Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 11: Quần ma hỗn chiến



Tống Nhã Trinh chờ hồi lâu thì rất sốt ruột, lầu bầu chửi rủa :

- Yêu phụ kia thật tinh ranh như cáo, quả không hổ danh Linh Hồ! Mà đại ca cũng hồ đồ quá, đối với hạng nữ nhân đó mà không cảnh giác thì rất dễ bị nếm khổ đầu!

Trong lúc đó thì Linh Hồ đã quay lại tĩnh thất ngồi áp tấm thân trần vào Tống Hoài An như trước, một cánh tay trần trụi ôm lấy cổ Tống Hoài An, tay kia bưng một chén trà nói :

- Chàng sợ thiếp đầu độc hay sao mà không uống chứ? Tiểu muội chàng luôn luôn cầm đao đằng chuôi, để chàng ở đây để giám thị ta, tiện thiếp dám làm gì chứ?

Tống Hoài An nói :

- Chân Chân! Miệng lưỡi nàng thật lợi hại!

Nói xong đưa tay đẩy cặp vú áp vào má mình ra, bưng chén uống một ngụm rồi nói :

- Tệ muội cũng đưa cho Trác Thiên Uy và tên đồng bọn một bình trà pha sẵn mê dược, tạm thời chúng còn chưa uống nhưng sớm muộn gì cũng phải uống thôi!

Linh Hồ ngạc nhiên hỏi :

- Sao? Trác Thiên Uy còn có đồng bọn nữa ư? Có phải Thất Ảo Hồ không? Tôi và Tống Nhã Trinh đã thỏa thuận cụ thể rồi kia mà?

Tống Hoài An lắc đầu đáp :

- Không phải Thất Ảo Hồ đâu? Đó là một thiếu niên rất thanh tú tên là Quan Nhất Minh. Hắn là nghĩa đệ của Trác Thiên Uy.

Hắn bắt đầu vần anh hùng hảo hán xuống, sờ soạng khắp người cô ta, miệng đã bắt đầu ngọng đi :

- Chân Chân! Nữ nhân trong thiên hạ không ai có thể sánh được với nàng!

Linh Hồ vẫn giữ được bình tĩnh nói :

- Quan Phụng Minh? Trác Thiên Uy xưa nay độc lai độc khứ, làm sao mà đột nhiên có một tên nghĩa đệ chứ? Hoài An...

- Gì thế?

- Các ngươi đã lấy khẩu cung chúng chưa?

- Chưa...

- Các ngươi...

Thị không nói tiếp được nữa vì đã bị Tống Hoài An chồm lên người bịt miệng cô ta bằng một cái hôn...

Linh Hồ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy Tống Hoài An ra nói :

- Nếu không nói rõ mọi chuyện, huynh đừng hòng chiếm hữu được tôi!

- Nói rõ vấn đề gì?

- Tôi cần biết tất cả!

Tống Hoài An nói :

- Đương nhiên ta sẽ nói, nhưng...

Linh Hồ ngắt lời :

- Không nhưng gì cả! Nếu huynh không nói rõ mọi chuyện thì hãy đứng lên, mặc y phục vào đi!

Tống Hoài An lúc này đã bốc lửa, có bí mật nào mà không thể nói ra cho mỹ nhân nữa?

Hắn vừa nhồm nhoàm cắn vào cặp vú vừa hổn hết nói :

- Được, ta sẽ nói... tiểu nương tử muốn biết gì?

- Các ngươi dùng biện pháp nào mà khống chế được Trác Thiên Uy?

Tống Hoài An đáp :

- Sau khi đấu với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ một chưởng, yêu đạo bị trọng thương nhưng Trác Thiên Uy cũng thụ thương không nhẹ, tuy nhiên vẫn chạy thoát được khỏi Bách Liễu cốc, được tiểu muội dắt về Thạch Cổ thôn do ngu huynh đưa đi tĩnh dưỡng. Tiểu huynh mang hai huynh đệ hắn đưa vào thiết lao mà chúng không một chút nghi ngờ, đem khóa kín lại. Hô hô... Bây giờ chúng đã giống như rùa nằm trong hũ, bình trà độc trước sau gì cũng phải uống thôi, chẳng lẽ nhịn khát mấy ngày mà được sao?

- Thiết lao ở đâu?

- Dưới tầng hầm tòa biệt lâu ở hậu viên.

* * * * *

Cũng vào giờ đó ở mật đàn của Tam Tinh minh trong Bách Liễu cốc tình hình khá yên tĩnh. Trong khu vực hôm trước Trác Thiên Uy bị bọn Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, Thiên Nguyên đạo nhân và bọn thuộc hạ vây công, hiện giờ hoàn toàn tĩnh lặng không thấy bóng người. Chỉ có mùi huyết tanh còn phảng phất đây đó và tiếng chim chiều xao xác kéo nhau về tổ.

Tuy nhiên không khí tĩnh lặng không phải bao giờ cũng không có người. Ít ra trong mấy ngôi thảo đường dưới tán rừng liễu còn một số người tụ tập.

Đó là người của Tam Tinh minh sau khi có thêm quân tiếp viện đã quay lại tái chiếm mật đàn. May là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đã bị trọng thương được Thiên Nguyên đạo nhân và bọn thuộc hạ dìu về Hách gia trang nên không xảy ra giao chiến.

