Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 11: Tử y diễm sắc



"Tiểu thư, là Ly Vương điện hạ, Ly Vương điện hạ tới. . ." Xảo nhi cũng nghe được Ly vương tới, nhất thời vui mừng nhìn Phượng Hồng Loan nói: "Không đúng nhất định là Ly Vương điện hạ hối hận đã hưu tiểu thư. Là tới đón tiểu thư trở về Ly vương phủ."

Nghe vậy, Phượng Hồng Loan nhàn nhạt liếc Xảo nhi một cái. Ánh mắt nhìn về phía cửa.

Xảo nhi nhận đến ánh mắt Phượng Hồng Loan, thân thể tức khắc run lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, cẩn thận mà nhìn nàng. Mặc dù chỉ là một nhãn thần nhàn nhạt, nàng đã cảm thấy hình như nàng nói sai rồi, tâm tư cũng sợ hãi.

Nàng biết từ bốn năm trước trong rừng hoa đào chốn thanh sơn cổ tự tiểu thư lần đầu tiên nhìn thấy Ly Vương điện hạ, người liền yêu Ly vương bốn năm, lại không nghĩ tới hôm nay tiểu thư còn không có xuất giá đến đại môn đã bị hưu khí. Nhưng mà ̣đó là bởi vì Ly Vương chưa nhìn thấy tiểu thư, không biết tiểu thư tài hoa tốt đẹp thế nào, nếu là hắn biết tiểu thư tốt đẹp, vậy chắc chắn chủ tớ các nàng đều đã có thể rời khỏi phủ Thừa tướng rồi.

Nhưng nhìn đến thần tình của Phượng Hồng Loan, Xảo nhi cũng không dám mở miệng nữa.

Vân Cẩm mắt phượng thâm thúy mà nhìn Phượng Hồng Loan, cách khoảng cách xa như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được lãnh ý trên người nàng có thể đóng băng dày ba thước. Cái loại lạnh lẽo này là lạnh từ trong xương cốt lộ ra tới đạm mạc.

Một nữ tử như vậy, nhìn từ bất kỳ phương diện nào hắn cũng không tin nàng sẽ bởi vì bị Ly vương hưu khí mà tự sát được. Tiếng bước chân dần dần đến gần, Vân Cẩm ngồi ở trên đầu tường cũng không có nửa điểm ý tứ muốn rời khỏi. Hãy còn giống như hắn sinh trưởng bám liền trên tường như vậy. Rũ mi mắt xuống, che khuất đi thần sắc trong mắt. Cái vở kịch này của nàng tựa hồ càng lúc càng hấp dẫn, càng ngày càng có ý tứ rồi đây.

Hắn phát hiện vận khí của hắn hôm nay không phải là tốt bình thường mà là phi thường tốt.

Chốc lát, liền có thanh âm của Lý bộ đầu từ bên ngoài truyền đến: "Vương gia, chính là chỗ này. . ."

"Ừ!" Thanh âm trầm thấp lên tiếng.

Phượng Hồng Loan cuối mặt che khuất âm trầm trong con ngươi, dần dần thu lại toàn bộ lãnh ý quanh thân, tiếp tục vờ hư nhược nằm tựa vào một góc của, chờ hắn đi tới.

Nàng muốn nhìn xem Ly vương đây là cái hạng người gì, lại có thể khiến cho Phượng Hồng Loan đau lòng đến độ sẵn sàng buông tha sinh mệnh của mình.

Cái nữ nhân này biến chuyển thái độ thật đúng là nhanh! Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan bĩu môi. Thân thể mới vừa rồi vì luống cuống trong nháy mắt mà ngồi dậy lại trở nên lười biếng tản mạn nằm lại trên đầu tường. Hắn cũng muốn hảo hảo nhìn nàng làm sao diễn nốt vở kịch này thật tốt mà thôi.

Mâu quang quét nhanh qua, nhìn thấy Vân Cẩm vừa nằm xuống, Phượng Hồng Loan hơi cau mày. Nhưng là không lại đuổi người.

Tử kim sắc bào vẽ nên một đường cong, một đôi giày tử kim sắc thêu ấn văn anh lạc bước vào cửa, ngay sau đó là một bóng dáng phong tư trác tuyệt chậm rãi, thong thả mà bước đến.

Theo từng bước chân hắn chậm rãi vào, toàn bộ tiểu viện rách nát như biến thành một viện hoa mạn đà la đương nở. ( là hoa cà độc dược)

Phượng Hồng Loan nhìn hắn, nàng bỗng nhiên cảm giác nhịp tim đập loạn trong nháy mắt.

Hơi hơi nhíu mày, đây tuyệt đối không phải là cảm giác động tâm của chính nàng, mà là cái này hẳn bản năng của cỗ thân thể này. Có thể thấy được Phượng Hồng Loan yêu nam nhân này sâu đậm biết bao nhiêu. Cũng có thể thấy rõ nam nhân này có xiết bao vô tình.

