Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 33: Chôn cùng với nàng



Cùng với tiếng hô to của Phượng Hồng Loan, sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, xuất thủ trong nháy mắt, một chiếc bạch ngọc ban chỉ nhằm theo hướng thanh bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt mà đánh tới.

'Đinh' thanh âm trong trẻo vang lên, bảo kiếm trong tay Truy Nguyệt cũng gẫy thành hai đoạn, nhưng cũng đã muộn, nửa đoạn kiếm còn lại đã đâm vào cơ thể Xảo nhi.

Quân Tử Ly nhìn nửa thanh kiếm gãy ở sau lưng Xảo nhi, mâu quang dần lạnh lẽo, vung tay áo lên, một trận gió lạnh quét mạnh sang phía Truy Nguyệt.

"A. . ." Truy Nguyệt kêu thảm một tiếng, cơ thể nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

‘Bịch’ tiếng động nặng nề vang lên, mạnh mẽ rơi xuống ở xa hơn mấy trượng. Truy Nguyệt lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không còn chút máu nhìn Quân Tử Ly.

Quân Tử Ly nhìn cũng không nhìn Truy Nguyệt, ánh mắt vẫn đang nhìn tới Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn thoáng qua Truy Nguyệt vừa bị đánh bay ra ngoài, chuyển tầm mắt sang Quân Tử Ly, ánh mắt âm trầm như bầu trời trước lúc mưa bão, u ám, tối tăm và rét lạnh.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Phượng Hồng Loan lại cúi đầu nhìn vào sau lưng của Xảo nhi. Nhìn thấy nửa đoạn kiếm đâm vào sâu lưng nàng, ở chỗ đó máu tươi không ngừng tuôn ra, nháy mắt đã làm cho mặt đất dưới chân nàng nhiễm đỏ một mảng lớn.

Sắc mặt lại tiếp tục biến lạnh, xuất thủ điểm mấy huyệt đạo vài nơi trên lưng Xảo nhi. Thủ pháp đặc thù, lão luyện lưu loát, không có chút nào là không dứt khoát.

Chạm phải ánh mắt âm u lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, nội tâm Quân Tử Ly hơi hơi tối sầm lại, mím môi mà nhìn nàng, đến khi thấy thủ pháp điểm huyệt của nàng, mâu quang không khỏi hiện lên tia kinh dị.

Thủ pháp điểm huyệt quái dị, hắn chưa từng nhìn thấy trước đây, nhưng thật sự rất có hiệu quả. Nơi đã điểm qua, máu đang chảy cũng lập tức dừng lại.

Từ trước đến nay Quân Tử Ly chưa hề thấy qua thủ pháp điểm huyệt như vậy, ánh mắt hắn nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt lại càng thâm sâu thêm một phần.

Trục Phong nhìn thủ pháp điểm huyệt Phượng Hồng Loan, đôi con ngươi lạnh lùng chết lặng cũng hiện lên vẻ kinh dị. Phương pháp điểm huyệt kỳ diệu như vậy, cho dù là đương thời Tam công tử trong thiên hạ cũng không thể làm cho máu đang chảy ra ngừng lại nhanh như vậy.

Đỗ Hải cũng nhìn thấy thủ pháp điểm huyệt Phượng Hồng Loan, thầm nghĩ chẳng lẽ cái này cũng là do Vân công tử dạy? Nhưng mà không giống. Cho dù là Vân công tử dạy, nhưng lấy thủ pháp điểm huyệt này, sợ là tiểu thư và Vân Cẩm công tử không thể nào mới nhận biết nhau một sớm một chiều mà học được.

Nhớ tới thân phận của Vân Cẩm, trong đôi mắt già nua của Đỗ Hải không khỏi thoáng qua phần nào lo lắng. Ánh mắt dừng lại ngay ở chiếc vòng xanh biếc trên cổ tay Phượng Hồng Loan. Yên vân thúy vũ, chí bảo Vân tộc. Hiện tại Vân Cẩm công tử lại đeo lên cho tiểu thư, hy vọng cái nó mang tới không phải là tai họa.

Nhưng có là tai họa. Thì lấy thân thế của tiểu thư cũng không cần phải sợ Vân tộc.

Huống chi giờ đây tiểu thư đánh các vị phu nhân, giam giữ những tiểu thư khác, lại đòi Ly Vương bồi thường với cái giá trên trời, càng nhiều hơn nữa là có Vân Cẩm công tử làm nhân chứng. Những chuyện xảy ra trong Tướng phủ sớm đã thành nhiều phiên bản khác nhau mà truyền khắp thiên hạ.

