Thiếu Phu Bất Lương

Chương 49: Tranh chấp Từ đường (3)



Hách Liên Dung liền cảm thấy như cả bầu trời sao đang bay vòng vòng trước mặt, vừa định lấy tay khua đi, haiphiến nóng bỏng mềm như cánh hoa liền áp lên môi nàng, nhẹ nhàng hút.Đầu óc lúc đầu hơi hỗn độn giờ lại biến thành mơ mơ hồ hồ, ngơ ngác ngửa đầu quên cả đáp lại, chỉ cảm thấy hơi thở phả trên mặt mình ngày càngnóng, lực đạo hút trên mặt cũng ngày càng mạnh, một đầu lưỡi linh hoạtlen vào trong, đang muốn triền miên cùng nàng. Hách Liên Dung đột nhiêngục đầu xuống, dấu vết lưu lại làm cho nàng lo lắng liếm liếm đôi môi,rồi sau đó lấy hai tay nhẹ nhàng níu cổ, nỉ non một tiếng : « Thậtngọt. »Đỉnh đầu có người cười nhạo một tiếng,ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ mất mát của Vị Thiếu Quân lại nâng sát đếnkhuôn mặt nàng, đụng chạm ấm áp khiến người ta say mê, Hách Liên Dungkhép mi lại, thỏa mãn thở nhẹ nhàng. Đang lúc khôi phục thần trí lại, mí mắt Hách Liên Dung giật giật, mở mắt, trong mắt còn men say mơ hồ :« Ngươi là…Vị Thiếu…Quân ? »Vị Thiếu Quân không trả lời cũng khôngkiên nhẫn giữ chặt gáy nàng, đôi môi lại áp lên, không cho nàng thờigian hỏi. Hách Liên Dung thở dốc một chút, giãy dụa quay đầu đi khiến nụ hôn tinh tế, nhẹ nhàng rơi xuống cổ nàng : « Vị Thiếu Quân, ta chánghét ngươi. »Động tác của Vị Thiếu Quân dừng lại,tay hắn giữ lấy mặt nàng, mạnh bạo đối diện với nàng : « Phản ứng vừarồi của ngươi cũng không giống như chán ghét ta ! »Hách Liên Dung đảo đảo mắt : « Ta còntưởng là Brad Pitt… » Nàng nói xong đẩy mặt Vị Thiếu Quân ra, lắc lắclắc lắc đứng lên, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn không phân rõ đâu là hướng về Thính Vũ Hiên, tùytiện chọn một hướng, chưa đi được hai bước liền bị một lực mạnh mẽ kéoquay lại, người bị áp lên một hòn giả sơn, không thể động đậy.« Bố Pit là ai ? » . Vị Thiếu Quân nắmchặt cằm Hách Liên Dung, nghiến răng nghiến lợi, căn bản cũng không chonàng cơ hội trả lời, lại một lần nữa cúi đầu, che lại làn môi mềm mạinhư cánh hoa. Môi Hách Liên Dung bị hắn ngấu nghiến đến phát đau, rên rỉ giãy dụa, lại bị Vị Thiếu Quân giữ chặt đầu cắn vào tai, hơi thở vôthức phả vào tai làm thân mình nàng căng cứng, không chịu được cảm giáckích thích run rẩy, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nức nở, nhưthể một con mèo nhỏ bị người ta khi dễ (= bắt nạt, làm khó).Sau đó thì sao ? Hách Liên Dung khôngnhớ gì cả, nằm ở trên giường, đầu đau như muốn nứt ra. Trên thực tếchuyện trước đó nàng cũng không muốn nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình bị VịThiếu Quân khi dễ, khi dễ đến chết.« Đáng giận a ! » Hách Liên Dung rên rỉ một tiếng, day day thái dương, này hôm qua rốt cục là uống cái rượugì ? Tác dụng chậm lại mạnh như vậy ? Nhìn nhìn trên giường, may mắn chỉ có một mình nàng, xiêm y cũng coi như chỉnh tề, nếu không bây giờ nàngmuốn nhảy sông tự vẫn.