Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

Chương 34: Viên mãn



Vương gia ở trong vương phủ dưỡng thương  , mà ta lại tiếp tục thành Vương gia  thiếp thân tiểu thị vệ, mỗi ngày bị Vương gia bám lấy ở sang mông , một bước cũng không cho ta rời đi.



Không biết có phải hay không bởi vì bị thương khiến Vương gia cháy hỏng  đầu óc rồi hay không , Vương gia  tính tình đại biến, từ trước kia đóng băng ba thước  lãnh khốc Vương gia biến thành  tươi cười đầy mặt  thước lặc phật, thường thường dẫn tới rất nhiều tiểu nha đầu vụng trộm  nhìn hắn.



Ta không hiểu rõ lắm liền hỏi Đồng Quế  vì cái gì mỗi ngày đều có rất nhiều nha hoàn vụng trộm đi theo sau ta cùng Vương gia như vậy ? Đồng Quế nghiêm túc  nói cho ta biết nói, trước kia lúc Vương gia còn  lãnh nghiêm mặt  tất cả mọi người không dám nhìn hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lãng phí  rất nhiều năm, hiện tại thừa dịp Vương gia cao hứng, tất cả mọi người nghĩ muốn xem cho đã mắt , không biết chừng khi nào đó Vương gia khôi phục  bộ dáng trước kia , tất cả mọi người lại không còn dịp để nhìn nữa.



Ta hoàn toàn không nói gì, có mấy lần lúc ở  cùng một chỗ với Vương gia, ta cũng vụng trộm  nhìn hắn, quả nhiên thiệt là  không có thiên lý a. Nghĩ tới cái mặt phi thường bình thường của ta , quả thực là một trời một vực à . Không biết quan điểm thẩm mỹ của Vương gia có phải hay không có vấn đề, ta ở trong mắt hắn có phải hay không đột biến trở thành mĩ nhân đây ? Ta vừa nghĩ, một bên vừa nhéo nhéo  mặt mình.



“Vân nhi, đừng nhéo, vốn liền đã không được đẹp rồi , càng niết càng xấu .” thanh âm Vương gia  truyền vào trong óc.



Nguyên lai thẩm mỹ của hắn không có vấn đề a , kia như thế nào lại đi thích ta ? Ta tiếp tục niết mặt, tiếp tục tự hỏi . Thẳng đến lúc  một đôi bàn tay  ấm áp  đem tay của ta lạp hạ, phòng ngừa nó tiếp tục chà đạp mặt ta.



“Vân nhi, suy nghĩ cái gì mà chuyên chú như vậy ?” khuôn mặt tuấn tú của Vương gia  đột nhiên phóng đại trước mặt ta , ta  bị dọa tới  tâm bính bính thẳng khiêu ( mỗ thúc: kia không phải bị dọa sợ , đó là kinh diễm  được không? Thanh Vân : ta nói bị dọa sợ chính là bị dọa sợ , ngươi ý kiến sao ? Mỗ thúc: thực dối trá! Thanh Vân : Lộc, có người khi dễ ta… Mỗ thúc : hoảng sợ lạc chạy… ), mặt không tự giác lại đỏ.



“Ngươi lúc mặt đỏ lên nhìn thật xinh đẹp!” Vương gia tối nói, đồng thời nâng mặt của ta dậy , tặng ta một cái hôn triền miên mà mất hồn . Thừa dịp ta bị Vương gia hôn  mơ mơ màng màng , thanh âm  câu hồn  lại hỏi: “Vân nhi vừa rồi suy nghĩ cái gì?”



“Nghĩ coi  ngươi vì cái gì lại thích ta.” Ta không tự giác  trả lời, nói xong  mới phát hiện chính mình tự nhiên nói ra lời trong lòng , lập tức lại mặt đỏ , cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Vương gia .



“Ta có nói qua là ta thích ngươi sao?” Vương gia đột nhiên xấu xa nói.



Ta mở to hai mắt, không thể tin  nhìn Vương gia, trước kia là ai mỗi ngày đều  ở bên tai ta lải nhải nói thích  ta ?Đồ không tín dụng , không thèm  để ý tới ngươi !



Ta đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi  hai bước đã bị Vương gia kéo vào trong lòng,ngực.”Ngươi tiểu tử này, như thế nào lại khó chọc như vậy , ta chính là đang trêu ngươi a .” Vương gia vội vàng nói.



“Vậy ngươi rốt cuộc có thích ta hay không ?” Ta không khách khí hỏi.



“Ta không phải thích ngươi.” Vương gia không chút do dự nói.



Này còn không phải là thật sao ? Ta cái mũi đau xót, nước mắt bắt đầu chực chờ , Vương gia khẽ hôn hốc mắt phiếm hồng của ta , thâm tình nói: “Ta  yêu ngươi a! Tiểu Vân nhi của ta .”



