng nô tỳ, nô tỳ dù gan lớn bằng trời cũng không dám khi dễ thậptiểu thư mà.”

Khóe miệng Thu Minh Nguyệt khẽ nhếch. Tốt, tốt lắm. Không nói lão thái quân đổ oan cho bà ta, mà lại luôn mồm chỉ tríchmình khi dễ đánh chửi hạ nhân thế nào, hủy danh dự của mình. Nếu hôm nay nàng cứ giả câm giả điếc không phản bác một câu, mặc dù lão thái quâncó làm chủ cứu Thu Minh Nhứ thì chỉ sợ thanh danh ỷ mạnh hiếp yếu, điêungoa ác độc của nàng vĩnh viễn cũng không chối bỏ được.

Lão thái quân nghe thấy cũng tức giận, quát lớn một tiếng.

“Câm miệng!”

Bà tử kia vốn vẫn đang khóc sướt mướt, đột nhiên bị lão thái quân quát như vậy thì lập tức ngậm miệng.

Lúc này, Thu Minh Lan bên người đại phu nhân lập tức tiến lên, ngồi xổm bên người Thu Minh Nhứ, vẻ mặt kinh ngạc.

“Thập muội muội, muội… Muội sao lại biến thành như vậy?” Nàng một bên lấykhăn lau những vết bẩn trên mặt Thu Minh Nhứ, một bên lại đau lòng thânthiết nói:” Sao lại gầy như vậy? Quần áo cũng rách nát hết rồi. Mẫu thân mỗi tháng không phải đều cho người mua đồ mới cho muội sao?”

Thu Minh Nguyệt ánh mắt lại lạnh lùng. Thu Minh Lan tâm cơ cũng thật giỏi,một phen biểu hiện mình yêu thương muội muội trước mặt lão thái quân,một phen lại ám chỉ Thu Minh Nhứ ăn mặc rách nát tới gặp lão thái quân,có thể nói là thất lễ cực điểm. Từ đó, nàng ta còn có ý mắng Thu MinhNguyệt nàng không dạy dỗ muội muội cho tốt. Tiếp nữa chính là, giúp đạiphu nhân chối tội.

Cổ đại đích thứ phân chia rõ ràng. Thân là thứ nữ, chi phí ăn mặc so với đích nữ không biết là kém tới mấy lần. Đíchnữ mỗi tháng có hai bộ đồ mới, mà thứ nữ, ba tháng mới có một lần.

Được, rất tốt. Tâm cơ của Thu Minh Lan, trải qua lần này, nàng sẽ càng thêm không thể coi thường.

Lão thái quân nhíu mày, tựa hồ cũng có chút không vui.

Lúc này, Thu Minh Nhứ nguyên bản vẫn đang khiếp sợ lại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sợ sệt nhìn lão thái quân.

“Con… Con không có áo mới.”

Ánh mắt lão thái quân lại trầm xuống, Thu Minh Lan lập tức hô lớn một tiếng.

“Sao có thể như vậy?” Nàng làm như rất kinh ngạc, sau đó lại như nhớ tới cái gì, quay đầu trừng mắt nhìn bà tử đang quỳ trên đất.

“Nói mau,có phải ngươi đã cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của thập muội không?Hay cho một điêu nô gan lớn, cư nhiên dám tham ô đồ đạc của chủ tử.”Nàng tức giận, không chút suy nghĩ tát vào mặt bà tử kia một cái.

Bà tử bị đánh tới ngẩn ra, đại phu nhân cũng ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên tia không hài lòng.

“Lan nhi, dừng tay.”

Thu Minh Lan quay đầu, ánh mắt trong trẻo nói.

“Nương, nữ nhi biết người khoan dung nhân hậu, chỉ là loại điêu nô ngỗ nghịchchủ tử, lừa trên gạt dưới, khi dễ thập muội đến như vậy thật sự quá đáng giận. Hoàn hảo hôm nay bị ngũ tỷ phát hiện, nếu không, thập muội khôngbiết sẽ còn bị lăng nhục tới chừng nào. Nương thân là đương gia chủ mẫucủa Thu phủ, vì Thu phủ làm lụng vất vả mười mấy năm, đem Thu phủ xử lýgọn gàng ngăn nắp. Nếu không trừng trị điêu nô này, chuyện này truyềnđi, kẻ không biết nội tình sợ là sẽ hiểu lầm ngài.”

Trong lòng đại phu nhân lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên hiểu được dụng ý của nữ nhi. Lan nhi đây là đang bỏ xe giữ tướng.

Đôi mắt bà chợt lóe, sau đó biến thành bộ dạng đau lòng nhìn bà tử đang trợn mắt há hốc mồm trên đất.

“Chu ma ma, ngươi là lão nhân trong phủ, làm việc lưu loát lại thành thật.Vì thế ta mới giao cho ngươi trọng trách chiếu cố thập tiểu thư. Khôngnghĩ rằng, ngươi cư nhiên bằng mặt không bằng lòng, không chỉ âm thầmcắt xén chi phí của thập tiểu thư, lại còn dám đánh nó. Ngươi… Thực sựđã cô phụ một phen tâm ý của ta.” Sau khi nói xong, bà lắc đầu như không đành lòng.

“Nếu hôm nay không phải ngũ tiểu thư ngẫu nhiên pháthiện, không biết Minh Nhứ còn bị ngươi ngược đãi tới đâu nữa.” Bà nóixong thì hai mắt đã rưng rưng, bùm một tiếng quỳ gối trên đất, sắc mặtbuồn bả áy náy nói với lão thái quân:” Con dâu quản dưới không nghiêm,để điêu nô lớn mật tới vậy, con không làm tròn trọng trách nương và lãogia phó thác, con…”

Không thể không nói, đại phu nhân kỳ thựccũng không phải quá ngốc. Sau khi nghe Tiết quốc Hầu phu nhân dặn dò,hơn nữa hành động của Thu Minh Lan lại quá rõ, bà liền hiểu phải diễntiếp cái gì, khóc như đứt gan đứt ruột.

