Thiếp Khuynh Thành

Chương 37: Chưa nhận ra tâm ý



Edit: Phi Nguyệt

Nguyên Kỳ nhẹ cười thành tiếng, hắn hạ một quân trắng xuốngbàn cờ, – “Tề quốc thái tử đã tính toán chu toàn, tốt, rất tốt.” – Chỉ dựa vàomột nữ nhân mà Triệu Tử Duy đã nghĩ có được cả giang sơn, đúng là kẻ dám nghĩdám làm, không hổ là đối thủ lớn nhất của hắn. Nhưng, hắn đã muốn Thiện Nhãcông chúa thì tuyệt đối sẽ không để kẻ nào cướp được.

Gió giật từng cơn, mưa to như trút nước, ngọn cây ngoài cửasổ chợt thổi qua một luồng sát khí. Cuồng phong nổi lên, hai người ngồi trongphòng đều thầm giật mình, nhưng lại cùng giả vờ như không biết gì, vẫn mỉm cườitiếp tục chơi cờ.

“Lan Ngọc công tử mới tới Bạch quốc được nửa tháng nhưng đãgiúp Bạch quốc có nhiều thay đổi lớn, tin rằng chưa tới ba năm sau sẽ không cònai dám coi thường hắn nữa. Những ngày gần đây bọn họ không phát hiện ra đượctung tích của Lan Ngọc công tử, e là hắn cũng đã đến Phong quốc.” – Triệu TửDuy chăm chú nhìn vào bàn cờ, hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua nét mặt củaNguyên Kỳ rồi cười nói.

Bàn tay đang đặt viên cờ của Nguyên Kỳ dừng giữa chừng, hắnmỉm cười trả lời: “Nếu có thể cùng Lan Ngọc công tử đối ẩm, nghe ca vũ thì thậtlà thú vị.”

Lan Ngọc công tử, năm năm nay bỗng nổi tiếng khắp thiên hạ,nhưng trong năm năm này cả hai bọn họ đều chưa từng gặp mặt người này. Truyềnthuyết về hắn thì cái gì cũng có, hắn trợ giúp các quốc gia nhỏ ổn định giangsơn, hơn nữa, nhờ bàn tay của hắn mà các quốc gia này đều phát triển rất tốt, hắncòn cứu không ít người. Bá tánh bình dân ai ai cũng kính yêu hắn.

Hai người bọn họ đều biết, Lan Ngọc công tử là một đối thủ,không những thế còn là đối thủ rất đáng gờm.

——

Nguyên quốc – Khánh vương phủ.

“Cái gì?! Đồ ăn hại, tất cả đều là một lũ ăn hại!” – PhượngDịch nổi giận. Phái đi hai trăm sát thủ thiện chiến, trong đó còn có mười tênlà cao thủ, thế nhưng lại bị giết sạch không còn một mống?! Mà bên phía Triệu TửDuy không có người nào tử vong.

Để Triệu Tử Duy chạy thoát thì Nguyên quốc tất sẽ gặp đại họa!Cỏ dại bén lửa lan rất nhanh, lại có gió xuân thổi tới thì…

Giờ phút này Phượng Dịch đang vô cùng hối hận vì đã xem thườngTriệu Tử Duy. Hắn không thể ngờ rằng, hóa ra đám hạ nhân bên người Triệu Tử Duylại là ngọa hổ tàng long, tuy bọn chúng chỉ có hơn hai mươi người nhưng ngườinào cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, không cần Triệu Tử Duy đích thân ra tay, chỉ dựavào hơn hai mươi người bọn chúng đã diệt gọn một toán sát thủ hai trăm người.

Hắn nắm chặt hai đấm, thân thể run nhẹ không biết vì đang phẫnnộ hay là sợ hãi. Chỉ biết trong giờ phút này, điều hắn muốn làm nhất chính làtự tay giết chết Triệu Tử Duy.

“Vương gia, chúng ta có tiếp tục phái người đi ám sát hắnhay không?” – Một tên tay chân thân tín nhỏ giọng hỏi hắn.