Đại khái nghe được động tĩnh của nàng,Bích Liễu từ ngoài cửa cẩn thận đi vào, thấy Hách Liên Dung ngồi ở bêngiường, nhẹ nhàng thở ra, vội đẩy cửa mà vào, vội vàng sai bảo nha hoànrửa mặt chải đầu cho Hách Liên Dung.Hách Liên Dung lại thật sự quay về giường : « Ta còn phải ngủ tiếp… »Bích Liễu kéo nàng lại, vừa giúp nàng đi hài vừa vội la lên : « Lão phu nhân cho gọi thiếu phu nhân đến. »Hách Liên Dung lại day day trán: “Có nói việc gì không ? »Bích Liễu lắc đầu, thu xếp tìm xiêm ycho nàng, lại phân phó nha hoàn thừa dịp lúc Hách Liên Dung rửa mặt chải lại búi tóc hôm qua chưa kịp tháo.Hách Liên Dung bật cười : « Cũng không cần vội đến như vật đi ? »« Thiếu phu nhân, người nhìn xem đã đến giờ nào rồi, lão phu nhân đã phái người đến thúc giục vài lần. »Hách Liên Dung lúc này mới phát hiệnchính mình đã ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào : « Có việc gấp nhưvậy sao không gọi ta dậy ? »« Cái này cũng phải gọi mãi mới được. » Có lẽ xúc động vội vàng làm cho Bích Liễu trở nên không hề cẩn thận,nói chuyện có vẻ tùy tiện chút. Giúp Hách Liên Dung thay đổi xiêm y, lại để nàng ngồi xuống rồi chải đầu, bạn rộn nửa ngày. « Được rồi. »So với Bích Liễu đang lo lắng, HáchLiên Dung có vẻ chậm rãi, không nhanh không chậm, bởi nàng thật sự không nghĩ ra lý do lão thái thái tìm nàng, trừ lúc ăn cơm chiều căn bản cũng không nói chuyện song phương thì có việc gì gấp chứ ?Có điều cũng vẫn là có việc gấp, mộtchân Hách Liên Dung vừa mới đặt ra khỏi cửa Thính Vũ Hiên liền gặp lãophu nhân đang được nha hoàn đỡ,mặt đen âm u, nghiêm khắc đập vào trướcmắt. Chân Hách Liên Dung vẫn còn dính chặt trên bậc cửa, lão thái tháiđã vào đến sân, thẳng hướng đến nhà chính. Hách Liên Dung nhíu nhíu mày, cũng còn chút hồn phách, bất đắc dĩ xoay người đuổi kịp. Nhìn sắc mặtnày đoán chừng không phải có chuyện tốt gì.Lão phu nhân ngồi vào chỗ của mình, mởmồm liền trách mắng : « Ngươi tự nhìn chính mình, nào có một chút tựgiác thái độ làm vợ ? Ta vốn nhớ kĩ ngươi đến từ Tây Việt, vẫn chưa quen với quy củ Tây Hạ, vẫn chưa trách móc nặng nề cái gì, không thể ngờđược ngươi cố tình làm trầm trọng thêm ! Có việc cũng muốn người bà nhưta đây vội vàng tới gặp ngươi ! »Đến cùng là nói cái gì vậy. Hách LiênDung thấy đầu mình ngày càng đau, lão phu nhân sẽ không đặc biệt vộivàng đến giáo huấn mình đi ? Huống hồ chính mình cũng không ngờ rõ rànglà say rượu quấy rối, lại nhìn lại lão phu nhân, này hôm qua như uốngcũng không ít, hiện tại tinh thần tỉnh táo, thật khiến người ta lấy làmlạ.Có điều, lúc này đoán chừng có một trăm câu trách cứ của lão phu nhân đang chờ về vấn đề say rượu. Biết là lỗicủa mình, Hách Liên Dung cũng không biện bạch, chủ động hỏi : « Bà nộitới tìm cháu là có việc gấp gì đã xảy ra ? »Lão phu nhân trừng mắt lườm nàng, saumột lúc lâu mới thu hồi ánh mắt : « Chuyện Từ đường Thiếu Quân tính toán khi nào thì mới tiến hành ? »Hách Liên Dung sửng sốt, việc này sao lại hỏi đến nàng ?Lão phu nhân đợi một