Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 37



Ngày hôm đó lúc bọn họ trở về, Chu Tài đang hạnh phúc, vui vẻ ra mặt đỡ Lâu Ngọc bụng lớn nhưng vẫn đẹp không gì sánh được đi dạo trong cốc.

“Oa ha! Cục cưng!” Thượng Quan Nhàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâu Ngọc và Chu Tài, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn trịa của Lâu Ngọc.

Chu Tài xưa đâu bằng nay, thoắt cái đã chặn được Thượng Quan Nhàn vốn lười tập võ, kéo Lâu Ngọc ra phía sau, “Sư phụ, bụng của vợ không thể sờ loạn!”

“Hẹp hòi! Không có bí dược tổ truyền của sư phụ, vợ của ngươi làm sao có đứa nhỏ được? Mau để vi sư sờ xem nào!” Thượng Quan Nhàn xoa xoa hai tay, năn nỉ nói.

“Sư phụ, người đã trở về rồi! Nhiều ngày không gặp, đồ nhi thật nhớ tới lão nhân gia ngài!” Lâu Ngọc đi ra từ phía sau, cong khóe môi, hai mắt như kiếm như băng nhìn Thượng Quan Nhàn.

“Ha hả, Ngọc nhi...” Thượng Quan Nhàn cười gượng lui về sau, “Ngươi đang mang thai sáu tháng chớ để động thai khí, hơn nữa còn phải kỵ huyết quang tai ương!”

“Thì ra là chuyện tốt của ngươi làm?” Tùng Trần lão nhân đột nhiên xuất hiện, một tay nắm lấy vạt áo trước của Thượng Quan Nhàn, một tay véo lấy lỗ tai Thượng Quan Nhàn, “Ngươi làm cho Ngọc nhi có mang đứa nhỏ với tên sửu nhân kia, con mắt người làm sư phụ như ngươi đi đâu rồi?”

“Ôi! Đau mà! Sư huynh mau tới cứu ta!” Thượng Quan Nhàn đau kêu “Ui ui”, vẫn không quên lớn tiếng kêu cứu.

“Sư công, hạ thủ lưu tình!” Vương Hổ chạy tới chỗ Tùng Trần lão nhân không ngừng cầu xin tha thứ, “Chuyện này đều tại con, là con không trông trừng Nhàn nhi, người muốn phạt cứ phạt con đi!”

“Ván đã đóng thuyền, ngươi đừng trách Nhàn nhi nữa!” Tư Đồ Tỳ xuất hiện sau Vương Hổ, lên tiếng nói.

Tùng Trần lão nhân buông lỏng Thượng Quan Nhàn, trầm mặc không vui, ánh mắt nhìn Chu Tài vẫn rất u ám.

“Chuyện rốt cuộc là như thế nào? Hai người các ngươi mau nói rõ ràng chân tướng!”  Tư Đồ Tỳ sắc mặt nghiêm nghị, nói với Thượng Quan Nhàn và Vương Hổ.

“Chuyện là, là...” Thượng Quan Nhàn dựa vào trong ngực Vương Hổ, để cho Vương Hổ thổi lỗ tai đã hồng hồng của y. Lập tức bị Tư Đồ Tỳ hỏi cung, bắt đầu chột dạ ánh mắt đảo xung quanh: Đi bên trái, chính là ánh mắt âm lãnh của Tùng Trần lão nhân Bên phải, đụng phải lại chính là khuôn mặt đang suy nghĩ của Lâu Ngọc. Lâp tức làm cho y sợ đến tâm can nhảy loạn, đầu vùi vào trong ngực Vương Hổ, sống chết không chịu ngẩng đầu lên.

“Nhàn nhi... ” Vương Hổ bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu con rùa rút đầu Thượng Quan Nhàn. Vương Hổ cũng không rõ Thượng Quan Nhàn làm cho Lâu Ngọc thân nam nhân lại mang thai như thế nào, ngay cả có lòng muốn chuộc tội, cũng không cách nào làm được.

Lâu Ngọc, Tùng Trần lão nhân, Tư Đồ Tỳ, quan sát từng câu nói từng cử chỉ của hai người Thượng Quan Nhàn và Vương Hổ, trong lòng đã hiểu rõ: Hết thảy mọi chuyện đều do một mình Thượng Quan Nhàn dựng lên.

Mọi người đến Tang lâu của Tùng Trần lão nhân và Tư Đồ Tỳ, chờ Thượng Quan Nhàn nói rõ ràng chân tướng sự việc.

Tang lâu được xây ở trên hồ, là một tòa tiểu lâu được dựng bằng gỗ đàn mang dáng vẻ ưu nhã. Trên mặt hồ sóng gợn xanh biếc, ngoại trừ lâu các, còn có Điếu Giác đình nghỉ mát, chín khúc rẽ hành lang, mái nhà cao vót. Bên hồ trồng nhiều loại cây xanh, sóng nước trùng trùng, hơi thở thơm mát phả vào người...

Lúc này mọi người đang ở trong Điếu Giác đình...

Thượng Quan Nhàn nhăn nhó nắm lấy dải lụa hồng bên hông, hạ mí mắt thanh âm yếu ớt nói, “Năm ngoái, con về nhà bái tế tổ tiên, ở trước tổ mộ tìm được hộp Huyền Cung, bên trong hộp có Hậu Duệ đan. Sau đó lại biết Ngọc nhi thành thân, con liền cho Ngọc nhi ăn Hậu Duệ đan!”

