Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 38



CHƯƠNG 38



          “Nô tài khấu kiến quý phi nương nương.”

“Hỏi thăm được gì rồi?” Trầm Viện hỏi.

“Hồi nương nương, Hoàng Thượng tối hôm qua vẫn là ở Vân Hiên trai qua đêm.”

Lại ở Vân Hiên trai qua đêm? ! Nghe thái giám tìm hiểu tin tức trở về trình báo, Trầm Viện tức giận đến mức quăng cái chén trong tay đi, đây đã là cái chén thứ tám nàng ném trong tháng này. Nàng nghĩ cứ tiếp tục thế này không phải là cách, tuy nói Tương Hiểu Vũ là thái giám, sinh không được long tử, nhưng Mạc Dương Thần chuyên sủng y đã sinh ra một lực lượng trước nay chưa từng có áp bách nàng, khiến nàng không thể không hành động.

“Ngươi đến chờ trước đại môn Đông Dương điện, đợi lâm triều xong, nhìn thấy Tể tướng, ngươi thỉnh ông ấy đến đây, nói Bổn cung có chuyện tìm ông ấy.” Trầm Viện phân phó thái giám vừa trở về.

“Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Đợi thái giám kia đi rồi, nàng tiếp tục phân phó: “Đông Mai, Đông Tuyết, Bổn cung mệnh các ngươi đến chỗ Đức phi cùng Mai phi hỏi thăm một chút chuyện các nàng đi Vân Hiên trai bái phỏng.” Muốn dò thám được Tương Hiểu Vũ thì phải có chút hiểu biết về y, nếu như mình hỏi bốn nữ nhân kia, các nàng nhất định sẽ không nói ra điểm quan trọng nhất cho mình, nhưng các nàng khi đi chắc chắn có dẫn theo cung nữ, chỉ cần cho cung nữ đi hỏi cung nữ, vậy nhất định sẽ hỏi được.

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Trầm Viện dùng xong điểm tâm, không lâu sau Trầm Tể tướng, cũng chính là phụ thân của nàng đến, nàng đứng dậy đi ra nghênh đón, “Phụ thân, cuối cùng người cũng tới rồi.”

“Viện Viện làm sao vậy? Nhớ phụ thân sao?” Trầm Tể tướng vui cười hỏi.

“Phụ thân, mời người ngồi.” Trầm Tể tướng ngồi xuống rồi, nàng cũng ngồi cạnh lão, bắt lấy một bàn tay của lão làm nũng: “Phụ thân, nữ nhi lâu như vậy chưa gặp người, đương nhiên là phải nhớ người rồi a.”

“Ha hả. . . . . .” Lão vỗ vỗ tay nàng nói: “Nữ nhi ngoan, phụ thân cũng rất nhớ ngươi, nương ngươi gần đây luôn muốn tiến cung thăm ngươi, nhưng lại sợ thường xuyên tiến cung sẽ bị người nói này nói nọ, nếu ngươi thật sự muốn gặp nương ngươi, phụ thân hồi phủ sẽ cho nàng tìm một ngày nào đó vào cung gặp ngươi.”

“Ai!” Trầm Viện thở dài, vẻ mặt cô đơn nói: “Phụ thân, nữ nhi đương nhiên muốn gặp nương rồi, hai tháng nay sau khi Hoàng Thượng lập tên thái giám kia làm tài tử thì mỗi ngày đều ở chỗ y qua đêm, làm nữ nhi lòng đầy tâm sự nhưng không biết kể cùng ai, phụ thân ngài là nhất quốc chi tướng, không có lấy một canh giờ nhàn nhã, nữ nhi cũng chỉ đành tìm đến nương thôi.”

Nghe nàng nói, Trầm Tể tướng nhíu chặt hai hàng lông mày, “Hoàng Thượng luôn qua đêm ở chỗ tài tử kia? Không đi qua chỗ của phi tần khác sao?”

“Đương nhiên không có, Hoàng Thượng hiện tại thật sự sủng y đến mức hận không thể hái sao trên trời xuống cho y thưởng thức a.” Trầm Viện chu đôi môi nói “ Phụ Thân, ngươi nghĩ cách gì đó đi, thái giám kia không thể sinh hài tử, nữ nhi muốn thừa chút huyết mạch của  Hoàng Thượng mà sinh long tử a. Hoàng Thượng cứ sủng hạnh thái giám kia, khi nào thì mới có tần phi hoài long chủng a!”

