Thiếu Phu Bất Lương

Chương 36: Bí mật của Vị Đông Tuyết



Trở lại Thính Vũ Hiên đã muốn là thờigian dùng cơm chiều mọi khi, tuy nhiên, tin tưởng hôm nay không ai cótâm tư ăn cơm, Hách Liên Dung cũng vậy.Bởi vì nàng nhìn thấy chủ nhân của câyquạt, tùy ý nằm nghiêng lệch trên giường, thấy nàng tiến vào, “đằng” một tiếng liền ngồi dậy, “Ngươi cũng quá chậm, mau tới, mau đem lần trướcngươi nói cái gì cáp, còn có hai mươi mốt điểm dạy cho ta.”Mặt Hách Liên Dung bình tĩnh, không nói một lời nào mà đem cây quạt ném qua, Vị Thiếu Quân lắc mình tránhthoát, thấy rõ cây quạt, cười to nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khôngphát hiện ra đâu.” Nói xong, hắn cầm lấy cây quạt mở ra xem, đắc ý mộtchút, “Thật không nghĩ tới ngươi hôm nay cư nhiên sẽ vì ta mà nóichuyện, tuy rằng có điểm ngu ngốc, nhưng trong lòng rất được an ủi.”Hách Liên Dung lười cùng hắn ba hoa,lườm hắn một cái, đi đến bên giường, nắm lấy chỗ cái đệm bị Vị ThiếuQuân ngồi lên, ý đồ đem hắn kéo xuống giường. Vị Thiếu Quân đột ngột bịmất thăng bằng, ngã quỵ ở trên giường, kêu lên: “Cội rễ của ta….”Hách Liên Dung kinh ngạc một chút, bêntai tiện đà có chút nóng lên, chẳng lẽ… Nàng lập tức buông tay ra, thấyVị Thiếu Quân ngã vào trên giường, hai tay không nhịn được phủi phủi,cũng là phủi phủi bộ bài này, vừa xem xét vừa nói: “Đừng làm hỏng, nửađời sau của ta chỉ sống dựa vào nó.”Hách Liên Dung lúc này mới phản ứngđược đây là bản thân đang hiểu nhầm, cảm thấy chán nản, đồng thời hai gò má không khỏi càng hồng, cái gì cội rễ của ‘hắn’? Bộ bài này hình nhưlà của nàng đâu!Vị Thiếu Quân thu thập đủ bộ bài, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hách Liên Dung, cười xấu xa nói: “Thực khôngthuần khiết, nghĩ đi đâu vậy!” Nói xong, hẳn nhảy xuống giường, tới gầnHách Liên Dung cười nói: “Yên tâm, thân thể ta thực sự rất khỏe mạnh,muốn hay không nhìn xem?”Hách Liên Dung không chút suy nghĩ nâng tay liền hướng cánh tay hắn hung hăng đánh xuống, Vị Thiếu Quân kêu lên sợ hãi lui về phía sau, Hách Liên Dung nào cho hắn có cơ hội này, suynghĩ đánh hắn một trận tiện thể đem hắn tống ra khỏi cánh cửa, Vị ThiếuQuân chỉ vào trên mặt đất, “Chậm một chút, chậm một chút, để cho ta đihài đã.”Hách Liên Dung cúi đầu, vừa nhìn thấy,quả nhiên một đôi hài thêu mây bạc rớt ra từ trên giường, đem tay nhặtlên ném một phát đến trên người Vị Thiếu Quân, tức giận nói: “Mau cútđi!”Vị Thiếu Quân cũng không tức giận,“Ngươi đem hai phương pháp chơi kia dạy cho ta, ta liền đi, bằng không,đêm nay sẽ quấn quýt lấy ngươi.”