Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 40: Chiến!



Bốn chữ ‘tranh tài bắt đầu’ này vừa kết thúc, Lục Thăng phát hiện trạng thái của Thiên Tung dường như phát sinh biến hóa trong nháy mắt. Giờ phút này nàng giống như một con báo đang đi săn chỉ nhìn chăm chú vào con mồi, tràn đầy sát khí, vận sức chờ phát động.

Lục Thăng coi như có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng ngay lúc ThiênTung phát ra khí thế kia, hắn lại cảm thấy nàng phải là một người đã trải qua chém giết mới có thể có khí thế như vậy. Một tiểu cô nương mười ba tuổi đã trải qua chém giết? Có khả năng sao? Đáng tiếc, Lục Thăng còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo vấn đề này, một tiếng hét to vang lên đã khiến hắn nhiệt huyết sôi trào trong nháy mắt.

"Giết!"

Chỉ thấy Thiên Tung nhanh như con báo Jaguar [1] phi như bay tới đây. Kiếm khí màu vàng nhạt bao quanh người Thiên Tung khiến nàng thoạt nhìn giống như tiên nữ. Tuy nhưng, dù là ai cũng có thể nhìn ra, Đoạn Hồn tiên trong tay phải của nàng chứa đựng lực lượng mạnh mẽ cỡ nào. Kiếm khí liên tục không ngừng truyền vào bên trong Đoạn Hồn tiên. Cả Đoạn Hồn tiên giống như linh xà trực tiếp đánh về phía đỉnh đầu Lục Thăng.

[1]: một giống báo đốm Mỹ

"Được lắm!"

Lục Thăng hưng phấn quát to một tiếng. Chỉ thấy trong nháy mắt hắn cho gọi Phong Hỏa Lưu Tinh Chùy, tay phải quăng xích sắt ra, Lưu Tinh Chùy ngưng tụ từ nguyên tố kim cực đại mang theo khuynh hướng phá không và Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung chạm vào nhau.

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Mọi người chỉ nghe được tiếng nổ lớn, vốn tưởng rằng Thiên Tung tuyệt đối đánh không lại trọng chùy của Lục Thăng. Ai ngờ, nguyên tố khí tràn ngập chung quanh dần dần tản đi. Cảnh tượng mọi người nhìn thấy khiến cho bọn họ khó có thể tin được.

Đoạn Hồn tiên của Thiên Tung đang vững vàng quấn quanh Phong Hỏa Lưu Tinh Chùy của Lục Thăng. Năng lượng nguyên tố ánh sáng và năng lượng nguyên tố kim cực hạn đang kịch liệt ma sát chạm vào nhau. Đơn giản chỉ là một lần va chạm năng lượng, không có bất kỳ chiêu thức hoặc thủ thuật nào đáng nói. Mà một màn không tiếng động trước mắt này lại đưa đến một sự thật: Thiên Tung và Lục Thăng không ngờ là thế lực ngang nhau!

"Trời ạ! Mắt của ta hôm nay xảy ra chuyện gì, đầu tiên là thấy Tần Mộ Ngôn cười, giờ lại thấy Tề Thiên Tung không phân thắng bại với Lục Thăng?!"

"Tề Thiên Tung này không phải là khi còn bé dùng linh đan dược thảo làm cơm ăn chứ! Nàng ấy, nàng ấy quả thật quá biến thái rồi! Lục Thăng công tử là Kiếm Tông cấp một, chẳng lẽ nàng ấy cũng là Kiếm Tông sao?!"

"Đúng là, đúng là! Tiểu công chúa Tề gia này không phải là sinh ra đã đả kích người chứ? Ta cũng 25 tuổi rồi, còn đang chật vật ở cấp Kiếm Sư, người này thật đúng là tức chết người mà!"