Phượng Dịch trừng mắt, lạnh lùng nói: “Ám sát? Lần đầu đãkhông thành công thì không thể có lần thứ hai. Thực lực hiện nay của Nguyên quốcvẫn còn cách Tề quốc quá xa, chúng ta làm sao đối kháng được với Tề quốc? Lầnám sát này không thành công, chắn chắn Tề quốc thái tử sẽ mượn cơ hội để trảthù. Cả đám người các ngươi đều do bổn vương tốn một đống tiền của nuôi dưỡng,giờ không lo tìm cách giúp bổn vương mà còn dám hỏi ngược lại à? Cả một đám ănhại!”

Hơn mười quân sư cùng tướng lĩnh lập tức cúi đầu không dámlên tiếng, bọn họ ai cũng run rẩy, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào đểgiữ được tính mạng. Nếu Tề quốc tấn công Nguyên quốc thì chắc chắn Nguyên quốcsẽ bị diệt vong. Lúc này bọn hắn làm gì còn tâm tư để nghĩ cách trợ giúp PhượngDịch vượt qua cửa ải khó khăn nữa.

Các cơ trên mặt Phượng Dịch cứng đờ, hắn vô cùng căng thẳng.Phải mau chóng tìm ra cách gì đó.

Đúng rồi! Hai mắt Phượng Dịch sáng ngời, thiếu chút nữa hắnđã quên mất Mộ Dung Ca. Lúc trước hắn giữ lại mạng cho cô thì bây giờ chính làlúc để hắn sử dụng.

———

Sau ba ngày, cuối cùng Mộ Dung Ca cũng cảm thấy người mìnhkhá hơn, sức lực dần quay về với cơ thể, cô đã có thể xuống giường đi lại. Ythuật của Lưu thái y rất cao minh, sau thời gian ba ngày, miệng vết thương đã bắtđầu khép lại, quả thực chỉ cần ba ngày là có thể tiếp tục ngồi xe ngựa được rồi.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Ca ra khỏi phòng kể từ khi đếnkhách điếm Kim Phúc, nhưng sau khi bước ra khỏi cửa, cô bị cảnh vật trước mắtlàm cho kinh ngạc, đây không phải là hoàng cung mà chỉ là một khách điếm thôiư?

Khách điếm này quá mức xa hoa. Ánh vàng kim sáng lấp lánh,dường như nơi này dùng vàng để xây nên vậy, cách bài trí cũng rất tao nhã, tuycảnh vật huy hoàng tráng lệ, nhưng lại không gây cho người ta cảm giác tầm thường.

Mộ Dung Ca từ từ đi xuống lầu, hôm nay dù có thế nào cô cũngphải được ăn cơm với thịt, nếu không sẽ không đủ sức chịu đựng sự xóc nảy ởtrên xe ngựa.

Ai mà biết, cô vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy hai người TriệuTử Duy và Nguyên Kỳ đang ngồi dùng bữa. Bên cạnh họ lúc nào cũng có vài người tỳnữ đứng hầu hạ.

Đã bước chân xuống dưới thì không thể trở lại trên lầu, nêncô đành kiên trì đứng ở một bên.

Hai ngày nay cô nghe loáng thoáng các tỳ nữ nói chuyện vớinhau về việc Nguyên Kỳ cũng đang ở trong khách điếm Kim Phúc. Hơn nữa đến hômnay hắn vẫn còn ở đây mà chưa tiếp tục khởi hành.

Đã mấy ngày không gặp, nhưng phong thái tao nhã thanh khiếtcủa Nguyên Kỳ vẫn như vậy.

Còn về phần Triệu Tử Duy, từ sau hôm cô cự tuyệt lời đề nghịcủa hắn thì hắn không còn quan tâm đến cô nữa. Như vậy cũng tốt, để sau này côcó trốn đi thì hắn cũng sẽ không lãng phí tâm tư quan tâm tới chuyện cô chạy trốn.

