Thiếu Phu Bất Lương

Chương 6: Tây việt liên dung



Quả nhiên là vậy! Hách Liên Dung khinhbỉ nhìn hắn! Nói cái gì “ không cần đa lễ?”. Hắn dám ám chỉ nàng về sau không cần đa lễ??

Ngô thị lúc này mới mở miệng: “Nếu tam đệ đã nói vậy , tẩu tử tất nhiên không có ý kiến , nhị đệ muội , chuyệnvừa rồi muội cũng đừng để tâm.”

Hách Liên Dung cười cười vẻ không quantâm, sau đó theo Thanh cô ngồi bên cạnh biểu tiểu thư Nghiêm Yên. VịThiếu Dương sau khi vấn an lão phu nhân mới ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân hỏi: “ Sao không thấy đại ca đến?”.

Không đợi bề trên trả lời, tam tiểu thưVị Thu Cúc nhanh mồm nói: “ Đại ca đến nha môn nhậm chức , không biếtđược giao chức vụ gì, có được nổi ngũ phẩm không nữa?”

Ngô thị hơi nhếch môi đáp: “ Ngũ phẩm? Được thất phẩm cũng đã không tồi .” Dứt lời còn liếc mắt nhìn Hách Liên Dung

Hách Liên Dung sợ run người, nàng đã imlặng không nói một lời vậy mà vẫn chú ý đến nàng. Nhận hay không nhận chức có liên quan gì đến nàng?

Vị lão phu nhân chậm rãi nói: “Mặc kệ làmấy phẩm, tóm lại Thiếu Huyên về sau chính là quan gia, nếu sau này nóđược thăng chức, ít nhiều cũng giúp được Thiếu Dương mở rộngkinh doanh.”

Hách Liên Dung nghe lời lão phu nhânnói cảm thấy có chút không tự nhiên, không phải bởi nội dung , màlà ngữ khí cùng vẻ mặt. Lúc bà nói đến Vị Thiếu Dương, tựa như coi hắngiống như gia nhân nô bộc, hiển nhiên vì đại thiếu gia làm việc. Không phải rất kì quái sao? Hiện tại người trèo lái Vị gia không phải ThiếuDương thì là ai?

Thế nhưng Vị Thiếu Dương dường như không để ý đến giọng điệu của lão phu nhân, thản nhiên nhẹ nhàng cười: “ Tônnhi hiểu được.’’

Có lẽ giữa hắn và lão phu nhân cósự ngăn cách chăng? Hách Liên Dung đột nhiên bắt đầu cảm thông chohắn, chẳng lẽ vì không được người thân quan tâm nên mới trở nên biếnthái như vậy? Điều này cũng không phải là không có khả năng, thế nhưngtrừ lão phu nhân , thái độ của những người khác với hắn đều rất nhiệttình, nhất là tam phu nhân Dương thị, vẻ mặt quả thật có thể dùng từ‘nóng cháy’ để hình dung, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình.

Chẳng lẽ… Giữa hai người bọn họ ….cũng có …kiểu quan hệ …. Không thể cho ai biết??

“Tam thiếu.” Dương thị rốt cục cũng tìmđược cơ hội mở miệng: “Hôm qua Tứ thiếu đã làm xong tính bằng bàn bátpháp. Hôm nay định bắt đầu học tập tính kinh đấy”

Tam phu nhân Dương thị chắc cũng khôngđược mọi người coi trọng. Bởi Hách Liên dung phát hiện tại thời điểmnàng nói chuyện, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không vừa lòng. Tam tiểu thư Vị Thu Cúc lại nhếch nhếch một bên khóe môi, rõ ràng là thái độ khinhmiệt.

Vị Thiếu Dương lại kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã học xong sao? Xem ra tứ đệ thật có thiên phú.”

Dương thị vui vẻ nói: “Đúng vậy. Ngay cảtiên sinh dạy học cũng khen Tứ thiếu thông minh. Tứ thiếu còn nói hyvọng sớm dùng được những điều đã học để giúp Tam thiếu.”