Đừng nói người phía dưới kinh ngạc, Lục Thăng trên võ đài cũng tương tự kinh ngạc gần chết. Chỉ có chân chính cùng với Thiên Tung so chiêu, hắn mới cảm nhận được mạnh mẽ của Thiên Tung. Trước tiên không nói đến nguyên tố ánh sáng vốn là do năm loại nguyên tố trụ cột cực hạn sinh ra, cho dù là kinh nghiệm tác chiến, tố chất cơ thể, ThiênTung cũng không kém Lục Thăng chút nào. Hơn nữa cấp bậc nguyên tố bóng tối áp lực trong người Thiên Tung đã vượt cấp khiêu chiến Kiếm Tông cấp ba hoặc cấp bốn rồi, Thiên Tung hoàn toàn có lòng tin.

"Thiên Tung muội muội thật là ngoài dự liệu của ta, còn nhỏ tuổi đã có tu vi bậc này. Thiên phú như thế, có thể coi là người duy nhất từ xưa đến nay! Hôm nay cùng muội đánh một trận, thật là sảng khoái! Tiếp theo ta muốn ra tuyệt chiêu, Thiên Tung muội muội có bằng lòng tiếp nhận không!" Lục Thăng khẳng khái nói.

"Lục đại ca cứ việc ra chiêu, tiểu muội xin tiếp!" Thiên Tung cũng là ý chí chiến đấu sôi trào.

“Được! Phong Hỏa, kim ảnh lưu quang!"

Kim ảnh lưu quang lần này so với kim ảnh lưu quang lần trước Lục Thăng dùng hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Chỉ thấy Phong Hỏa Lưu Tinh Chùy kia bị ném đến giữa không trung, lập tức bắt đầu xoay tròn với vận tốc cực nhanh. Tức khắc, nguyên tố kim trong không khí bằng một loại tốc độ quỷ dị dung nhập vào trung tâm của Lưu Tinh Chùy. Lốc xoáy màu vàng ánh đỏ, khói lửa lượn lờ quanh người Phong Hỏa giống như Phong Hỏa Luân hướng về Thiên Tung đánh tới.

"Cẩn thận!"

Mục Nhạc Ca, Tề Thiên Ngạo và anh em Bạch Tử Nhan dường như trăm miệng một lời thét lên. Mặc dù, trong lòng bọn họ cực kỳ tin tưởng Thiên Tung. Thế nhưng, nếu quan tâm lo lắng biến thành một loại bản năng, thì quan tâm lo lắng đó bản thân không phải nói khống chế là có thể khống chế.

"Đoạn Hồn, Long Ngâm Cửu Tiêu!"

Long Ngâm Cửu Tiêu này chính là một loại chiêu thức trong Thánh Kiếm quyết. Lúc trước, Thánh Kiếm quyết này do mẫu thân của ThiênTung Mục Tiêm Tuyết giữ gìn, tin tưởng ngay cả Thánh môn trưởng lão cũng chưa từng thấy qua, cho nên hôm nay, Thiên Tung mới dám yên tâm to gan dùng đến.

Mọi người chỉ thấy Đoạn Hồn tiên trong tay Thiên Tung dường như hóa thành một con rồng lớn màu vàng bay về phía Phong Hỏa Lưu Tinh Chùy. Cảnh tượng này giống như Kim Long nghịch nước, khiến người ta xem đến thần hồn mê mẩn. Nhưng ma sát sinh ra từ nguyên tố năng lượng cũng ép mọi người phải đồng loạt lui về sau một bước.

Phấn khích của cuộc tranh tài này đã vượt xa khỏi dự liệu của mọi người. Ngay cả chín người đang tranh tài trên võ đài khác: đám người Tần Mộ Ngôn, Tiêu Ngọc Thương, Nguyệt Tiêu Nhiên, Bắc Thần Diêm cũng dừng lại, quan sát hai người Thiên Tung.

"Phịch!"

Theo tiếng vang khổng lồ phát ra, người xem vây ở trước đài dường như bị luồng năng lượng khổng lồ này đánh bật ra. Còn có rất nhiều người vội vã gọi ra Kiếm Khí hộ thể.

Dần dần, mọi người rốt cuộc thấy rõ tình cảnh trên đài. Lúc này, chính giữa võ đài số một đã xuất hiện một mạng đen nhánh, năng lượng khổng lồ đánh thẳng vào làm võ đài thủng một lỗ to. Võ đài số một rốt cuộc vinh quang còn sống, báo cáo hỏng nát!

