Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 2: Trời sinh khác người



Lúc Thường Nhạc sáu tuổi, vấn đề liền xuất hiện.

Đông Phương Ngọc ba mươi bốn tuổi thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như khi còn trẻ, càng đặc biệt là bà có sức hấp dẫn độc hữu của con gái lai, bởi vì người vợ đã qua đời của Đông Phương lão gia có huyết thống quý tộc Hà Lan cùng chính thống nước Anh.

Trên mặt Đông Phương Ngọc lúc này không hiện ra loại kiên nghị của Chủ tịch Tập đoàn Đông Phương lúc trước mặt người ngoài, thay vào đó là một loại lo lắng thật sâu, lo lắng của người làm mẹ.

Bà tìm Thường Thiếu Long, lo lắng nói:

- Con của chúng ta, hình như có chút vấn đề…

- Có chút vấn đề? Vấn đề của thằng nhóc này rất lớn, ngày nào nó không xảy ra vấn đề gì chứ? Từ lúc sinh ra tới nay, Thường gia ngày nào không phải gà bay chó sủa? Nào là bị nước dìm, hỏa thiêu, mưa đá, động đất đều phát sinh qua, chỉ thiếu một cái đĩa bay, thiên thạch từ trên trời rơi xuống trúng đầu chúng ta… May mà trong nhà phòng bị nghiêm ngặt, bằng không chúng ta đều chết vài lần rồi.

Thường Thiếu Long thở phì phì quát.

- Không phải…

Vẻ mặt Đông Phương Ngọc có chút cổ quái,

- Vấn đề lần này, không giống lúc trước…

- Lại làm sao?

Thường Thiếu Long bước vào tuổi tứ tuần tức giận hỏi, phong thái người đàn ông đầy vẻ của thời kỳ tiền mãn kinh, nhưng ông ta không che dấu được vẻ lo lắng từ sâu trong mắt.

- Gần đây A Nhạc bắt đầu chơi đùa với bọn trẻ ở bên ngoài…

- Vậy thì sao chứ? Rất bình thường, nhớ năm anh ba tuổi đã là đứa cầm đầu bọn trẻ con rồi!

Thường Thiếu Long hoành tráng hò hét nói.

- Nhưng, con trai chúng ta không giống những đứa trẻ khác…

Mắt Đông Phương Ngọc càng đậm vẻ sầu lo.

- Sao lại không giống? Em sao không nói hết một lần chứ, thật dày vò người khác.

Thường Thiếu Long có vẻ gấp gáp.

- Nó và những đứa trẻ khác chơi trò tập làm người lớn…

- Hả?

- Những đứa trẻ khác đều thích đóng giả Hoàng tử, Tướng quân, Tể tướng, Siêu nhân, hiệp khách võ lâm…. Nhưng con trai A Nhạc nhà chúng ta, luôn dành đóng gian thần, lưu manh, sắc lang, ác bá, phản đồ, ma quỷ, giang hồ bại hoại… Cái gì hư nó đều đóng, hơn nữa đóng rất giống thật!

Đông Phương Ngọc yếu ớt thở dài một tiếng.

- Tiểu tử thối!

Thường Thiếu Long mắng một câu, nếu không phải bởi hai vị lão gia quá mức yêu quý tiểu Hoàng đế này, ông ta nhất định phải hung hắng đánh tiểu tử kia một trận.

Ngay lúc vợ chồng Thường Thiếu Long đang mặt nhăn mày nhó, Thường Nhạc và Lạc Phong đang luyện công dưới sự giám sát của Lão Lạc. Đùi hai đứa bé đeo bao cát nặng trĩu, sau khi chạy mười mấy vòng xung quang hậu hoa viên thì đứng tấn.

Lạc Phong là cháu trai của Lão Lạc, lớn hơn Thường Nhạc hai tuổi, đã có chút nền tảng và vô cùng kính sợ Lão Lạc, có thể gắng gượng cũng không phải kỳ lạ. Mà Thường Nhạc được nuông chiều từ nhỏ, hơn nữa đối với ai đều không ặt mũi, là tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất ngay cả râu của ông ngoại và ông nội cũng dám nhổ. Vượt ngoài dự kiến của mọi người, tất cả mọi người đều nghĩ Thường Nhạc tuyệt đối không thể chịu được 20 phút, Thường Nhạc lại cắn chặt khớp hàm không hề kêu khổ, ngoan cố chịu đựng!

Lão Lạc nhìn mà có chút kinh hãi, có phải con cháu Thường gia thì đều bướng bỉnh như vậy không?

Sau tấm rèm cửa sổ ở tầng hai, Thường lão gia vô cùng đau lòng nhưng lại hết sức vui mừng nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia, thật lâu sau cũng không nói ra lời.