Thực ra Thiên Nguyên đạo nhân đã khoa trương chiến tích, vì người của Tam Tinh minh tuy thất bại bỏ chạy khỏi mật đàn nhưng tổn thất không trầm trọng như hắn nói.

Bấy giờ trong thảo đường có hai vị trong Tam Tinh là Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, chỉ riêng đại gia Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long không có mặt, nhưng ngoài ra có thêm mấy người khác là Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Vô Tình Giả Thất Cô, trong đó Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và Bắc Nhân Đồ đấu với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ bị nội thương đã hồi phục, còn Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vô Tình Giả Thất Cô thì mới đến tiếp viện nên không bị thương tích gì.

Tam Tinh minh là một môn phái lớn, chiếm lĩnh cả một khu vực rộng lớn Trường Giang và Hoàng Hà nên thu phục được rất nhiều cao thủ lừng danh trong Hắc đạo.

Tuy nhiên trong vùng này còn có một vị bá chủ Hắc đạo nữa là Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào Kháng bá chủ.

Đây là nhân vật Hắc đạo rất có danh đầu, xứng đáng là gian hùng bá chủ một phương.

Trong khi đó rải rác còn có một số nhân vật tiểu bá vương khác, mỗi tên cát cứ một khu vực nhỏ.

Vùng Hồ Quảng thì quyền khống chế thuộc một số nhân vật mà không thuộc quyền chỉ huy của người nào rõ rệt.

Ở Trấn Giang thì nằm trong sự cai quản của Đa Tí Thương Viên Thượng Quan Trung.

Vùng Tô Châu thì do Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính làm bá chủ.

Hàng Châu thì do Thác Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn thao túng.

Địa bàn càng rộng thì quyền hành và danh lợi càng lớn, ngoại trừ những người lực bất tòng tâm vì không đủ tài không đủ lực mới không nuôi tham vọng, còn những nhân vật võ công cao, thanh thế lớn đương nhiên không muốn phân quyền mà muốn tập quyền, mua chuộc hoặc bức hiếp các tiểu bá vương quy thuận hoặc đầu nhập vào bang phái mình để tăng cường thanh thế, từ đó thu được nhiều danh lợi.

Một nước nhỏ nằm giữa hai cường quốc muốn không bị nghiến nát tất phải quy thuận một trong hai cường cuốc kia. Đó là kết cục tất yếu. Chỉ riêng Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính nhờ xảo quyệt nên mới giữ được quyền tiểu bá, còn Đa Tí Thương Viên Thượng Quan Trung và Thác Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn thì đã sớm uốn gối quy hàng!

Vậy bây giờ trong hai thế lực Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào thì bên nào hùng hậu hơn?

Trong võ lâm không ai cam chịu hai tay nhường quyền lợi của mình cho người khác. Vì Ngô Trung Nhất Long chỉ là một tiểu bá nên buộc phải chơi đao hòng thừa cơ chọc vào tim kẻ khác, nhưng người không đủ bản lĩnh chơi đao thì có ngày không chừng sẽ tự hại mình!

Tam gia Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh là hạng người hữu dũng vô mưu, có khỏe mà kém khôn, dáng người hùng dũng như hùm như báo, sử một thanh Nhạn Linh đao nặng tới hơn ba chục cân, tí lực cực cường hiếm người sánh nổi, nhưng hắn chỉ thiên về vũ lực, tin rằng trong thiên hạ mọi vấn đề phải được giải quyết bằng vũ lực.

Đương nhiên Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh biết rõ trong giang hồ hắc đạo toàn là những nhân vật trụy lạc, tham lam, giảo hoạt và độc ác hung tàn, muốn thu phục chỉ huy bọn người này không dễ.

Nhưng hắn lại nghĩ giản đơn rằng cốt cứ cưỡng chế trước đã, tên nào có thể dùng được thì dùng, nếu không dùng được thì cứ giết đi. Ai mạnh thì kẻ đó là thống lĩnh!

Quả thật với thanh Nhạn Linh đao trong tay, hắn không phải nhiều năm xưng hùng xưng bá cả vùng Hồ Bắc, Hà Nam đó sao?

Vì thế từ khi Trác Thiên Uy xuất hiện trong cuộc ẩu chiến khốc liệt ở Giang Nam mà nhiều lần dám đối địch với mình, hắn vô cùng tức giận, luôn luôn chủ trương tiêu diệt chàng, một kẻ không biết sống chết dám đơn thân độc mã chống lại thế lực hùng hậu của mình, không chỉ giết một kẻ ngông cuồng dám bẻ nạng chống trời mà còn tiêu diệt ý chí những người muốn phản kháng!

Thế nhưng sự tình thưởng xảy ra trái với ý nguyện con người. Trác Thiên Uy trải qua rất nhiều khổ nạn nhưng vẫn bình yên vô sự, không những thế cứ mỗi lần thoát hiểm, uy danh càng hiển hách hơn...

Bởi thế lần đầu tiên hắn hạ mình nghe lời thuyết phục của kẻ khác, áp dụng độc kế của Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương liên kết với Nhất Chi Xuân Tống Nhã Trinh chăng thiên la địa võng ở Bách Liễu cốc để chờ Tống Nhã Trinh lừa Trác Thiên Uy đến mà tiêu diệt.

