Thiếu Phu Bất Lương

Chương 32: Lại gây chuyện



Lão phu nhân buông bát đũa, khẽ cau mày hướng Vị Thiếu Dương bất mãn nói: “Không có a, chuyện gì? Hấp tấp cáigì, ăn cơm cũng không để cho người ta yên tĩnh.”Vị Thiếu Dương hiển nhiên là có việcgấp, nghe lão thái thái nói như vậy quay đầu liền muốn đi, vừa mới dichuyển bước chân lại cảm thấy không khỏi bất kính, liền dừng lại, quayđầu lại nói: “Con tìm nhị ca có việc gấp, nếu ca ấy trở về cần phải giữca ấy lại.”Hồ thị khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì? Chính là nhị thiếu lại gặp rắc rối?’Vị Thiếu Dương không có trả lời, Ngôthị bên cạnh ra vẻ vô tình nói: “Đoàn Tụ các không tìm thấy? Còn có cáilâu này, viện kia, đều phái ngươi đi tìm xem, nếu còn không tìm thấy,lại đi tới đổ phường nhìn xem.”Nàng vừa nói vừa nhìn lướt qua Hách LiênDung, Hách Liên Dung làm như không có nghe thấy, buông bát đũa, dùngkhăn xoa xoa miệng, đứng dậy nói: “Bà nội, đại nương, con đã no rồi, con xin phép đi trước.”Lão phu nhân có chút bất mãn, “Ngươi là thê tử của Thiếu Quân, chuyện của Thiếu Quân như thế nào lại hỏi cũngkhông hỏi? Ngồi xuống.” Dứt lời lại hỏi Vị Thiếu Dương, “Rốt cuộc cóchuyện gì?”Vị Thiếu Dương liếc mắt nhìn Hách LiênDung một cái, ngược lại đối với lão phu nhân nói: “Không có chuyện gìlớn, bà nội không cần lo lắng.”Lão phu nhân nói: “Không có việc gì lớn là tốt rồi, nhị ca cháu mới tới Vi Tất Tri, có một sô việc tất nhiênkhông quen thuộc, cháu nên thường xuyên theo dõi hắn mới đúng.”“Dạ.” Vị Thiếu Dương xem ra thật sựkhông có tâm tình gì cùng lão phu nhân nói tới chuyện này, cung kínhkhom người muốn đi ra ngoài, ngoài cửa bỗng có một gã sai vặt chạy vào,cũng là vẻ mặt thất sắc, hướng Vị Thiếu Dương nói: “Không ở Đoàn Tụ các, Bạch…”Vị Thiếu Dương vội khoát tay chặn lại, “Đi ra ngoài nói.”Bọn họ đi ra ngoài, tất cả mọi người buông đũa, lại đều không có ý muốn rời đi, trừ bỏ Hách Liên Dung.Dương thị một bên giúp Vị Thiếu Thầnlau tay, một bên cười nói: “Không biết nhị thiếu làm chuyện gì khiến cho tam thiếu gấp gáp như vậy, đệ ấy mới tới Vi Tất Tri hai ngày, đừng làmra chuyện khiến người ta lo lắng mới đúng.”Lão phu nhân lúc này trắng mắt liếcnhìn nàng . “Có thể làm ra chuyện gì? Cho dù xảy ra chuyện. Kia cũng làdo Thiếu Dương làm không tốt.”Lão phu nhân vừa nói như vậy. Nghiêmthị lại không hờn giận. “Lại liên quan gì tới Thiếu Dương? Thiếu Quân từ nhỏ đã thích gây chuyện, Thiếu Dương đều đi phía sau thay hắn thu dọn.Khi nào thì dẫn đầu làm loạn? Hai năm trước, Thiếu Quân còn mặc y phụcThiếu Dương thường mặc đi tới phòng con trộm chút đồ cũ. Những thứ kiađều là những thứ lão gia còn sống yêu thích, đều để cho hắn lấy mất.Chuyện lớn như vậy, Thiếu Dương lúc đó chẳng phải cũng nhận là do mìnhlàm? Nương, người bất công cũng nên có giới hạn. Thiếu Quân bây giờ, hơn phân nửa là do người quá sủng nó!”“Đều là tôn tử của ta. Nào có cái gìbất công hay không bất công?” Lão phu nhân có chút không kiên nhẫn. “Đồvật kia cuối cùng không phải cũng tìm trở lại rồi sao?”