Vị Thu Cúc hừ một tiếng: “Lời này là Tứđệ nói hay là lời Tam nương ngươi nói thế? Tứ đệ năm nay mới mười hai,có thể giúp đỡ cái gì? Tam nương ngươi cũng không tránh khỏi quá nóngvội.””

Dương thị tức khí như là lập tức sẽ đốiđáp lại. Thế nhưng nhìn tình hình xung quanh, tức giận lại trùng xuống, ngượng ngùng không nói được lời nào. Vị Thiếu Dương nói: “Tứ đệ tuổihãy còn nhỏ, có một số việc còn chưa làm được. Hơn nữa tính bằng bàntính bát pháp quan trọng ở thực tiễn, Tam nương phải chú trọng nhiềuhơn. Về phần tính kinh cho dù quá mức thâm ảo, nhưng cũng không dùngnhiều vào việc buôn bán.”

Nghe lời an ủi của Vị Thiếu Dương ,Dương thị lại tràn đầy cao hứng , liên tục lên tiếng trả lời. Vị ThiếuDương quay sang hỏi tới Hồ thị : “Nhị nương , nghe nói chứng tim đậpnhanh của người lại tái phát , con đã cho người theo đơn hàng năm đi bốc thuốc, thời điểm giao mùa rất dễ phát bệnh , Nhị nương phải chú ý nhiều đến thân thể.”

Hồ thị gật đầu, nét mặt hơi có chút vui mừng, lại hướng đại phu nhân Nghiêm thị nói: “Phiền đại tỷ còn phải lo lắng cho thân thể của ta.’

Nghiêm thị từ lúc Vị Thiếu Dương xuấthiện , vẻ lãnh đạm trên mặt liền không thấy đâu, xem ra rất tự hào bởiđứa con này, cười nói đáp lại Hồ thị: “Nên làm như thế, người mộtnhà cả.”

Vị Thiếu Dương lại nhìn về phía Vị lãophu nhân: “Bà nội, lần trước không phải người nói muốn nghe Trí Năng đại sư của Tuyên Pháp tự giảng đạo Phật sao, cháu vừa vặn quen biết một đệ tử tục gia của Trí Năng đại sư, hắn có thể dẫn gặp , có điều, đại sưcũng không xuống núi, chỉ có thể làm phiền bà nội tự mình đến Tuyên Pháp Tự.”

Hách Liên Dung không biết Trí Năng đạisư là ai, thế nhưng nghe pháp danh vị này là Trí Năng hẳn là uyên bác,hơn nữa mọi người trong đại sảnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vậy nên hẳn rất khó để được vị cao tăng này gặp mặt chỉ giáo.

Sắc mặt Vị lão phu nhân lúc này mới dịulại , tuy rằng vẫn lãnh đạm nhưng thái độ khó chịu với Vị Thiếu Dương đã giảm không ít, còn sai bảo nô tỳ đứng sau: “Sao còn chưa dângtrà cho tam thiếu.”

Bích Đào là người vừa nãy thay lão phu nhân nhận trà của Hách Liên Dung vội vàng ‘vâng’ một tiếngrồi dâng trà lên cho Vị Thiếu Dương

Cứ như vậy không khí đấu đá căng thẳngtrong đại sảnh trước đó nhờ Vị Thiếu Dương đến mà trở nên hòa hoãn.Hách Liên Dung không bị ai chú ý đến, trong lòng lúc này mới thật thoải mái, tuy nhiên nàng đối với thái độ làm người của Vị Thiếu Dương vẫn có phần nghi hoặc. Mặc kệ Vị Thiếu Dương hôm nay biểu hiện có bình thường tốt đẹp đến bao nhiêu, dù sao tất cả sự việc phát sinh ngày hôm quacũng không thể là ảo giác. Nàng thậm chí còn nhớ rõ lúc Vị Thiếu Dươngcường hôn nàng, kĩ thuật hôn cao siêu cỡ nào ….Á , sao lại suy nghĩlung tung đến việc này! Hách Liên Dung cảm thấy hai gò má nóng bừngtrong lòng không khỏi gào thét không ổn, đối với chính mình YY khinh bỉ, ánh mắt chằm chằm nhìn Vị Thiếu Dương cũng trở nên có chút giận chóđánh mèo. Vừa vặn hắn cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạmnhau, nàng vội dời đi tầm mắt, thoáng lướt qua thấy bàn tay nhỏ bé củaBích Đào đang bưng trà mời hắn khẽ run lên một chút.

