Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 114:



CHƯƠNG 114: THA CHO TÔI! TÔI SAI RỒI

Giang Dương che đũng quần quỳ trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cú đá vừa rồi Giang Thành đã dốc hết sức lực của mình, thà hôm nay người đầu bạc tiễn người đầu xanh cũng không thể đắc tội với Long Môn Thiếu chủ.

Mấy người Cố Bội Sam kinh ngạc nhìn về phía Lý Phàm đang đeo mặt nạ, nhìn quần áo bình dân trên người đối phương rồi lại nhìn chiếc mặt nạ màu trắng tinh trên mặt người kia, tất cả mọi người đều cảm thấy người đàn ông này thật là thần bí.

Phú nhị đại đỉnh cấp trong truyền thuyết lại ăn mặc mộc mạc như vậy, còn mang theo mặt nạ che đi khuôn mặt, đây là vì sao?

Câu hỏi tương tự hiện lên trong đầu mọi người, bọn họ đều không nghĩ ra ý định của tên phú nhị đại thần bí này như thế nào.

Advertisement

Nhưng nhìn bộ dạng Giang Dương đau đớn như vậy, trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Lần này không chỉ đắc tội với phú nhị đại đỉnh cấp trong truyền thuyết mà còn đắc tội với đại gia kinh doanh có quyền lực nhất ở đây.

Ngay lập tức sắc mặt của đám người thế hệ con cháu của chủ tịch Hoàng trở nên vô cùng khó coi, biểu cảm kia giống như chính cha của bọn họ bị chết, tâm trạng thấp thỏm khiến đầu óc bọn chúng nhưng trệ, trống rỗng không biết nên làm như thế nào.

Cố Bội Sam không có quá nhiều lo lắng mà ngược lại còn có chút hăng hái nhìn Lý Phàm đang đeo mặt nạ, trong đôi mắt xinh đẹp dần hiện ra tia sáng khác lạ, cô ta đang suy đoán xem dưới lớp mặt nạ trắng tinh sẽ sẽ là gương mặt như thế nào.

“Mọi người nói xem có phải tên của anh ấy là Thiếu chủ không, hay là người khác xưng hô anh ta như vậy?” Cố Bội Sam nhỏ giọng hỏi cô bạn thân bên cạnh.

“Chắc là như vậy, nhưng mà cũng không biết rốt cuộc vị phú nhị đại đỉnh cấp này có bộ dạng ra sao nữa, nghĩ thôi trong lòng đã ngứa ngáy rồi.”

“Ngứa ngáy trong lòng à, tớ thấy là phía dưới của cậu ngứa thì đúng hơn, nhưng xem ra, vị phú nhị đại này không dễ cắn câu đâu.”

Nghe mấy người bạn thân thiết bên cạnh cười nói, Cố Bội Sam kiêu ngạo ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, cô ta cảm thấy mình là cô gái nổi bật nhất ở đây.

Đám người thô tục kia không phải đối thủ của cô ta, hôm nay cô ta muốn quyến rũ vị phú nhị đại đỉnh cấp này!

Có thể khiến Giang Thành không để ý tới sống chết của con trai mình lại còn hung ác đạp vào chỗ trí mạng, đủ để chứng minh vị phú nhị đại đỉnh cấp kia mạnh như thế nào.

Cố Bội Sam thầm nghĩ trong lòng.

Giang Thành quay người lại, cúi người một góc một trăm hai mươi độ với Lý Phàm: “Thiếu chủ, là tôi không biết dạy con, xin Thiếu chủ trách phạt, chỉ cần Thiếu chủ nói một câu hôm nay tôi sẽ đánh chết thằng ranh con này, xem như là vì dân trừ hại!”

Giang Thành khí phách nói, để lấy lòng Lý Phàm còn không thèm đếm xỉa đến cả con trai mình.

Sắc mặt của những người giàu có trẻ tuổi khác ở đây trở nên khó coi, vốn chỉ muốn tham gia náo nhiệt xem một vở kịch, nhưng không ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng giết gà dọa khỉ.

Không, không thể nói là giết gà dọa khỉ nữa rồi vì dù sao thân phận của Giang Dương trong đám bọn họ đã được coi là khỉ, đây rõ ràng là giết khỉ cảnh cáo gà rồi!

Luận về địa vị gia tộc, phần lớn đám thiếu niên giàu có ở đây đều không sánh được với Giang Dương, so sánh như vậy không phải quá khập khiễng rồi sao.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người đàn ông thần bí đeo mặt nạ kia, chờ xem tiếp theo đối phương sẽ có thái độ như thế nào.

Bởi vì thái độ của vị thiếu niên giàu có này sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ.

“Đây là con của ông thì đương nhiên ông phải dạy dỗ rồi, nhưng cha không dạy được con là lỗi lớn, chủ tịch Giang vẫn nên suy ngẫm lại đi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói, gương mặt giấu ở dưới lớp mặt nạ kia có chút lạnh lùng.

Những ông lớn trong giới kinh doanh đều rất coi trọng mặt mũi, mặc dù cử chỉ đều vô cùng cung kính nhưng Lý Phàm sẽ không thật sự cho rằng điều đó xuất phát từ đáy lòng của bọn họ.

Hơn nữa suy nghĩ tới việc tiếp quản gia tộc sau này, Lý Phàm vẫn cần phải gây dựng uy danh ở bên ngoài lập, không có uy danh thì sao có thể khiến mọi người nể được.

