Thiếu Gia Ác Ma

Chương 21



"A! Không, không dám...... A......" cực chậm đưa vào nàng,nhục bích ngứa ngáy làm nàng không chịu nổi.

"Nhanh một chút...... Cầu chàng a......" Vặn vẹo lấy eo, nàng khóc cầu khẩn"Không nên trêu chọc thiếp nữa...... Đường......"

"A! Nàng phóng túng quá nha!" Nghiêm Quân Đường cười cợt nhã, đang muốn tăng nhanh lực ngón tay, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của người hầu.

"Thiếu gia! Đã tới giờ dùng bữa tối, phu nhân hỏi ngài có muốn ở trong phòng dùng bữa hay vào đại sảnh?"

Nghiêm Quân Đường nhìn người trên giường một cái, tuấn bàng giương lên vẻ tà nịnh."Cùng phu nhân nói, ta và thiếu phu nhân sẽ cùng nhau đến đại sảnh dùng bữa."

Nghe Nghiêm Quân Đường nói, Tiểu Thất Nhi lập tức kháng nghị."Không nên......" Nàng còn chưa thỏa mãn, nàng chỗ đó rất ướt rất nóng,một đoàn hỏa thiêu nàng rất khó chịu, nàng muốn hắn nha!

Không để ý nàng kháng nghị, Nghiêm Quân Đường rút tay ra, nhìn hai ngón tay dính ít xài dịch, hắn đưa lưỡi liếm lấy."Ngoan! Tới đại sảnh ăn cơm trước."

"Không nên......" Thân thể vặn vẹo, Tiểu Thất Nhi không nhịn được khóc."Hu hu...... Chàng cố ý...... Cố ý bắt nạt thiếp......"

"Đúng! Ta cố ý!" Nghiêm Quân Đường cười nhẹ, đi tới bên cạnh bàn, nhìn quả nho trên bàn, vẻ tà khí loáng qua đáy mắt.

Hắn cầm lấy quả nho, đi trở về giường hẹp."Hơn nữa, xử phạt của ta còn chưa kết thúc nha!"

Hắn tự tay ban khai huyệt mềm ướt nhẹp, thuận theo xài dịch đem một quả nho đẩy vào.

"A! Chàng làm cái gì!" Cảm giác hoa huyệt bị nhét vào cái gì, Tiểu Thất Nhi kinh hoảng, cánh hoa nhịn không được rút chặt.

"Đừng dùng sức, nếu làm quả nho này vỡ ra ta trừng phạt nàng càng nghiêm trọng hơn!"

Cảnh cáo của hắn làm thân thể nàng cứng đờ, không dám dùng lực, cũng không dám phản kháng nữa.

"Lúc này mới ngoan." Nghiêm Quân Đường hài lòng liếm lấy môi dưới non mềm của nàng,lại nhét thêm vào … một quả nho khác."Ngoan! Chỉ cần nàng ăn xong bữa tối,quả nho không vở, ta liền thỏa mãn nàng, được không?"

Tiểu Thất Nhi cắn nhẹ cánh môi, bị nhét vào mãn cảm giác thân thể nàng khó chịu, lại càng không dám nghịch hắn, chỉ cảm thấy hắn rất tà ác, rất xấu......

Ô...... Nàng thấy hắn rất đáng ghét!

Tiểu Thất Nhi và Nghiêm Quân Đường cùng nhau đi tới đại sảnh.

Mới đi được một đoạn đường, chân Tiểu Thất Nhi đã nhuyễn, căn bản là không thể xuất lực.Nếu không phải Nghiêm Quân Đường ôm ấp nàng, sợ rằng nàng đã sớm ngã xuống đất.

"Thế nào? Rất khó chịu sao?" Cúi đầu xuống, Nghiêm Quân Đường ở bên tai nàng cười tà nịnh.

Tiểu Thất Nhi căn bản không lực trả lời hắn, trên đán đổ đầy mồ hôi hột, mỗi một bước đi, quả nho trong hoa huyệt cuộn lấy, hành hạ thịt non, khiến cho xài dịch thẳng tiết,làm quần lót của nàng cũng ẩm ướt.

"Thật đáng thương." Nhìn nàng hít thở khó khăn, hai má đỏ hồng, con ngươi cũng bịt kín một tầng nước quang,dáng vẻ quyến rũ để con ngươi hắn lửa nóng sung mãn.

Liếm liếm môi, Tiểu Thất Nhi khó chịu nâng con ngươi lên nhìn, không có lên tiếng,Nghiêm lão gia ở đại sảnh phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Thế nào? Chẳng qua là dùng cái bữa tối mà cũng lề mề, muốn cha mẹ chồng ở cửa chờ à!"

"Cha!Cha mẹ có thể dung bữa trước, không cần chờ tụi con." Nghiêm Quân Đường uể oải, không thích cha luôn dùng ngữ khí chế nhạo nói chuyện với Tiểu Thất Nhi.

Thấy nhi tử đỡ lấy nàng dâu, Nghiêm lão gia tức giận mới lên tiếng, Nghiêm phu nhân liền ngắt đứng lời ông.