Người đã đến, người kia cũng qua đời. Tận đáy lòng Phượng Hồng Loan cảm nhận được một loại thê lương, phát ra từ sâu trong tiềm thức nàng.

Hàn khí tận đáy lòng cũng không khỏi xông lên thêm một phần.

Hơi híp mắt một chút, quan sát cái nam nhân đươc xem là sủng nhi của toàn bộ Đông Ly quốc, được người người yêu thích này.

Chỉ thấy trông hắn cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cùng cái tên đăng đồ tử đương nằm trên đầu tường kia chênh lệch không bao nhiêu.

Trên đầu mang một tử kim ngọc quan, mặc trường bào gấm tử kim sắc, chỗ ống tay áo và vạt áo đều dùng kim tuyến thêu đại đóa mạn đà la màu tím, hoa tư diễm diễm.

Ngũ quan hắn tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh phân minh. Mày như quỳnh đại, phượng mâu như mực, mắt như hàn tinh, mâu quang sâu thẳm tựa bích hồ, ba quang lân lân, thâm thúy sâu thẳm. Trong thanh hoa lộ ra nét lạnh lùng nghiêm nghị, trong lạnh lùng nghiêm nghị lại lộ ra một cỗ tôn quý khó tả, tôn quý lại đầy vẻ uy nghi, uy nghi nhưng lại không mất đi vẻ lỗi lạc ưu nhã.

Cho người ta lần đầu tiên nhìn hắn chỉ có một cảm giác, hắn thật không hổ là Ly vương. Tử sắc lưu ly, người cũng như tên. Quả nhiên là kiểu nhược thu nguyệt, chước chước kỳ hoa. Không phụ bốn chữ mà thiên hạ đánh giá hắn — tử y diễm sắc.

Khiến cho người ta vừa nhìn vào liền không thể rời mắt đi. Nhất là nữ nhân.

Thế nhưng trong số những nữ nhân chắc hẳn phải vậy đó tự nhiên sẽ không bao gồm người thân là Phượng Hồng Loan nhưng cũng chính là Bạch Thiển Thiển.

Nhìn Ly vương, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy hắn chính là một đóa mạn đà la màu tím thật lớn, thật màu mè rực rỡ! (anh là đóa hoa màu mè diêm dúa :) =), số phận an bài anh chỉ có thể làm nam phụ, hê hê :P )

Nghe nói ngày Ly vương ra đời ấy, toàn bộ bầu trời trong hoàng cung Đông Ly quốc kim sắc tường vân lượn lờ ba ngày không đi, tiên hoàng đại hỉ, thiết yến trăm ngày, lấy từ tên nước Đông Ly quốc ban tên cho là Ly. Phong hắn làm Ly vương.

Đây là vị hoàng tử duy nhất trong lịch sử Đông Ly quốc vừa mới sinh ra liền được phong vương.

Ly Vương ba tuổi có thể ngâm thơ, bảy tuổi có thể thể phú. Trời sinh thông minh, tài hoa hơn người. Mười tuổi liền có thể chinh chiến sa trường, thống soái ba quân, chinh chiến bắc địa, một lần hành động liền thu phục được phản loạn Bắc Thành Vương, làm cả thiên hạ tam quốc chấn động. Cho tới nay đều được thậm hưởng đại ái của tiên hoàng, thậm chí còn cao hơn vị Thái tử vẫn luôn thong dong tùy tiện. Cũng cho phép Ly vương được hưởng đãi ngộ ngang bằng với Thái Tử.

Cả triều văn quan võ tướng vẫn luôn cho rằng có một ngày tiên hoàng hội phế truất Thái tử, lập Ly Vương lên vi Thái tử, thế nhưng ba năm trước đây lúc tiên hoàng lâm chung đã để lại di chiếu, phù Thái tử đăng cơ làm Đế, trong chốc lát triều thần trung với Ly vương không ai chấp thuận di chiếu này. Chính Ly vương dẫn đầu quỳ lạy Thái tử tôn vi Quân, sinh sinh dùng chính bản thân đè lại một đám triều thần vốn không phục thái tử.

Từ đó Ly vương cũng vĩnh viễn làm Ly vương.

Tuy rằng tiên hoàng mất, thế nhưng tân hoàng đối Ly vương hoàng ân không những không giảm so với trước, trái lại lại càng coi trọng hơn. Mà Ly vương cũng tuân thủ nghiêm ngặt kính cẩn, giữ thần hạ chi lễ. Quân thần hoà thuận, huynh hữu đệ cung. Đông Ly quốc không có vì ngôi vị hoàng đế thay đổi mà nhuốm máu, mới có được phồn hoa rầm rộ một phương như hôm nay.

Tại toàn bộ Đông Ly quốc, hào quang vây lượn chung quanh Ly vương có thể nói là trường tồn không suy. Đây chính là nhân vật trọng tâm trong tất cả những câu chuyện hằng ngày của hàng nghìn hàng vạn khuê trung nữ tử.