lúc không ngheđược đáp án, sắc mặt càng trầm : « Tu sửa Từ đường không phải việc nhỏ,không thể coi như không quan trọng, càng không thể vớ vẩn cho xong việc. Ta thấy tâm tư Thiếu Quân đều đặt lên việc tửu lâu, không quá để bụngchuyện Từ đường. Ngươi nên khuyên hắn, Từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, cố gắng tu sửa sẽ được tổ tiên phù hộ. Tửu lâu kia có bạc là có thể mở, khi nào làm chẳng được ? Trước mắt phải tập trung sức lực vào chuyện Từ đường. »Hách Liên Dung cười mỉa một chút, lãothái thái đúng là bóc lột sức lao động, không muốn tự mình dây dưa vớiVị Thiếu Quân liền phái nàng đi làm thuyết khách. Có điều nàng đáp ứnglấy lệ, dù sao cũng chỉ là câu cửa miệng, ngươi nói là việc của ngươi,ta làm là việc của ta, đồng ý với bà ấy một tiếng cũng không mất gì.Lão phu nhân dường như nhìn ra thái độlấy lệ của Hách Liên Dung, hừ một tiếng : « Ngươi không cần vờ vịt vớita, có chút đạo lý hẳn là ngươi hiểu được. Ngươi cùng Thiếu Quân là vợchồng, nó tốt thì ngươi mới sướng, cứ bất cần như vậy, lúc nào mới cóngày thư thái ? »Hách Liên Dung trầm mặc không nói, lãophu nhân lúc này mới vừa lòng chút : « Sửa Từ đường là bà giao cho Thiếu Quân làm, các cháu nên cho bà mặt mũi mới phải. Cháu phải khuyên ThiếuQuân nhiều hơn, chính nó có thể làm tốt việc này, không cần để kẻ kháccan thiệp vào, làm việc bằng chính sức mình mới có vẻ thành kính. Nóilại với Thiếu Quân, nếu có chuyện gì về Từ đường chỉ cần đến thươnglượng với bà, bà sẽ giúp nó. Cháu cũng nên chú ý nhiều tới động tĩnhtrong phủ, đến chỗ bà nhiều một chút, bà không phải hổ dữ, không ăn thịt cháu đâu. »Hách Liên Dung đơ người, thẳng đến khi lão phu nhân đi nàng vẫn không hiểu lão phu nhân tìm nàng là có ý gì.Tiễn bước lão phu nhân chưa được baolâu, Bích Liễu lại tiến vào bẩm báo : « Đại phu nhân sai người đến kêunhị thiếu phu nhân qua một chuyến. »Hách Liên Dung không nói gì sau một lúc lâu, nhân phẩm của nàng hôm nay bộc phát hay sao ? Một người rồi lạithêm người nữa đều phải tìm nàng mật đàm. Không nghĩ ra lí do cự tuyệtHách Liên Dung đành mang theo Bích Liễu đến chỗ đại phu nhân.Nghiêm thị đang ở trong viện chăm sócbồn hoa, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, thấy Hách Liên Dung tới rồi cũngkhông tiếp đón, sau khi sửa sang bồn hoa chỉnh tề mới mở miệng hỏi :« Nghe nói bà nội con sáng nay phải đến Thính Vũ Hiên, có việc ? »« Bà nội đi tìm Thiếu Quân. » Hách Liên Dung không phải là xấu hổ nếu nói bà nội đến gặp chính nàng mà căn bảnlà chính mình đã hiểu được ý của bà.Nghiêm thị lại cúi người xuống một chậu hoa, không chút để ý nói : « Cũng đúng, Thiếu Quân vẫn như đứa trẻcon, khó trách bà nội con lo lắng, con nói xem ? »Hách Liên Dung không hé răng, nàng cảmthấy hôm nay thật khác thường, mọi người nói chuyện đều âm dương quáikhí ( úp úp mở mở, kì quái), tuy bình thường không tốt đẹp gì nhưng cònhơn cái vẻ giả vờ quan tâm như lúc này.