Sau lưng Thường lão gia, một phu nhân quần áo giản dị. Công Tôn Thị được một thân áo trắng phụ trợ, có vẻ phóng khoáng xuất thần, giống như thánh mẫu Dao Trì không nhuốm khói lửa nhân gian. Công Tôn Thị hiện giờ đã sáu mươi thoạt nhìn từ nương bán lão (tuổi già nhưng vẫn có vẻ thùy mị của con gái), so sánh với Thường lão gia gần thất tuần thì rất có vẻ trâu già gặm cỏ non.

Dường như cuối cùng cũng lấy được dũng khí, Thường lão gia nhìn Công Tôn Thị hỏi:

- Phu nhân, sáu năm rồi, nói cho tôi được rồi chứ?

- Ông nó, tất cả đều có định số, A Nhạc của chúng ta còn chưa định tính, chờ đến lúc nó mười tuổi, đáp án cũng từ từ được công bố.

Công Tôn Thị không nóng không lạnh trả lời, dường như tất cả đều ở trong dự liệu.

Vào lúc Thường Nhạc bảy tuổi, vấn đề mới lại lần nữa xuất hiện.

Vào một ngày, Đông Phương Ngọc vừa nhìn thấy Thường Thiếu Long liền kể khổ:

- Anh đi bảo nhị lão đừng nuông chiều A Nhạc nữa, em sợ đứa nhỏ này từ nhỏ được nuôi thành nhiều thói hư tật xấu, tương lai một lần sảy chân để hận nghìn đời…

- Lại làm sao thế?

Thường Thiếu Long rất bình tĩnh hỏi han, vẻ mặt có chút chết lặng. Hàm nghĩa của từ "lại" này rất sâu, đủ thấy vấn đề của Thường Nhạc tuyệt đối không phải chỉ xảy ra một hai lần.

- Hôm qua A Nhạc một mình đọc thuộc lòng "Tam tự kinh", nó mở miệng là "nhân chi sơ, tính bản ác"… Còn cái gì mà "khát nước ba ngày, ta chỉ chơi gái một người", sau đó còn nói "ta hôm nay chơi một cô gái ngày mai lại chơi cô còn lại"… những thứ gì đó của lão cổ nhân đều bị nó sửa lung tung lộn xộn rồi…

- Ha ha, điều này cũng không có gì không tốt, A Nhạc bây giờ có thể đọc rất nhiều các điển cố tác phẩm nổi tiếng, có thể là cảm thấy chán rồi nên muốn thay đổi…

Thường Thiếu Long cười to nói, cảm thấy đứa con này của mình càng ngày càng có phong phạm của mình lúc trước, ở những phương diện khác còn rất giống ông ngoại nó.

- Không thể nói như vậy được, đây là vấn đề về cách nhìn giá trị cuộc sống, nhỏ đã như vậy rồi, lớn lên còn như thế nào nữa?

Đông Phương Ngọc vẻ mặt sầu lo, oán giận nói:

- Thằng nhóc này hiện tại đánh cũng không dám đánh, mắng cũng không dám mắng, đều là do nhị lão chiều chuộng mà ra đấy! Còn anh nữa, đừng cho là em không biết, anh ngấm ngầm dạy nó cái gì mà "Tuyệt kỹ tán gái", có người làm cha nào như vậy không?

Khuôn mặt già của Thường Thiếu Long đỏ lên, nhất thời không phản bác được.

- Còn nữa…

Đông Phương Ngọc tiếp tục bùng nổ,

- Tiểu tử thối ỷ mình thông minh, tuổi còn nhỏ đã cậy tài khinh người, trong trường học để không để giáo sư vào mắt, ngữ văn còn tạm, thành tích toán học lại rối tinh rối mù!

Thường Thiếu Long còn không kịp phản ứng, Đông Phương Ngọc tiếp tục kể lể "tội trạng" của đứa con:

- Quá đáng nhất chính là, hôm qua nó còn đá bóng vào nhà vệ sinh nữ, sau đó xông vào nhặt, cứ như thế lặp lại nhiều lần… Việc này tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, hiệu trưởng bọn họ rốt cuộc không nhịn nổimà khiếu nại với em!

Thường Thiếu Long dở khóc dở cười, dù là ông ta đã từng chứng kiến vô cùng nhiều trường hợp, hiện tại cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng vào giờ phút này, Thường Nhạc đang nằm trên mái nhà, vuốt vuốt kính viễn vọng.

