Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 2: Ngã xuống vách núi đen



Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cảm giác nóng rực trên đỉnh Ngọc Ma mới chậm rãi tiêu tan. Số ít người còn sống sót lần lượt rút khỏi đó. Sức mạnh bóng tối của Ám Ma Tộc thực sự quá dọa người rồi! Một Kiếm Đế tự sát không ngờ tương đương với một chưởng lực tàn phá mọi thứ của Kiếm Tiên. Những người không chống cự nổi trong nháy mắt bị chấn tan thành máu, muốn tìm lại thi thể cũng không được.

Đến khi sắc trời tối đen, đỉnh Ngọc Ma đã là một mảnh xơ xác tiêu điều, chỉ còn lại tiếng gió mạnh mẽ thổi che kín mùi máu tanh dày đặc. Lúc này, một luồng ánh sáng vàng kim lóe lên từ trong đống nham thạch. Bầu trời đêm tối đen được soi sáng rực rỡ.

Theo luồng ánh sáng màu vàng kim dần tiêu tán, có bóng dáng một đứa trẻ từ trong nham thạch đi ra. Đó là một bé gái tầm năm tuổi. Nhưng tin tưởng bất kể ánh mắt ai gặp qua cô bé đều sẽ quên mất tuổi tác của bé, hoàn toàn là vì vẻ đẹp của bé mà kinh ngạc tán dương! Khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế như được điêu khắc. Nhất là đôi mắt màu thủy lam và mái tóc màu bạc phiêu dật, trực tiếp khiến người ta cảm thấy cô bé tựa như ảo mộng, đẹp tuyệt khắp cõi trần. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, cô bé này dụng mạo so với Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết có chút tương tự, nhưng là vẻ đẹp lạnh lùng mê hoặc hơn.

Giờ phút này cô bé không có lấy nửa phần thần sắc nên có của một đứa trẻ, thậm chí khi nhìn thấy nơi này đầy trời máu tanh mà ngay cả lông mi cũng không chớp. Khuôn mặt vốn nên điên đảo chúng sinh lại lạnh như băng, quanh người tỏa ra sát khí như ác quỷ địa ngục. Nếu nhìn kỹ lại, sẽ không khó phát hiện, bàn tay cô bé từ sớm đã có dấu vết của máu. Cô bé kiên định hướng đến nơi Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết tự sát, vươn hai bàn tay đầy máu tươi ra, nhẹ nhàng vuốt ve đống bùn đất thấm đầy chất máu tanh kia. Đó là chút máu ấm áp cuối cùng cha mẹ dành cho cô bé.

Một chuỗi tiếng động dồn dập tiến đến gần khiến cô bé rất nhanh đứng thẳng người lên, trước mặt bé đột nhiên xuất hiện ba đệ tử Thánh môn cưỡi trên kiếm mà đến. Ba người kia nhìn đến khuôn mặt bé gái trước mặt thì đều ngây ngốc cả người.

"Trời ạ! Tần Chính huynh, đệ không hoa mắt chứ, trên thế giới này sao có thể có một cô bé xinh đẹp đến vậy. Đệ trước giờ vẫn tưởng rằng dung mạo của Mộng Yên muội muội đã là đệ nhất thiên hạ, bây giờ xem ra, nếu cô bé này trưởng thành, Mộng Yên muội muội ngay cả một phần vạn cũng không sánh bằng được với cô bé." Nói chuyện là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con, trên người mặc gấm vóc, vừa nhìn là có thể nhận ra hắn xuất thân từ danh môn.

"Lục Hạo, đệ nói cái gì vậy? Muội muội của ta chính là Thánh nữ được phong nhận của Tần gia. Yêu tinh con này chỉ sợ là tàn dư của Ám Ma Tộc, xách giày cho muội muội ta cũng không xứng đâu!" Thiếu niên gọi là Tần Chính kiêu căng nói, nhưng trong mắt rõ ràng lại lóe lên ánh mắt khác thường.