Thế nhưng lại một lần nữa trời không chiều ý người! Ngay đêm đó bọn người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào do Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ suất lĩnh lại bất ngờ tập kích Bách Liễu cốc làm Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và nhiều cao thủ khác trong đó có Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long và Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương bị thương. Tam Tinh minh bị tổn thất nặng phải bỏ mật đàn chạy đi. Nhờ có Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên tiếp viện nên mới dám quay lại tái chiếm Bách Liễu cốc.

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh tuy tự vỗ ngực xưng mình là bất phàm nhưng với vị nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên thì không dám cuồng ngông tự phụ.

Võ công của Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên cao minh hơn Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nhiều. Với thanh Nhạn Linh đao hơn ba chục cân nhưng nếu Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên dùng thanh kiếm mảnh mai thi triển tuyệt học thì Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh chưa phát huy nổi năm thành hỏa hầu. Vì thế hắn mới phải khuất thân chịu xếp vào hàng thứ ba trong Tam Tinh minh.

Một võ sĩ mà mê tín vào võ lực tất dễ dàng khuất phục đối với người có vũ lực cao hơn.

Có viện binh đến tất nhiên tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.

Người không rõ nội tình khi thấy thân thể Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh uy vũ như thế mà chỉ là tam gia thì tất nghĩ nhị gia cũng là người xương sắt da đồng, đầu to như cái đấu, thân như bò mộng, dùng búa khai sơn cả trăm cân!

Tuy nghe tên Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên thì nhất định là nữ nhân, nhưng đoán rằng đó nhất định là hạng mẫu dạ xoa thô lỗ và xấu xí.

Thế nhưng hiệu xưng chức nữ thì sao lại là quái nữ thô lỗ xấu xí được?

Thế nhưng sự thực không phải như thế!

Trong thảo đường vì không có mặt đại gia Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nên ngồi ở ngôi chủ tọa đương nhiên là nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên.

Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên ngồi bên cạnh Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, vốn chưa bằng một nửa Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nên ngồi bên cạnh hắn trông càng mảnh dẻ yểu điệu hơn, chẳng những không xấu xí mà còn rất xinh đẹp.

Đó là một trung niên phụ nhân mới chừng ba mươi tuổi, liễu yếu đào tơ, mi mục như vẽ, tuy không cực kỳ kinh dị nhưng năm bảy năm trước tất phải là một trang quốc sắc thiên hương thân hoài tuyệt học, kiếm thuật thông huyền khiến cao thủ hắc bạch lưỡng đạo nghe danh đều kinh hồn táng đởm!

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh thuật cho nhị gia nghe về diễn biến chiến cuộc xong, tức giận nói :

- Hai tên yêu đạo Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ và Thiên Nguyên thật là một lũ vô sỉ ti tiện! Chúng không cảnh cáo tiếng nào, cũng không gọi trận, ra lệnh cho thuộc hạ bất ngờ đánh úp. Yêu đạo Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ là một trong Ngũ yêu tiên, thanh danh không phải là nhỏ, võ công cũng rất cao mà lại là kẻ ti tiện đốn mạt như thế...

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :

- Lão tam! Đừng quá kích động như thế. Theo lời ngươi kể thì có thể chúng đột kích như vậy vì tưởng rằng ngươi với Trác Thiên Uy đang thương lượng để hợp tác. Chỉ có đối phó với Trác Thiên Uy nên Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ mới phải bất chấp thanh vọng và thân phận để đánh úp như vậy! Điều đó có nghĩa là việc ngươi liên kết với Nhất Chi Xuân Tống Nhã Trinh đã bị tiết lộ!

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :

- Không có khả năng! Tiểu đệ với Nhất Chi Xuân bàn bạc rất bí mật, chỉ có một vài người tâm phúc của chúng ta biết mà thôi!

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên lắc đầu nói :

- Người ta nói một miệng thì kín, chín miệng thì hở kia mà! Chỉ cần người thứ ba biết là không còn bí mật nữa!

- Mà thôi. Thế nào thì chuyện cũng đã qua, bây giờ cứ xem bọn Ngô Trung Nhất Long có phản ứng thế nào về chuyện này? Ngô Trung Nhất Long ngầm liên kết với Trác Thiên Uy mà!

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lắc đầu :

- Không thấy Ngô Trung Nhất Long có phản ứng gì?

- Còn Hách Minh Sơn?

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh khinh bỉ nói :

- Hách Minh Sơn thì có cân lạng gì chứ? Chỉ cần trừ được Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào thì Hách gia trang tự khắc tan vỡ!

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên gật đầu :

- Không sai!

- Có lẽ đại ca nay mai là đến vì thế trước khi đại ca tới đây chúng ta hãy nghĩ kế tiêu diệt Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, một mặt để trả thù, mặt khác khi đại ca trở về thấy vậy sẽ yên tâm.

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên hỏi :

- Đã điều tra được Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào hạ lạc ở đâu không?

Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh gật đầu :

- Đã nắm được nơi hắn ẩn tích.

- Nếu vậy thì tốt! Lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc, còn Trác Thiên Uy hiện có tin tức gì không?

- Hình như hắn bị thất tích.

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nhìn Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long ngồi đối diện hỏi :

- Chẳng lẽ người của chúng ta mà không theo dõi được hắn?