Trầm Tể tướng vuốt râu thầm nghĩ, đúng vậy, có câu bất hiếu có tam, vô hậu vi đại, huống chi Hoàng Thượng là vua một nước, cứ mãi không có hài tử cũng không phải là chuyện tốt gì a. Trầm Tể tướng tuy là phụ thân Trầm Viện, nhưng lão trung quân ái quốc không ai sánh bằng, cho nên Mạc Dương Thần đến giờ vẫn chưa nhìn thấu bộ mặt thật của Trầm Viện, hắn không phải chưa từng nghe nói qua những chuyện Trầm Viện đã làm, nhưng Trầm Viện ở trước mặt hắn biểu hiện phi thường tinh khiết thiện lương, quan trọng nhất là hắn không dám tin một nguyên lão hai triều trung quân ái quốc lại dạy ra một nữ nhi tâm ngoan thủ lạt như vậy.

“Ngươi nói đúng, vậy đi, phụ thân trở về viết cho Hoàng Thượng một bản tấu chương, giúp Hoàng Thượng nhìn thẳng vào việc này, để người thường xuyên đi đến chỗ những tần phi khác, đặc biệt là đến chỗ ngươi, như vậy được chưa?” Trầm Tể tướng hiện tại mới cảm giác nữ nhi của mình đã trưởng thành.

“Cám ơn phụ thân.” Kế hoạch hoàn toàn nằm trong tay của nàng, Trầm Viện giả vờ thẹn thùng, “Phụ thân! Người lại cười nữ nhi rồi, nữ nhi không để ý tới người nữa.” Nói xong, nàng buông tay đang ôm lão ra, dậm dậm chân.

“Được rồi, phụ thân phải đi . Viện Viện, nơi này dù sao cũng là hậu cung, phụ thân không tiện ở lâu, chuyện ngươi nói phụ thân nhất định sẽ nhắc nhở Hoàng Thượng.” Trầm Tể tướng đứng lên nói.

“Nữ nhi tiễn người ra cửa.” Trước khi Trầm Tể tướng rời đi, nàng nhắc nhở: “Cha, người nhớ ngày mai lâm triều nhắc Hoàng Thượng nga.”

“Yên tâm đi, ngươi là bảo bổi của phụ thân mà, chuyện ngươi yêu cầu, phụ thân có khi nào thì thoái thác chưa?” Trầm Tể tướng dùng ánh mắt từ ái nhìn Trầm Viện, liền xoay người rời đi.

Đông Mai cùng Đông Tuyết sớm từ chỗ cung nữ bên người Đức phi cùng Mai phi hỏi thăm trở về thấy Trầm Viện vào liền thỉnh an nói: “Nô tỳ khấu kiến quý phi nương nương.”

“Ân.” Nàng ngồi xuống hỏi: “Hỏi thăm thế nào rồi?”

“Hồi nương nương, nô tỳ không chỉ đến chỗ Đức phi cùng Mai phi hỏi thăm, thậm chí đã đi nghe ngóng tin tức các cung nữ ở chỗ các tần phi từng đi bái phỏng Tương Hiểu Vũ, nhưng mà không ai gặp được Tương Hiểu Vũ cả.” Đông Mai nói.

“Không ai gặp được y?” Trầm Viện chau mày, “Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự coi trọng y như vậy? Không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy y? Nhưng vì sao Bổn cung chưa từng nghe Hoàng Thượng hạ ý chỉ này

ĐôngTuyết  hồi đáp: “Hồi nương nương, căn cứ tin tức nô tỳ hỏi thăm được, thì mọi người nói không phải là hoàng thượng hạ chỉ không cho ai quấy rầy y, mà là mỗi lần họ đến đều không tìm được người, hỏi cung nữ thái giám trong Vân Hiên trai, họ đều nói Tương Hiểu Vũ đi ra ngoài dạo, nhưng không biết y đi dạo chỗ nào, vì sao đi dạo, cho nên chúng tần phi đều đều không thu hoạch được gì.”

Những lúc đó hẳn là Tương Hiểu Vũ đang đi cho vay nặng lãi rồi, làm sao có thời gian tiếp kiến những phi tần kia. Y cho vay nặng lãi là chạy khắp hoàng cung, cơ bản mà nói là nơi nào có nô tài thì nơi đó có y, người không biết y đi đâu thì nói không biết, người biết cũng không dám nói ra, cho nên chuyện này thành một bí ẩn khó giải trong hậu cung.

“Tương Hiểu Vũ thần bí như vậy?” Trầm Viện nghĩ mình có nên tìm thời gian đi ‘ vấn an ’ y một chút không?

Hết đệ tam thập bát chương