“Ngươi cứ thử xem!” Hách Liên Dung nắmtay thật chặt, “Vị Thiếu Quân, ngươi ít theo ta làm bộ không có việc gì, ngươi sẽ không nghĩ ta vừa ngủ dậy liền quên hết những chuyện trước kia đi?”Vị Thiếu Quân nhún nhún vai. “Đương nhiên, ta cũng không quên a. Ta còn nghe nói lai lịch gương kia của ngươi. Cho nên…”“Cho nên?” Hách Liên Dung hơi hơi nâng mi.Vị Thiếu Quân ngoáy ngoáy cái lỗ tai. “Cho nên ta quyết định tha thứ cho ngươi.”Hách Liên Dung trong nháy mắt dại ra.Sau đó, nàng chỉ nhớ rõ chính mình chửi ầm lên, thời điểm lấy lại tinhthần, chăn gối trên giường đều bị ném xuống đất, trong phòng đã khôngcòn bóng dáng của Vị Thiếu Quân.Hách Liên Dung có điểm choáng váng đầuóc, chậm rãi ngồi xuống giường, thở dài thật dài. Cứ tiếp tục như vậy,nàng sớm hay muộn cũng bị làm cho tức chết.Một ly trà đưa tới, Hách Liên Dung nghĩ là Bích Liễu, tùy tiện nhận lấy uống một ngụm trà, mới phát hiện ngườiđang đứng bên cạnh nàng là tên khốn mà nàng vừa mới đuổi đi, tức giậnđến muốn nhảy dựng lên. Vị Thiếu Quân vội vàng chỉ vào cái chén trongtay nàng nói: “Trà bái sư đã uống, ngươi không dạy chính là bội ước!”“Ai với tên khốn như ngươi nói tínnghĩa!” Hách Liên Dung thật muốn nắm lấy cái chén nện xuống trên đầuhắn, còn trà bái sư? Mệt hắn nghĩ ra!“Đừng tuyệt tình như vậy.” Vẻ mặt VịThiếu Quân vô tội nhìn Hách Liên Dung, ngồi xuống, “Ta chính là nghĩmuốn lại học hai loại này, sau đó bán cho đổ phường, trước thu về mộtchút tiền để cờ bạc, lại thắng thêm mấy ván bài bạc, tay làm hàm nhaikiếm tiền, tổng không thể để Thiếu Dương thay ta chịu tiếng xấu vớingười khác.”“Phương pháp tay làm hàm nhai của ngươi thật đúng là đặc biệt.” Hách Liên Dung nói đến nghiến răng nghiến lợi,nhấc chân đạp vào đùi hắn, “Ngươi thật không có thuốc chữa! Đi ra ngoàicho ta! Về sau đừng đến làm phiền ta!”“Ngươi thực sự không dạy?” Vị Thiếu Quân bị đá ngã trên mặt đất, rốt cuộc giác ngộ, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung.Hách Liên Dung cũng nhìn lại hắn, nắm chặt chén trà trong tay, có thể tùy thời trưng dụng làm vũ khí.“Ôi chao ôi chao ôi chao…. Đừng đừngđừng….” Phát hiện ý đồ của Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân lập tức nhảydựng lên lẩn đi rất xa, “Không dạy thì không dạy thôi, động thủ độngcước thật chướng tai gai mắt?”Hách Liên Dung đứng lên, từ trong hàm răng rít ra ba chữ, “Đi ra ngoài!”“Đi thì đi thôi.” Vị Thiếu Quân lắc lưhai vòng, thủy chung không có ý định quyết tâm đi ra ngoài, rốt cuộc,trước lúc Hách Liên Dung lại phát hỏa, từ trong lòng lấy ra tập thiệphồng ném đến trên giường, “Nhớ ra, có chính sự, ngươi lát nữa đem cáinày đưa tới cho Đông Tuyết đi, phòng chừng nàng hiện tại lo lắng chínhlà có phải hay không để cho đại tẩu lấy đi rồi.”Hách Liên Dung mặc dù có điểm tò mò kia rốt cuộc là cái gì, nhưng vẫn là kìm xuống xúc động tìm hiểu đến tườngtận sự việc, lãnh nghiêm (lạnh lùng, nghiêm túc) mặt nói: “Chuyện củamình tự mình đi làm đi! Vị Đông Tuyết là muội muội của ngươi, không phải của ta!”