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, cô bỗng cảm thấy mình đang bị aiđó nghiên cứu, cô ngẩng đầu lên nhìn và thấy ngay Nguyên Kỳ đang nhìn chằm chằmvào cô. Nhưng ánh nhìn này là sao?

Từ khi nào mà một tiểu nhân vật như cô lại được các đại nhânvật chú ý nhiều đến vậy?

“Ngươi về phòng dùng bữa đi, một lát nữa sẽ khởi hành.” –Triệu Tử Duy quay đầu liếc Mộ Dung Ca, ngữ điệu ra lệnh lạnh như băng đá.

Nghe những lời nói này khiến Nguyên Kỳ liếc nhanh qua nét mặtcủa Triệu Tử Duy, rồi lại nhìn Mộ Dung Ca với một thâm ý khác. Nữ tử này ởtrong lòng Triệu Tử Duy có phần đặc biệt, nhưng dường như hắn ta vẫn chưa pháthiện ra tâm tư của chính mình mà thôi.

Nhưng Triệu Tử Duy là kẻ vì đạt được mục đích mà không tiếchy sinh bao nhiêu mạng người, huống gì đây chỉ là một nữ nhân? Kỳ thực ở phươngdiện này hai người bọn họ rất giống nhau.

Mộ Dung Ca có cảm giác không thoải mái, trong đôi mắt sâu thẳmbình thản của Nguyên Kỳ ẩn chứa đầy thâm ý, mà phần thâm ý này chắc chắn cóliên quan đến cô.

Về phần Triệu Tử Duy, cô vẫn chưa nhìn thấy thần sắc của hắnnên không thể suy nghĩ nhiều, cô đáp: “Dạ.”

Lúc Mộ Dung Ca xoay người trở về phòng, Triệu Tử Duy quay đầunhìn về phía bóng lưng của cô, trong con ngươi đen láy ánh lên vẻ u ám. Rấtnhanh hắn lại cúi đầu ăn một miếng, nhưng sao những thức ăn này lại nhạt nhẽovô vị đến vậy, hắn nhăn mày, tại sao các món ăn của Mộ Dung Ca nấu luôn khác mộttrời một vực với những món ăn này, thật khó nuốt.

Nguyên Kỳ khẽ cười nhàn nhạt, hắn đưa chung trà lên miệng uốngmột ngụm rồi tiếp tục dùng bữa.

Mộ Dung Ca trở lại phòng, quả nhiên đã có đồ ăn sắp sẵn ởtrên bàn, có ba món rau, một món canh và hai món mặn. Tuy không phải sơn hào hảivị gì, nhưng đối với một người đã ba ngày phải ăn cháo thì số đồ ăn này đã tốtlắm rồi.

Lúc đói thì đến ăn dưa muối cũng thấy ngon vô cùng.

Mộ Dung Ca ngồi ăn đến lúc no căng bụng, cô xoa xoa chiếc bụngtròn vo của mình, rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trước đó Mộ Dung Ca đã từng nghe danh của khách điếm KimPhúc, bây giờ được ngổi ở trên lầu hai của Kim Phúc để ngắm cảnh mới thấy rõ,quả nhiên là đẹp.

Ông chủ của khách điếm Kim Phúc thật có tài buôn bán, địa điểmđẹp, ngay cả giá thành cũng tốt.

Đuôi lông mày của Mộ Dung Ca nâng lên, mặt cô giãn ra thànhmột nụ cười dịu dàng, nếu sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ mở mấy tòa kháchđiếm còn tốt hơn nơi này, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.

Đột nhiên, trong đám người dưới lầu, cô thoáng thấy một ngườithiếu niên vô cùng quen thuộc, tuy người thiếu niên kia mặc một bộ áo bằng vảithô, nhưng cô vẫn nhận ra hắn.

Mộ Dung Tẫn ngửa đầu nhìn Mộ Dung Ca, hắn mở miệng, dùng khẩuhình để nói với cô: “Tỷ tỷ, Tẫn Nhi tới cứu tỷ.”

Hốc mắt Mộ Dung Ca nóng lên. Ôi đứa trẻ ngốc nghếch!