Trên mặt Thu Minh Nguyệtkhẽ cười nhạt. Lấy chuyện chưởng quản nhà cửa nhiều năm của đại phu nhân nói ra thật sự làm cho lão thái quân mềm lòng. Thu Minh Lan, ngươi thật sự thông minh.

Quả nhiên, lão thái quân hơi nhíu mày, thần sắc cũng dịu đi vài phần.

Thu Minh Nhứ bỗng nhiên đi tới, bùm một tiếng quỳ xuống.

“Tổ mẫu đừng nóng giận. Minh Nhứ từ khi ra đời đã yếu đuối, mẫu thân khoandung từ ái, thường xuyên ân cần thăm hỏi, nhờ vậy Minh Nhứ mới có thểsống tới bây giờ. Về phần vết thương trên người Minh Nhứ…” Nó cắn môi,đáy mắt ngập nước.

“Đều do Minh Nhứ vô dụng, giặt có cái áo cũnglàm hư. Đó là kiện quân áo mẫu thân thưởng cho ma ma, ma ma rất yêuthích, cho nên mới…”

Nó còn chưa nói xong thì mặt mày lão tháiquân đã xanh mét. Tiểu thư Thu phủ cư nhiên lại rơi xuống kết cục giặtquần áo cho một nô tỳ. Đại phu nhân quả thực quá ngoan độc.

Đại phu nhân hận tới cắn răng. Con tiện nhân này dám cáo trạng trước mặt lão thái quân.

Đôi mắt Thu Minh Lan chợt lóe, sau đó đột nhiên đá Chu ma ma một cước.

“Lão điêu nô chết tiệt, dám nghịch chủ phạm thượng.”

Cái đá này của nàng không chỉ khiến Chu ma ma kinh ngạc mà là cả phòng đềugiật mình. Đại phu nhân kịp phản ứng, vội vàng ngăn cản.

“Lan nhi, đừng -“

Làm trò trước mặt lão thái quân, Thu Minh Lan hành động thô tục như vậyhoàn toàn trái ngược với bộ dạng tiểu thư khuê các, rất giống mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ. Lão thái quân đã mặt nhăn mày nhíu, ánh mắtlạnh lẽo.

Thu Minh Nguyệt nhướng mày. Nàng tương đối hiểu biết ThuMinh Lan, nàng không phải người không có đầu óc, dễ xúc động như vậy,lại càng không thể thất lễ trước mặt lão thái quân như thế. Hành độnglần này đến tột cùng là vì cái gì?

Thu Minh Lan thở phì phì,trừng mắt nhìn Chu ma ma. Nàng nói với đại phu nhân:” Nương, đừng cảncon. Điêu nô nhẫn tâm này, hôm nay dám ức hiếp thập muội, ngày mai sẽdám không đem đương gia chủ mẫu người để vào mắt. Nếu không trừng phạttốt, hạ nhân Thu phủ sau này bắt chước thì còn gì là quy tắc?”

Đại phu nhân sửng sốt, làm như đột nhiên hiểu được dụng ý của Thu Minh Lan. Lão thái quân mím môi, nhìn nhiều Thu Minh lan một cái, sau đó thảnnhiên nói:” Ngươi đâu, đem điêu nô này tha xuống, đánh chết.”

Hai chữ cuối cùng như sấm sét đánh xuống, nặng đến nỗi khiến Thu MinhNguyệt theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của lão thái quân. Trong lòng nàng nhảy dựng, cúi đầu không nói gì thêm. Khóemiệng nàng dâng lên một nụ cười châm chọc.

Đương gia chủ mẫu sao?

Không vội, nàng hôm nay vốn chỉ muốn dùng bà tử này chèn ép đại phu nhân mộtchút thôi. Còn cắm vào lòng lão thái quân một cây kim, khiến bà nhớ tớisự ác độc và kiêu ngạo của đại phu nhân, cho bà thấy bà ta sớm không đem lão thái thái bà để vào mắt. Nàng chính là muốn để lão thái quân thấtvọng đại phu nhân, thậm chí chán ghét bà ta. Nếu không có Tiết quốc hầuphu nhân trong phủ, nàng thậm chí sẽ đem chuyện này nháo lớn, tốt nhấtlà để lão thái gia cũng biết.

Thế lực sau lưng đại phu nhân quáhùng hậu: Phủ thái sư, Kỳ huynh binh bộ thị lang phủ, Tiết quốc côngphủ, hoàng trưởng tử phủ. Thế lực phức tạp như vậy, một nữ tử khôngquyền không thế như nàng làm gì được bà ta? Nếu muốn nở mày nở mặt, nàng chỉ có thể nhịn, nhịn đến khi ba mẹ con nàng đứng vững ở Thu phủ, nhịnđến khi nàng có năng lực chống lại đại phu nhân. Nàng không phải ngườithiếu kiên nhẫn, Câu Tiễn năm đó vì nỗi nhục nước mà nằm gai nếm mậtmười năm, cuối cùng mới có thể Diệt Ngô, nàng thế nào không nhịn được?

Việc nhỏ không nhịn, đại sự tắc loạn.

Nàng có thể nhẫn, nhưng có người lại không thể.

