Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 34: Lập lời thề tại đây



Nghe được lời của Phượng Hồng Loan, Quân Tử Ly ngước mắt, mắt phượng bình tĩnh nhìn nàng, như một hồ nước sâu không thấy đáy, tối tăm thâm thúy, không chút chấn động.

Phượng Hồng Loan cũng nhìn Quân Tử Ly, mâu quang tối tăm, u ám, lạnh lẽo, quanh thân bị luồng sát khí âm u bao phủ, tỏa ra dày đặc lạnh thấu xương, đủ để đóng băng ngoài đó mười trượng.

Bốn mắt nhìn nhau. Khí tràng của hai người, một chút cũng không nhún nhường.

Thời gian tựa hồ ngưng đọng lại vào giờ khắc này.

Giây lát, Quân Tử Ly thản nhiên mở miệng: "Truy Nguyệt đền mạng cho nàng!"

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh cứng ngắc của Trục Phong biến đổi. Xa xa, sắc mặt Truy Nguyệt lập tức trở thành một mảnh tro tàn.

"Không đủ!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng.

Sắc mặt Quân Tử Ly nhuộm lên một tia âm trầm, nhìn vào đôi mắt Phượng Hồng Loan: "Một mạng đổi một mạng, làm sao lại không đủ?"

"Nàng là con chó, Xảo nhi của ta là người, mạng chó làm sao có thể so sánh với mạng người?" Phượng Hồng Loan nhướng mi, nhìn Quân Tử Ly: "Ở trong mắt của ta ả ta đến cả con chó cũng không bằng, mà trong mắt của ta, một cái Ly Vương phủ của ngươi cũng không có thể so với Xảo nhi."

"Vậy nàng muốn như thế nào? Bây giờ đã không thể cứu nàng ta được nữa!" Vẻ âm u trên tuấn nhan của Quân Tử Ly lại càng sâu hơn. Nhìn Phượng Hồng Loan, mắt phượng nheo lại, Ly Vương phủ của hắn cũng không thể đền bù nổi cái mạng của một tiểu nha hoàn sao? Lần đầu tiên hắn nghe được những lời như vậy.

Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, lời nói của nàng kiên quyết mà có khí thế, đôi mắt già nua thoáng qua một tia thanh quang. Có một câu nói như vậy của tiểu thư, Xảo nhi có chết cũng có ý nghĩa.

Tiểu thư như vậy, thật không uổng công hắn hao hết nửa cuộc đời ở phủ Thừa tướng bảo vệ. Đáng giá!

"Ta mới vừa nói, nếu nàng có chuyện gì bất trắc, Ly Vương phủ hãy chờ chôn cùng với nàng ấy đi!" Phượng Hồng Loan lạnh lẽo mở miệng. Thanh âm không lớn, nhưng không có ai cho rằng lời nói của nàng là đang nói đùa.

"Ngươi nghĩ động tới Ly Vương phủ?" Mâu quang thâm thúy của Quân Tử Ly xuất hiện tia thanh lạnh, toàn bộ tuấn nhan gần như bị bao phủ ở trong tối tăm nặng nề: "Ngươi cho rằng ngươi có thể động tới Ly Vương phủ của ta sao?"

"Vậy ngươi liền chờ xem!" Ánh mắt băng hàn của Phượng Hồng Loan không nhìn tới Quân Tử Ly, coi thường khí thế âm lệ quanh người hắn, đưa tay giơ lên trời, giọng nói lạnh như băng hàn: "Nếu như Xảo nhi chết, Ly Vương phủ nhất định phải diệt vong! Phượng Hồng Loan ở đây lập lời thề, trời tru đất diệt!"

Lời nói có khí phách, lời thề rung chuyển trời đất!

Từng câu từngchữ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như châu ngọc, tựa hồ gõ vào lòng của người ta khảm lên đó, mái hiên cong cong làm lời tuyên tó vang vọng trở lại hồi lâu, thật lâu không dứt.