Bắc Nhân Đồ đáp :

- Tên này bị vấp nhiều nên rút kinh nghiệm, gần đây tinh ranh như cáo, ngay cả những trinh sát bản lĩnh cao minh nhất cũng bị cắt đuôi. Không chỉ chúng ta mà Ngô Trung Nhất Long và Hách Minh Sơn đều phái người theo dõi nhưng không hơn gì chúng ta.

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nhíu mày nói :

- Ngô Trung Nhất Long liên minh với Trác Thiên Uy kia mà? Vì sao lại phái người điều tra?

Vô Tình Giả Thất Cô chợt lên tiếng :

- Không chỉ Ngô Trung Nhất Long cho người bí mật theo dõi Trác Thiên Uy mà theo tin tức trinh sát của hắn tiết lộ thì hiện Trác Thiên Uy đang ở một nơi gần Hàn San tự...

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nhíu mày nói :

- Ngô Trung Nhất Long thuyết phục Trác Thiên Uy ở lại để làm chỗ dựa cho mình. Hắn thừa biết chúng ta và Hách Minh Sơn đều muốn giết Trác Thiên Uy vì thế không có lý gì hắn lại để lộ tin tức để người bảo hộ mình bị giết... Có thể đây là do chúng cố tình tung tin giả. Thất Cô hãy đích thân đi xác minh lại tin tức này!

Vô Tình Giả Thất Cô đứng lên, cúi người đáp :

- Thất Cô tuân lệnh!

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói thêm :

- Nếu cần ngươi cứ trực tiếp tìm Ngô Trung Nhất Long mà lấy khẩu cung. Làm được chứ?

- Thuộc hạ làm được!

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói tiếp :

- Thất Cô phải điều tra mấy vấn đề: Thứ nhất, có đúng là Trác Thiên Uy chuyển tới phụ cận Hàn San tự hay không. Nếu đúng thì hắn chuyển đến đó nhằm mục đích gì? Thứ hai, vì sao Ngô Trung Nhất Long lại để lộ hành tung Trác Thiên Uy để bán đứng hắn? Thứ ba, ai tiết lộ tin tức các ngươi liên kết với Nhất Chi Xuân Tống Nhã Trinh để lừa Trác Thiên Uy tới Bách Liễu cốc cho Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào biết?

Vô Tình Giả Thất Cô cung kính đáp :

- Thuộc hạ tuân lệnh!

* * * * *

Trong thiết lao bên dưới ngôi biệt lâu ở hậu viên Thạch Cổ thôn, ngọn nến cháy đã gần tàn, nến cháy thừa chảy thành một đống khá lớn tụ xuống chân nên có thể đoán nến cháy đã hai ba canh giờ rồi!

Trên tấm nệm cỏ Trác Thiên Uy vẫn ngồi tọa công, hai người đã thử phá cửa xông ra nhưng cánh cửa bằng thép phiến dày tới năm sáu phân không chút suy suyển...

Biết phá cửa thoát ra là vô vọng, họ đành ngồi tĩnh tọa dưỡng thần, chờ đợi biến cố xảy ra để dốc toàn lực đối phó.

Phó Phụng Minh ủ rũ ngồi bên cạnh chàng cười khổ nói :

- Thiên ca! Bây giờ thì huynh đã tin nha đầu kia lừa chúng ta vào đây với ý đồ bất thiện rồi chứ?

Trác Thiên Uy thở dài đáp :

- Đúng là nhân tâm khó lường! Không ngờ yêu nữ đó mặt phật tâm xà như thế...

Trên chiếc bàn nhỏ ngoài cây nến ra còn có một bình trà và hai chén trà nhỏ, trà trong chén đã nguội ngắt nhưng không ai động đến giọt nào, mặc dù cả hai đều rất khát.

Bởi vì Phó Phụng Minh dùng chiếc trâm bạc giấu trong người kiểm tra đã nhận thấy trong trà có độc!

Phó Phụng Minh lại hỏi :

- Thiên ca có biết bọn người của Tống gia này lai lịch thế nào không?

Trác Thiên Uy lắc đầu cười khổ đáp :

- Tiểu huynh không biết chút gì về chúng cả!

- Huynh nghĩ xem chúng sẽ làm gì chúng ta?

- Làm gì còn chưa biết, nhưng chẳng có hảo ý gì đâu. Phụng muội, tiểu huynh xin lỗi vì để muội phải liên lụy. Tiểu huynh thật chẳng ra gì, bị lừa cho chán rồi mới sáng mắt ra. Muội chỉ cần nhìn qua là biết yêu nữ đó bất thiện rồi còn ta...

Phó Phụng Minh nói :

- Huynh có lỗi gì chứ? Chung quy chúng ta là cùng mục đích, cùng chia sẻ hoạn nạn là đúng thôi! Huynh vì tra tìm bảo vật gia truyền còn muội thì hành hiệp truy hung. Dù gặp hoạn nạn sinh tử gì thì cũng rán chịu, vì việc mình sao lại trách người khác?

Trác Thiên Uy nói :

- Phụng Minh! Muội thật tốt!

- Quá khen! Thiên ca! Chúng ta có thể thử phá cửa lần nữa không? Huynh có đao, muội có kiếm...

Trác Thiên Uy lắc đầu :

- Không hy vọng gì phá được đâu! Chỉ sợ dù có phá được cửa này, bên ngoài còn cửa khác kiên cố hơn...

