Thiều Quang Đảo Tự

Chương 36



Không phải mỗi đôi tình nhân đều có thể cùng nhau trải qua những tháng ngày êm ả, bên nhau trọn đời, nhưng anh muốn được cùng em bên nhau."

________________________

Vào thời điểm Đảo ngày càng nổi tiếng, An Khang cũng vậy.

Hắn được mời về T&G Luân Đôn đảm nhiệm làm giảng viên chính trong một lần toạ đàm, là chuyện sau khi hắn tốt nghiệp T&G mới chỉ vẻn vẹn hơn một năm. Với tư cách là một nhân tài mới nổi trong ngành, quay về T&G, điều hắn dành được,  là vô số tiếng vỗ tay và tán thưởng.

Hai mươi bốn tuổi đã trở thành nhà tạo mẫu tóc xuất sắc nhất của tạp chí hàng đầu khu vực châu Á - Thái Bình Dương BASALA, sáng lạn như vậy, sao có thể không tán thưởng.

Hắn đứng trên bục giảng, ngừng lại trước khi nói, ánh mắt quét qua toàn hội trường, sắc bén mà không quá đường đột, giống như tồn tại một loại khí chất cường đại.

Mà mấy ngày này, cũng vừa vặn là khoảng thời gian Lục Tự Quang bận rộn nhất.

Công tác thu âm album mới đã làm xong toàn bộ, cả ngày hôm sau bận những thủ tục tạo hình mặt bìa cho album.

Đây là nắm thứ hai Đảo gia nhập tập đoàn PISTOL RECORD, album mới thứ hai《 Hạ Tuyết 》 (tuyết mùa hè) đúng hạn được phát hành.

Trước đó, An Khang cố ý mà vô tình hỏi, "Trong mấy ngày tới, công ty có bận không?"

Nếu không bận, hay là, cùng anh đi Luân Đôn đi.

Lục Tự Quang đang ngồi chơi đùa với chó, "Bận -- sắp ra album rồi, mỗi ngày đều phải thu âm, cổ họng cũng hát đến phát đau -- cũng sắp không có thời gian chăm sóc A Ken  rồi nha." Vừa nói, còn vừa giống như thương tiếc sờ sờ cái đầu lông xù của chú chó lông vàng.

Nghe thấy cái tên quen tai kia, liền nhằm vào cái mông của cái tên đang ngồi trên mặt đất đá một cước, lực đạo cũng không nhẹ không nặng, chửi ầm lên, "Mẹ kiếp! Em sao lại nhắc tới nó?!"

Lục Tự Quang nhíu mi quay đầu nhìn, "Này, đau đấy --" thò tay xoa xoa mông, ra vẻ đáng thương, "A Ken! Cắn hắn!"

Chú chó lông vàng đột nhiên rất nghe lời, có lẽ là do ngày thường  đều là Lục Tự Quang chăm sóc nó, chỉ cần vừa nghe thấy khẩu lệnh của cậu, lập tức rũ rũ bộ lông xù trên người, đứng lên, đột nhiên chạy về phía An Khang. Nói cắn, thật ra vẫn chưa đến mức đó, chỉ là mỗi lần đều ngoạm ống quần An Khang, quát như thế nào, túm như thế nào, chính là liều mạng không nhả.

"Đệt, chó cũng học xấu theo em, chỉ biết đùa giỡn lưu manh." (anh bị đùa giỡn lưu manh cơ à =]]]]])

Lục Tự Quang dựa vào ban công, cười đến sáng bừng cả khuôn mặt.

Cậu mặc một cái quần rộng rãi gọn gàng dễ vận động, một cái áo ba lỗ, tựa ở trên cửa ban công cười, "Này, ra ngoài đi dạo với chó đi, nó cũng đã lâu không ra ngoài, sắp buồn chết rồi."

"Cút, lão tử mới không muốn đi dạo với nó. MN, nhìn thấy liền phiền." Đặt mông vững vàng ngồi xuống.

"Xác định không đi?"

Hắn nghiêng mặt qua nhìn, chú chó lông vàng đang thè  đầu lưỡi, ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, giống như đang đợi hắn. Vùng giữa lông mày cụp xuống, bộ dáng rất vô tội.

MN, giả bộ giống hệt chủ tử của mi.

Bất đắc dĩ đành chấp nhận, "Ai, đi nào."

Lúc đi ở dưới ánh mặt trời, cả trái tim đều như ấm lên.

Lục Tự Quang một tay đút trong túi quần, một tay nắm dây xích chó, nhàn nhã lắc lư đi phía trước. Hắn không nhịn được cười lên, nheo mắt nhìn mặt trời trên cao.

"M*, anh ngơ ngác cái gì thế?" Người phía trước chờ không kịp quay đầu lại thúc giục.