“Đó là Thiếu Dương dùng bạc trắng đếnchuộc đồ về!” Nghiêm thị càng nói càng tức. “Lần này, không cần biếtThiếu Quân lại gây ra sai lầm gì, dù sao không thể lại để cho ThiếuDương đi theo tìm vất vả.”Lão phu nhân nhấp nhé miệng, quay đầulại nói: “Thanh cô, bảo trưởng quầy Vi Tất Tri sáng mai tới đây mộtchuyến, hỏi một chút xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”Thanh cô lên tiếng, lập tức phái ngườiđi truyền lời. Ngô thị làm quần chúng nửa ngày cảm thấy không được thích thú, vừa vặn Nghiêm thị nhắc lại một số chuyện xấu của Vị Thiếu Quân,liền theo sau nói: “Lại nói đồ cũ trong nhà, ngày khác thật đúng là cótìm kiếm, trừ bỏ thứ nhị đệ muội bị mất, những thứ còn lại cũng khôngphải đều để cho người ta đem tráo thành đồ giả.”Nàng vừa dứt lời, Hách Liên Dung liềnlập tức đứng dậy , dọa Ngô thị nhảy dựng, lại nhìn những người khác,cũng đều là vẻ mặt lộ vẻ kinh hãi, trừng trừng nhìn Hách Liên Dung.Tầm mắt Hách Liên Dung chậm rãi trênmặt mọi người đảo qua, cuối cùng rơi xuống trên mặt lão phu nhân, độtnhiên cười cười, “Bà nội, hiện tại không còn việc gì đi? Tôn tức nghĩmuốn cáo lui.”Hách Liên Dung giống như nghe được thanh âm thở phào, trong lòng cười thầm, ngẫu nhiên có một vài lần như vậy trêu đùa thật tốt.Hồ thị cũng đứng lên cáo lui, đi theoHách Liên dung ra khỏi nhà ăn, do dự một lúc lâu, lo lắng nói: “Nếu nhịthiếu lại làm cái chuyện gì, muội… muội cứ để trong lòng, đừng động tayđộng chân mới phải.”Hách Liên Dung cười cười, việc này hômnay nàng căn bản ngay cả một chút tò mò cũng không có, so sánh với nhau, nàng còn càng lo lắng cho Vị Thiếu Dương một chút, nhìn thần sắc củahắn khẳng định sẽ không giống như hắn nói không có chuyện gì lớn, cònnghe tới lời nói của Nghiêm thị, Hách Liên Dung thật đúng là thay VịThiếu Dương khổ sở, người ta đều là ca ca che chở cho đệ đệ, hắn cũngthật không hay ho, một cái thằng ca ca khốn nạn như vậy.Vào ban đêm, Vị Thiếu Dương tìm khôngthấy Vị Thiếu Quân, không thể hiểu chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày hômsau, một lệnh triệu tập liền rơi xuống Thính Vũ Hiên, nghe nói là muốnhọp, Hách Liên Dung cũng phải tham dự
Này một chữ “phải” làm cho Hách LiênDung cân nhắc một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy là đối với bản thân mình có liên quan, nếu không làm gì “phải” tham dự đâu? Chuyện gì? Đáy lòng Hách Liên Dung ẩn ẩn đoán được một ít, nhưng nàng không quáthích ý tưởng này.Đi theo Thanh cô đang gấp gáp bước đitiến vào đại sảnh, lão phu nhân đang cùng một trung niên nam tử béo béonói chuyện, Hách Liên Dung đi vào cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng phúcthân liền ngồi vào vị trí của mình, lão phu nhân thấy nàng đến đây, liền đối với người nọ nói: “Trần trường quầy, ngươi đi về trước đi.”Người nọ liền hướng mọi người chắp tay, đi theo nha hoàn đi ra ngoài. Sắc mặt lão phu nhân sau lúc Trần trưởngquầy rời đi hoàn toàn suy sụp, sắc mặt Nghiêm thị so với nàng càng thêmtối, không đợi lão phu nhân mở miệng, đứng dậy nói: “Thiếu Quân chính là hỗn thế ma vương, mới tới Vi Tất Tri vài ngày liền gây rắc rối lớn nhưvậy! Chuyện này tìm bản thân hắn phụ trách đi, ít gây phiền toái choThiếu Dương!”Lời nói của Nghiêm thị là nói với lãophu nhân đi, khẩu khí lão phu nhân cũng không tốt nói: “Sự tình còn chưa có hỏi rõ, ngươi gấp gáp cái gì? Chờ Thiếu Dương trở về hỏi rõ ràng nói sau!”Nghiêm thị kêu lên một tiếng đau đớn,trừng mắt liếc mắt nhìn Hồ thị một cái, căm giận ngồi xuống. Lại nhìn Hồ thị, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mày cơ hồ dính lại với nhau đầy bếtắc, hai đầu chân mày dính vào một chỗ, còn đang không ngừng bó chặt.Hách Liên Dung lo lắng cho Hồ thị đồngthời cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không, phải nói,nàng thật sự tò mò như thế nào lại có người tùy tiện liền có thể xông ra làm cho nhiều người lo lắng, oán giận tai họa xảy đến? Để cho nàng đigây chuyện nàng cũng không biết nên bắt đầu làm như thế nào.