Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 19



Edit: Mều

Beta: Hà

Chu Tài và Lâu Ngọc trở về phòng của cả hai, Chu Tài đóng cửa phòng, nhìn Lâu Ngọc nói, “Vợ, dù có chết, ta cũng không để người khác mang ngươi đi!”

“Ngươi không biết võ công!” Lâu Ngọc cười như không cười nhìn Chu Tài.

“Ta có khí lực, ta sẽ dùng đao!” Chu Tài vén ống tay áo của mình lên, kéo Lâu Ngọc vào trong ngực, toàn thân cứng rắn da thịt săn chắc ôm ghì chặt khiến Lâu Ngọc có chút đau.

“Chỉ cậy mạnh không có chỗ hữu dụng!” Lâu Ngọc nhẹ giọng cười nói.

Chu Tài nhíu mày, ôm Lâu Ngọc càng chặt, đôi môi dày mím lại.

Lâu Ngọc tựa vào trong ngực Chu Tài, nhẹ ngẩng đầu, thấy bộ dạng Chu Tài suy nghĩ khổ sở rất thú vị, lấy tay vuốt đôi mày rậm của hắn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta trở về Y Tiên cốc!”

“Vợ?” Chu Tài bắt lấy bàn tay đang dao động trên mặt hắn, cúi đầu nhìn Lâu Ngọc.

“Không bao lâu nữa, không chỉ có Hắc Sơn tìm đến đây, những nhân sĩ giang hồ xung quanh sẽ nghe đồn mà tới, bọn họ đến tất sẽ quấy rầy đến cuộc sống của dân chúng trong trấn! Thay vì như thế, không bằng chúng ta rời đi trước, dẫn dắt họ chuyển hướng!” Cho dù không có tin tức Tư Mã Thính Phong mang tới, Lâu Ngọc từ lâu đã tính toán sẽ ở lại trấn Trung Hiếu mấy ngày rồi rời đi. Một mặt là vì tránh xa đám nhân sĩ giang hồ đang tìm kiếm, một mặt vì y phát hiện thân thể mình xuất hiện tình trạng xấu hổ khó nói, y phải nhanh trở về tìm vị sư phụ thích làm xằng làm bậy ———— Thượng Quan Nhàn, làm cho rõ mọi chuyện! Còn nữa, Chu Tài chưa bao giờ đến Y Tiên cốc, y sớm muộn gì cũng phải dẫn Chu Tài trở về một chuyến!

“Nghe vợ! Chúng ta khi nào rời đi?” Chu Tài vòng tay ôm lấy Lâu Ngọc, đặt người ở trên giường, thuận thế đè lên, bàn tay to bắt đầu sờ loạn trên mình Lâu Ngọc.

“Ừm... Dừng lại...” Lâu Ngọc lấy tay chống đỡ ***g ngực cường tráng của Chu Tài, cong đầu gối đè người Chu Tài xuống dưới, rồi nâng mình nằm ngửa lên người Chu Tài, “Tránh cho đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta liền rời đi!”

“Nghe vợ hết!” Chu Tài chạm đến thứ đã bắt đầu đứng lên trong lớp quần áo của Lâu Ngọc, khiến cho y run rẩy một hồi.

“A... Ngươi không thể mỗi ngày đều vậy!” Lâu Ngọc kéo bàn tay Chu Tài đang ở dưới lớp y phục mình vừa xoa vừa nắn.

“Tối rồi, phải ôm vợ đi ngủ!” Chu Tài mở vạt áo của Lâu Ngọc ra, cắn một miếng lên hồng anh phấn nộn ngon miệng, cảm giác hồng anh trong miệng đang từ từ cứng dần, “Vợ thích như vậy!”

“A... Ta không thích như vậy... Ưm... Nhẹ chút... ” Lâu Ngọc ôm lấy Chu Tài đang vùi đầu vào ngực y, rên rỉ...

“Vợ nói... Thích... ” Chu Tài luồn một bàn tay xuống dưới, vỗ về trêu đùa □ của Lâu Ngọc, “Rất nhanh sẽ cứng!”

...

Tư Mã Thính Phong không nhúc nhích nằm trên giường, cái gì cũng không lọt vào tai, biết được Lâu Ngọc trong lúc châm cứu đã động tay động chân! Đề phòng gã nửa đêm đi nghe loạn!

Ngày thứ hai, Chu Tài đi bán thịt heo, ra ngoài chợ mua một đống đồ, bỏ vào trong xe ngựa mang theo Lâu Ngọc cùng Tư Mã Thính Phong chạy ra ngoài trấn.

Còn căn nhà nhờ Lý Đại Phát trông coi hộ, lại cho hàng xóm xung quanh chút ít bạc mong bọn họ chiếu cố vườn rau ở sân sau. Bà con láng giềng, không cần cho bạc họ cũng vui lòng chiếu cố, cho họ bạc thì họ càng thêm vui vẻ!

Kể từ khi Chu Tài lấy Lâu Ngọc, tiền bạc trong nhà cũng là do Lâu Ngọc quản. Bản thân Lâu Ngọc vốn có tiền, đối với tiền bán thịt heo Chu Tài giao cho y mỗi ngày, đều trực tiếp ném đến chỗ đặt bình ủ dưa, chẳng bao giờ động. Sinh sống ngày thường hầu như đều dùng bạc của Lâu Ngọc, y đối với hàng xóm làng giềng tiêu xài hào phóng lại một thân y thuật cao minh, khiến cho hàng xóm xung quanh rất thích Lâu Ngọc! Biết hai người muốn đi xa, cũng dặn đi dặn lại cả trăm lần là họ trên đường cẩn thận, trông mong hai người sớm ngày trở về!