Ta vừa nghe những lời này, nước mắt không không chịu thua kém  chảy xuống dưới, ngực bị tắc  tràn đầy .”Ta cũng yêu ngươi.” Ta nhỏ giọng nói.



“Vân nhi, ngươi vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa được không?” Vương gia đột nhiên kích động  cầm  hai vai của ta , khẩn cầu nói.



“Ta không muốn  nói!” Ta bướng bỉnh  nói , nhìn bộ dáng sốt ruột của Vương gia, trong lòng cảm thấy được sảng khoái cực kỳ.



“Vân nhi ngoan , lặp lại lần nữa thôi!” Vương gia tiếp tục khẩn cầu.



“Không thèm!”



“Một lần nữa thôi . Được không?”



“Không thích !”



“Vân nhi…”



Đồng Quế    nhìn hai vị chủ tử đùa giỡn, trong lòng cũng rất  cao hứng , mưa gió đều đã  qua đi, hạnh phúc nên tới phút cuối cùng đi…



Nam triều Thiên Khải ba mươi năm, Thế Tông Nam Cung Diệp băng hà , Thất tử Nam Cung Thanh vào chỗ, sửa niên hiệu Thiên Thừa.



Sau Đại Điển, theo thường lệ là đại yến đủ loại quan lại. Tân đế Nam Cung Thanh ngồi ở chủ vị thượng, bên người một tả một hữu ngồi là  Tứ ca Nam Cung Lộc cùng Thập Đệ Nam Cung Húc.



Lúc này, tiệc rượu cũng qua một nửa, quần thần đều kính quá hoàng đế rượu, đều đã gần như say túy lúy , lại bắt đầu kính khởi rượu lẫn nhau . Nam Cung Thanh cùng hai vị huynh đệ nhìn tịch gian quần thần tự đắc mà nhạc,  nhẹ giọng  nói chuyện.



Nam Cung Lộc cùng Nam Cung Húc thường thường đem ánh mắt  hướng về phía  ngõ ngách, thấy   hai người kia  trò chuyện với nhau thật vui mới vòng  trở về. Nam Cung Thanh buồn cười  nhìn hai kẻ quân nhân đào ngũ , khẽ cười nói: “Tứ ca, Thập Đệ nếu lo lắng hai người bọn họ, như thế nào không đem hai  người mang lại đây ngồi chung.”



“Hàn nhi không thích bị nhiều người nhìn .” Thập Vương gia  cười nói, ngôn ngữ  mang theo sủng nịch.



“Vân nhi cũng vậy .” Tứ Vương gia lạnh lùng nói.



Nam Cung Thanh bất đắc dĩ  gật gật đầu, Tứ ca chỉ có ở trước mặt  Lâm thị vệ mới là một bộ rạng rỡ  hình tượng, đối những người khác đều là băng tuyết lạnh lẽo , hắn danh là  thân đệ đệ cũng không ngoại lệ.

“Tứ ca chẳng lẽ thật sự cả đời không cưới thê sao?” Nam Cung Thanh hỏi ra  nghi vấn lớn nhất trong lòng mình .  Vốn phụ hoàng  trước khi lâm chung đem ngôi vị hoàng đế truyền cho  Tứ ca, không nghĩ tới Tứ ca lại vụng trộm đem di chiếu của  phụ hoàng  hủy đi , giả truyền thánh chỉ nói, Hoàng Thượng khẩu dụ, lệnh Thất tử Nam Cung Thanh kế thừa ngôi vị hoàng đế. Lúc ấy chính mình cũng từng  hỏi hắn lý do, Tứ ca chính là  không nghĩ  cưới một đống lớn phi tử.



“Vân nhi chính là thê tử của ta .” Tứ Vương gia ngữ khí kiên định nói.



Nam Cung Thanh chán nản xoay người , nghĩ đến cuối cùng cũng là vì nguyên nhân này. Nam Cung Thanh liếc mắt xem xét Lâm Thanh Vân  ở trong góc cùng Viên Nhược Hàn ríu ra ríu rít không ngừng nói giỡn  , có chút hâm mộ  : thật là khờ nhân có ngốc phúc, có được người yêu như  Tứ ca săn sóc  , tiểu thị vệ  này cái gì đều không cần phải xen vào, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ là là được . Ô… , vì cái gì vận số của hắn lại đen như vậy , bị Tứ ca gài độ  phải phí sức lao động đi làm hoàng đế a? Người ta vốn thầm nghĩ muốn  làm  một nhàn tản Vương gia  thôi …( Tiểu Tịch cũng thông cảm cho Thất ca lắm ,bởi mấy người xếp thứ bảy toàn nai lưng đi làm mọi cho thiên hạ thôi -* nghĩ nghĩ tới tiểu kê *)



. . . Chính  văn hoàn.