Chu ma ma vốn ỷ vào đại phu nhân mới dám tùy ý đánh Thu minh Nhứ. Hiện giờviệc đã bại lộ, lão thái quân tức giận lôi đình, bà liền trông cậy đạiphu nhân sẽ cứu mình một mạng. Nào biết rằng đại phu nhân vừa chạm vàoánh mắt cầu cứu của bà thì lập tức bỏ qua. Bà bi phẫn muốn chết, đáy mắt hiện lên tia kiên quyết. Đại phu nhân, ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

“Thái quân…” Bà hé miệng, lại đột nhiên ngừng lại,ánh mắt thẳng tắp nhìn hướng ai đó, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì, sau đó lại bi thương cúi đầu.

“Lão nô tự biết nghiệp chướng nặng nề, muôn lần chết không chối từ, nhưng cầu thái quân tha cho người nhà nô tỳ một mạng.”

Lão thái quân tà tà nhìn Đại phu nhân, thản nhiên phất tay.

“Tha xuống đi.”

Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng một bên, Thu Minh Nhứ tay lại nắm chặt, giận mà không dám nói. Nó nhìn Thu Minh lan mỉm cười khiêu khích, nhìn ánhmắt đại phu nhân oán độc, nhìn vẻ mặt vô vị của lão thái quân. Tay bênngười nó đã nắm chặt, móng tay gần như cáu vào da thịt, máu tươi chảyra. Máu đỏ tươi, nhìn vô cùng chói mắt, khiến lòng nó dần lạnh như băng.

Ngay cả khi biết kết quả là như vậy, nhưng nhìn ánh mắt vô tình của lão thái quân, trái tim nó không nhịn được mà băng giá. Tình người quả thật làhèn mọn.

Lúc này, lão thái quân lại lên tiếng:” Minh Nhứ chắc đãbị dọa sợ. Minh Nguyệt, con đem nó về rửa mặt tắm rửa một phen đi. Tiểuthư Thu gia ta không thể để người ta chê cười được. Bà thâm ý nhìn Đạiphu nhân:” Chân di nương mất sớm, chỉ để lại Minh Nhứ là huyết mạch duynhất, chung quy cũng là nữ nhi của Khanh ca nhi. Con an bài cho nó vàMinh Nguyệt ở chung đi.”

Đại phu nhân nhíu mày nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Thu Minh Nhứ cũng rất vui vẻ.

Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Nhứ chào lão thái quân xong thì lui ra ngoài.

Sau đó, sắc mặt lão thái quân lực tức lạnh lại, trong lòng đại phu nhân vừa sợ vừa nghi, vẻ mặt cũng rất không tốt.

“Nương, người làm sao vậy?”

Lão thái quân hừ nhẹ một tiếng, thấy Thu Minh Lan còn ngồi một bên, cuối cùng, bà thở dài một tiếng.

“Con nhớ cho kỹ, con là chính thất của Khanh nhi, là chủ mẫu của Thu phủ, là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân.”

Lời này của lão thái quân khiến trái tim của đại phu nhân đập mạnh.

“Nương?”

Lão thái quân không lạnh không nóng liếc nhìn bà một cái:” Đừng tưởng những chuyện con làm ta không biết. Ta già rồi, có nhiều thứ không muốn quantâm tới. Nhưng ta hy vọng con nhớ kỹ một câu: Gia hòa vạn sự hưng. MinhNguyệt, Minh Thụy, cả Minh San và Minh Nhứ đều là cốt nhục của Khanhnhi, là con cái Thu gia. Nếu không làm gì quá đáng, ta cũng mắt nhắm mắt mở với con. Nhưng ta không hy vọng chuyện như hôm nay xuất hiện lần thứ hai.”

……….

Màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời.

Thu Minh Nguyệt một tay chống má, thân dựa vào cửa sổ. Một giọng nói nhợt nhạt cùng tiếng bước chân nhp nhỏ dần tới gần.

“Ngũ tỷ.” Thu Minh Nhứ có chút sợ hãi gọi nàng, Thu Minh Nguyệt ngay lập tức hồi thần.

Nàng quay đầu, thấy Thu Minh Nhứ đã rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề xong rồi.

Thu Minh Nhứ mới chín tuổi, thân thể còn nhỏ nhưng mặt mày tú lệ, lớn lênnhất định sẽ thành đại mỹ nhân. Nó vừa mới tắm xong, trên người tỏa ramùi thơm nhàn nhạt, y phục màu hồng bao lấy dáng người nhỏ xinh.

Thu Minh Nguyệt đi qua, yêu thương sờ sờ đầu nó.

“Nhìn xem, Minh Nhứ của chúng ta cũng là một tiểu mỹ nhân rồi.”

Mặt Thu Minh Nhứ đỏ lên, sẳng giọng nói:” Ngũ tỷ chê cười muội.” Nó mở to đôi mắt trong veo chớp chớp với Thu Minh Nguyệt.

Mi mục như họa, mũi cao môi nhỏ, thân thể nhỏ nhắn, tươi đẹp mà kiều diễm, tựa như một đóa tường vi trong gió. Mỹ lệ nhưng sáng sủa vô hạn. Y phục mỏng manh không che được đường cong hoàn mỹ của nàng. Nàng tựa như mộtbức tranh tao nhã dưới ngòi bút họa sĩ. Làn váy mỏng manh khiến cặp đùingọc thon dài như ẩn như hiện. Nàng trời sinh có dung nhan khuynh quốc,dáng người lại thêm quyến rũ. Đặc biệt là, nàng vừa tắm rửa xong, trênngười chỉ khoác một kiện áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo nới lỏng lộ racảnh xuân như tuyết trắng, dưới ngọn đèn mông lung càng thêm hấp dẫn vôcùng.