"Giục cái cứ* ý." Bĩu môi đuổi theo.

Trong khu hoa viên ở trước cửa tiểu khu gần như không có ai. An Khang đuổi kịp lên, thò tay nắm lấy tay cậu.

Cũng không phải mỗi đôi tình nhân đều có thể cùng nhau trải qua những tháng ngày êm ả, bên nhau trọn đời, nhưng anh muốn được cùng em bên nhau.

.         

Vào một ngày nào đó.

Hắn ở trên bục giảng của học viện tạo mẫu tóc cao cấp Luân Đôn thao thao bất tuyệt.

Cậu ở trong văn phòng của công ty đĩa nhạc cùng những người khác khí thế ngất trời bàn bạc  về các công việc liên quan đến phát hành album mới.

Lục Tự Quang có lẽ sẽ rất tiếc nuối.

Bởi vì một An Khang đứng ở trên sân khấu  diễn thuyết, mặc một bộ chính trang, Âu phục lịch sự tạo ra một vài thay đổi tinh xảo, hợp thời mà lại không lộ vẻ cứng nhắc. Một chiếc cà- vạt thắt trên cổ áo, nhìn qua cũng vô cùng có sức sống.

Hắn bây giờ so với cái tên thường ngày toàn sơ mi đơn giản ngang tàng mà ngạo mạn hoàn toàn khác nhau.

Lúc nhìn thấy tin tức này trên báo, thuần túy là do ngẫu nhiên.

Để chụp hình cho album mới, công ty đã mời tới nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ Alex.

Lúc nghỉ trưa trong ngày chụp hình, Lục Tự Quang ngồi trong phòng nghỉ giải quyết một cái sandwich, đồng thời cũng không quên xem lại những hình ảnh chụp hồi sáng.

Lúc đang cùng A Trạch thảo luận  về một tấm ảnh, A Tề đưa cho cậu một tờ báo tiếng Anh, "Ầy, từ chỗ Alex mượn tới đó, đọc đi."

Cậu ngẩng đầu lên, nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng, "Cái gì vậy?"

Soạt cái mở ra.

Không phải đầu đề, phần tin tức chiếm trên trang báo cũng không lớn. Nhưng nhìn đến lại là bức hình kia.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc biết bao.

Trông thấy nam nhân anh khí như thế trên báo, Lục Tự Quang không khỏi táp lưỡi tán thưởng một tiếng. Sau đó liền khép lại tờ báo, "...... Giả vờ giả vịt."

Đối với phiên bản ban đầu được chụp ra của mặt bìa album 《 Hạ Tuyết 》, tất cả mọi người đều khá là vừa lòng.

Nhìn thấy mặt bìa màu trắng bạc, Lục Tự Quang bỗng nhiên phun ra một câu, "Tôi muốn nhuộm tóc."

La Kỳ lúc ấy đang ngồi bên cạnh, giữa ngón tay đang kẹp một điếu Marlboro, "OK a, cậu muốn như thế nào?"

Sau khi suy nghĩ một lúc liền mở miệng: "Tôi muốn, màu trắng."

"?" La Kỳ từ trên ghế ngồi thẳng dậy, "Màu trắng? Ý cậu là nói, giống như màu trắng bạc sao?"

"Ừm."

"...... Trước đó, công ty cũng có hỏi qua tôi về vấn đề tạo hình lần này của các cậu, chẳng qua, không lường trước được cậu muốn màu trắng bạc."

Lục Tự Quang cười cười, "Không thể sao?"

Không phải càn quấy, cũng không phải giận dỗi.

Không có nhiều thời gian như vậy cho bạn trái lo phải nghĩ do do dự dự. Có đôi khi nhất định cần phải có một chút xung động và nhiệt tình đi làm việc, cũng giống như lúc ban đầu đặt tên cho ban nhạc. Giống như nếu không dựa vào trực giác và xúc động đưa ra vài lần quyết định như vậy, thì thật hơi có lỗi với thanh xuân của mình.

Có lẽ có rất nhiều chuyện mở miệng ra, đều là nhất thời hứng khởi như vậy. Nhưng cũng đều là hy vọng có được một đoạn tình ái, là có thể thật dài thật lâu.

Tình yêu và rất nhiều chuyện thật ra rất giống nhau. Có thể dựa vào vừa gặp đã thích mà nỗ lực theo đuổi, nhưng cũng có khi là vì tín nhiệm và quan tâm mà lâu dài. Nó yếu ớt như vậy, chỉ cần một lần ngoài ý muốn, một lần sợ sệt, một quyết định, cũng đủ để hủy diệt, nhưng cũng may chúng ta đều có quyết tâm, chưa từng từ bỏ nó.

Hết chương 36.