(Linh: ý là mấy bà mấy cô mở miệng tụ hội là 888 về anh thôi. Tội bị ngta lôi ra ns ns kể kể, dù là tốt thì cũng bị ns ngứa tai chết.)

Cùng với thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm, Tây Lương quốc Thái tử Ngọc Ngân, được liệt vào thiên hạ Tam công tử.

( mấy anh nam: chính, thứ chính đều đã đc nhắc đến rồi nhá. K nói nam phụ đâu vì anh nào cũng đẹp trai, có gia thế (toàn vương vs thái tử, thế gia thiên hạ cả mà), lại cũng tốt nữa.Đó là ta còn mấy nàng k biết a)

Chỉ cần là lời đồn đãi liên quan tới hắn, đó là một đường quang hoa lượn lờ.

Lúc này tự nhiên là Phượng Hồng Loan nàng mang cái xú danh Đông Ly quốc đệ nhất bao cỏ phế vật này không thể nào sánh được. Cùng Phượng Hồng Loan có hôn ước, cũng đã làm bách tính Đông Ly không thể nhịn được. Ai ai cũng cho rằng Phượng Hồng Loan nàng chính là vết nhơ lớn nhất trong đời Ly vương.

Thế nhưng hôn ước là do tiên hoàng định từ thuở nhỏ, Ly vương không lại không thể hối hôn, chuyện này làm trái tim không ít khuê trung nữ tử trong kinh thành tan nát, vốn cho rằng cuộc đời này vô vọng làm thê, nguyên bản chỉ hy vọng thành tiểu thiếp Ly vương cũng tốt rồi.

Thế nhưng không nghĩ ngay ngày đại hôn Ly vương liền đưa cho Phượng Hồng Loan một bức hưu thư. Này khuê trung nữ nhi lại đem trái tim tan nát mười phần vùng lên. Hôm nay có thể nói là người người kiển chân ngóng trông, hy vọng có thể được Ly vương thùy liên liếc mắt. Chỉ cần như vậy cuộc đời này các nàng liền thỏa nguyện.

Trong nháy mắt, chuyện tích cùng các vấn đề, đồ vật vân vân có liên quan đến Ly vương cứ như vậy tự nhiên mà phát ra trong đầu Phượng Hồng Loan.

Ký ức rất nhiều, hầu như chiếm cứ hơn phân nửa đầu óc Phượng Hồng Loan là chuyện về hắn. Càng nhiều hơn nữa là về các loại sở thích của Ly vương, hắn thích ăn món gì, uống rượu gì, nàng đều nhớ rõ thanh thanh sở sở.

Tâm không khỏi thở dài một tiếng. Yêu một người lại còn yêu hắn đến phân thượng này, không biết là đáng tiếc, đáng kính, hay là thật đáng buồn.

Giây lát, nàng vứt bỏ tất cả ý nghĩ trong lòng. Nhìn Quân Tử Ly đang từng bước từng bước đến gần.

Mâu quang hơi nheo lại, tử y kim quang, quang hoa lượn lờ. Một Quân Tử Ly như vậy, nàng dù làm thế nào không thể đem hắn với cái người trong đoạn ký ức vẫn luôn luôn khắc vào đáy lòng Phượng Hồng Loan trước kia mà gắn ghép lại cùng nhau được.

Cái nam tử dưới tàng cây hoa đào bốn năm trước, vận bạch y tao nhã vô song kia và nam tử đang chậm rãi đi tới trước mắt một thân tử sắc quý giá tao nhã này là một sao. Tuy rằng khi đó chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt hắn, nhưng vô luận như thế nào nàng đều không thể chồng chéo hai khuôn mặt này vào cùng nhau cho được.

Chính là ngắn ngủi bốn năm, Quân Tử Ly thay đổi cái quái gì? Vẫn là do bốn năm trước Phượng Hồng Loan nhận lầm người? Người kia vốn dĩ không phải là Quân Tử Ly?

Nói cách khác, người nàng thích tại thanh sơn cổ tự từ bốn năm trước, căn bản có thể không phải là Ly vương. Tâm niệm trong nháy mắt thay đổi thật nhanh, lông mi dài rũ xuống, che khuất thần sắc trong mắt Phượng Hồng Loan. Hôm nay chân chính Phượng Hồng Loan đã đi qua, nàng yêu người nào có lẽ yêu sai đó, người kia là Quân Tử Ly hay là không phải là Quân Tử Ly, đều không còn trọng yếu.

Quan trọng là ... Nàng hôm nay cũng chính là Phượng Hồng Loan. Nàng từ nhỏ đính hôn chờ đợi mười sáu năm, còn phải chịu nỗi nhục vị giá tiên hưu, chính là vì người như vậy,nàng nhất định khiến hắn phải trả giá thật lớn mới được.