Được tầm chục ngày, bọn họ một nhóm ba người đi tới Bách Hoa đô nổi tiếng phồn hoa. Đã đến giờ cơm trưa, Chu Tài cho xe ngựa dừng ở một tửu lâu vắng khách! Lâu Ngọc vốn yêu thích yên tĩnh!

Tư Mã Thính Phong nhảy xuống xe ngựa, phe phẩy Đào mộc phiến trong tay chỉ vào tửu lâu vắng vẻ khách nhân, lắc đầu nói, “Khách nhân không có mấy người, thức ăn nơi này khẳng định không ngon! Chúng ta đổi một chỗ khác đi!”

Chu Tài đỡ Lâu Ngọc xuống xe ngựa, không để ý đến Tư Mã Thính Phong.  Cũng là tiểu nhị trong tửu lâu đến dắt ngựa nghe được lời Tư Mã Thính Phong nói, sắc mặt không tốt nhìn Tư Mã Thính Phong, rất giống như muốn đến đập gã vài cái!

“Chờ ta một chút!” Tư Mã Thính Phong giơ quạt che đi nửa bên mặt, thoát khỏi ánh mắt trừng trừng của tiểu nhị, hai ba bước đã chạy theo Chu Tài và Lâu Ngọc vào tửu lâu.

Ba người đến một nhã gian lầu hai, gọi mấy món ăn. Lúc đợi món ăn, Tư Mã Thính Phong còn cằn nhằn nói món ăn nhất định không dễ ăn. Đợi đến khi món ăn được dọn ra, Tư Mã Thính Phong ăn được vài miếng liền kêu lên đầy vui thích, thuận tiện lại gọi thêm hai món mặn được giới thiệu. Chó nhỏ Tiểu Bạch trông thấy đức hạnh của Tư Mã Thính Phong liền hừ một tiếng khinh thường, cảm thấy Tư Mã Thính Phong đi cùng một đường với bọn nó, thật là mất mặt quá đi!

“Mời ông chủ tửu lâu lên đây!” Lâu Ngọc lên tiếng nói.

“Ưm! Để ta đi!” Tư Mã Thính Phong lại đút thêm hai miếng Gà sốt tiêu vào miệng, hai má lúc này phồng lên mới đứng dậy, đi ra ngoài cửa tìm người.

“Ngôi tửu lâu này có vấn đề?” Chu Tài nhìn Tư Mã Thính Phong ra ngoài, hạ giọng hỏi Lâu Ngọc.

“Trong tửu lâu có người bị bệnh, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tửu lâu.” Lâu Ngọc nâng chén trà lên, nhàn nhạt nói.

Chu Tài và Lâu Ngọc vừa ngừng nói, Tư Mã Thính Phong đã từ dưới lầu trở lại, bảo, “Ông chủ sẽ tới ngay!” Nói xong ngồi luôn lên ghế, cầm đũa tiếp tục ăn Gà sốt tiêu.

Quả nhiên lúc sau, trong tửu lâu ông chủ thân hình lùn mập mạp cứ như tượng phật Di Lặc xuất hiện ở trước cửa nhã gian, cung kính hỏi đám người Lâu Ngọc, “Khách quan đối với thức ăn của bổn lâu có hài lòng hay không?”

“Thức ăn ngon lắm!” Lâu Ngọc nói, “Ta mời ngươi tới là có chuyện muốn hỏi!”

“Khách quan cứ hỏi không sao!”

“Trong tửu lâu các ngươi có phải xuất hiện người toàn thân biến đen, mắt đỏ, mắc chứng cắn xé điên cuồng hay không?”

“Haizz! Chắc khách quan đã nghe được lời đồn trên đường!” Ông chủ than thở, “Nhị đương gia chúng ta mấy hôm trước vào núi mua mấy món ăn thôn quê, trên đường trở về bị một con sâu đen cắn, kết quả trở thành giống như những gì khách quan vừa nói vậy. Mời đại phu trong thành đến xem, đều nói Nhị đương gia nhà chúng ta quỷ hóa sâu cắn, sẽ biến thành lệ quỷ! Mọi người sợ, không dám đến tửu lâu ăn cơm, chuyện làm ăn ở đây cũng trở nên ế ẩm!”

“Là quỷ nhập vào người!” Lâu Ngọc gật đầu khẳng định.

“Gì!” Tư Mã Thính Phong mồm ngậm mấy miếng thịt gà, kinh ngạc nhìn Lâu Ngọc, “Ngọc công tử, ngươi là thần y đó! Sao lại nói như mấy tên đạo sĩ vậy”

Ông chủ hộ chủ, luôn luôn không tin Nhị đương gia nhà mình bị quỷ cắn, cho rằng đám đại phu trong thành đều là lang băm. Giờ lại thêm một người nói là quỷ nhập vào, giận giữ liền đánh Lâu ngọc, “Thần y chó má, hôm nay ta phải ném cái đồ lang băm nhà ngươi ra đường cái... “