Hậu Duệ đan là sinh tử dược, hai trăm năm trước đây hoành không xuất thế (đột nhiên xuất hiện), dẫn đến một hồi thế nhân tranh đoạt không ngừng, huyết chiến liên tục, cuối cùng vẫn là triều đình ra mặt, mới xoa dịu được mọi chuyện. Chẳng qua từ đó đến nay, Hậu Duệ đan cứ thế mà biến mất trên thế gian.

“Ngươi làm sao biết được đó là Hậu Duệ đan? Vạn nhất là giả thì sao? Ngươi không sợ Ngọc nhi dùng xảy ra chuyện gì sao?” Tùng Trần lão nhân hung ác liếc Thượng Quan Nhàn.

“Trên hộp có viết mà!” Thượng Quan Nhàn ngẩng đầu, lời lẽ hùng hồn. Bị Tùng Trần lão nhân trừng mắt, vội vàng cúi đầu, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tổ tiên nhà con là hai người nam nhân, có chôn Hậu Duệ đan tất nhiên không phải giả!”

“Hừ…” Tùng Trần lão nhân hừ lạnh.

“Sư phụ, đã là linh dược tổ tiên ngài truyền xuống, sao ngài không tự mình dùng?” Lâu Ngọc khẽ mấp máy môi, ôn hòa nhìn Thượng Quan Nhàn.

“Đồ nhi ngoan thành thân, làm sư phụ sao không thể có hạ lễ được, không hợp tình hợp lý chút nào! Ha ha… ” Thượng Quan Nhàn cười cười dựa sát vào người Vương Hổ, bàn tay nắm lấy ống tay áo Vương Hổ không buông.

“Sự phụ là sợ hoài thai mười tháng, làm phiền mình ra ngoài tầm hoa vấn liễu thì có?” Khóe môi Lâu Ngọc tràn ngập ý cười, nhàn nhạt nói.

“Không phải!” Thượng Quan Nhàn vội lắc đầu, vừa nghĩ đã muốn từ trên người Vương Hổ chạy trốn.

“Nhàn nhi!” Vương Hổ tay ôm lấy eo thon nhỏ của Thượng Quan Nhàn, một tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của y, hai mắt như hổ nhìn Thượng Quan Nhàn,  “Ngươi chôn gì ở dưới tàng cây mai trong viện hử?”

“Cái gì... Không có gì hết!” Thượng Quan Nhàn ánh mắt đảo quanh, ấp úng nói.

Cơ Toàn đứng một bên bưng trà hầu hạ Tùng Trần lão nhân, không chờ Tùng Trần lão nhân nói, đã ngầm hiểu rời khỏi đình.

“Không được động đến đồ của ta!” Thượng Quan Nhàn vừa thấy Cơ Toàn rời đi, ở trong lòng Vương Hổ không ngừng giãy dụa hét lớn.

“Nhàn nhi!” Tùng Trần lão nhân cầm chén trà trên tay đặt mạnh xuống bàn, một ánh mắt lợi hại quét qua Thượng Quan Nhàn.

Thượng Quan Nhàn yên tĩnh trở lại, giống như chú gà trống bị đánh bại hoàn toàn ủ rũ cúi đầu.

Vương Hổ cuối cùng tâm vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt như tơ lụa của Thượng Quan Nhàn, thầm thở dài.

Tư Đồ Tỳ thêm chén trà mới cho Tùng Trần lão nhân, đặt trên tay Tùng Trần lão nhân, lên tiếng nói, “Nhàn nhi hồ nháo quen rồi, sau này cứ để Vương Hồ để ý trông chừng hơn là được, ngươi chớ tức giận hại thân!”

Tùng Trần lão nhân nhận chén chà, sắc mặt hòa hoãn hơn, nhưng khi uống trà ánh mắt nhìn Chu Tài vẫn rất lạnh lùng.

Chu Tài trong đầu chỉ có mỗi Lâu Ngọc cùng đứa nhỏ trong bụng Lâu Ngọc, đối với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình cũng không để ý nhiều, ngược lại Lâu Ngọc thấy Tùng Trần lão nhân vẫn chán ghét Chu Tài như cũ trong lòng liền thấp thỏm bất an.

...

Phút chốc, trên tay Cơ Toàn cầm theo một hộp gỗ trở lại.

Cơ Toàn mở tráp gỗ ra, lấy hộp Huyền cung bên trong, đặt lên bàn, lui về phía sau Tùng Trần lão nhân.

Tùng Trần lão nhân đặt chén trà xuống, cầm lấy hộp Huyền cung thoạt nhìn vô cùng tinh tế.

Hộp Huyền cung này quả thật là Nhuyễn Chúc đúc tạo, không lỗ không vá, rất tỉ mỉ. Trên mặt hộp có khắc hai con kim long miệng ngậm châu, tuy rất nhỏ nhưng chân thật đến lạ thường, cả lân phiến kia cũng rất rõ ràng tinh vi. Đáy hộp khắc ba chữ nhỏ “Hậu Duệ đan”. Mặt trước hộp khắc hoa văn hình ngón tay, hoa văn kia cũng được điêu khắc rất tinh tế như thật, có thể thấy được rõ ràng cả dấu vân tay nhỏ trên ngón tay.

“Mở ra!” Tùng Trần lão nhân đặt cái hộp trước mặt Thượng Quan Nhàn đang rầu rĩ không vui.

Đợi Vương Hổ buông lỏng tay mình ra, Thượng Quan Nhàn mới chậm chạp đặt ngón tay mình lên hoa văn hình ngón tay trên hộp Huyền cung.

Ngón tay Thượng Quan Nhàn vừa khít với hoa văn bên trên hộp, không lệch chút nào, mọi người đã nghe được một tiếng “cạch” thật nhỏ, hộp mở ra—một viên đan dược hình giọt nước trong suốt sáng lấp lánh nằm tĩnh lặng bên trong!