Càng thêm nữa chính là chuyện ngày hôm nay. Mặc kệ là vì cái gì mà Ly Vương điện hạ lại đến phủ tìm tiểu thư, chỉ chiếu theo mức độ bảo vệ của tiểu thư dành cho Xảo nhi, người của Ly Vương điện hạ lại đả thương Xảo nhi, hậu quả của một màn này, sợ là không dễ thu dọn.

Mặc kệ trước kia như thế nào, sau chuyện hôm nay, giữa tiểu thư và Ly Vương sợ thực sự sẽ thành nút chết.

Còn ba ngày nữa tướng gia sẽ trở về, đến lúc đó có lẽ tiểu thư cũng sẽ không bỏ qua cho tướng gia.

Nhiều chuyện như vậy lại gộp chung vào một chỗ, quang hoa của tiểu thư quá mạnh mẽ, bây giờ một tướng phủ nho nhỏ tự nhiên sẽ không che giấu được.

Xem ra hắn nhất định phải liên lạc với tứ đại hộ pháp rồi. Tiểu thư cần phải có hậu thuẫn. Nhưng chỉ sợ hậu thuẫn này. . . Ai, bây giờ hắn cũng không quản được nhiều như vậy!

Chỉ trong nháy mắt Đỗ Hải đã tự định giá mọi chuyện một phen, lại nhìn tới Xảo nhi đang nằm trong lòng Phượng Hồng Loan.

Vị trí thanh kiếm kia đâm tới lại đúng ngay hậu tâm của cô hậu tâm. Toàn bộ nửa thanh kiếm đều đâm vào trong cơ thể, vị trí ngay chính giữa tâm tạng, sợ rằng không thể cứu được. Đôi mắt lão luyện của ông nhìn lướt qua Quân Tử Ly, chỉ thấy vẻ mặt của hắn không rõ ràng mà nhìn Phượng Hồng Loan.

Nếu Ly Vương điện hạ muốn cứu một người, thì một sợi tóc tơ của người kia cũng sẽ không thể nào bị thương tổn được. Mà ban nãy hắn xuất thủ, lại chỉ đánh gãy bảo kiếm của Truy Nguyệt mà thôi.

Điều này cũng chứng minh rõ ràng rằng Ly Vương điện hạ căn bản là cố ý muốn duy trì.

Hoặc nên nói là. . . Trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn muốn thử dò xét tiểu thư?

Thế nhưng hiện tại người bị thương lại là Xảo nhi, nhưng nếu người bị thương là tiểu thư mà nói. . . Đỗ Hải nhìn Quân Tử Ly, đáy mắt thoáng qua một tia mờ ám.

Quân Tử Ly cũng không có chú ý tới một phen thần sắc biến hóa của Đỗ Hải, ánh mắt vẫn nhìn Phượng Hồng Loan. Tự nhiên cũng nhìn thấy vòng Yên vân thúy vũ trên cổ tay Phượng Hồng Loan.

Nhớ tới hành động thân mật của nàng và Vân Cẩm ngày hôm qua, còn có lời nói của Vân Cẩm, nói cách khác nàng đã biết Vân Cẩm từ trước đó.

Sâu trong đôi mắt thâm thúy sinh ra nồng nặc hắc sắc. Trong lòng như bị một đoàn dịch thể đen đặc cuồn cuộn quấy phá. Nàng và Vân Cẩm. . .

Bàn tay dưới tay áo không tự chủ được mà gắt gao nắm chặt lại. Nhìn Phượng Hồng Loan.

Nữ tử này, đính hôn với hắn ngay từ khi còn nhỏ, hiện tại cũng đã qua mười sáu năm. Lại chỉ mới gặp gỡ vào ngày hôm qua, nàng cũng không có bất kỳ tâm tình gì khác mà tìm hắn muốn bồi thường, mười vạn lượng hoàng kim và ba điều kiện, nàng làm việc không chút mập mờ, cứ cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Sau đó lại nhờ thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm làm chứng, đối mặt với hắn và Vân Cẩm, cũng không có tí ti câu nệ hèm mọn nào. Về sau một tay thể chữ kia không hề thua kém gì hắn và Vân Cẩm, còn có một màn diễn kịch ngoạn mục kia, thành công đem tất cả những chuyện phát sinh ở trong viện tử của mình đều chối bay không còn một mảnh. . .

Nếu như nói ngày hôm qua điều nàng cho hắn là kinh ngạc, như vậy hôm nay chính là kinh dị.