- Chúng ta không được mất hy vọng! Muội quyết không cam tâm khoanh tay ngồi để mặc chúng đến muốn làm gì thì làm!

Trác Thiên Uy gật đầu :

- Không sai! Phải kiên cường như thế mới được! Trời không tuyệt sinh lộ chúng ta đâu! Nhất quyết phải tìm cách thoát ra khỏi địa ngục này...

- Nhưng đã sau hai canh giờ, thời gian lâu như thế mà không có động tĩnh, không biết chúng có âm mưu gì?

- Như vậy nghĩa là chúng không vội đối phó với chúng ta... Cũng có thể đã xảy ra biến cố nào đó... biến cố đó sẽ tạo cơ hội cho chúng ta...

- Hy vọng là như thế...

Trác Thiên Uy nói :

- Phụng muội, hãy im lặng nghe xem, hình như có tiếng động...

Phó Phụng Minh ngưng thần lắng nghe một lúc rồi nói :

- Không sai! Tiếng động từ sau bức tường bên hữu...

Trác Thiên Uy gật đầu :

- Đúng thế! Nhưng chúng ta cứ làm như đã khát lả đi không biết gì để chúng khỏi đề phòng... hãy ngồi yên vận công chuẩn bị...

Trong lúc đó ở trong gian thạch thất ngay bên hữu thiết lao dành cho hai tên cai ngục Tống Trung và Tống Dũng có tới bốn người ngồi quanh bàn.

Bốn người này gồm chủ nhân Tống gia Tống Tôn Vọng, Tống Hoài Dân và Tống Nhã Trinh không thấy Tống Hoài An mà có một lão nhân tuổi độ thất tuần, râu tóc bạc trắng bù xù nhưng mặt mũi rất hung ác.

Tiếng động mà Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh vừa nghe thấy chính là do lão nhân dùng một que sắt đục vào tường.

Trên tường khi xây đã chừa sẵn mấy lỗ nhỏ loe miệng về phía thiết lao nay chỉ cần gỡ lớp vôi là lộ ra, từ phòng này dán mắt vào lỗ có thể nhìn rõ cảnh tượng trong thiết lao, nhưng từ thiết lao nhìn sang thì không thấy.

Lão nhân nhìn một lúc rồi quay lại bàn.

Tống Tôn Vọng hỏi :

- Cha, chúng đã uống hết trà chưa?

Lão nhân đáp :

- Còn nguyên. Và xem tư thế ngồi của chúng thì vẫn còn duy trì được chưa ngất đi...

Tống Hoài Dân nói :

- Cha, có nên phóng độc yên sang cho chúng ngất đi rồi lôi cổ ra không?

Tống Tôn Vọng lắc đầu đáp :

- Không cần vội! Dù sao thì trong thiết lao rất chắc chắn, cần gì phải mang tới chỗ khác để canh giữ lôi thôi?

Tống Hoài Dân nói :

- Cần gì canh giữ? Hạ độc xong cứ giết hắn đi để tránh đêm dài nhiều mộng...

Tống Nhã Trinh nói :

- Nhị ca! Làm như thế là không được...

Tống Hoài Dân hỏi :

- Vì sao?

- Vì Linh Hồ Phúc Chân Chân cần là người sống. Nếu Trác Thiên Uy bị chết thị sẽ không cho chúng ta Ngọc Bình Phong đâu!

Bạch phát lão nhân râu tóc bù xù mà Tống Tôn Vọng gọi là cha nói :

- Trinh nha đầu nói rất phải. Linh Hồ là hạng nữ nhân cơ cảnh và giảo hoạt, tuy mục đích của thị cũng là giết chết Trác Thiên Uy để trừ hậu họa nhưng nếu thấy Trác Thiên Uy đã chết thì nó sẽ không chịu giao Ngọc Bình Phong hay bất cứ thứ gì nữa đâu.

Tống Hoài Dân nói :

- Gia gia quá lo xa! Hiện đại ca đang ở bên Linh Hồ, luận về võ công cơ trí và nhân phẩm, đại ca khó gì mà không thu phục được nó?

Tống Nhã Trinh nói :

- Nhị ca còn chưa biết, nếu Phúc Chân Chân là nữ nhân bình thường như người khác thì sao lại có trác hiệu Linh Hồ?

Tống Hoài Dân bĩu môi nói :

- Ta e rằng muội đánh giá nó quá cao thôi...

Tống Nhã Trinh nói :

- Đó là sự thật, trong giang hồ...

Bạch phát lão nhân Tống lão thái gia xua tay nói :

- Thôi thôi! Các ngươi im lặng hết đi! Hiện thời không thể giết Trác Thiên Uy được, nhưng cứ khống chế huyệt đạo hắn, thu hết binh khí và ám khí đề phòng bất trắc.

Tống Nhã Trinh nói :

- Còn bảy tám ngày nữa người của Linh Hồ mới mang Ngọc Bình Phong tới, bây giờ đã khống chế huyệt đạo thì đến lúc đó hắn chết mất còn gì? Cách an toàn nhất là cho hắn uống Định Thời Đan.

Tống lão thái gia hỏi :

- Như thế cũng tốt, nhưng Định Thời Đan lấy ở đâu ra?

Tống Nhã Trinh đáp :

- Tôn nữ sẽ đi hỏi Câu Hồn Sa Nữ Thượng Tử Vân xin một viên. Bà ta có loại độc dược này.