« Thiếu Quân a, ngoài miệng thì nóivậy, luôn khiến bà nội vui vẻ, Thiếu Dương lại không giỏi việc này, làmviệc gì cũng không tranh công, đúng là đứa nhỏ ngốc, con nghĩ sao ? »« Thiếu Dương…Năng lực được tất cả mọingười công nhận, công lao lớn không cần phải nói. » Hách Liên Dung cẩnthận tìm từ, trong lòng vẫn cân nhắc người nhà này hôm nay rốt cuộc làlàm sao vậy.« Lời này cũng thật có lý. » Nghiêm thị cười cười, vẻ lạnh lùng trên mặt giảm đi không ít : « Thiếu Dương mặcdù không phải do chính ta sinh ra, nhưng từ mười năm trước khi nó làmcon thừa tự của ta, ta chưa làm phiền nó bất cứ việc gì , nó cũng khôngđể ta bị thua thiệt, Vị Tất Tri có ngày hôm nay không thể không dựa vàocông sức của nó. Có điều… ». Nàng trầm ngâm một chút : « Mắt nhìn ngườicủa bà nội con lại làm cho ta lo lắng. Tu sửa Từ đường mặc dù không phải là việc gì khó nhưng cũng rất quan trọng. Với tính cách chíp bông tếutáo của Thiếu Quân( :D nguyên văn convert đấy nhá), sao có thể làm tốtviệc này được ? Nếu tổ tiên bị quấy nhiễu, chẳng phải là có tội ? Connói xem ?« Vậy…ý của mẹ là… »« Theo ta, dù sao việc này đến cuốicùng vẫn cần Thiếu Dương đến giải quyết nốt hậu quả. Thế nên đừng để cho sự tình phức tạp hơn mới tìm người giải quyết hậu quả, có gì nói với ta và Thiếu Dương một tiếng, nếu có rảnh nó có thể chú ý đến việc Từđường
Con cũng nói với Thiếu Quân một tiếng để hắn bớt làm phiền ThiếuDương hơn. Hai huynh đệ bọn họ lặng lẽ giải quyết tốt chuyện này, trướcmặt mọi người cũng không có gì phải ngại ngùng, bà nội con cũng vẫn vuivẻ. Con thấy thế nào ? »Con thấy thế nào ?Con thấy thế nào ?Con thấy thế nào…Sau khi ra khỏi chỗ đại phu nhân HáchLiên Dung mới thở phào một hơi, lần đầu cảm thấy trước đây mình ngây thơ cỡ nào, ném chén đĩa giả làm người đàn bà chanh chua, thật sự vẫn cònkém xa.Nói chuyện hai lần khiến cho đầu óc vốn không thanh tỉnh của nàng lại càng mơ hồ, định về Thính Vũ Hiên ngủthêm một lúc, không ngờ Ngô thị đã sớm chờ ở nơi đó.Hách Liên Dung dường như muốn quay đầu bước đi, ai ngờ thị lực của Ngô thị không kém, xa xa đã từ trong nhà chính ra đón.« Nhị đệ muội, đi đâu ? »« Đại tẩu đến đây lâu như vậy, hẳn làđã sớm hỏi thăm rõ ràng rồi đi ? » Đối mặt với Ngô thị, Hách Liên Dungcũng không cần che giấu thái độ của mình, bởi vì quan hệ giữa hai ngườikhông quá tốt đẹp, không cần giả vờ thân thiết làm gì.Ngô thị cười cười, trở lại nhà chínhuống trà, dường như đột nhiên phát hiện ra cái gì : « Trên khay trà saolại bị hổng một chút thế này ? »Nha hoàn hầu trà tiến lên nhìn xem, quả nhiên, một bên khay trà bị sứt một ít, vội nói : « Để nô tì đi đổi lại. »Ngô thị khoát tay áo : « Mấy thứ nàydùng đã lâu ngày, cũng nên thay đổi. » Dứt lời lại nói vói Hách LiênDung : « Đệ muội nhìn xem trong viện còn có chỗ nào chưa thỏa đáng, nóivới đại tẩu, nhất định sẽ đổi lại. »Hách Liên Dung cho lui nha hoàn bênngười : « Đại tẩu có chuyện gì nói thẳng đi, quan hệ giữa chúng ta trong lòng mỗi người đều