Nếu giờ phút này có một nam nhân ở đây, chỉ sợ sẽ nóng tới máu chảy thành dòng.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ, nhánh cây theo đó mà rung động. Một tà áo ẩn ẩnbay trong gió. Tiếng ve kêu chiêm chiếp không che được tiếng thở dồn dập đến từ màn đêm kia. Đó là một nam tử, một nam tử mang mặt nạ bạc. Hắnđứng trên đỉnh ngọn cây, ẩn trong đêm đen. Đôi mắt mênh mông như nướcxuyên qua mặt nạ nhìn vào cửa sổ, thấy rõ bóng dáng nữ tử xinh đẹp taonhã bên trong, hô hấp của hắn càng thêm nặng nề vài phần.

Trong phòng, Thu Minh Nhứ nhìn Thu Minh Nguyệt xong thì sợ hãi than.

“Ngũ tỷ thiệt là đẹp đó, tựa như vừa bước ra từ trong tranh vậy.”

Hồng Ngạc xốc màn tiến vào, vừa hay nghe được lời này.

“Lời này của thập tiểu thư thật đúng.” Nàng đem cái khay làm bằng gỗ lim đặt xuống, giọng điệu có vài phần kiêu ngạo nói:” Dương Châu xuất mỹ nhân,phu nhân của chúng ta lúc còn trẻ có thể nói là hoa thơm cỏ lạ ở DươngChâu, dung mạo của tiểu thư được kế thừa từ phu nhân, hơn nữa lại sâuvài phần, đương nhiên là khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như tiênrồi.”

Thu Minh Nhứ mở to mắt, liên tục gật đầu:” Đúng vậy đúng vậy, ngũ tỷ là nữ tử đẹp nhất muội từng gặp qua.”

Thu Minh Nguyệt điểm điểm cái mũi nhỏ của nó:” Minh Nhứ lớn lên cũng sẽ rất đẹp.” Nàng hơi cúi người, bưng chén canh bổ khí Hồng Ngạc đem lên, dùng thìa quấy vài cái.

“Thân thể muội còn yếu, tỷ bảo Hồng Ngạc làmcho muội ít thuốc, nhân lúc còn nóng mau uống đi.” Nàng nhìn Thu MinhNhứ, dấu vết trên cổ còn chưa phai đi. Vừa rồi nghe Đông Tuyết nói, lúctắm cho Thu Minh Nhứ, nàng ấy phát hiện trên lưng nó có thiệt nhiều vếtthương đã kết vảy, lại có rất nhiều vết thương mới, đại khái là vừa cógần đây. Lúc tắm cho nó, Đông Tuyết không dám dùng sức, sợ làm nó đau.Không nghĩ rằng đứa nhỏ này thế nhưng không kêu một tiếng, chẳng sợ nước ấm tẩm lên miệng vết thương khiến nó đau tới mặt mày trắng bệch, nhưngnó vẫn như trước không hề kêu la.

Trong lòng nàng thở dài. Mất mẹ từ nhỏ, lại trải qua thói đời nóng lạnh, đứa nhỏ này cũng đã sớm thànhthục, sớm trở nên cứng cỏi dũng cảm. Trong cái gia đình phức tạp này,điều này đương nhiên là rất tốt. Nhưng mà, đối với một đứa nhỏ chín tuổi thì quả thật đây là nỗi thê lương và thù hận quá sớm, chung quy đã đánh mất sự hồn nhiên của tuổi thơ.

“Uống đi.”

Thu Minh Nhứmột đôi con ngươi trong veo thẳng tắp nhìn Thu Minh Nguyệt, nhìn đôi mắt ấm áp của nàng, nghe thanh âm dịu dàng của nàng. Tựa như gió thổi quamặt hồ khiến từng gợn sóng lòng thản nhiên xuất hiện. Hồ nước ấm áp lòng người khiến đôi mắt nó nổi lên một màn mây mù. Nó dùng sức hít hít cáimũi, cố gắng không để đám mây kia ngưng tụ thành nước mắt mà rơi xuống.Nó nghĩ, thì ra trên thế gian dơ bẩn này vẫn còn có người có tấm lòng ấm áp như vậy.

Nó nhẹ nhàng vâng một tiếng, liền lấy chén từ tay Thu Minh nguyệt, uống một ngụm hết sạch.

Thu Minh Nguyệt mỉm cười nhìn, bỗng nhiên quét qua nhánh cây ngoài cửa sổ.

“Ngũ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Thu Minh Nhứ tò mò rướn cổ lên, nhưng không phát hiện gì cả.

“Không có gì.” Thu Minh Nguyệt thản nhiên cười “Thời gian không còn sớm, muội đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Thu Minh Nhú ngoan ngoãn theo Hồng Ngạc tới gian phòng cách vách.

Bố cục của Tuyết Nguyệt các tinh xảo mà thanh tú, trang hoàng cũng có chút thanh lịch. Trừ bỏ một gian chủ ngọa còn có ba gian trắc ngọa khác.Đừng nói là một cái Thu Minh Nhứ, thêm hai người nữa đến ở vẫn là dư dả. Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Nhứ rời đi rồi, trong lòng nghĩ, hôm naynàng từ tay đại phu nhân cứu được Thu Minh Nhứ, ngày sau khó bảo đảm Đại phu nhân sẽ không lần nữa hạ độc thủ. Minh Nhứ dù thông minh nhưng chỉmới chín tuổi. Mẹ đẻ lại mất sớm, bên người không có ai bảo vệ. Chibằng, cho nó sống chung với mình đi.

Quyết định này khiến ThuMinh Nguyệt cười nhạo một cái. Chính nàng hiện tại tứ phía đều là địch,mẫu thân tính tình dịu dàng hiền lành, đệ đệ lại nhỏ tuổi, đều cần nàngbảo hộ. Mình ốc còn không mang nổi vỏ ốc, lại còn phân tâm việc này,thật sự là tự tìm phiền toái mà. Tuy nói sau hôm nay nàng không tiếnthêm một bước nào trong việc cưỡng bức đại phu nhân, nhưng lấy lòng dạhẹp hòi của Đại phu nhân, chỉ sợ ngày sau sẽ tìm mình gây phiền toái.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Thu Minh Nguyệt đang chuẩn bị thổi tắt nến thì từnhững nhánh cây bên ngoài ẩn ẩn vang lên một thanh âm. Kia không giốngtiếng ve kêu to, cũng không giống tiếng lá rụng, không giống âm thanhcủa thiên nhiên trong đêm, mà là…. tiếng thở dốc. Là tiếng của conngười, tiếng thở dốc cúi đầu.

