Thiều Quang Đảo Tự

Chương 29



"Năm ấy, A Trạch mười bảy tuổi, là thiếu niên vẫn có thể danh chính ngôn thuận hút thuốc say rượu. Nhưng mà những năm tháng đó không ngờ lại trôi qua nhanh như thế."

_________________________

Thời điểm máy bay hạ cánh, sân bay đã bị rất nhiều fan hâm mộ vây kín.

Dọc con đường đi ra đã bị lấp kín chật như nêm cối.

Vệ sĩ đi theo và nhân viên công ty đi ở bên ngoài vòng vây, nhân viên của bộ phận an ninh sân bay cũng tham gia, duy trì trật tự.

Tiếng gào thét bên tai lan tràn, toàn bộ đều là tiếng thét chói tai, còn có người lớn tiếng hô tên của bọn cậu.

Ngày hôm sau, lúc tin tức giải trí chiếu cảnh rất đông fan hâm mộ nghênh đón ở sân bay, An Khang đang ngồi trong phòng hóa trang nghỉ trưa. Trên màn ảnh, fan chen chúc chung quanh các thành viên, khung cảnh gần như sắp không khống chế được.

Tin tức giải trí tốn một lượng lớn độ dài bản tin để đưa tin cảnh tượng có fan nữ bị té ngã, suýt nữa bị thương.

"...... Ở hiện trường, có một bạn fan nữ trong lúc đùn đẩy chen chúc đã bị ngã, suýt nữa bị thương, may mắn có một vị vệ sĩ bên cạnh đó kịp thời nâng dậy......"

Nhưng mà, ở trong đám người, cái người nâng cô gái kia dậy không phải vệ sĩ đi theo, cũng không phải an ninh sân bay.

Nhìn kỹ lại, cái người xuất hiện trên màn ảnh mà lại nhoáng cái đã đi qua, tóc ngắn màu nâu, nhìn qua rất nhanh nhẹn -- La Kỳ!?

Sau đó, cả người y chặn ở bên ngoài, cùng giúp đỡ công tác bảo an.

Từ cái lần quen La Kỳ ở Luân Đôn đó, vẫn đều cho rằng tên đó là kiểu người chuyện mà không liên quan đến bản thân, thì cứ bo bo giữ mình. Huống hồ, thường xuyên bày ra điệu bộ lỗ mãng trên mặt, làm cho người ta trông thấy làm sao cũng không thoải mái.

A, giả bộ cũng rất giống đó.

"A Ken, " có người gõ mở cửa phòng hóa trang, "Quấy rầy đến anh nghỉ ngơi không? Có thể giúp người mẫu chỉnh lại tạo hình một chút hay không?"

"Được, tôi đi ngay."

Hắn từ trên ghế đứng lên, cầm lấy điều khiển tắt  TV.

..........

Đối với Đảo mà nói, tất cả các công việc tuyên truyền ngày trước đều đã hoàn thành.

Sau khi trở lại B thành khó mà có được thời gian có thể nghỉ ngơi đủ, bốn người hiếm thấy mà trở lại S-mith quyết định uống một chén.

Mỗi lần nói đến uống rượu, A Trạch luôn vui vẻ nhất. Nhưng cố tình, tửu lượng kém cỏi nhất cũng là cậu ta.

A Sâm ở bên cạnh lạnh nhạt châm chọc nói: "Lần này uống say nữa đi, tôi cũng không phụ trách đưa cậu về nữa."

"Này --" A Trạch bất mãn đập đập vào sau lưng A Sâm, "Anh mang thù với tôi sao?"

A Sâm không nói gì.

Nhớ tới lúc ban đầu, những ngày vẫn còn ở S thành, A Trạch đeo đàn tiến vào, nói: "Tôi là Lâm Trạch Vũ". Cậu ta nói, tôi là, mà không phải tôi tên là, rất có khí thế.

(*) Bên TQ, khi giới thiệu về tên, người ta thường nói "Tôi gọi là/tên là ABC" - 我叫 /wǒjiào/ để thể hiện sự khiêm tốn của bản thân mà không dùng cách nói trực tiếp "Tôi là ABC" - 我是 /wǒshì/; nếu dùng cách nói "Tôi là..." thì sau đó phải là một chức vụ (học sinh, công nhân, giáo viên...) hoặc một danh từ chung.

Khi đó cậu ta hút thuốc say rượu, A Sâm còn có thể túm lấy áo cậu ta làm ra bộ dáng anh trai giáo huấn nói: "Trẻ vị thành niên, xin cậu tiết chế một chút."

Năm ấy, A Trạch mười bảy tuổi.

Hiện giờ, dường như cái gì cũng không giống nữa.

Thời gian chỉ mới hơn hai năm.

Hai năm, đối với một ban nhạc mà nói, muốn từ chỗ chưa được người biết đi đến chỗ vô cùng được chú ý, có lẽ thật sự quá ngắn mà cũng quá may mắn.