tự biết rõ ràng, không cần nói lời khách sáo. »Ngô thị nghe xong cũng không hờn khônggiận, cúi đầu nhìn xiêm y của mình, khóe mắt lại liếc nhìn bọn nha hoàn, thẳng đến khi Bích Liễu cũng rời khỏi nhà chính, Ngô thị mới hít mộthơi : « Đệ muội là người thẳng tính, đại tẩu cũng không vòng vo, giấugiếm. Kỳ thật muội cũng thấy đấy, đại tẩu làm đương gia nhưng cũng không quá hài lòng. Bà nội cùng nương bề ngoài thì mặc kệ mọi việc, đó là các nàng khôn khéo, đắc tội với người khác đều để ta đi làm. Không cần phải nói nhiều, chỉ nói đệ muội mới đến Vị phủ, những chuyện không tốt củamuội… » Ngô thị cảm thán lắc đầu. « Muội ngẫm lại, ta và muội có hận thù gì ? Nào có lí do gì khiến chúng ta phải bất hòa ? Nói thì như ta chính là cái thùng thuốc súng, nhưng có một số việc không thể làm theo ý muốn bản thân. »Thật không ? Hách Liên Dung cười lạnhtrong lòng, trên mặt cũng không biểu hiện gì. Ngô thị thấy nàng không có phản ứng, mím môi lại nói : « Tẩu đương nhiên biết đệ muội vừa mới đếnchỗ nào, thầm muốn nhắc nhở đệ muội một câu, trong cái nhà này, ai không toan tính vì chính mình ? Đệ muội nếu cảm thấy không để ý là cách tốtnhất, như vậy là vô cùng sai. Lại phải nói, trong bốn huynh đệ của đạica ngươi, xuất sắc nhất chính là Thiếu Dương, việc buôn bán trong nhàmột tay đệ ấy nắm giữ. Bây giờ hắn còn trẻ, đương nhiên vẫn coi chúng ta là người một nhà, vậy tương lai thì sao ? Chờ đến lúc hắn có con, hắncó thể không có tư tâm sao ?Còn có thể hòa hợp với chúng ta sao ? Đệmuội, muội không lo lắng đến những điều đó sao ? »Thình lình được khuyên bảo tận tình làm cho Hách Liên Dung cười cười : « Muội không nghĩ tới nhiều như vậy. »Ngô thị không đồng ý, ngồi gần lại bêncạnh Hách Liên Dung : « Nếu tẩu đoán không sai, nương định để cho ThiếuDương đi giúp Thiếu Quân đúng không ? »Hách Liên Dung cúi đầu không nói, Ngôthị thở dài nói : « Đây là thả con săn sắt, bắt con cá rô. Hôm nay phânquyền lực cho chúng ta, ngày mai lấn áp quyền lợi. Chờ cho đến khi chúng ta hiểu được thì cũng đã muộn. Ngay cả sản nghiệp, thờ cúng tổ tiên đều giao cho con dâu nhà mình, bây giờ nói xong là thay lấy lại tiền thuê,tương lai…Ai mà biết được ? » (k hiểu mụ này lảm nhảm cái gì nữa ? @ @)« Cho nên ? »«Cho nên, chuyện tu sửa Từ đường chúngta không thể để ai nhúng tay vào. » Vẻ mặt Ngô thị kiên định nói : « Tuy rằng việc này không lớn, nhưng tương lai thế nào, chỉ có thể trông chờchúng ta có thể qua cửa này hay không. Chỉ có thể để Thiếu Quân cùngThiếu Huyên cùng làm một chỗ, hơn nữa với sự giúp đỡ của bà nội mới cóthể để nương và Thiếu Dương biết điều cảnh giác. Đệ muội, quan hệ lợihại bên trong, muội nhất định phải cùng Thiếu Quân quan tâm, lo lắngthật cẩn thận. »Ba người, nói ba chuyện, nhưng từ mấu chốt vẫn là…Từ đường, từ đường…Từ đường.Theo như vậy, nhớ lại lời nói của lãophu nhân, Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý tứ của bà : việc tu sửaTừ đường đừng để người