“Nhị đệ thật sự rất tài giỏi.” Thấy vẫn không có ai mở miệng giải thích cho Hách Liên Dung, Ngộ thị nghĩa bấtdung từ (thấy việc nghĩa không thể không làm) đảm nhiệm nhân vật mở mànnày, “Ở Vi Tất Tri làm tiểu nhị hai ngày, lại không biết trời cao đấtrộng, ba ba lại nói với người ta là đồ cổ, đồ thật nói thành đồ giả, làm hại người ta giận dữ quăng đổ đồ cổ, bị khách khác nhìn thấy, rõ rànglà đồ thật, nghe nói đồ vật kia không đáng giá một vạn cũng đáng giá tám ngàn, con số này không nhỏ a.”Hách Liên Dung lúc này mới hiểu đượcNghiêm thị vì sao lại giận dữ như vậy, Hồ thị vì cái gì lại lo lắng nhưvậy, nghĩ đến hiện tại người ta đã biết chân tướng tới bắt đền, một vạnlượng bạc đối với Vị gia mà nói nào có thể nói là nhiều, nhưng thực tạikhông phải nhất bút tiền trinh (đại khái là một bút vung lên liền cótiền, ý chỉ sự dư giả không quá lớn), hiện tại như thế nào bồi thường,do ai bồi thường, thật làm cho người ta tức giận lo lắng vấn đề này.“Ít nói vài câu!” Lão phu nhân khiểntrách Ngô thị một tiếng, “Trần trưởng quầy cũng chỉ là biết đại khái vậy thôi, hết thảy đều chờ Thiếu Dương trở về….”Lời của nàng vừa nói được một nửa, liền thấy Vị Thiếu Dương xuất hiện ở cửa đại sảnh, cũng là cau mày, vội vàng tiến vào đại sảnh, “Bà nội….”“Thiếu Dương!” Nghiêm thị đầu tiên làmkhó dễ, “Nhị ca con ở trong điếm (cửa hàng) làm ra chuyện lớn như vậy,tại sao về nhà lại không đề cập đến, không nói? Chẳng lẽ việc này concũng muốn thay hắn gánh đỡ? Nhiều năm như vậy, tận mắt nhìn con thay hắn giải quyết mọi hậu quả, hắn một chút bộ dáng của huynh trưởng cũngkhông có!”Lão phu nhân gõ gõ gậy chống một chút,đánh gãy lời nói của Nghiêm thị, hướng Vị Thiếu Dương nói: “Rốt cuộc làxảy ra chuyện gì?”Vị Thiếu Dương không có lập tức trảlời, khẽ mím khóe miệng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nghiêm thị, đè thấpthanh âm mới nói: “Việc này cũng không thể trách nhị ca, vị phu nhân kia là ở ngoài cửa Vi Tất Tri gặp nhị ca, tưởng lầm là cháu, kiên quyết đưa đồ vật này nọ cho nhị ca xem, nhị ca đối với việc này vốn không có kiên nhẫn, liền thuận miệng nói nhìn không giống đồ thật, không nghĩ tới vịphu nhân kia lúc này liền đem đồ vật này nọ ném đi.”Tay lão phu nhân dừng ở trên trượngnhắt nhéo nửa ngày, “Thứ này xem thực giả không phải thường có sự traođổi của nhiều người sao? Nàng chỉ xem ở một nhà chúng ta đã tự nhậnđịnh, đồ vậy này nọ là tự tay nàng ném đi, oán trách ai đây?”Vị Thiếu Dương không có lên tiếng, màycàng thêm nhíu chặt, Nghiêm thị giận dữ đầy mặt nói: “Nương! Người nàychính là muốn nói cái gì! Không nói đến Vi Tất Tri là biển chữ vàng, chỉ nói Vị Thiếu Dương nhiều năm nay tiếp quản việc làm ăn, nhìn lầm đồ vật này nọ có hay không a? Vân Trữ thành có ai mà không biết ánh mắt của Vị lão bản là nhất lưu (thượng đẳng)? Hắn nói là đồ thật thì tất sẽ khônggiả, nói giả thì tất sẽ không phải đồ thật! Người ta chính là tin