Từ nhỏ giác quan của nàng đã mẫncảm hơn người thường một ít, mặc dù tiếng gió xuân rung động, nhưng nàng vẫn phân biệt được chuẩn xác những tiếng động khác.

Đã trễ thếnày, là ai tránh ở cửa sổ phòng nàng? Nàng vừa rồi nhìn ra cũng khôngthấy có gì, chỉ là mùi hương ẩn ẩn trong không khí kia… hình như giốngmùi thảo dược.

Đêm, có người ngắm trăng trầm tư, có người lạiđứng trong tối tà áo tung bay, trong phút chốc lại xẹt qua thật nhanhmái hiên bằng ngói. Thân hình thon dài của nam tử trong đêm tối khẽ baylên, mặt nạ bạc dưới ánh trăng liền phản chiếu hào quang, lộ ra một cặpmôi mỏng hoàn hảo. Ánh mắt hẹp dài, đôi mắt tựa như nước suối trên núicao. Sóng mắt hắn ngẫu nhiên lưu chuyển, giống như hoa đào nở rộ, khiếnngười ta bất giác trầm luân vào nó.

Giờ phút này, môi hắn nhếch lên, cước bộ như bay, đúng, chính là bay. Chân hắn không chạm đát, mơ hồ di động trong không khí.

Nơi đó, dưới ngọn đèn dầu mông lung, mơ hồ truyền đến âm thanh đối thoại.

“Nương, con không muốn cưới Thu Minh Ngọc.” Giọng nói cảu nam tử lộ ra vài phần bất mãn, nhiều hơn nữa chính là sự kiên định.

Sau đó, giọng nữ tử truyền tới, tràn đầy giận dữ:” Không được!”

“Hôn nhân đại sự phải nghe theo cha mẹ, ta đã quyết định, không phải do con lựa chọn.”

“Nương…” Nam tử tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng bà không kiên nhẫn nghe:” Chuyện này ta đã cùng ngoại công của con thương lượng qua.”

Nam tử trong phòng nhíu mày:” Cho dù muốn kết hôn, con cũng muốn cưới nữ tử con thích.”

“Quý tộc liên nhân từ trước tới nay lấy lợi ích làm trọng, cảm tình có thểtừ từ bồi dưỡng.” Người lúc trước nói chuyện khẽ nhấp một ngụm trà,giọng điệu lạnh nhạt.

“Huống chi Ngọc nhi đức hiền kính cẩn,tướng mạo xinh đẹp, hiểu biết lễ nghi, lại xuất thân từ thế gia danhmôn, cùng Hầu phủ chúng ta coi như môn đăng hộ đối.”

“Môn đăng hộ đối?” Nam tử kia mỉa mai một tiếng.”Là môn đăng hộ đối hay là do quanhệ của Hầu phủ và Lâm phủ với ngôi vị chí tôn kia?”

“Hoa nhi.”

Bốp một tiếng, Tiết quốc Hầu phu nhân đặt ly trà xuống, ánh mắt ủ dột nhìn sắc mặt giễu cợt của Tiết Vũ Hoa.

“Việc triều đình sao có thể để con nói bậy? Coi chừng lại gây họa.”

Tiết Vũ Hoa lười biếng tựa ra phía sau, thưởng thức ly trà bạch ngọc. Bạchngọc không tỳ vết, cực kỳ giống bàn tay của nữ tử. Hắn nhìn chằm chằmchén ngọc, khóe miệng hiện ra ý cười.

“Nương.” Hắn nhìn mẫu thân, có chút thâm ý nói một câu.

“Phi nhi hiện tại chỉ là trắc phi của đại hoàng tử thôi.”

“Đây chẳng qua là tạm thời.” Vẻ mặt Tiết quốc hầu phu nhân bình tĩnh trả lời.

Tiết Vũ Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn bà, sau đó lại đổi chủ đề.

“Nương, phụ thân từ trước đên nay không tham dự vào tranh đấu hoàng tự. Ý tứ của người lần này, phụ thân có đồng ý hay không?”

Ánh mắt Tiết quốc Hầu phu nhân chợt lóe, thản nhiên nói:” Ngọc nhi là biểumuội của con, hai gia đình ta thành thông gia, thân càng thêm thân màthôi, phụ thân con đương nhiên vui vẻ. Bà dừng một chút, giọng nói dịudàng:” Hoa nhi, đừng tùy hứng nữa. Nương chính là để con cưới Ngọc nhi,nhưng con vẫn có nạp thiếp mà. Sau này nếu con gặp được nữ tử mìnhthích, muốn nạp bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

“Con chỉ cưới một người vợ duy nhất là đủ rồi.” Lời nói của Tiết Vũ Hoa vang lên đánh gảy lời bà, ánh mắt dị thường kiên định.

Tiết quốc Hầu phu nhân ngạc nhiên, theo bản năng cảm thấy đây chỉ là mộtphương thức đối nghịch của nhi tử mà thôi. Bà thở dài, tận tình khuyênbảo:” Hoa nhi, con là thế tử của Hầu phủ, Hầu phủ to như vậy ngày saucòn nhờ con kế thừa. Hầu phủ chúng ta con nối dõi rất ít, gia nghiệp tổtiên chỉ có thể trông cậy vào con.”