Thường Nhạc đương nhiên không phải người yêu thích thiên văn, màn ảnh kính viễn vọng đang chĩa thẳng vào ký túc xá nữ Học viện Vũ Đạo xa xa kia. Qua tính toán chu đáo tỉ mỉ cẩn thận cùng với tự thân thực hành, Thường Nhạc đã có thể rất chính xác tập trung vào mỗi một gian phòng ngủ. Căn cứ vào tư liệu của "Thư đồng cao cấp" kiêm "Quân sư quạt mo" cho thấy, mấy cực phẩm mỹ nữ lần trước tình cờ gặp mặt ở ven đường kia chính là người mẫu chuyên nghiệp của Học viện Vũ Đạo, kết quả là cô nàng đáng thương này không biết tí gì đã trở thành con mồi của Thường Nhạc.

Kính viễn vọng này tuyệt đối không phải loại kính viễn vọng bình thường có thể so sánh, trong vòng 20km con muỗi bay qua đều hiện lên, nghe nói kính viễn vọng Hubble trâu bò nhất toàn cầu có thể thấy rõ bắp chân của ruồi bò từ khoảng cách ngàn dặm… Từ trên tổng hợp lại, tất cả những gì trong phòng ngủ của Học viện Vũ Đạo kia đều rơi vào trong đáy mắt Thường Nhạc một cách rõ ràng.

- Ừ, vẫn đang đọc sách, mình thích con gái có nội hàm…

Thường Nhạc ghé vào kính viễn vọng, giống như sắc lang bí mật soi mói thiếu nữ có dáng người ma quỷ kia, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khiến người ta sởn tóc gáy.

Lạc Phong tuần tra ở bên cạnh theo bản năng di chuyển vị trí.

- Cởi!

Nhìn thiếu nữ kia đang chuẩn bị thay quần áo, âm thanh của Thường Nhạc to thêm vài dB (đề xi ben: đơn vị đo lường âm thanh), đâu còn giống đứa trẻ bảy tuổi, miệng càng không ngừng hét lớn:

- Cởi, cởi, cởi! Cởi toàn bộ rồi…. A!!!!

Tay của Thượng đế đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Thường Nhạc phát ra một tiếng hét thảm.

- Mẹ đứa nào…

Thường Nhạc vẻ mặt phẫn nộ, vốn định nói thành "Mẹ đứa nào chán sống dám động Bản thiếu gia", sau khi thấy chủ nhân bàn tay thon ngọc kia đang vặn chặt lỗ tay mình, lập tức sửa thành:

- Bàn tay của ai mà ôn nhu như vậy, vặn tai ta thật thoái mái a….

Khì khì, Thạch Tán Y vốn chuẩn bị khởi binh hỏi tội không nhịn được cười.

Thạch Tán Y, là em họ của Thường Thiếu Long, cô nhỏ của Thường Nhạc. Thạch Tán Y mười bốn cái xuân xanh đã duyên dáng yêu kiều, toàn thân đều có được hình dáng tuyệt sắc giai nhân, chỉ cần hai ba năm nữa, nhất định là một nụ cười khuynh thành, tiếp tục cười sẽ tuyệt đại hồng nhan khuynh quốc. Chẳng qua, bà cô này nhìn thế nào đều không giống mỹ nhân dịu dàng cổ điển… Một thân thời trang Prada màu đỏ sậm làm chủ đạo cũng tôn lên khí chất mạnh mẽ của Đại tiểu thư này.

- A ha ha ha, cô nhỏ, mấy tháng không gặp cô lại đẹp hơn trước…

Thường Nhạc vuốt mông ngựa, ảnh mắt thỉnh thoảng lại vây quanh đường cong ngọc nữ đã dậy thì tương đối hoàn chỉnh của Thạch Tán Y, con ngươi kia lờ mờ lóe lên ánh sáng tím.

- Tiểu sắc lang, nhìn cái gì mà nhìn!

Thạch Tán Y hờn dỗi một tiếng, lại tiếp tục vặn chặt lỗ tai Thường Nhạc.

Lạc Phong ở bên cạnh lại lui về phía sau vài bước, cụp mi mắt xuống, câm như hến, giả bộ như không nhận ra Thường Nhạc. Cậu ta rõ ràng hơn ai hết, Tiểu Bá Vương này ngay cả hai vị lão gia đều không để vào mắt, duy chỉ sợ bà cô nhỏ này.

Thường Nhạc bị vặn chặt lỗ tai kêu lên một trận thảm thiết, tròng mắt dưới mi mắt giảo hoạt không ngừng chuyển động.

Trải qua vài năm "chà đạp" của Thạch Tán Y, hắn sớm đã thăng cấp làm một diễn viên thực lực số một, mạnh mẽ ngẩng đầu, khuôn mặt ủy khuất, ngấn lệ trong mắt chớp đồng, trong nháy mắt đã tạo ra một bộ dạng "khổ sở đáng thương". Càng có trình độ chính là hắn không nói lời nào, cứ như vậy dùng ánh mắt "u oán" nhìn Thạch Tán Y, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên cả mái nhà đều tràn ngập một cỗ đau thương.