Tống lão thái gia lắc đầu phản đối :

- Ngươi đến gặp Câu Hồn Sa Nữ Thượng Tử Vân ư? Tối hôm trước ngươi giết hai tên Khang bát gia và Đảm Long do Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào phái tới để bắt Thần Thủ Thiên Quân mà Câu Hồn Sa Nữ là thuộc hạ của Kháng bá chủ, làm sao thị không...

Tống Nhã Trinh đáp :

- Tôn nữ dùng phi châm giết Khang bát và Đảm Long, đã kiểm tra chúng tuyệt khí rồi, trong rừng vắng lặng không có ma nào ai biết được chứ? Hơn nữa chuyến này tôn nữ còn muốn tìm Thần Thủ Thiên Quân.

Tống lão thái gia hỏi :

- Tìm Thần Thủ Thiên Quân làm gì?

- Để điều tra xem tên này thân hoài thứ võ công kinh thế động tục gì, thứ hai là dõi xem phản ứng của Ngô Trung Nhất Long đối với việc Trác Thiên Uy mất tích thế nào, để sau này chúng ta biết mà ứng phó.

Tống lão thái gia gật đầu nói :

- Thế cũng được. Ngươi định khi nào đi?

- Vì tình hình cấp bách nên tôn nữ muốn đi ngay.

- Vậy thì phải rất cẩn thận và nhớ mang theo hai người hộ vệ.

- Tôn nữ nhớ rồi...

- Nói xong ra khỏi phòng.

Tống lão thái gia nói :

- Chúng ta cũng về thôi!

Ba người thổi tắt đèn, kéo nhau ra...

* * * * *

Trong thiết lao, Trác Thiên Uy nhìn thấy Phó Phụng Minh nằm sấp xuống đất liền nói :

- Chúng thổi tắt đèn kéo đi hết rồi...

Phó Phụng Minh gật đầu nói :

- Chúng chừng ba bốn người gì đó, dường như có cả Tống Tôn Vọng và Tống Nhã Trinh.

Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :

- Thanh âm nhỏ thế, lại cách một bức tường dày, làm sao muội nghe được?

Phó Phụng Minh cười đáp :

- Không giấu gì Thiên ca, muội luyện là Thiên Nhĩ Địa Thính, áp tai xuống đất thì có thể nghe được cách xa bảy tám trăm dặm, tường dày bốn năm thước vẫn nghe được.

Trác Thiên Uy cười nói :

- Muội thật lợi hại! Muội nghe thấy chúng nói gì?

- Có hai vấn đề cần lưu ý...

- Nói nghe xem!

- Thứ nhất, chúng định đem huynh giao cho Linh Hồ để đổi lấy vật gì đó... Thiên ca, Linh Hồ là ai vậy?

Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :

- Tiểu huynh có biết mấy vị trong giang hồ là ai đâu?

Phó Phụng Minh nói :

- Tiểu muội chỉ nghe trong nói trong Tam Tinh minh có một người là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương. Yêu nữ này thuật cải trang hết sức cao minh! Có thể nói là thiên biến vạn hóa! Người ta nói rằng chỉ trừ một vài nhân vật đầu não trong Tam Tinh minh ra, còn lại không ai được thấy bản lai diện mục của yêu nữ này! Thị đứng trước người ta đấy, nhưng nếu không nói thì chẳng ai biết được đó là Thất Ảo Hồ.

Trác Thiên Uy hỏi :

- Phụng muội đã thấy yêu nữ đó chưa?

Phó Phụng Minh lắc đầu :

- Chưa thấy! Mà cho dù có thấy cũng chẳng được gì vì có bao giờ thị để lộ Lư Sơn chân diện đâu? Người ta chỉ thấy là một trong bảy bộ mặt nạ tinh chế của thị thôi! Tuy nhiên huynh đừng nghĩ rằng mụ ta làm thế để mỵ hoặc câu dẫn nam nhân...

Trác Thiên Uy cười nói :

- Thì ra thứ hồ ly như vậy cũng là hạng nữ nhân đứng đắn...

- Thật mà! Thị không phải là người xấu đâu! Tác phong rất đường hoàng, vì thế được nhiều người kính trọng. Chưa ai nói cô ta có khiếm khuyết gì về đức hạnh.

Trác Thiên Uy hỏi :

- Vừa rồi muội có nghe chúng nói gì nữa không?

- Tống Nhã Trinh nói là Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái thân hoài thứ võ công kinh thế động tục gì đó...

Trác Thiên Uy nói :

- Tào Vĩnh Thái chỉ là hạng tam lưu, có võ công kinh thế động tục gì được?

- Tống Nhã Trinh cũng nghĩ như thế nên muốn điều tra xem...

Trác Thiên Uy nói :

- Phụng muội, tranh thủ đối phương còn chưa hành động, chúng ta hãy nghĩ cách thoát thân.

Phó Phụng Minh hỏi :

- Thiên ca! Có khả năng thoát được không?

- Đương nhiên là chúng ta hãy hy vọng, để vượt qua tình cảnh này trước mắt tiểu huynh dạy ngươi thuật Luyện Giác Tức, thuật này làm người ta hạn chế tối đa hao phí năng lượng để chịu đói khát được lâu hơn. Có thể chịu khát nước bốn năm canh giờ...