Hách Liên Dung phản xạ có điều kiện hônhỏ một tiếng thì bát trà đã rơi, đổ ngay trên người Vị Thiếu Dương.Bích Đào vội lấy khăn tay ra lau, Đại phu nhân trừng mắt với nàng , giận dữ nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

Bích Đào vội vàng quỳ gối trước người VịThiếu Dương, bàn tay nhỏ bé trắng nõn không ngừng lau vết trà trên người hắn: “ Tam thiếu gia, nô tì không phải cố ý.”

“Được rồi.” Vị Thiếu Dương gạt tay nàng ra , cười cười: “ Không phải việc gì to tát, ta đi đổi bộ khác là được .”

Vị lão phu nhân ở bên nói:“ Bích Đào, còn không mau hầu hạ tam thiếu gia đi thay quần áo.”

Bích Đào vội vàng vâng dạ, đứng dậy đitheo phía sau Vị Thiếu Dương.Vị Thiếu Dương gật đầu chào mọi ngườisau đó quay sang nói với Hách Liên Dung: “ Nhị tẩu, đệ cáo từtrước.”

Nàng thản nhiên gật đầu, sau đó hắn đikhỏi đại sảnh. Hắn vừa đi, lực chú ý của mọi người lại tập trung đếntrên người nàng. Hách Liên Dung cảm nhận được ánh mắt soi mói, tronglòng thầm kêu khổ. May mắn đúng lúc lão phu nhân mở miệng: “Ta mệt rồi,mọi người cũng trở về đi, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, nhị tôntức….”

Bị gọi đến tên, Hách Liên Dung vội vàngđứng lên, Vị lão phu nhân quét mắt liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Tại đây không ai có thể coi cô như huyền chủ, cô phải tuân thủ bổnphận, về sau học tập nhiều lễ tiết của Vân Hạ, đừng để Vị gia mất mặtvới bên ngoài”.

“Cháu dâu hiểu ạ…” Xem ra vẫn rất đểý! Hách Liên Dung hiện tại cũng có thể lí giải được tâm tính của ngườiVị gia, mặc kệ ai nói như thế nào, nàng tốt xấu gì cũng thuộc dòng dõihoàng thất, đừng động vào cái hoàng thất này dù nhỏ hay to, mạnh hayyếu, tóm lại vẫn là “ Chủ”. Mấy bà cô bên chồng dù sao vẫn chỉ là bìnhdân, cho nên mới cần ra oai phủ đầu thôi, sợ tương lai bị nàng đạpxuống dưới chân.

Nghĩ như vậy , tâm tình của nàng tốt lênhơn nhiều, dù sao căn bản nàng không nghĩ tới dựa hơi uy phong hoàngthất, cũng như không muốn can thiệp chuyện lớn nhỏ, chỉ cần không lo ănuống, an phận sống đến hết cuộc đời này, mục tiêu này không khó đi ? Chỉ cần một khoảng thời gian qua đi, chờ đến khi bọn họ nhận thấy mìnhthật sự không có dã tâm khống chế gia cục, cũng sẽ mặc kệ nàng, đếnlúc đấy ngày tháng yên ổn của nàng cũng đã tới rồi.

Cho nên tạm thời nhẫn nại đi.

Thế nhưng, có một việc như thế nào cũng không thể nhẫn, chính là Vị Thiếu Dương.