Tiết Vũ Hoa chậm rãi buông chén bạch ngọc trong tay, ánh mắt như đêm tối nhưng khóe miệng lại cười càng thêm sâu.

“Mẫu thân quản gia có đạo, Hầu phu sao lại ít con được?”

Tiết quốc Hầu phu nhân rốt cục tức giận, phất tay áo đứng dậy.

“Tóm lại, hôn sự của con và Ngọc nhi đã định rồi, con không muốn cũng phải cưới nó.”

Mặt mày Tiết Vũ Hoa như chìm vào hư ảo, không nói thêm lời nào.

Mà trên nóc nhà, một nam tử cũng đang yên lặng đứng. Hắn hơi cúi đầu, ánhmắt như nhìn xuyên qua từng miếng ngói nhìn vào cặp mẫu tử đối lập bêntrong. Thật lâu sau, khóe miệng hắn gợi lên một tia cười châm chọc,nhưng nụ cười kia ngay lập tức cứng lại, trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh. Hắn trầm mặc, ánh mắt phức tạp. Trong lúc đang ngây người,hắn chợt nghe thấy tiếng người quát khẽ:” Ai tránh ở đó?”

Hắn cả kinh, mau chóng dùng khinh công biến mất trong đêm.

“Hoa nhi, sao vậy?” Tiết Quốc Hầu phu nhân đi ra, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nói.

Tiết Vũ Hoa thu lại thần sắc trong mắt, ảm đạm cười:” Không có gì ạ.”

Tiết quốc Hầu phu nhân do dự nhìn hắn một cái, nói:” Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Tiết Vũ Hoa đứng tại chỗ, đôi mắt thâm trầm. Vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấyđược có người gần đây. Người nọ võ công cao cường, tuyệt đối không thuakém hắn.

Mà giờ khắc nay, trong Phù Dung viện, đại phu nhân kéotay Thu Minh Ngọc, sắc mặt từ ái nói:” Ngọc Nhi, con biết di mẫu hôm nay tới Thu phủ để làm gì không?”

Thu Minh Ngọc trừng hai mắt, khuôn mặt quả thật rất đẹp:” Không biết.”

Đại phu nhân thở dài, sờ sờ đầu nàng.

“Ngọc nhi, con năm nay đã mười bốn, nên nghị hôn.”

Thu Minh Ngọc đỏ mặt, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt, nắm chặt tay đạiphu nhân, giọng điệu mang theo vài phần vội vàng vui sướng:

“Nương, biểu ca…” Nàng nói một nửa lại đỏ mặt, ánh mắt chứa đầy sự ngượng ngùng cùng hưng phấn. Nàng ta bình thường ngốc nghếch là thế nhưng lần nàylại thông suốt bất ngờ, rất nhanh liền nhớ tới việc mẹ con Tiết quốc hầu ở lại Thu phủ, nàng đã mơ hồ đoán ra được điều gì. Nhưng cuối cùng cũng là con gái, nàng rụt rè không hỏi ra miệng.

Đại phu nhân hiền lành cười:” Ta đã thương lượng với di mẫu của con, chờ con tới tuổi cập kê liền đi qua Tiết quốc Hầu phủ.”

“Thật sao ạ?” Thu Minh Ngọc vui vô cùng, dùng sức nắm lấy tay Đại phu nhân.

“Nương nói thật sao? Biểu ca, huynh ấy…” Nàng cúi đầu, mặt đỏ hồng, đôi mắt ẩn tình lại khiến người ta một phen động lòng.

Đại phu nhân gật gật đầu:” Đương nhiên, ngày mai nương và di mẫu con sẽtrao đổi càng thiếp.” Trong lòng đại phu nhân không phải không kiêungạo, đại nữ nhi đã gả cho Trung Sơn Hầu thế tử, nhị nữ nhi cũng sắp gảcho Tiết quốc Hầu phủ, chỉ còn lại Minh Lan. Tương lai nhất định cũngphải gả nó cho Hầu phủ thế gia. Ba nữ nhi của bà đều xinh đẹp như hoa,lại là đích nữ, thân phận cao quý, làm sao loại nữ nhi hèn mọn của Trầmthị có thể so được? Trầm thị chẳng qua là dựa vào dung nhan quyến rũthôi, dù được sủng ái thì cũng không thoát khỏi cái danh tiểu thiếp. Nữnhi của nàng ta không phải đều do mình quyết định sao?

Thu MinhNgọc rất vui vẻ, căn bản không để ý tới đại phu nhân đang nghĩ gì. Chodù biết, nàng cũng ước Đại phu nhân trả thù Thu Minh Nguyệt.

Đêmdài thanh tĩnh, một bóng người đứng trước cửa sổ, xuyên qua cửa phòngnhỏ hẹp mà thấy cảnh tượng bên trong. Đã là giờ tý, đèn dầu trong phòngđã tắt, chỉ có ánh trăng bạc chiếu vào cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tinh tế trên giường.

Hắn tựa hồ định đẩy cửa ra đi vào trong,nhưng nửa đường lại dừng lại, sau đó buông tay. Hắn trầm mặc một lúc rồi kiên quyết xoay người rời đi.

Hôm sau, ánh nắng ban mai bao phủkhắp nơi, Thu Minh Nguyệt lười biếng rời giường, dưới hốc mắt có mộtvành đen, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tối hôm qua nàng ngủ trễ, đến giờ vẫn cònbuồn ngủ. Nàng duỗi thắt lưng, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Hoàn hảo,không trễ giờ thỉnh an lão thái quân.

Hồng Ngạc và vài nha hoàn đãsớm theo thứ tự giúp nàng chuẩn bị rửa mặt, động tác của họ nhanh nhẹn, không lâu sau đã giúp nàng ăn mặc chỉnh tề.