Cô bé rõ ràng nghe được lời của hắn, ánh mắt thẳng tắp vọt về phía hắn. Ba người kia lập tức cảm nhận được một luồng sát khí dày đặc, đó là một loại cảm giác khiến người ta sởn gai ốc. Ba người thế nhưng lại bất mãn nhìn một bé gái năm tuổi, từng bước lui về phía sau.

Ý thức được hành động của mình, thiếu niên tên gọi Tần Chính cảm thấy mất mặt. Chính mình thế nhưng lại sợ một đứa trẻ mà ngay cả kiếm khí cũng không có?! Hắn lập tức gọi ra kiếm khí của mình. Đó là một thanh kiếm dài chừng bốn thước, kiếm tuy mỏng nhưng sắc bén, phảng phất màu xanh đen. Áp lực mạnh mẽ theo thân kiếm tràn ra, khiến bé gái lập tức rút lui vài bước.

"Ha ha, oắt con, sợ rồi sao? Xem ta lấy mạng ngươi đây." Tần Chính nhìn thấy bé gái kia lui về phía sau mấy bước, lập tức đắc ý nói.

Lúc này, thiếu niên đứng giữa ba người từ nãy đến giờ không lên tiếng, đột nhiên nói: "Nó bất quá chỉ là một cô bé năm tuổi thôi, huynh cần gì hạ độc thủ như thế?"

Bé gái thấy có người xin tha cho mình, theo bản năng giương mắt nhìn lại. Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú gọn gàng, áo trắng phất phơ theo gió, dường như máu tanh trên đất không thể làm nhiễm bẩn hắn dù chỉ một chút. Nhất là đôi mắt trong veo, làm người ta vừa gặp đã muốn quên đi ưu sầu. Sau khi cô bé lặng lẽ ghi nhớ diện mạo người này lại nhìn về phía Tần Chính.

"Nguyệt Tiêu Nhiên, đệ chẳng lẽ đã quên lời đại trưởng lão phân phó sao. Yêu nghiệt nên diệt trừ tận gốc." Tần Chính mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng cũng có chút không muốn. Báu vật này nếu trưởng thành sẽ như thế nào đây. Dù nghĩ vậy, nhưng mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của cô bé này, hắn đều cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi và nguy hiểm dần chạm đến tận sâu trong linh hồn. Cô bé này nếu không diệt trừ có lẽ sẽ trở thành đại họa trong tương lai.

Tần Chính nghĩ như vậy cuối cùng không hề do dự, quát lớn: "Thanh Mang, lên!"

Chỉ thấy kiếm kia giống như nhận được mệnh lệnh bay thẳng về phía cô bé. Khi Nguyệt Tiêu Nhiên phát hiện thì đã không còn kịp nữa, hắn rất nhanh cũng xuất kiếm, chính là một thanh Thiết Cốt phiến[1] màu bạc.

[1]: phiến – quạt

"Tùy Phong, lên!"

Nguyệt Tiêu Nhiên tu vi rõ ràng cao hơn Tần Chính. Khi Tùy Phong Thiết cốt phiến xông lên muốn ngăn lại thì Thanh Mang kiếm đã bay đến trước mắt cô bé. Một trận gió đột ngột trong lúc hai người bộc phát đã đem cô bé đẩy ra ngoài.

"Đừng!" Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn thân thể bé gái bị đẩy khỏi vách núi đột nhiên trong lòng cảm giác có một cơn đau đớn. Hắn vội vàng chạy đến vách đá. Cô bé nhìn thiếu niên cố gắng chạy về phía mình, dung nhan như băng sơn cuối cùng nở ra một nụ cười như đóa hoa. Tươi cười chợt lóe lên, cô bé ngã xuống vách núi không còn thấy bóng dáng nữa.

Nguyệt Tiêu Nhiên ngã ngồi trên vách đá, tay hắn vẫn còn duy trì tư thế vươn ra. Cảm giác hối hận dâng lên trong lòng. Nhớ lại miệng cười đẹp tuyệt trần kia, hắn biết, từ lúc này, nụ cười kia đã khắc sâu vào lòng hắn, xóa không mất, đuổi không đi, quên không được,.....