Nàng cảm thấy chính mình nên tìm hắngiảng hòa, nghiêm túc nói chuyện, tuy rằng hôm nay hắn biểu hiện sáng chói như ánh mặt trời, nhưng không có nghĩa nội tâm kẻ đó không âm u.Không phải là trả thù sao? Cùng lắm nàng cũng tìm cơ hội đối phó mộtchút, cũng tốt hơn so với mỗi ngày lo lắng cho “gian tình ” của mình với tiểu thúc bị phát hiện.

Sau đó… sau đó nàng tìm chồng mình,hỏi hắn vì sao bất mãn với cuộc hôn nhân này, là do phản đối épdyên hay hắn đã có người trong lòng? Mặc kệ là lí do gì, dù sao cũng phải nói chuyện đã? Chỉ cần đừng viết thư đòi bỏ nàng thì mọichuyện có thể thương lượng.

Vị lão phu nhân một khi đã mở miệng ,những người khác đều không dám có dị nghị. Lão phu nhân, đại phu nhân đi trước, nhị phu nhân Hồ thị như có chuyện muốn nói với Hách LiênDung, cố ý đi chậm một chút, lại bị lão phu nhân gọi đi, đành áy náycười với nàng, đi theo lão phu nhân.

Đợi cho đến cuối cùng, ngoại trừ biểutiểu thư Nghiêm Yên cùng nàng giống nhau đều là về họ ngoại, căn bảnkhông ai nói chuyện với nàng.

Vậy thôi quên đi, không sao cả. Hách Liên Dung cuối cùng thẳng lối đại đường đi ra, nhìn ở phía sau không thấybọn họ đi cùng một đường, trong lòng cũng cảm thấy châm chọc. Lúc họ giáo huấn Hách Liên Dung thì ở cùng một trận tuyến, thế nhưng sau đócũng mỗi người một nơi, cái gọi là hòa thuận có lẽ chỉ duy trì ởmặt ngoài, vấn đề của Vị gia chỉ sợ so với tưởng tượng của nàng cònnghiêm trọng hơn nhiều.

“ Thiếu phu nhân, bên này.” Bích Liễukhông biết đuổi kịp nàng từ lúc nào vội an ủi: “Chuyện hôm naythiếu phu nhân đừng bận tâm.”

“Yên tâm đi”. Hách Liên Dung không muốntiếp tục dây dưa đến vấn đề này, liền nói sang chuyện khác: “ Phải làmthế nào tìm được nhị thiếu gia?”

Bích Liễu hơi nhíu mày: “ Nhị thiếu gia mấy ngày nay chắc không về đâu.”

Hách Liên Dung lấy làm lạ nhìn nàng,đây là kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo trong truyền thuyếtsao? Nàng đâu có hỏi khi nào nhị thiếu gia trở về.

Bích Liễu dường như không cảm thấy đượcánh mắt của Hách Liên Dung, chỉ chuyên tâm cúi đầu dẫn đường ở phíatrước. Mắt thấy Thính Vũ hiên đã ở trước mặt, cách đó không xa một lục y nha hoàn chạy đến thở gấp hành lễ với Hách Liên Dung: “ Lão phunhân, đại phu nhân cho gọi Bích Liễu đến.”

Bích Liễu đáp: “Ta đưa thiếu phu nhân về trước rồi qua.”

Nha hoàn kia có chút khó xử: “ Lão phu nhân nói phải lập tức đến ngay”

Hách Liên Dung cười bảo Bích Liễu: “ Thính Vũ hiên ngay phía trước kia, tự tacó thể trở về, ngươi đi trước đi .”

Được nàng nói như vậy , Bích Liễu vộicùng tiểu nha hoàn kia rời đi. Hách Liên Dung thấy các nàng đi xa rồimới vặn thắt lưng cho đỡ mỏi, vừa rồi ở đại sảnh cơ thể nàng sớm đãchết cứng.

Không có ai theo bên người, Hách LiênDung hoàn toàn trầm tĩnh lại, thưởng thức cảnh đẹp trong hoa viên , chậm rãi đi về phía Thính Vũ Lâu .Lúc đi qua một hòn giả sơn, đột nhiênnghe thấy tiếng người gọi: “ Này! Tây Việt Liên Dung.”