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, đáy lòng lập tức run lên, tuấn nhan ôn nhuận hoa lệ lần đầu tiên hiện ra vết nứt nhỏ. Hết sức kinh hãi, còn có chấn động, có cái gì đó đã kích động đến chỗ sâu trong đáy lòng hắn, quanh quẩn lắng đọng.

Thả tay xuống, Phượng Hồng Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn Quân Tử Ly, ôm thân thể của Xảo nhi giao cho Đỗ Hải đang ngơ ngác một bên, giao phó nói: "Trước mang nàng vào gian phòng tốt nhất trong phủ an trí thật tốt."

"Vâng!" Đỗ Hải lập tức hồi thần, nhận lấy Xảo nhi. Sau đó nhìn Phượng Hồng Loan, lại liếc nhìn Quân Tử Ly, lo lắng mở miệng: "Tiểu thư. . ."

"Không cần phải để ý đến hắn, ngươi đi trước đi!" Phượng Hồng Loan khoát khoát tay.

"Vâng!" Đỗ Hải lên tiếng trả lời, không nói thêm nữa, ôm Xảo nhi lập tức xoay người rời đi.

Quân Tử Ly nhìn Đỗ Hải ôm Xảo nhi rời đi, mắt phượng hiện lên kì lạ.

Đại tổng quản phủ Thừa tướng gọi Phượng Hồng Loan là tiểu thư, mà không phải Tam tiểu thư. Kém đi một chữ, cũng đại biểu cách đối xử với Phượng Hồng Loan bất đồng. Hơn nữa nhìn Đỗ Hải cung kính với Phượng Hồng Loan. Làm thế nào cũng không giống thái độ nên có của một Đại tổng quản phủ Thừa tướng đối xử một thứ nữ không được cưng chìu hay bị ức hiếp.

Loại cung kính này là lộ ra từ trong xương. Đây là cái loại mà cho dù nàng có nói gì, cho dù là chết, hắn cũng sẽ tuân theo. Cùng với loại cung kính ngoài mặt trước Phượng thừa tướng chính là không giống nhau.

Trong này có câu đố gì sao?

Đang lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, Quân Tử Ly chuyển mắt nhìn Phượng Hồng Loan, phát giác Phượng Hồng Loan cũng đang lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt như vậy, có khả năng đông lạnh hết thảy, làm cho trái tim vốn âm u lương bạc của hắn cũng bị đông lạnh theo.

Đáy lòng ẩn ẩn phát lạnh, lạnh lẽo đến thấu xương. Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, chưa bao giờ biết ánh mắt một nữ tử cũng có thể làm cho hắn cảm nhận được hàn ý.

Loại hàn ý này, hắn cũng từng xuất hiện ở bao nhiêu năm trước kia. Về phần bao nhiêu năm, hắn đã không nhớ được. Dường như là vào lúc mẫu phi rời đi.

Cô tuyệt, lạnh lẽo, xu thế muốn tiêu hủy mọi thứ!

Hiện tại hắn lại thấy được ánh mắt này từ trên người người khác, mà trái lại người nhận lấy ánh mắt này chính là bản thân.

"A. . ." Quân Tử Ly bỗng nhiên nở nụ cười, môi mỏng hơi mân lên thành đường cong, cười thanh lương trào phúng.

Phượng Hồng Loan ngẩn ra, nhìn Quân Tử Ly cười, hơi nhíu mày. Nụ cười lạnh như vậy, tựa hồ không nên xuất hiện ở trên người Ly Vương Đông Ly quốc trời sinh đã được chiều chuộng, quang vinh.

Có một chút mê hoặc, lập tức bị lãnh ý thay thế. Nam nhân này, gián tiếp giết chết Phượng Hồng Loan, hôm nay lại giết Xảo nhi. Bây giờ là hai khoản nợ, nàng không tính cho rõ ràng, nàng liền không trả lời được với nữ tử đáng thương đã rời bỏ thân thể kia, lại càng có lỗi với Xảo nhi một khắc trước còn ôm nàng đở kiếm thay nàng.