tưởngngười xem đồ vật này nọ là Thiếu Dương, ai biết hắn là tên ca ca khốnnạn? Hiện tại, người ta tìm tới cửa, hỗn thế ma vương kia né tránh, tổnhại chính là thể diện của Thiếu Dương!”Sự tình phát triển đến bây giờ, lão phu nhân chính là nghĩ muốn bảo vệ Vị Thiếu Quân cũng không biết nên nóinhư thế nào. Bình tĩnh ngồi ở nơi kia không nói lời nào, Ngô thị ho nhẹmột tiếng: “Sự tình vì sao xảy ra, có phải hiểu lầm hay không, này đóđều nói sau. Ta cảm thấy được có phải hay không nên thương lượng thươnglượng để giải quyết tốt hậu quả của chuyện này? Nếu nói người ném đồ vật này nọ đúng thật là chủ nhân của vật đó, nhưng việc này nếu làm lớn,biển chữ vàng của Vi Tất Tri chỉ sợ cũng không giữ được. Còn nữa, nghenói vị phu nhân kia là tân quả (tân quả phụ: người vợ có chồng mớichết), sau khi trượng phu mất bị gia đình nhà chồng đuổi ra khỏi cửa,nguyên bản, hy vọng của nửa đời sau đều ký thác trên đồ cổ này, hiện tại bởi vì một câu của Thiếu Quân phá hỏng, về tình về lý Vi Tất Tri đềunên giải quyết tốt hậu quả này.”Vị Thiếu Dương hít sâu một tiếng, “Đại tẩu nói rất đúng.”Ngô thị cũng nghĩ như vậy, thắt lưngcàng có chút dựng thẳng hơn một chút, “Thiếu Dương, đệ tiếp quản gia sản Vị gia nhiều năm như vậy, chuyện sinh ý từ trước tới nay đều là do đệlàm chủ, chúng ta cũng không có nhiều lời làm gì, nhưng đệ phải biếtrằng, sản nghiệp Vị gia không phải của một mình người, tựa như đại tẩutuy rằng là đương gia, nhưng nếu Thiếu Huyên bên ngoài gây chuyện phiềntoái phải đền bạc, đại tẩu cũng cũng không thể theo quỹ công lấy tiền ra đền, lấy tiền của chính mình ra đền mới phải…”Nói đến đây, tất cả mọi người đều hiểuđược ý tứ của Ngô thị, chỉ có Vị Thiếu Huyên ngồi ở bên cạnh Ngô thị cóchút khẩn trương, nghiêng thân mình tới nhỏ giọng cùng Ngô thị: “Takhông gây phiền toái.”Ngô thị không kiên nhẫn đem hắn kéo trở về, rồi sau đó nhìn Vị Thiếu Dương, “Đệ nói đúng hay không?”Vị Thiếu Dương cau mày nói: “Nhị ca làbởi vì hỗ trợ Vi Tất Tri mới xảy ra việc này, cho dù nhìn lầm cũng làbởi vì kinh nghiệm không đủ, tương lai, đại ca cùng tứ đệ đều có cơ hộimột mình đứng ra tiếp khách, nếu xảy ra sai lầm, chẳng lẽ cũng tính trên đầu của bản thân sao? Việc buôn bán không thể giống với đương gia trong phủ, có mệt có sai là chuyện bình thường, hiện tại, việc quan trọng hơn chính là trấn an vị phu nhân kia, đồ vật này nọ kia phải do chúng tamua lại mới phải.”“Như vậy sao được!” Ngô thị vội la lên: “Nhiều năm như vậy đệ cho nhị ca đệ bao nhiêu bạc chưa đủ sao? Khôngphải đều là từ sinh ý lấy ra? Chúng ta cũng chưa nói cái gì, hiện tạilại là một vạn hai! Nhà chúng ta của cải dù nhiều cũng không nhiều tớimức này, nếu không tiết chế, sớm hay muộn cũng bị hắn làm cho tiêu tánhết!”“Đại tẩu con nói không sai.” Nghiêm thị trầm giọng nói: “Chuyện lần này cho nhị ca con chính mình phụ trách đi, không cho phép lấy từ sinh ý ra, lại càng không cho phép con ra mặt đigiúp hắn!”Vị Thiếu Dương vạn phần đau đầu, “Nhị ca nào có nhiều tiền như vậy để đền? Bên kia cũng không chờ được.”“Hắn không có tiền…” Ngộ thị nhìn nhìnHách Liên Dung, “Không phải có người có tiền sao? Đường đường là huyềnchủ nương nương, chính là một vạn hai, chỉ là trò cỏn con.”Hách Liên Dung cười cười, rốt cuộc đợi đến lúc, đi một vòng lớn như vậy, chính là vì mục đích này.