khác can thiệp, tình huống không hay xảy ra liềnsớm báo lại.Tình huống ? Là tình huống gì ?Thái độ của lão phu nhân cường ngạnh(mạnh mẽ, nganh ngạnh), đại phu nhân không cho người ta cự tuyệt, hiệntại Ngô thị lại nhún nhường, hòa hảo một cách kì quá ? Vậy Từ đường Vịgia rốt cuộc có ma lực gì khiến người ta tranh đoạt đi làm việc này ?Hách Liên Dung cân nhắc, đột nhiên nhớ đến một câu, mơ mơ hồ hồ như làVị Thiếu Quân nói : « Vì nhà chúng ta có đồ vật này nọ, ngươi sẽ sớmhiểu được. »Hắn nói ‘sớm hiểu được’ chính là chỉhôm nay ? Hắn biết nếu mình tiếp nhận chuyện Từ đường sẽ mang tới sự chú ý từ ba phía, cho nên sáng sớm chạy đi, để lại mình nàng nhận khảonghiệm ? Thật sự là một tên u hồn, rõ ràng là chuyện của hắn…Chậm đã,Hách Liên Dung tạm thời thu lại xúc động mắng chửi, lại nghĩ kĩ câu nóikia, nhà chúng ta có đồ vật này nọ ? Vị phủ…Đồ vật này nọ ? Ở Từ đường ?Đến cùng là vật gì ? Là vật giatruyền ? Vô lý, Vị lão gia không phải đột tử, tất cả có lẽ đã giao tháccho Vị Thiếu Dương. Cho dù không giao lại, Vị Thiếu Huyên quản lý Từđường nhiều năm, Ngô thị hẳn đã hoài nghi, sớm bảo Vị Thiếu Huyên đitìm, cần gì phải chờ tới bây giờ ?Hách Liên Dung đang trầm tư, Bích Liễu lại vội vàng chạy vào : « Thiếu phu nhân… »Hách Liên Dung nhức đầu, kêu ca một tiếng : « Là ai đến đây ? »Bích Liễu chỉ vào ngoài cửa nói : « Nhị thiếu gia sai người mang đến một cái thùng, nói là đưa cho Thiếu phu nhân. »Hách Liên Dung liền bỏ nghi hoặc tronglòng, đi ra ngoài cửa, thấy trong viện đặt một cái thùng cao đến nửathân người. Hách Liên Dung cau mày đi vòng quanh thùng hai vòng nhưngkhông có ý định mở ra. Tên u hồn này không biết nghĩ ra cái chiêu trò gì để dọa nạt nàng đây ?Đang muốn sai người bê thùng đi, bêntrong đột nhiên truyền đến tiếng phịch phịch, dọa Hách Liên Dung nhảydựng, vẫn là thứ còn sống ? Sắc mặt Bích Liễu hơi trắng bệch, đứng sátvào Hách Liên Dung, tìm người mang gậy đến mở thùng.Hách Liên Dung cũng không ngăn cản, nói thật, nàng cũng bắt đầu tò mò Vị Thiếu Quân mang tới vật gì ? Nha hoànmang gậy gộc tới, Bích Liễu khẩn trương nhìn Hách Liên Dung, Hách LiênDung gật gật đầu, Bích Liễu liền đứng xa xa lấy gậy đẩy nắp thùng ra.Trong nháy mắt, Hách Liên Dung đột nhiên sinh ra ý tưởng…Không phải tên u hồn kia nấp mình trong thùng, muốn hù dọa nàng đi…‘Ba’ một tiếng, cùng với tiếng mởthùng, một cái bóng đen nhảy ra, mấy nha hoàn kinh hô một tiếng, khôngcó nghe thấy giọng nói của Vị Thiếu Quân, lại nghe thấy mấy tiếng chósủa, nhìn đến chỗ phát ra thanh âm, một con chó màu vàng đứng ở trongviện phát tiết nỗi buồn bị nhốt trong thùng. Sợ bóng sợ gió một hồi, đưa con chó này đến làm gì ? Hách Liên Dung dễ dàng tha thứ không mắng mỏ,Bích Liễu kêu lên một tiếng : « Thiếu phu nhân, người xem trên ngườinó… »Hách Liên Dung cẩn thận nhìn lại con chó kia, trên lớp lông vàng viết ba chữ to bằng mực nước…« Bố …Pit ? » Hách Liên Dung ngơ ngác hỏi Bích Liễu : « Là ai ? »