“Chậc chậc sách…. Rất tuyệt tình.” VịThiếu Quân dùng ngón tay chỉ Hách Liên Dung, vẻ mặt đau lòng, “Ngươikhông dạy ta đánh bài, ta không được đi ra ngoài tìm tiền đánh bạc sao?Thời gian rất quý giá, nào có dư thời gian đi tìm nàng, liền như vậyđi!” Nói xong, hắn cũng không chờ Hách Liên Dung trả lời, xoay ngườibước đi.Hách Liên Dung chưa từng gặp qua loại cường thế như vậy, tức giận hạ quyết tâm không đưa tới, còn có thể làm thế nào?Không nghĩ tới Vị Thiếu Quân ra tới cửa phòng lại quay đầu lại, “Nếu Đông Tuyết nghĩ thứ này ở trên tay đạitẩu, gấp đến độ theo sau đại tẩu nói ra hết thảy, kia nàng thật sự gặpnguy rồi, có thể bị đuổi ra khỏi nhà này cũng nói không chừng, tuynhiên, ngươi cũng không cần băn khoăn, dù sao nàng cũng không phải muộimuội ngươi, đúng không?”Vị Thiếu Quân nói xong lời này liềnbiến mất vô tung, Hách Liên Dung tức giận đến hai tay chống nạnh nửangày, cuối cùng vẫn là đi trước rồi bàn sau đi, cầm lấy tập hồng thiếpkia nhìn nhìn. Kia cư nhiên là tấm thiệp viết ngày sinh tháng đẻ, dựavào tính danh, nếu Hách Liên Dung không tính sai, đây là canh thiếp chỉđược dùng để hợp hôn, hiện tại có nhiều như vậy, nên vội lấy tới cho VịĐông Tuyết chọn lựa.Hách Liên Dung nhớ rõ thời gian trướclão phu nhân còn đề cập qua vấn đề hôn sự của Vị Đông Tuyết, tuy rằngsau đó không có nhắc đến, nhưng Vị Đông Tuyết xác thực đã có tuổi, cóloại đồ vật này nọ cũng thật bình thường, vì cái gì không thể để chongười khác biết? Còn nghiêm trọng tới mức bị đuổi ra khỏi nhà? Chẳng lẽlà chính mình lén thân cận?Hách Liên Dung cắn môi dưới suy nghĩ cả nửa ngày, đưa? Tên khốn Vị Thiếu Quân kia bỏ lại chính là để chính mình tìm việc, không đưa? Vị Đông Tuyết lại thực sự rất nhát gan, nếu giốngnhư tên khốn kia nói nàng thật sự đi tìm Ngô thị thừa nhận sai lầm, dođó dẫn đến hậu quả không thể lường trước được, kia trong lòng chính mình cũng băn khoăn.Nói đến nói đi đều là cái tên khốn kiakhông tốt! Hách Liên Dung mắng vài câu trong lòng, đem hồng thiếp đưavào trong ngực, đi ra khỏi cửa, trước để cho nha hoàn thu dọn phòng, sau đó mang theo Bích Liễu ra khỏi Thính Vũ Hiên, hướng chỗ ở của Vị ĐôngTuyết đi đến.Vị Đông Tuyết ở trong Giáng Tuyết cư,cách Thính Vũ Hiên một cái sân, chờ Hách Liên Dung đi đến, sắc trời đãmuốn nhuộm tối, xa xa nhìn thấy cửa viện của Giáng Tuyết cư đóng chặt,trước cửa có một người ăn mặc giống như nha hoàn đang quỳ xuống ngónghiêng cánh cửa kia, Hách Liên Dung nhíu nhíu mày, dù sao nơi này cũnglà chỗ ở của tiểu thư, nha hoàn kia như thế nào lớn gan như vậy? Tuynhiên, nàng cũng không có ra mặt quát tháo bảo ngưng lại, mà dừng lạicước bộ, thẳng đến khi nha đầu kia rời đi, mới bước nhanh đi vào ngoàiviện Giáng Tuyết cư, phân phó Bích Liễu tiến lên gọi cửa.Đợi nửa ngày, sau cánh cửa mới hé ramột khe hở nhỏ, nha đầu ra mở cửa thấy Bích Liễu liền nhẹ nhàng thở ra.“Hóa ra là Bích Liễu a.” Nói xong nắm cửa mở ra.Bích Liễu nói: “Là nhị thiếu phu nhân tới đây.” Nói xong, thân mình nghiêng sang một bên, mời Hách Liên Dung vào viện.Nha hoàn kia vội hỏi: “Chuyện này đi mời tứ tiểu thư đi ra.”Hách Liên Dung khoát tay, “Các ngươi đều ở đây chờ, nàng ở đâu?”Hỏi rõ chỗ ở của Vị Đông Tuyết, HáchLiên Dung đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng ngủ của nàng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Lại sau một lúc lâu không có hồi âm, Hách Liên Dung nhân tiện nói: “Đông Tuyết? Nhị tẩu đây mà, nhị ca muội bảo tẩu mang vài thứ chomuội.”Lần này không để cho nàng đợi lâu, saukhi cửa phòng mở ra, khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của Vị Đông Tuyết xuấthiện, đem Hách Liên Dung kéo vào trong phòng, vội hỏi: “Quả nhiên là bịnhị ca cầm đi sao?”Hách Liên Dung liền lấy hồng thiếp từtrong lòng ra đưa qua, Vị Đông Tuyết cẩn thận xem xét, mới thật sự thảlỏng tâm, lập tức ngồi vào trên ghế, “Thật sự là làm muội sợ muốn chết,muội còn tưởng bị đại tẩu cầm đi mất.” Nói xong câu này, nàng liền thởthật dài, mới nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hách Liên Dung, lập tức có chút thẹn thùng, “Hôm nay khi đi tới đại sảnh có chút vội vàng, tùy tay ném vào trong ngăn kéo, nếu Thanh cô dẫn người đến, khẳng định đầu tiên sẽ lục soát thấy, hoàn hảo nhị ca tới kịp.”Kỳ thật, Hách Liên Dung cũng không nghĩ muốn hỏi nhiều, nguyên bản tính toán đưa qua đây, sau đó lập tức rờiđi, nhưng trong lòng thầm nói vài lần “lập tức”, dưới chân cũng chưanhúc nhích, bởi vì bộ dáng của Vị Đông Tuyết giống như là có bí mật muốn chia xẻ cùng nàng. Nàng cứ rời đi như vậy, không lễ phép? Khụ! Đươngnhiên, nàng có thể biết được chuyện này cũng thật tốt.Vị Đông Tuyết đột nhiên lại nhớ đến một vấn đề, vội vàng mời Hách Liên Dung ngồi xuống, “Thời điểm nhị tẩu tớiđây có để ai nhìn thấy không?”“Hẳn là không có. Chỉ là thời điểm tẩutới có thấy một cái nha hoàn ở trước cửa của muội nhìn ngó xung quanh,tẩu chờ nàng đi rồi mới đi vào.”Vị Đông Tuyết sau khi nghe xong, tâm sự nặng nề nói, “Đó là do đại tẩu phái tới, nhất định là bộ dáng hôm naycủa muội khiến cho tẩu ấy hoài nghi, lại lục soát không thấy đồ vật nàynọ, vì thế phái người tới tìm hiểu. Muội chính là sợ chuyện này, cho nên mới sớm đóng lại cửa viện.”Hách Liên Dung khó hiểu nói: “Này làcanh thiếp đi? Tẩu thực không hiểu rõ, cho dù, trong nhà không ai thuxếp, nhưng bằng tuổi của muội, có mấy thứ này cũng thực bình thường.”Mặt Vị Đông Tuyết đỏ lên, “Nhị tẩu hiểu lầm rồi, này không phải muội tự mình tìm, là….” Nói đến đây, nàng do dự một chút, Hách Liên Dung nói: “Là nhị ca muội?”Vị Đông Tuyết lắc đầu, hạ quyết tâmnói: “Nhị ca nếu để cho nhị tẩu đưa đồ vật này nọ lại đây, chính là tintưởng nhị tẩu, muội đây cũng nên tin tưởng nhị tẩu mới đúng
Kỳ thật này đó chính là canh thiếp, là nương muội cho muội.”Hách Liên Dung không có tiếp tục đặt câu hỏi, nàng biết bản thân sắp được nghe một câu chuyện xưa, cho nên cũng không sốt ruột.“Nhị tẩu cũng đã nghe nói đi? Nươngmuội… nàng nguyên là nữ tử thanh lâu.” Vị Đông Tuyết cúi đầu, khẩntrương vò vò ngón tay. Hơn nửa ngày cũng không thấy Hách Liên Dung nóichuyện, ngẩng đầu, thấy thần sắc nàng bình thường, chính là đang chờ kểtiếp câu chuyện xưa, lòng Vị Đông Tuyết thả lỏng một chút, cảm kích cười cười, thần sắc cũng chợt trở nên đau thương, “Bà nội nói nương muội làcố ý để có được muội, lấy đó làm cớ vào Vị phủ làm thiếp, cha không thểchấp nhận một nữ tử như nương muội, cha muội đối với nương muội… Ai.”Nàng thở dài một tiếng, “Cho chút bạc, để cho nàng rời khỏi thành VânTrữ, cả đời không được gặp muội.”