Nhưng mà, đối với một thiếu niên, lại cũng đủ để cậu ta vượt qua bậc thềm mười tám năm này.

Đối với thời gian, đối với sự trưởng thành, chúng ta còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa?

Ông chủ của S-mith liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ.

Để không gây chú ý, bọn họ đặt một gian phòng ở tầng hai quán bar.

Ở nơi đó, không ai có thể quấy rầy, đồng thời cũng có thể trông thấy ban nhạc đang biểu diễn ở S-mith.

Nhìn thấy sân khấu đã từng rất quen thuộc, có một ban nhạc khác đang đứng, cảm giác như vậy thật sự rất vi diệu.

A Tề chọn một cốc bia lớn, nuốt một ngụm bia nguyên chất xuống, nhìn người chơi ghi-ta dưới lầu nói, "A ha, đàn cũng không tệ lắm nha. Tuy rằng so với tôi, còn kém một chút nữa......"

"Biến m* cậu đi, đắc ý." Lục Tự Quang bốp một tiếng đập vào đầu y.

"Oa, đau thế --" ra vẻ đau thương xót xa kêu oan, "Tiểu Quang cậu thật ác nha --" đang nói cả người liền dựa vào.

"Biến mau, " Lục Tự Quang cũng cười đẩy y, "Đừng dính lại đây!"

"Này, các cậu nhìn cô gái đứng ở phía sau kìa."

Ngắm gái đẹp có lẽ là hững thú lớn nhất của y ngoài đàn ghi-ta, hơn nữa, hứng thú rất cao.

"Này, cậu bây giờ đừng có tùy tiện dính vào phụ nữ, " Lục Tự Quang trừng mắt nói với y, giống như vui đùa, "Nếu bị paparazzi chụp được, cậu vẫn không biết chết như thế nào đâu."

A Tề không kiêng nể gì cười, "F*ck, những đạo lý đó còn cần cậu tới dạy lão tử à."

Lục Tự Quang đột nhiên nghĩ đến cái đêm cuối cùng ở X thành kia.

Cậu cố ý vô tình mở miệng, "A Sâm, nghe nói tối hôm ở X thành cậu đi ngâm mình sao? Thế nào?"

Vốn định hỏi tiếp y rốt cuộc quay về lúc nào. Không ngờ được A Sâm cười cười nói, "Vốn là muốn thế, nhưng mà cái tên A Trạch này nói sáng sớm hôm sau phải bay rồi, làm cho tôi không muốn đi nữa. Cho nên, sau đó ngoan ngoãn ở trong khách sạn thôi."

Không có đi ra ngoài? Vẫn ở khách sạn?

Chẳng lẽ là đêm đó mình nghe lầm sao? Chẳng lẽ là --?

Sau khi cả bốn người đều uống khá nhiều, người tỉnh táo nhất không ngoài chính là A Sâm.

Y quả thật là ngàn chén không say.

Lục Tự Quang nằm ở trên sô pha, biếng nhác bấm điện thoại cho An Khang, "Ê, em ở S-mith...... Tới đón em nhé......"

Cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã nói những gì, nhưng mà cậu biết An Khang sẽ đến. Vì thế thanh thanh thản thản ngã lên sô pha.

Cũng may A Tề coi như vẫn có chút ý thức, còn có thể tự mình đi, bằng không A Sâm lúc này một thân phải đỡ hai người.

Lục Tự Quang híp mắt nghĩ nghĩ, xem ra uống mà tỉnh táo cũng không phải chuyện tốt a......

An Khang lái xe tới đón cậu. Lúc cậu ngồi trên xe, mơ mơ màng màng. Nhưng nhìn thấy trên ghế sau có một chú chó đang nằm sấp.

"Ưm? Chó? Đâu ra vậy?"

An Khang trước mắt có chút mơ hồ, nhưng cũng may thanh âm rất rõ ràng, "...... Có một tên khốn, tạm thời nhờ anh trông."

"...... Ừm...... Đối xử với chó tốt như vậy, " chủ động vươn tay câu lên cổ An Khang, lộ ra khuôn mặt trẻ con sáp lên hôn hắn.

An Khang nhẹ đẩy cậu ra, "Được rồi được rồi, ngoan, về nhà nào."

"Không cần......" Tiếp tục câu lên.

An Khang vừa  kìm nén, vừa dỗ dành, thật vất vả mới an tĩnh lại.

Trong bụng mình đầy lửa trái lại càng đốt càng mạnh.

F*ck, hiếm thấy uống rượu thoải mái như vậy, cũng không nhìn xem hiện tại là ai không có thể lực chơi xe chấn (*)!?

(*) xe chấn = xe lắc, xe rung; đương nhiên phải là chơi cái-trò-mà-ai-cũng-biết-là-trò-gì-ấy cần dùng tới thể lực và địa điểm là trên xe rồi =))))))

Hết chương 29.