Trên người của nàng dường như bị vân vụ bao phủ, thanh lãnh, cô tuyệt, đạm mạc, lương bạc, quang minh và hắc ám, âm hàn và lãnh lệ, cao quý cùng thanh hoa, thấp hèn bé nhỏ và coi rẻ. . . Tựa hồ mọi thứ trên thế gian đều có thể tìm thấy từ trên người nàng. Thế nhưng cũng vì quá nhiều, mà trái lại lại càng thấy không rõ bên trong của nàng. (Lin: ảo, quá ảo, ảo tung chảo, méo tin đc -_- )

Nhiều mặt đối lập với nhau như vậy lại tổng hợp vào trên cùng một người, làm cho hắn càng muốn biết nhiều hơn. Chỉ là hiện tại. . .

Tâm tư Quân Tử Ly chỉ thoáng qua, ánh mắt dời từ trên cổ tay Phượng Hồng Loan, nhìn sang Xảo nhi trong ngực nàng, dừng lại ở phía sau lưng nàng nơi đang bị một nửa thanh kiếm đâm vào, mắt phượng đen tuyền lại sâu hơn.

"Xảo nhi!" Phượng Hồng Loan điểm hết mấy huyệt đạo, đỡ lấy người Xảo nhi, nhìn nàng, gọi hai tiếng.

"Tiểu thư. . ." Thân thể Xảo nhi bị Phượng Hồng Loan ôm lấy, vừa mở miệng, một ngụm máu tươi lập tức chảy ra. Làm cho chiếc áo màu thủy lam của Phượng Hồng Loan nhuộm đầy máu.

"Đừng nói chuyện!" Phượng Hồng Loan ôm chặt lấy thân thể hư nhược mềm yếu đang muốn trượt xuống của Xảo nhi, cả giận nói: "Em ngu ngốc sao? Sao lại đi đỡ một kiếm đó cho ta?"

"Tiểu thư. . . Thật may là không làm người bị thương . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi tái nhợt không chút huyết sắc, vừa mở miệng, máu tươi càng chảy ra hung mãnh hơn: "Xảo nhi không muốn tiểu thư chết. . . Muốn tiểu thư sống thật tốt. . ."

"Ai nói ta sẽ chết?" Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi, đưa tay lau đi máu chảy ra từ trong miệng nàng: "Chớ nói lời nào nữa, ta sẽ cứu em!"

"Tiểu thư. . . Xảo nhi. . . Xảo nhi. . ." Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, khó khăn yếu ớt mở miệng: "Xảo nhi. . . Xảo nhi sợ là không được rồi. . . Tiểu. . . Tiểu thư. . ."

"Ta nói đừng nói chuyện nữa thì đừng có nói nữa! Em không nghe được sao? Câm miệng!" Phượng Hồng Loan giận dữ gầm lên một tiếng.

"Tiểu thư, nếu không nói. . . Em sợ sẽ không kịp nữa. . ." Xảo nhi lưu luyến nhìn Phượng Hồng Loan, lắc đầu.

Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn nàng: "Ta nói rồi ta sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho em chết!"

"Tiểu thư. . . Xảo nhi rất tốt. . . vui vẻ, may mà người bị thương. . . Không phải là tiểu thư, Xảo nhi. . . Xảo nhi hảo. . . luyến tiếc tiểu thư. . ." Xảo nhi dường như muốn cười với Phượng Hồng Loan một cái, khóe miệng mới vừa khẽ động, đầu đã quay sang một bên, mềm mại ở trong lòng Phượng Hồng Loan.

"Xảo nhi!" Phượng Hồng Loan biến sắc, hô to một tiếng.

"Xảo nhi. . ." Nét mặt già nua của Đỗ Hải cũng biến đổi, lớn tiếng gọi.

Quân Tử Ly nhìn cánh tay Xảo nhi rũ xuống dưới, môi mỏng mím chặt lại.

Trục Phong đồng dạng mím chặt môi nhìn một màn trước mắt, trong lòng như có nhè nhẹ chấn động.

Vẻ mặt Truy Nguyệt nhợt nhạt suy yếu như tờ giấy mỏng nằm trên mặt đất cách đó mấy trượng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Quân Tử Ly, từ trên mặt của Quân Tử Ly cảm nhận được một loại tĩnh mịch như chết vậy, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Toàn bộ chủ viện bị bao phủ bởi lớp máu tanh và âm u. Yên tĩnh không chút tiếng động, dường như đến cả gió cũng ngưng thổi.

Một lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ánh mắt âm u lãnh bạc, quanh thân ngập tràn sát khí, nhìn sang Quân Tử Ly.

"Nếu nàng ấy có chuyện gì bất trắc, Ly Vương phủ cũng chờ chôn theo nàng ấy đi!"