Giang Dương đang chìm đắm trong cơn đau dữ dội, nghe thấy Lý Phàm nói như vậy, cả người lập tức đều khó chịu, cảm thấy đây rõ ràng là muốn lấy mạng của mình rồi!

“Ba!”

Giang Dương thê thảm kêu lên một tiếng, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Giang Thành.

Hai mắt Giang Thành đã đỏ hoe, trong đầu đều đang nghĩ tới câu nói cha không dạy được con là tội lớn của Lý Phàm, đây rõ ràng là Thiếu chủ đang bất mãn với mình, bất mãn với cách dạy con của mình!

“Đồ hư đốn! Mày đừng gọi tao là ba nữa, từ nhỏ đến lớn đều khiến tao không bớt lo, dạy mày thế nào mày cũng không chịu thay đổi, bây giờ va chạm với Thiếu chủ, mày chính là tội nhân của nhà họ Giang, từ giờ trở đi, tao đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày, mày cũng không còn là người của nhà họ Giang nữa!”

Giang Thành rống giận, sắc mặt đỏ lên: “Còn nữa, tất cả cổ phần tài chính trên danh nghĩa của mày, nhà lầu xe hơi, tất cả đều bị thu hồi! Mày ra ngoài xã hội để xã hội dạy lại mày đi, học xem làm thế nào để trở thành một người tử tế mà không phải trở thành mọt gạo đi!”

Trong phút chốc trái tim Giang Dương tan nát, đoạn tuyệt quan hệ cha con đã đủ hung ác rồi, đây thì thậm chí ngay cả nhà ở xe cộ tiền bạc đều lấy lại hết, vậy sau này còn sống thế nào được nữa, làm sao duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí như bây giờ.

Giang Dương chưa bao giờ nghĩ tới tình huống như vậy, nhưng tình huống không ngờ tới này lại cứ xảy ra một cách bất ngờ khiến cho người ta không kịp chuẩn bị.

“Ba, Ba! Con là con trai ruột của ba mà, ba không thể đối xử với con như vậy, dù sao thì ba cũng phải để lại cho con chút tiền chứ, nếu không thì con sống thế nào, nhà của con xe cũng là của con, dựa vào đâu mà ba đòi thu lại, ba không thể lấy đi được!” Giang Dương vội vàng nói.

“Đồ khốn! Những thứ kia mày đều dùng tiền của tao để mua nên đương nhiên là tao có quyền quyết định, mày mau cút đi cho tao, đừng làm bẩn mắt Thiếu chủ nữa.”

Giang Thành càng nói càng tức, giơ chân lên đạp Giang Dương liên tiếp mấy phát, khiến Giang Dương nằm lăn trên đất.

Giang Dương đã không còn cảm nhận được đau đớn trên người nữa, giờ phút này đau nhất là trái tim của anh ta, là sợ hãi đối với cuộc sống sau này.

Giang Dương đã quen sống trong nhung lụa rồi, anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của mình, anh ta cũng không muốn mất đi tất cả mọi thứ ở hiện tại, nếu mất đi thì sợ là anh ta sẽ thật sự chết đói ở ven đường mất.

“Thiếu chủ, Thiếu chủ tôi sai rồi, tôi biết sai rồi! Vừa rồi tôi không nên lỗ mãng với Thiếu chủ như vậy, nhưng… Nhưng làm vậy cũng là do có người xúi giục! Đúng vậy, là tiện nhân Cố Bội Sam kia xúi giục tôi! Nếu không tôi cũng sẽ không bất kính với Thiếu chủ ngài đâu!”

Giang Dương nằm rạp trên mặt đất, ngửa đầu lên nhìn Lý Phàm giống như là thấy được cứu tinh của mình, chỉ cần Lý Phàm không giận nữa thì Giang Dương cảm thấy mình còn có một chút hi vọng sống.

Cho dù mình không được sống tử tế vậy thì cũng không thể chỉ có một mình mình hứng chịu lửa giận này, phải kéo theo một cái đệm lưng chứ!

Roẹt roẹt roẹt!

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Cố Bội Sam, trong mắt không ít người đều là sự hả hê.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Bội Sam lập tức trắng bệch, như là mèo bị dẫm đuôi, đầu tóc như sắp nổ tung.

“Giang Dương, anh đừng có nói bậy bạ, tôi xúi giục anh bất kính với Thiếu chủ lúc nào, rõ ràng là tự anh muốn khoe khoang, muốn thu hút sự chú ý của tôi nên mới gây ra chuyện va chạm với Thiếu chủ!”

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của Cố Bội Sam trong nháy mắt đã tràn đầy nước mắt, dáng vẻ nhìn thấy đã yêu, tội nghiệp nhìn về phía Lý Phàm.

“Thiếu chủ, tôi bị oan, tên Giang Dương này không phải là người tốt, anh ta có ý đồ với tôi từ lâu rồi, tôi bị anh ta quấy rầy rất nhiều lần nhưng vì sợ làm phiền người khác nên mới không lên tiếng, tôi còn phải cảm ơn Thiếu chủ đã trừng phạt anh ta, nếu không không biết tôi còn bị anh ta quấy rối tới khi nào nữa.”

Nhìn biểu hiện của Cố Bội Sam, trên mặt không ít người hiện lên vẻ đồng tình, tình thế lập tức bị Cố Bội Sam xoay chuyển.

“Tiện nhân! Cô là đồ tiện nhân ăn nói bậy bạ!”

Bốp!

Giang Dương tức muốn ói ra máu, anh ta xông lên, giờ tay tát mạnh vào mặt Cố Bội Sam!