Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 11: Ly hôn (phần 11)



Vãn Tình nhíu mày,nhưng cô không lùi bước, dù sao chính cô cũng tò mò vì sao điện thoạicủa cô lại ở trong tay người đàn ông này. Là cô ném cho anh ta sao?

Cô không hề sợ ánh mắt của mấy người kia, Vãn Tình vẫn thẳng đưng đi về phía người đàn ông.

Chỉ thấy anh ta vươn tay mở cánh cửa, lập tức ánh sáng chiếu vào mặt anh ta khiến cho anh ta trông giống như một pho tượng thần, cảm giác rất taonhã, cao quý.

Vãn Tình thấy anh ta mở cửa, cô không định bước vào trong.

Anh ta quay đầu nhìn cô, nháy mắt đã hiểu ý cô, khóe môi anh ta khẽ nhếch,anh ta đi vào bên trong phòng VIP, mở túi xách lấy chiếc điện thoại củacô.

Vãn Tình nghĩ rằng anh ta sẽ cầm điện ngoại đi ra ngoài đưa cho cô.

Nhưng anh ta ngước mắt ra phía cửa nhìn Vãn Tình, rồi nói:

“Tôi nghĩ nếu cô cứ như vậy bỏ đi cũng không phải là sáng suốt đâu.”

Khóe miệng anh ta sẽ mím, biểu cảm trở nên nghiêm túc, Vãn tình bị ánh mắtcủa anh ta dẫn dắt, lại nghe thấy lời anh ta nói, cô không khỏi tò mònhấc chân bước vào phòng.

Các phóng viên dưới lầu tay lăm lăm máy ảnh, máy quay, nháo nhào lên, chỉ hận không thể lập tức vọt vào phòngdò hỏi thông tin đang khiến họ phấn khích.

Vãn Tình hít một hơi,có thể tưởng tượng được, nếu như vừa rồi cô cứ như vậy bước ra ngoài,giới truyền thông sẽ còn thêm mắm thêm muối bao nhiêu nữa. Khi đó việccô hành hung tiểu tam, bị chồng tát một bạt tai chắc chắn sẽ nằm trêntrang nhất.

Đây là Lai Tuyết cố tình vu oan giá họa cô, để cho danh dự của co cũng bị quét sạch đi sao?

“Tôi nghĩ không phải là cô ta cố ý đuổi tận giết cùng, chỉ là các cô không khéo đụng phải nhau mà thôi.”

Anh chàng họ Kiều hơi nhếch khóe môi cười nhạo, vừa như cười kỹ xảo của Lai Tuyết, lại như cười vận xui của Vãn Tình.

Nếu không phải cố ý đuổi tận giết cùng, thì chẳng phải là cố ý đưa tin quan hệ của Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên vô cùng thân thiết sao?

Biếtrõ điều này khiến lòng cô đau đến tột đỉnh, cô không thể dễ dàng tha thứ được, đây là chiêu để Lai Tuyết đề phòng trước hành động của cô sao?

Nghĩ đến đây, Vãn Tình nắm chặt tay, phẫn hận trong lòng trỗi dậy, chỉ hận đã không thật sự dùng lực đẩy ngã cô ta.

Lai Tuyết, tôi xem cô là bạn bè, là tri kỷ, nhưng cô lại xem tôi là đứa ngốc.

Ba năm trước đây, khi Mạc Lăng Thiên dùng giọng lạnh lùng chỉ trích côđuổi Lai Tuyết đi, cô nên hiểu được cô ta âm hiểm, đáng sợ đến thế nào.

Vãn Tình hít sâu, ngực thắt lại đến đau đớn khiến cho cô cảm thấy ngu xuẩn, uất ức cực kỳ.

“Người nhà của cô gọi cho cô không ít lần!”

Lời nhắc nhở của anh Kiều dời lực chú ý của cô, cô nhìn chiếc di động đã tắt máy, chắc là bị anh ta tắt rồi.

Vãn Tình mím môi, không nói gì, cô cầm di động, cảm thấy hơi luống cuống.

“Cảm ơn!”

Mặc dù cô đang rất khổ sở, nhưng cô không muốn tìm kiếm sự an ủi của mộtngười đàn ông xa lạ. Cô nói xong, chuẩn bị rời khỏi phòng thì lại ngheanh ta trầm ngâm nói:

“Nếu như cô tin tôi, thì hãy đi theo tôi!”

Nói xong, anh ta đã sải bước rời khỏi phòng.

Không có nếu, anh ta đi trước dẫn dường, khiến cô cảm thấy dường như thật sựcó một con đường sáng lạn đang chờ cô, Vãn Tình như bị ma xui quỷ khiếnbước theo anh ta.