Nghĩ đến điều này, Phượng Hồng Loan càng băng lãnh mà nhìn Quân Tử Ly.

Giây lát, Quân Tử Ly thu ý cười, u ám trong mắt phượng dần dần rút đi, dời đi tầm mắt, nhìn bầu trời phía tây, nhàn nhạt mở miệng: "Mười vạn lượng hoàng kim, ba điều kiện. Ta cũng đồng ý với ngươi. Hiện tại bất quá là một tiểu nha hoàn, ta cũng trả lại cho ngươi một cái mạng. Sao ngươi lại phải làm khó như vậy chứ?"

"Những thứ đấy đều là ngươi nợ ta! Tự nhiên là phải hoàn trả. Cùng với chuyện hôm nay không có quan hệ!" Phượng Hồng Loan lạnh lùng mở miệng.

"Không có quan hệ sao?" Quân Tử Ly chuyển mắt, thâm thúy nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt bắt đầu dũng động ánh sáng không thể nhìn rõ: "Nàng khẳng định là không liên quan? Không phải là trả thù việc ta chưa cưới đã hưu nàng?"

"Chỉ có người quan tâm mới phải trả thù, ta không quan tâm, tại sao phải trả thù?" Phượng Hồng Loan cười nhạt.

Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, đáy lòng khẽ run lên, nhướng mày nhìn xem Phượng Hồng Loan: "Mười sáu năm định thân, nàng nói nàng không quan tâm ư?"

"Không sai!" Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, không ngừng lại mở miệng: "Ngươi chỉ biết ngươi không muốn cái cọc hôn sự này, làm sao người khác cũng mong muốn chuyện ấy? Hiện tại trả cho ta thân phận tự do, ngươi cũng bồi thường cho ta thương tổn ta phải chịu mười sáu năm, ân oán thanh toán tự nhiên xong. Ta không quan tâm, tại sao ta phải trả thù? Làm cơm ăn? Làm nước uống sao?"

Nghe vậy, mắt phượng Quân Tử Ly xông hàn ý dày đặc, đáy mắt thâm trầm rét lạnh nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan sắc mặt thanh đạm chống lại tầm mắt của hắn. Hờ hững, giễu cợt, coi rẻ. . . vân... vân tâm tình vừa xem đã không còn xót chút gì. Để cho hắn nhìn qua thoáng cái rõ ràng.

Một lúc lâu, con ngươi Quân Tử Ly lạnh lẽo nheo lại, giữa tử y hoa quang lại bao phủ một tia khí lạnh âm trầm, nhìn Phượng Hồng Loan: "Nàng cũng không nguyện ý? Vậy tại sao ta nghe nói nàng vì thế mà nhảy vào hà hoa trì tự tử?"

Cái gì gọi là giết người phải một kích tất sát, đâm thương người phải gãi đúng chỗ ngứa, chính là câu nói này!

Đáy lòng xông lên phẫn nộ ngập trời, Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, nam nhân này, quả nhiên là kẻ lương bạc vô tình đến mức nhân thần cộng phẫn!

Phượng Hồng Loan không có gả ta mới phải hậu đãi với người đã lên trời là nàng ấy. Cho dù nàng ấy có kinh tài tươi đẹp tuyệt diễm thì như thế nào? E rằng coi như gả qua đó, thì trong mắt của nam nhân này cũng không là cái gì.

Càng phẫn nộ, lại càng phát bình tĩnh. giọng nói Phượng Hồng Loan cũng nhạt tâm tình không có tí ti chập chờn: "Ta ngồi ở một góc hà hoa trì ngắm phong cảnh, không cẩn thận rơi xuống nước mà thôi." (Lin: vâng, em nghe là em thấy xạo rồi.)