“Tiểu thư, tối quangười ngủ không ngon sao? Sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy lắm.” Hồng Ngạcnhìn vành đen trên mắt nàng, nhíu mày nói.

Thu Minh Nguyệt nhìnvào gương. Thật đúng là, cái dạng này sao có thể đi gặp lão thái quân?Nàng nghĩ nghĩ, nói vơi Hồng Ngạc:” Đem cái hộp nhỏ màu đen lại cho tađi.”

Hồng Ngạc đáp lời, rất nhanh quay lại.

“Tiểu thư, của người đây.”

Thu Minh Nguyệt mở hộp nhỏ ra, bên trong là hàng tá bình to bình nhỏ. Nàngchọn một cái bình sứ màu trắng, mở nắp ra, nhất thời, một mùi thơm nhànnhạt xông vào chóp mũi.

“Oa, thơm quá.” Hạ Đồng lộ vẻ ngạc nhiên. “Tiểu thư, đây rốt cuộc là gì ạ?” Tiểu thư thường có rất nhiều ý tưởngmới lạ, làm ra rất nhiều đồ vật này nọ mà các nàng đều chưa từng thấyqua. Không, phải nói là thời đại này không hề có.

Thu Minh Nguyệt ảm đạm cười, đem một chút chất lỏng trắng ngà từ trong bình lấy ra, xoa ở dưới hốc mắt. Rất nhanh, vệt đen kia từ từ biến mất. Vài nha hoànđứng một bên đã sớm ngạc nhiên, lại thấy Thu Minh Nguyệt lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh biếc, đổ ra lớp chất lỏng nồng đậm vẽ loạn dưới mắt.Cuối cùng, lại phết thêm một lớp son nước, cả người liền lập tức hồiphục tinh thần, không còn vẻ mệt mỏi nữa.

“Tiểu thư, vật này thật thần kỳ nha.” Hồng Ngạc không khỏi sợ hãi than, vẻ mặt sùng bái.

Thu Minh Nguyệt nhướng mày, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe sáng.

“Hạ Đồng, ngươi liên hệ với Tường thúc, xem ở kinh thành có cửa tiệm nào ở ngoài mặt tiền không, ta muốn mua.”

Hạ Đồng có chút kinh ngạc “Tiểu thư?”

Thu Minh Nguyệt nhìn chất lỏng trong tay, khóe miệng gợi lên ý cười.

“Chỉ có một Thủy Kính Phường vẫn chưa đủ. Nữ nhân đều là khách hàng tiềmnăng, huống chi trong kinh thành giàu đông đúc này khắp nơi đều có phunhân quý tộc. Chỉ cần có một chút mới mẻ sẽ có thể lập tức hấp dẫn ánhmắt của họ, cũng làm cho lợi nhuận của Thủy Kính phường tăng lên.” Tiềncủa nữ nhân rất dễ kiếm, phu nhân kinh thành còn dễ hơn. Chỉ cần mấy món mỹ phẩm hiện đại của nàng khai hỏa ở kinh thành thì tài phú sẽ cuồncuộn chảy đến. Không có gia tộc thế lực cường đại thì sao? Không cóhoàng tử hoàng phi làm chỗ dựa thì sao? Chỉ cần có tiền, còn sợ không có thể lực của mình sao?

“Ngũ tỷ.”

Đang nghĩ ngợi thì giọngnói của Thu Minh Nhứ đã vang lên. Thu Minh Nguyệt quay đầu, thấy ThuMinh Nhứ chậm rãi chạy đến, mắt to tròn chớp chớp cực kỳ đáng yêu.

Thu Minh Nguyệt nhìn thấy nó thì không tự giác nổi lên một tia dịu dàng:” Sao không ngủ thêm một chút?”

Thu Minh Nhứ đi tới, lắc đầu nói:” Muội muốn đi thỉnh an tổ mẫu với ngũ tỷ.”

Thu Minh Nguyệt cười cười, kéo tay nó, vén tay áo nó lên. Miệng vết thương đã được đắp thuốc, sẽ không bị nhiễm trùng nữa.

“Sáng nay đã uống thuốc chưa?”

“Dạ rồi.”

Thu Minh Nguyệt nói:” Tỷ đã bảo người đưa cho muội thuốc mỡ, ngày thoa ba lần sẽ không để lại sẹo nữa, biết không?”

“Dạ.” Thu Minh Nhứ gật đầu thật mạnh, sau đó lại chạy đến bên người nàng, dùng sức hít sâu một hơi.

“Ngũ tỷ, tỷ dùng hương gì vậy ạ? Thật thơm đó.”

Thu Minh Nguyệt cười cười:” Cái này gọi là thấm hương, nếu muội thích thì hôm nào tỷ bảo Hồng Ngạc đưa muội hai hộp.”

“Thật ạ?” Ánh mắt Thu Minh Nhứ lập tức phát sáng. Phàm là nữ tử, không ai không thích mùi thơm.

……………………..

Tại phủ Vinh thân vương, phòng ốc rộng lớn, vách tường cẩm thạch, điêu lanngọc thế, thềm đá bạch ngọc, suối xanh róc rách. Vào ngày xuân, trăm hoa đua nở, mùi thơm truyền khắp nơi. Xa xa, ngay góc khuất hành lang, mộtmỹ nhân đang chầm chậm đi tới. Dung nhan bà mỹ lệ tinh xảo, cử chỉ đoantrang cao quý. Một thân bà mặc cung trang màu đỏ, viền áo bằng chỉ vàngtráng lệ, ánh mặt trời chiếu vào làm những đường chỉ kia tỏa ra vầngsáng chói lóa.

Đông Quân các.

Một thiếu niên hoa quý ngồi bên cửa sổ, nhìn cây cối bị cơn mưa phùn đêm qua làm cho tươi mới xinh đẹp, có chút xuất thần.