* * * * *

Hoàng hôn...

Tối hôm ấy Thiên Khánh quán vắng lặng đến xuất kỳ khiến người ta có cảm giác như không còn sự sống nữa!

Đúng là trong quán không còn một đạo sĩ nào, nhưng trong tĩnh thất hoa lệ của Linh Hồ Phúc Chân Chân vẫn là nữ chủ nhân và vị khách anh nhi tuấn tú Tống Hoài An.

Cơn mây mưa đã qua, hai người đã lại mặc y phục vào, thần tình trở nên khác hẳn giống như vừa đổi thành người khác. Linh Hồ Phúc Chân Chân thì hóa lạnh lùng vô tình còn Tống Hoài An lại biến thành đờ đẫn.

Giữa phòng có một bàn cơm rượu với đủ loại cao lương mỹ vị, có lẽ do bọn nữ tỳ vừa mang đến.

Hai người ngồi đối diện qua bàn, Linh Hồ Phúc Chân Chân nói :

- Tống Hoài An! Sống trong đời người hưởng thụ bao nhiêu thì tất phải trả giá bấy nhiêu. Ông trời rất công bằng, nhưng đòi hỏi ngươi trả giá. Cứ ăn uống cho thoải mái vào! Nào! Chúng ta cạn chén!

Tống Hoài An lặp như cái máy :

- Phải! Cạn chén!

Phúc Chân Chân nói tiếp :

- Đừng quên lời ta dặn những việc ngươi cần làm, phải ghi lòng tạc dạ không được quên!

- Phải! Những việc cần làm phải ghi lòng tạc dạ không quên!

- Rất tốt! Trời sắp tới rồi! Hãy chuẩn bị về nhà!

Lần này Tống Hoài An không lặp lại nữa :

- Về nhà? Nhà ta đâu?

Phúc Chân Chân nhíu đôi mày liễu, lạnh lùng nói :

- Ngươi sao thế? Không biết nhà mình đâu nữa?

Tống Hoài An lắc đầu :

- Không biết nhà mình đâu nữa...

- Chẳng phải nhà ngươi ở Thạch Cổ thôn sao?

Tống Hoài An à một tiếng nói :

- Phải rồi! Nhà ta ở Thạch Cổ thôn... Thế nhưng...

- Thế nhưng sao?

- Ta không muốn về nhà nữa! Chúng ta hãy lấy thuyền đến Thái Hồ du ngoạn!

Phúc Chân Chân hừ một tiếng nói :

- Thì ra những gì mà ngươi quan tâm thì vẫn không quên, còn những gì ta dặn thì quên ráo cả! Ta hỏi ngươi, ta dặn đi dặn lại khi trở về Thạch Cổ thôn thì cần làm việc gì?

Tống Hoài An trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu rồi à một tiếng nói :

- Hô hô, ta nhớ ra rồi! Lấy khẩu cung! Bắt tiểu tử Trác Thiên Uy ra tra khảo, sau đó sẽ bắt hắn đổi lấy Ngọc Bình Phong!

* * * * *

Phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái không lấy gì làm lớn, trong nhà chỉ mấy tử điệt và năm ba tên nô tỳ.

Thê thiếp của Thần Thủ Thiên Quân không dám so bì tị nạnh vì quyền lợi thiệt thòi, vì Thần Thủ Thiên Quân hầu như quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi ở nhà, thường lưu lãng giang hồ, vì tính ham mê tửu sắc nên có mặt ở các tửu lâu kỹ viện nhiều hơn ở nhà, khi về tới phủ thì hoặc say khướt hoặc mải mê tiếp đãi bằng hữu, thời gian đâu mà nghe những lời than phiền của thê thiếp!

Chẳng lẽ họ đến khiếu nại với lão đại Ngô Trung Nhất Long? Ai dám?

Hôm ấy trời tối chưa lâu. Thần Thủ Thiên Quân rời tòa nhà lớn của lão đại Ngô Trung Nhất Long, mang theo hai người trợ tá trở về phủ đệ của mình.

Từ hôm nổ ra cuộc chiến ở Bách Liễu cốc, coi như hai phái Hách Minh Sơn Hách tứ gia mà chủ lực là bọn ma đầu dưới quyền thống lĩnh của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh tuyên chiến với nhau, điều đó làm Ngô Trung Nhất Long nhẹ người ra mấy phần, đã có thể y kế ngồi ngoài tọa sơn quan hổ đấu!

Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái võ công đã kém, trí lực cũng không sắc sảo gì, vì thế ở Tôn phủ được coi là vô tích sự, đã ngồi nhàn há chẳng thà về phủ nằm khểnh còn hơn!

Hai trợ thủ đi sau Thần Thủ Thiên Quân vẫn là trung niên nhân bận hoàng y Vương lão thất và hắc y hán tử.

- Phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân cũng ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp, cách Tôn phủ chỉ chừng hai dặm thôi. Vì thế nên ba người không cần xách theo đèn, bước đi rất ung dung.

Cách phủ chừng ba mươi trượng thì cả ba bất thần dừng lại.

Hai ngọn đèn treo trên cổng không được đốt lên, có lẽ bọn gia nhân quên mất. Đó là một sai lầm hi hữu và không thể tha thứ!