Thạch Tán Y bị Thường Nhạc nhìn cho có chút tinh thần nhộn nhạo, thầm than một chú bé con bảy tuổi sao có thể có ánh mắt như vậy, quả thực còn liều mạng hơn siêu cấp thần tượng của cô – vua màn ảnh Lương Triều Vĩ. Trong lòng dần dần toát ra tình cảm không đành lòng, Thạch Tán Y rốt cuộc buông lỏng tay ra, giọng điệu cũng mềm hơn rất nhiều:

- Hai đứa bé các cháu trên sân thượng làm gì?

- Trên TV không phải nói sao chổi Halley đêm nay đụng vào Địa cầu sao, ha ha, chúng cháu là đến để tham gia náo nhiệt đấy.

Thường Nhạc nói dối mặt cũng không đỏ, hơn nữa tính xấu không đổi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn đôi môi mọng đỏ hơi cong lên của Thạch Tán Y.

Đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của Thạch Tán Y kia tuyệt đối có thể khiến bất kỳ người đàn ông bình thường nào mơ mộng muôn vàn, Thường Nhạc cứ như thế đem ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng kia, trái tim bé bỏng không ngừng nhảy nhảy lên bịch bịch. Thường Nhạc bây giờ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nghiên cứu đối với phụ nữ cũng không kém nhân sĩ từng trải bao nhiêu, duy nhất khuyết thiếu chỉ là "thực hành" mà thôi.

Bình thường, con gái 75 phân trở lên, có thể miễn cưỡng xem như mỹ nữ, nhưng con gái 90 phân trở xuống, Thường Nhạc tuyệt đối không có nổi chút hứng thú gì. Coi như là mỹ nữ 90 phân cũng rất khó khiến Thường Nhạc tim đập, bởi vậy có thể thấy được, Thạch Tán Y ít nhất cao hơn 95 phân.

Thạch Tán Y hơi ngẩn ra, đột nhiên chống tay lên vòng eo nhỏ nhắn, bắt đầu hướng về phía trước mắng:

- Sao chổi Halley? Cho là bà cô này ngốc hả, trên TV lúc nào nói là sao chổi Halley đêm nay sẽ đụng phải Địa cầu?

Cảnh tượng này trong đầu Thường Nhạc là, đôi môi Thạch Tán Y chậm rãi mở ra, hàm răng tuyết trắng hiện ra, miệng cô càng mở càng lớn, lời nói nổi giận đùng đùng kia cũng giống vô số nốt nhạc hiện ra. Nếu lúc này cô vươn đầu lưỡi đỏ đỏ nhẹ nhàng liếm môi dưới mà nói, chậc chậc… vậy khẳng định rất khiến người ta phạm tội… Thường Nhạc dám đánh cuộc, nếu như mình lớn hơn vài tuổi nữa, tối nay hắn nhất định sẽ mộng tinh!

- Này, tiểu sắc lang, còn đứng đó làm gì?

Thạch Tán Y lại muốn vươn bàn tay Thượng đế ra.

- Đừng gọi cháu là tiểu sắc lang, xin hãy gọi cháy là Hoa Hoa công tử, cực phẩm Hoa Hoa công tử…

Thường Nhạc dùng âm thanh bé đến không thể nghe được nói thầm một câu, sau đó lộ ra nụ cười "bừng tỉnh", nói xạo:

- A, cháu nhớ nhầm, là mưa sao băng chòm sao Sư Tử…

- Lại nói xạo, xem cô trừng phạt cháu thế nào!

Thường Nhạc không chút ý tứ tránh né, lại một lần bị bàn tay của Thượng đế tập kích, nhưng hắn rất có phong thái chiến sĩ cách mạng, đánh chết cũng không nói.

- Nó không nói em nói! Kẻ điên nhỏ, thành thật khai báo, hai đứa đang làm gì?

Thạch Tán Y liếc đôi mắt đẹp về phía Lạc Phong. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Toàn thân Lạc Phong giật một cái, đột nhiên ôm bụng nói:

- Thiếu gia, tôi không phải mái, đi nhà vệ sinh…

Còn chưa dứt lời, Lạc Phong vụt nhanh như khói biến mất, tốc độ có thể khiến quán quân chạy cự ly ngắn xấu hổ.

Trong gió đêm, chỉ còn lại tiếng quát lớn của Thạch Tán Y và tiếng kêu thảm thiết của Thường Nhạc:

- Kẻ điên đáng chết, đồ không có nghĩa khí!