Lúc này, một nha hoàn khom người bẩm báo:” Thế tử, vương phi tới.”

Thiếu niên hơi chấn động, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, con ngươi thản nhiên, không để ý tới.

“Thế tử…” Nha hoàn muốn nói lại thôi, từ cửa truyền lên một giọng nói dịu dàng.

“Li nhi.”

Nha hoàn quay đầu, thấy Vương phi đã tới thì vội vàng phúc thân thi lễ.

“Vương phi.”

Vinh thân vương phi phất tay “Lui xuống đi.”

“Vâng.” Nha hoàn liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, yên lặng lui ra.

Thiếu niên chuyển động xe lăn, quay đầu nhìn người phụ nữ cao quý đoan trang trước mặt, thản nhiên nói:” Thỉnh an mẫu phi.”

Vinh thân vương phi ánh mắt lóe sáng, cười cười đi vào, giọng điệu thânthiết nói:” Sáng sớm gió lớn, sao lại ngồi ở đây? Cẩn thận lại nhiễmphong hàn.” Bà vừa nói vừa tháo áo choàng bằng lông chồn trắng xuống phủ lên cho hắn, sau đó ngồi lên tháp thượng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

Phượng Khuynh Li nhìn bà, nhàn nhạt nói:” Mẫu phi tìm con có chuyện gì sao?”

Vinh thân vương phi thở dài, do dự chốc lát mới nói:” Li nhi, con năm nay đã mười sáu rồi. Mấy ngày trước phụ vương con đã thương nghị với ta, chuẩn bị giúp con cưới thê tử.”

Phượng Khuynh Li nhăn mặt, hình như có chút bài xích. Vinh thân vương phi lại nói:” Hôm qua thái hậu gọi tavào cung cũng là về việc này.”

Phượng Khuynh Li mím môi, Vinhthân vương phi tiếp tục nói:” Tháng sau Trấn Nam vương phi tổ chức mởhội thưởng hoa, khuê tú thế gia trong kinh đều đến, con…”

“Khuê tú các nhà?” Phượng Khuynh Li đánh gảy lời nói của bà, con ngươi như phủ một lớp sương mù.

Vinh thân vương phi ngẩn ra:” Đúng vậy, Trấn Nam vương thế tử lớn hơn conhai tuổi, hiện giờ còn chưa lấy vợ. Trấn Nam Vương phi trong lòng lolắng cho nên tổ chức hội hoa xuân này.”

Phượng khuynh Li trầm tưchốc lát, đột nhiên nói:” Con nghe nói, học sĩ của Thái uyên các có vàingười có tôn nữ tới tuổi cập kê…”

Vinh thân vương phi có chút kinh ngạc, đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ.

“Từ khi nào Li nhi lại quan tâm tới những việc này?”

Sắc mặt Phượng Khuynh Li lạnh nhạt, khóe miệng cười tự giễu.

“Danh gia vọng tộc khắp kinh thành có nữ nhân nào chịu gả cho con? Vinh thânvương phủ tuy rằng phú quý nhưng ai lại muốn gả cho một kẻ tàn phế haichân chứ?” Hắn chế giễu một tiếng, trong mắt hiện lên vài phần bithương.

Vinh thân vương phi đình trệ, giọng điệu nhẹ nhàng không nhìn ra rõ cảm xúc.

“Li nhi đừng tự coi nhẹ bản thân…”

Phượng Khuynh Li lắc đầu:” Hảo ý của mẫu phi và phụ vương con vô cùng cảmkích, chỉ là thân thể con…” Hắn cúi đầu mang theo vẻ tiêu điều.

“Vẫn là đừng để liên lụy người khác.”

“Li nhi.” Trong mắt Vinh thân vương phi lộ ra sự chua xót, thương tiếc.

“Hài tử ngốc,con nói gì vậy? Con ta là Long chương phượng tư, kinh tài tuyệt diễm, phàm phu tục tử sao có thể sánh bằng?” Bà thở dài, tay muốn sờ sờ đầu hắn, nhưng lại nghĩ đến cái gì, tay đưa lên một nửa lại rụt về.

“Kinh thành nhiều cô nương tốt như vậy, nhất định có người thích hợp.”

“Cô nương tốt sao?” Phượng Khuynh Li nhếch môi cười “Đích nữ cao môn quýtộc sao có thể cam nguyện gả cho một người tàn phế không sống quá haimươi tuổi chứ?”

Vinh thân vương phi nhất thời nghẹn lại, mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

“Li nhi….”

Phượng Khuynh Li ngẩng đầu cười với bà, tao nhã tễ nguyệt, bách hoa thất sắc.

“Thôi, đã là ý của hoàng tổ mẫu, con cũng vâng theo.” hắn cúi đầu cân nhắc một lát, nói:” Bất quá… Đích nữ danh môn thì thôi đi. Thân thể của con…cưới con gái một hộ nhỏ là được, dù sao cũng là chăm sóc con, không cầnphải chú trọng dòng dõi. Ý mẫu phi thế nào?”

Vinh thân vương phi có chút kinh ngạc “Li nhi, con?”

Phượng Khuynh Li mặt mày khổ sở nói:” Mong mẫu phi đáp ứng.”

Vinh thân vương phi bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

“Thôi, tùy con, chỉ là thái hậu…”

Phượng Khuynh Li tất nhiên biết băn khoăn của bà, nhân tiện nói:” Mẫu phi yên tâm, bên phía thái hậu con sẽ đi nói rõ.”

“Ừ” Vinh thân vương phi gật đầu, đứng dậy.

“Vậy con nghỉ ngơi đi, ta về trước.”

Phượng Khuynh Li gật đầu:” Mẫu phi đi thong thả.”