Còn một điều bất thường khác là trong cổng ngay giữa viện đứng một hắc y nhân, trông giống như trong pho tượng.

Hắc y nhân chợt quay ra cổng, cười khanh khách nói :

- Tào tam lão gia quên mất lối vào nhà mình rồi hay sao?

Tiếng cười và giọng nói thánh thót nghe rất êm tai, hiển nhiên là giọng của nữ nhân, hơn nữa nữ nhân còn rất trẻ.

Thần Thủ Thiên Quân trấn tĩnh lại bước vào cổng, nhưng đi được vài trượng thì cảnh giác dừng lại hỏi :

- Ngươi là ai?

Hắc y nữ nhân hỏi lại :

- Vậy Tào tam lão gia cho rằng tôi là ai nào?

Thần Thủ Thiên Quân đáp :

- Những người quen biết tại hạ không ai xưng là “Tào tam lão gia” như ngươi!

Hắc y nữ nhân à một tiếng nói :

- Vậy thì nên xưng hô thế nào? Gọi một cách thân mật là Vĩnh Thái ca chăng?

Thần Thủ Thiên Quân hừ một tiếng, tiến thêm mấy bước.

Vương lão thất và hắc y hán tử vẫn đều đều tiến tới, bước khoan thai như không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ thì Thần Thủ Thiên Quân đã nhận ra người đứng giữa viện là một thiếu nữ rất xinh đẹp bận lục y.

- Cô nương, dường như chúng ta chưa từng gặp nhau...

Lục y thiếu nữ nhíu đôi mày liễu hỏi :

- Tào tam lão gia không biết tôi sao?

- Xin thứ lỗi... cô nương là...

- Tôi họ Lê, nhớ ra rồi chứ?

- Họ Lê? Vẫn không nhớ. Xin hỏi...

- Tôi là Lê Thiên Hương!

Thần Thủ Thiên Quân chợt ngửa mặt cười to một tràng nói :

- Cô nương, sao phải thế! Lê cô nương xưa nay không giao thiệp gì với huynh đệ tại hạ. Sao cô nương mạo danh tới đây đùa giỡn tại hạ?

Lục y thiếu nữ nói :

- Nếu vậy thì tôi họ Phúc, bây giờ thì nhớ ra rồi chứ?

Thần Thủ Thiên Quân nghiêm giọng nói :

- Xin lỗi! Tại hạ không biết ngươi định giở trò gì? Vì sao tìm đến Tào Vĩnh Thái ta?

Lục y thiếu nữ đáp :

- Để cầu chứng một việc.

- Vậy thì nói đi! Nếu có thể ta sẽ trả lời.

Lục y thiếu nữ hỏi :

- Chiều qua, Tào tam gia chia tay Trác Thiên Uy trước một phế viện gần Hàn San tự đúng không?

Thần Thủ Thiên Quân thừa nhận :

- Không sai!

- Vậy Trác Thiên Uy đâu?

- Không biết!

- Ngươi mật báo cho Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào để hắn theo dõi Trác Thiên Uy đúng không?

- Nói bậy!

- Thôi đừng chối nữa! Bổn cô nương đã điều tra suốt một ngày. Câu Hồn Sa Nữ Thượng Tử Vân cũng thừa nhận chuyện này, ta không đổ oan cho ngươi đâu!

Thần Thủ Thiên Quân trầm giọng nói :

- Tại hạ kiên quyết phủ nhận!

Lục y thiếu nữ hừ một tiếng nói :

- Ngươi phủ nhận cũng vô ích thôi! Ta hỏi ngươi, Trác Thiên Uy liên kết với các ngươi, thế mà ngươi bán đứng hắn là có dụng ý gì? Đại ca ngươi Ngô Trung Nhất Long nếu biết chuyện này thì sẽ nói sao? Như thế có phải là ngươi chọc đao vào lưng Trác Thiên Uy không?

Tào tam gia nói :

- Tại hạ không cần nghe ngươi hồ ngôn bát đạo... Lão thất...

Vương lão thất nghe gọi lao tới ngay, phóng ra một kích nhanh như điện chớp!

Cùng lúc đó một hắc ảnh từ ngoài phố nhảy vào như ánh chớp, đồng thời một hắc y nhân khác từ trên mái tiền sảnh cũng lao xuống, nhằm ba người Thần Thủ Thiên Quân hung mãnh tấn công.

Cả sáu người vừa giao thủ đã xuất hết kỳ chiêu dị thức, hạ thủ không chút lưu tình giống như giữa song phương có mối thâm cừu đại hận nào không thể dung hòa, không tiếc hạ thủ quyết dồn đối phương vào chỗ chết!

Trong cuộc chiến kịch liệt lục y thiếu nữ bị trúng chưởng bắn ra xa bốn năm bước, đau đớn kêu lên :

- Mau... dìu ta... đi...

Một hắc y nhân vội lao ra cắp lấy cô ta nhảy qua tường viện lao như bay vào đêm tối...

Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái cũng bị đánh bật tới góc viện nằm rên la đau đớn!

Lát sau lại thêm hai người nữa bị đánh ngã trong đó một người lăn lộn không lâu thì hộc lên một tiếng, đoạn khí!

Thần Thủ Thiên Quân đưa tay ôm ngực rên rỉ :

- Mau... giúp ta... rút... mũi ám khí trên ngực...