Hiện giờ, hai người gây chuyện trên đài có thể dùng từ chật vật để hình dung. Thiên Tung khá tốt, chẳng qua là quần áo có mấy phần bị tàn phá. Nhưng còn Lục Thăng, bộ dạng tương đối thảm. Hắn giống như dân Châu Phi chạy nạn, quần áo trên người rách tơi tả, gương mặt tuấn tú cũng nhìn không ra diện mạo vốn có, bị đánh đen kịt.

"Trời ạ! Nhìn mà xem! Lục Thăng công tử lui năm bước, nhưng Tề Thiên Tung vẫn đứng nguyên tại chỗ?!"

"Ta không nhìn lầm chứ? Lục Thăng thua?!"

Dường như muốn nghiệm chứng tính đáng tin của sự thật này, Lục Thăng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả Kiếm Khí cũng tự động thu hồi vào bên trong cơ thể.

"Thiên Tung muội muội, ta thua!" Lục Thăng giống như không thèm để ý tới thương thế của mình chút nào, vẫn như cũ khẳng khái sờ soạng khóe miệng một cái, cười sang sảng nói: "Cô gái nhỏ xuống tay rất ác độc."

Thiên Tung nhìn tâm tính Lục Thăng rộng rãi như thế, trong bụng sinh ra mấy phần bội phục. "Lục đại ca, huynh không sao chứ?"

"Không sao! Ha ha! Hôm nay thật là sảng khoái!" Lục Thăng cười ha ha, sải bước đi đến trước mặt Thiên Tung, quàng tay qua bả vai nàng, "Đi! Đi xuống với ca ca, chúng ta hàn huyên một chút muội đã tu luyện thế nào. Ha ha! Trận chiến hôm nay thua đáng giá, quen biết được tiểu dị thú muội, thú vị! Thú vị!"

Lục Thăng không câu nệ tiểu tiết, Thiên Tung ‘thiếu tâm thiếu phổi’, hai người này như keo như sơn, hồn nhiên chưa phát giác ra hành động kề vai sát cánh này, thế nhưng đã khiến những người phía dưới nhìn thấy mà chân chính bị sét đánh gần chết.

"Chuyện gì đã xảy ra? Lục Thăng công tử thua, thua nhưng lại không hề tức giận. Còn cười đến vui vẻ như vậy?"

"Hai người này quan hệ thế nào, sao lại thân mật như vậy?"

"A! Thiên Tung này chẳng lẽ là Hồ Ly Tinh chuyển thế, sao ngay cả Lục Thăng luôn luôn không gần nữ sắc cũng thân mật với nàng ấy như thế!"

"Lục Thăng công tử của ta, tức chết ta rồi!"

Trên khán đài tháp Thánh môn. Tần Duyệt và một Trưởng lão Lục gia bên cạnh cũng khó có thể tin vào kết quả trước mắt.

"Lục Thăng thua?"

"Lục Thăng là nhân tài trăm năm hiếm thấy của Lục gia chúng ta, không ngờ lại thua?!"

Hai người cũng muốn quay đầu lại hỏi Tề Thiên Sách: rốt cuộc nhà các ngươi nuôi ra cái loại quái thai gì vậy? Tiếc rằng vừa quay đầu lại đã bị vẻ mặt chịu oan ức vì người của Tề Thiên Sách dọa gần chết.

Giờ phút này, Tề Thiên Sách nhìn hai bóng dáng đang kề vai sát cánh kia âm thầm suy tính: có phải mình nên tiến hành ‘Giáo dục tứ chi’ với tên Lục Thăng này một lần hay không.

Bên trái khán đài, Lục gia.

"Tỷ, Lục Thăng đại ca không ngờ lại thua! Tề Thiên Tung đó còn nhỏ tuổi đã là Kiếm Tông ư? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Trong mắt Lục Hạo không che dấu được vẻ sùng bái và si mê.

"Đúng đó! Thật không thể tưởng tượng nổi!" Lục Vận giờ phút này trong mắt tràn ngập khổ sở, nhớ tới mấy ngày trước mình còn không tự lượng sức muốn đi dạy dỗ Thiên Tung, trong lòng đã xấu hổ không thôi. Có lẽ, đây mới thực sự là người xứng với Thiên Sách đại ca!