“Kết quả thì sao? Nương muội không đi?”Vị Đông Tuyết lắc đầu, “Đi rồi, nhưnglà hai năm trước đã trở lại, nương là nghe được tin tức cha muội quađời, cho nên mới dám trở về thăm muội, nhưng là muội không dám cùng bànội nói.”“Chỉ có nhị ca muội biết?” Hách Liên Dung vẫn là không rõ vì sao Vị Thiếu Quân nhận được tín nhiệm như thế từ Vị Đông Tuyết.“Là có một lần muội đi gặp nương muộibị nhị ca thấy, ca hỏi muội, muội thực sợ hãi, nhưng sau ca ấy lại không cùng ai nói, liền vẫn dấu diếm giúp muội, có đôi khi còn giúp muội đithăm nương muội.”Hách Liên Dung bĩu môi, tên khốn nàytám phần là có âm mưu gì, bằng không làm chi lại có lòng tốt như vậy?Tuy nhiên….. “Một khi đã như vậy, muội cũng không cần khẩn trương nhưvậy, chính là lộ ra tấm thiệp, thật không xong, muội liền nói là nhị camuội đưa cho muội, không phải được rồi sao?”Vị Đông Tuyết vội la lên: “Đại tẩu nhưthế nào có thể dễ dàng tin tưởng? Nếu rơi vào trong tay tẩu ấy, chỉ cầndựa vào ký hiệu trên thiệp này tìm hỏi bà mối, có thể biết được là do ai mướn bà mối làm canh thiếp cho muội, nếu để cho bà nội hoặc là đại tẩubiết muội âm thầm cùng nương muội có liên lạc, các nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội.”Hách Liên Dung gật gật đầu, lại lêntiếng, “Hiện tại không có việc gì, muội cũng có thể yên tâm.” Nói xong,nàng đứng dậy muốn cáo từ, nhìn thấy bộ dáng Vị Đông Tuyết muốn nói lạithôi, cười nói. “Muội không cần lo lắng, tẩu sẽ không nói cho người khác biết.”“Muội đương nhiên tin tưởng nhị tẩu!”Vị Đông Tuyết đứng dậy giữ chặt tay Hách Liên Dung, cúi đầu nhỏ giọngnói: “Muội muốn nhờ nhị tẩu giúp muội chút việc, chỉ là sợ phiền toáinhị tẩu….”Hách Liên Dung liếm liếm môi, xem đixem đi, quả nhiên là có phiền toái, nàng chỉ biết Vị Thiếu Quân sẽ không đưa việc nhẹ nhàng gì cho nàng. Kỳ thật, nàng muốn cự tuyệt, nhưngkhông biết vì sao, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vị Đông Tuyết, nói đến bênmiệng lại biến thành….. “Chuyện gì?”Vị Đông Tuyết vui sướng ngẩng đầu,“Muội muốn xin nhị tẩu giúp muội đi nhìn nương muội, muội vài ngày không đi, mấy ngày nay, phỏng chừng đại tẩu lại có thể phái người đi theo dõi muội, muội, muội không yên tâm nương muội….”“Này….” Không phải Hách Liên Dung không nghĩ đáp ứng, mà nàng thật sự cũng không biết “nhìn” này phải làm nhưthế nào, chẳng lẽ liền thật sự tới nhìn một chút, sau đó xoay người rờiđi? “Kỳ thật, muội có thể đi tìm nhị ca muội đi…”Vị Đông Tuyết nhấp hé khóe miệng, “Muội tìm không được nhị ca.”Nhìn thần sắc thất vọng của nàng, HáchLiên Dung nghĩ muốn rời đi nhưng không bước nổi nửa bước, trong đầukhông ngừng vang lên một thanh âm, nhìn xem mà thôi, nhìn xem mà thôi….