Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 6: Giúp chú dễ chịu chút



Du Cẩn Lật vừa đến Giang gia thì khá tò mò với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là hơi thở ở nơi này làm cậu đặc biệt thích.

Quản gia Giang bá dẫn đường ở phía trước, Du Cẩn Lật liền ở phía sau đánh giá khắp nơi, làn sương khắp xung quanh cơ bản đều là màu trắng, cho thấy một nhà không có ai làm việc ác.

Điều làm Du Cẩn Lật kinh ngạc chính là làn sương màu trắng còn xuất hiện một tầng kim sắc vô cùng lóa mắt, lúc vừa mới đi xuống từ xe bay là có thể thấy rõ ràng.

Cũng không phải trước kia Du Cẩn Lật chưa gặp nhà có kim sắc, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy kim quang nồng đậm đến vậy.

Điều này cho thấy người nhà này đã bắt đầu từ thời tổ tiên vẫn luôn có đại công đức, vậy nên tổ trạch mới được công đức kim quang bảo hộ.

Du Cẩn Lật cao hứng cực kì, có thể sống ở nơi có công đức kim quang phù hộ với cậu mà nói là vô cùng có lợi.

Đồng thời cậu cũng rất tò mò muốn biết người ở đây cuối cùng là sống như thế nào.

Trong quá khứ cậu thấy trong nhà có kim quang phù hộ trên cơ bản đều là một ít người hoàng gia hoặc tướng quân bảo vệ tổ quốc, nhưng nơi này thoạt nhìn cũng trong thời kỳ hòa bình giống ở địa cầu nha.

"Lão gia, phu nhân, tôi đã đưa Thiếu phu nhân trở lại." Giang bá cung kính đứng một bên, báo lại với Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam.

Du Cẩn Lật tò mò đánh giá hai người trước mặt, một người tràn ngập làn sương màu đỏ nhạt, nhưng bên trong xen lẫn một tia kim quang, mà số phận một người khác lại có chút kỳ lạ.

Xung quanh người ông cũng xuất hiện kim quang, hơn nữa so với người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh còn nhiều hơn, nhưng làn sương màu đen còn hơn thế nữa.

Lúc này, kim quang trên người đàn ông trung niên đang tiến hành vật lộn với làn sương màu đen, không cái nào nhường cái nào, nếu không phải được kim quang bảo hộ, chỉ sợ người này đã kiên trì không nổi.

Nhưng mà, theo lý mà nói, trong một gia tộc được công đức kim quang phù hộ như vậy, người được phù hộ rất ít khi xuất hiện ngoài ý muốn, đều sẽ giống nhau mạnh mẽ sống thọ và mất ngay tại nhà, trừ khi là bị kẻ gian hãm hại.

"Chú ơi, về sau chú cố gắng đừng ra khỏi nơi này." Du Cẩn Lật hảo tâm nhắc nhỡ.

Vì tương lai cậu có thể sẽ ở Giang gia một khoảng thời gian, được Giang gia phù hộ, đây là cậu mắc ơn của người Giang gia, vì vậy nên tất nhiên cậu phải trả phần ân tình này.

Vừa nghe Giang bá gọi ông ấy là lão gia, vậy chắc chắn người này là chủ nhân Giang gia, có thể giúp được chủ nhân của Giang gia, cho dù chỉ là một câu nhắc nhỡ đơn giản cũng coi là một phần trả ơn nho nhỏ của cậu.

Mà sư phụ cũng đã nói qua, nhất định phải làm nhiều việc tốt thì đối với tu luyện có rất nhiều lợi ích, đặc biệt là giúp đỡ những người tốt.

"Vì sao vậy?" Giang Chấn Đào rất tò mò về Du Cẩn Lật, cười hỏi.

Lúc Du Cẩn Lật đánh giá họ, vợ chồng Giang Chấn Đào đồng thời cũng quan sát cậu.

Thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy trước mặt thoạt nhìn còn chưa đến tuổi trưởng thành, vì thiếu chất dinh dưỡng và ăn uống không đủ no nên sắc mặt có chút vàng nến, vừa thấy liền biết cậu ở Du gia cũng không quá ổn, Kiều Mục Lam ngay lập tức cảm thấy hơi đau lòng.

Đại khái là bởi vì con trai duy nhất của mình bây giờ đang đau bệnh nằm trên giường nên làm lòng bà cảm thấy thêm mềm mại, lúc vừa thấy thiếu niên xanh xao vàng vọt làm trào dâng tình thương của mẹ trong bà.

"Trong cơ thể của chú có một loại độc rất lợi hại, ở đây sẽ giúp chú dễ chịu chút." Du Cẩn Lật nhìn Giang Chấn Đào nói.

[Xưng hô với ba mẹ chồng tạm thời để chú với dì nha, nếu sau có gì sẽ thay đổi lại]