"Được rồi! Chẳng qua là muộn một chút,có gì tính toán!" Nghiêm phu nhân không vui trừng mắt nhìn Nghiêm lão gia một cái,quay đầu vui vẻ nói với Tiểu Thất Nhi: "Tiểu Thất Nhi,con mau lại đây ngồi xuống, cùng nhau dùng bữa."

"Dạ, cám ơn mẹ." Tiểu Thất Nhi giương lên nụ cười, miễn cưỡng bước đi về phía bàn ăn.

Nhưng mà chân vừa động, quả nho trong hoa huyệt đụng phải, hành hạnhục bích trắng mịn,làm nàng thiếu chút xuất thanh rên rỉ.

Nàng vội vã cắn răng nhịn xuống tiếng than nhẹ, biết điều một chút ngồi vào trên ghế.

Nghiêm Quân Đường ngồi ở bên cạnh Tiểu Thất Nhi, nâng con ngươi liếc Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi ở đối diện một cái."Biểu muội, nàng còn trở về nửa sao?"

"Đúng nha! Tới thời gian bữa, muội luôn trở về!" Đỗ Tiểu Nguyệt ha hả cười, ánh mắt dời về phía Tiểu Thất Nhi, cảm thấy nàng là lạ, má đỏ hồng,dáng vẻ dường như rất đau khổ.

"Tiểu Nguyệt,đừng chạy loạn lung tung, đến lúc đó đừng oán trách." Nghiêm phu nhân nhẹ giọng nói, bởi vì không nữ nhi, đối với cháu gái này bà yêu thương cực kỳ!

"Dạ! Di nương, cháu biết rồi!" Đỗ Tiểu Nguyệt làm nũng ôm lấy Nghiêm phu nhân, nịnh hót gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho nàng." Di nương, cháu yêu dì nhất."

"Được rồi,cũng đừng gắp mãi cho ta cháu cũng ăn nha!" Nghiêm phu nhân cười nhẹ.

"Dạ" Đỗ Tiểu Nguyệt biết điều ăn một ngụm cơm, ánh mắt lần nữa chuyển qua trên người Tiểu Thất Nhi, thấy nàng tập trung ăn cơm trong chén, cũng không gắp món ăn, không nhịn được lên tiếng."Tiểu biểu tẩu,tỷ tại sao vẫn ăn cơm trắng,mà không gắpmón ăn?"

"A?" Đột nhiên bị gọi, Tiểu Thất Nhi nghi ngờ nâng mặt lên, thần trí sớm bị ngọn lửa bên trong thân thể thiêu đốt, mồ hôi thấm ẩm ướt cả lưng nàng.

"Tỷ thế nào? Má đỏ hồng? Có phải người thấy không khỏe không?" Thấy Tiểu Thất Nhi trán cũng đầy mồ hôi, Đỗ Tiểu Nguyệt không nhịn được lo lắng.

"Đúng nha! Tiểu Thất Nhi,con có chổ nào không thoải mái?" Nghiêm phu nhân cũng phát hiện không phù hợp, lên tiếng hỏi.

Nghiêm Quân Đường cũng cúi đầu xuống, dịu dàng hỏi: "Tiểu Thất Nhi, nàng ở đâu không thoải mái?." Đang nói, tay của hắn không an phận đưa vào trong váy, đi tới bên ngoài quần lót, đụng vào nơi ẩm ướt đó.

Hắn cố ý dùng ngón tay ngăn cách lấy y phục ướt nhẹp đè lên cánh hoa, đẩy quả nho bên trong, để cánh hoa dùng sức co rút.

"A!" Tiểu Thất Nhi giữ chặt lấy đôi đũa trên tay, thiếu chút nửa không nhịn được phát ra rên rỉ, nàng cầu khẩn nhìn hắn, cảm thấy mình sắp chết.

Vẻ tà ý lướt qua đáy mắt, cảm thấy mình true nàng đủ,Nghiêm Quân Đường mới lên bất ngờ ôm lấy nàng."Cha mẹ, Tiểu Thất Nhi dường như không khỏe,con ôm nàng ấy trở về phòng nghỉ ngơi trước."

"Có muốn hay không mời đại phu?" Nghiêm phu nhân cũng lo lắng đứng lên.

"Hừ! Dùng cơm cũng ngã bệnh, thật là......" Nghiêm lão gia hừ lạnh, thấy Nghiêm phu nhân trừng liền nuốt trở lại trong miệng.

"Mẹ, mẹ dùng bữa trước! Con sẽ chăm sóc Tiểu Thất Nhi." Nghiêm Quân Đường khẽ mỉm cười, xoay người ôm Tiểu Thất Nhi rời khỏi đại sảnh.

"Ô...... Đường, thiếp rất khó chịu...... rất nóng......"

Nửa đường, Tiểu Thất Nhi đã chịu không nổi vặn vẹo than thể, tay nhỏ bé dò tiến trong vạt áo của Nghiêm Quân Đường, xuyên qua y phục vuốt ve làn da ấm nóng.

"Cầu chàng...... Thiếp muốn......" Đôi mắt đẹp mơ hồ, nàng khóc lấy cầu xin hắn, thân thể của nàng rất nóng, hạ thể rất ướt, cảm giác mình sắp bị thiêu thành tro.