“Đem địa chỉ nương muội nói cho tẩu biết.”Thời điểm Hách Liên Dung đi tới GiángTuyết cư còn đang cân nhắc mình mềm lòng trong nhất thời là đúng haysai, theo quyết định của nàng, chuyện gì trong nhà này nàng cũng khôngnghĩ muốn xen vào, nhiều lắm là có người nhắm vào, cũng chỉ phản kíchmột chút thôi, giống như bây giờ đáp ứng Vị Đông Tuyết đi nhìn nươngnàng, nếu tương lai phát sinh chuyện gì, thái độ của đàn bác chồng Vịgia này đối với nàng là có thể đoán được.Tuy nhiên, đồng tình với kẻ yếu làthiên tính của con người, tuy rằng trong lòng Hách Liên Dung mâu thuẫn,nhưng sang ngày hôm sau, vẫn cự tuyệt Bích Liễu đi theo, một mình rakhỏi phủ, bước ra đại môn liền bị Hồ thị ngăn lại, Hồ thị bước lại cóchút thở hổn hển, “Nhị thiếu phu nhân đi đâu?”“Con… đi tìm Kim Bảo.” Hách Liên Dungkhông tự chủ được liền nói dối, tuy rằng Hồ thị có thể không thể tin,nhưng chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt.Hồ thị cũng chính là tùy tiện hỏi, nàng đuổi theo là có việc, “Con có biết nhị thiếu như thế nào kiếm tiền bồithường sao? Lão phu nhân cùng ta cho hắn bốn ngàn hai, hắn không lấy….”Hách Liên Dung thật sự hoảng sợ, Vị Thiếu Quân điên rồi, tiền cũng không lấy!Hồ thị do dự nói: “Chính là…. Chính làcó người cho hắn bạc?” Nói xong lời này, ngay cả chính nàng cũng khôngthể tin được, nhưng là không có giải thích được vì sao Vị Thiếu Quânthấy bạc mà mắt không sáng lên.“Có phải hay không Thiếu Dương?”Hồ thị lắc đầu, “Ta tối hôm qua hỏi hắn, hắn nói không đưa.”Này thật kỳ quái, Vị Thiếu Quân hôm qua rõ ràng nói chính mình không có tiền cờ bạc, có thể có sẵn bạc hắn lạikhông cần, chẳng lẽ thật sự muốn “tay làm hàm nhai”?Vẻ mặt Hách Liên Dung cổ quái đi rakhỏi đại môn Vị phủ, đi quá hai con phố mới mướn một cỗ kiệu, nói địachỉ, rồi sau đó liền nhắm mắt, tuy rằng không muốn suy nghĩ, nhưng không thể ngăn cản đầu óc tự vận chuyển, không nói đến Vị Thiếu Quân muốndùng phương pháp đánh bạc kiếm về một vạn hai là đúng hay sai, có thểđược hay không. Chỉ nói tới việc hắn còn có thể từ đâu tìm được tiền điđánh bạc? Không phải lão phu nhân, không phải Hồ thị, không phải VịThiếu Dương… Là Hàn Sâm? Vẫn là…. Hách Liên Dung hơi nhíu mi một chút,Bạch Ấu Huyên?Nếu là thật, tổng hợp lại những việcxảy ra khi lần trước Bạch Ấu Huyên bị trói, Hách Liên Dung cảm thấy cólý do kết luận vị hoa khôi cô nương này đối với Vị Thiếu Quân có chút ýtứ, Vị Thiếu Quân cũng vậy? Cáp, này thật náo nhiệt.Lại một lát sau, cỗ kiệu dừng lại, Hách Liên Dung xuống kiệu, thanh toán tiền. Một cánh cửa viện màu nâu cũ kĩxuất hiện trước mắt, nhìn xem cảnh vật chung quanh, chính là nơi ở củadân chúng bình thường, theo hành trình đi kiệu có thể biết là nơi cáchxa Vị phủ, khu vực hoạt động bất đồng, nguy cơ bị phát hiện không lớn,xem ra thập phần an toàn.Hách Liên Dung hít sâu một hơi, ngẫmnghĩ lát nữa có người mở cửa bản thân như thế nào mở miệng, sau khichuẩn bị tốt mọi chuyện mới bước lên bậc đá, giơ tay lên vừa muốn gõcửa, cánh cửa viện đột nhiên bị người ở bên trong mở ra, một bóng ngườivọt ra, đụng ngay phải Hách Liên Dung.Thần sắc lo sợ không yên, đúng là Vị Thiếu Quân!