Hai người Lục Thăng và Thiên Tung mới vừa xuống đài, trở lại bên bọn Tề Thiên Ngạo, nghênh đón bọn họ chính là vài đôi long não.

"Lục Thăng, ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không hả?" Mục Nhạc Ca không đợi Tề Thiên Ngạo mở miệng đã cướp lời nói.

"Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Họ Mục ngươi ít ở chỗ này nói bậy đi, Lục Thăng ta đời này lần đầu tiên thích một nữ tử. Tiểu tử ngươi đừng có cản đường. Nếu ngươi cũng thích Thiên Tung muội muội chúng ta có thể công bằng cạnh tranh, ít ở nơi này tỉa tót câu chữ cho ta!"

Giọng nói của Lục Thăng thật có thể nói là vang vang có lực, nói năng rất có khí phách. Ai cũng không nghĩ tới nam tử thô kệch hung hãn này lại tỏ tình dưới tình huống như thế, thật không biết hàm súc là gì!

Mục Nhạc Ca đối với bộc bạch trực tiếp của Lục Thăng cũng là đầu đầy hắc tuyến, chỉ đành phải phát ra âm giọng căm hận nói: "Nội tâm khiếm khuyết!"

Lục Thăng đối với tấn công của mấy người Mục Nhạc Ca cũng không hề động đậy, giống như con chó nhỏ trung thành đứng bên cạnh ThiênTung, ở đó dương dương tự đắc. Quả thật như lời Mục Nhạc Ca nói, điển hình của nội tâm khiếm khuyết!

"Tiếp theo tiến hành 15 cuộc tranh tài! Xin mời tuyển thủ rút được từ số 11 đến 25 lên võ đài tranh tài!"

Không thể không nói, vòng bán kết này quả nhiên đáng xem. Trong vòng tranh tài này: Bạch Tử Nhan đối đầu Bạch Tử Du; Tề Thiên Ngạo đấu với Diệp Tuấn; Tiêu Ngọc Thương và Âu Dương Thiên Nhai. Tuy nhiên, đối với mọi người lúc này mà nói, có trận đấu phấn kích của Thiên Tung và Lục Thăng phía trước, những trận tỷ thí sau này có mấy phần ảm đạm thất sắc.

Thiên Tung đối với thực lực của hai anh em Bạch Tử Nhan đã tương đối rõ. Ngược lại Tiêu Ngọc Thương và Âu Dương Thiên Nhai tranh tài đưa tới sự chú ý của Thiên Tung. Chỉ thấy Tiêu Ngọc Thương kia cầm Nguyệt Dong trong tay, bề ngoài như rắn, mỗi một kiếm đều giống như mang theo chút bọt sóng, kiếm thế trùng điệp không ngừng, ép Âu Dương Thiên Nhai liên tiếp lui về phía sau.

Lại xem trận đánh giữa Tề Thiên Ngạo và Diệp Tuấn. Ngân Địch côn của Diệp Tuấn xuất thần nhập hóa, xem ra chiêu thức tu luyện cũng không tầm thường. Nhưng Hắc Minh Trọng kiếm của Tề Thiên Ngạo vẫn cao hơn một bậc. Huống chi nguyên tố hỏa của Tề Thiên Ngạo có thuộc tính áp chế nguyên tố mộc của Diệp Tuấn, thắng bại có thể nói đã bày ra trước mắt.

Kết quả ba cuộc tranh tài này đều như Thiên Sách đoán:

Bạch Tử Nhan đấu với Bạch Tử Du, Bạch Tử Nhan thắng!

Tề Thiên Ngạo đấu với Diệp Tuấn, Tề Thiên Ngạo thắng!

Tiêu Ngọc Thương đấu với Âu Dương Thiên Nhai, Tiêu Ngọc Thương thắng!

Giờ phút này, không khí trên trận đã sôi động đến độ trước nay chưa từng có, đúng lúc này, một giọng nói ấm áp như ánh mặt trời vang lên bên tai Thiên Tung. "Tiểu muội! Tiểu muội! Huynh tiến vào trận chung kết rồi!"