Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 36



CHƯƠNG 36



          Mạc Dương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào dục thất, mỹ nhân xuất dục, hôm nay vận khí của mình thật đúng là không tồi. Diện mạo Tương Hiểu Vũ chỉ có thể xem là thanh tú, hoàn toàn không thuộc loại mỹ nhân gì cả, đây là ấn tượng lúc trước của Mạc Dương Thần với y, có lẽ là do tâm tình hiện tại của hắn đã khác, nên ấn tượng với y cũng theo đó cải biến, chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt xuất Tây Thi như người ta thường nói?

Da thịt Tương Hiểu Vũ vốn trắng nõn mịn màng, tựa như da trẻ con, lại thêm bị nước ấm cùng hơi nước xông qua nên càng thêm trắng noãn óng ánh, môi càng thêm đầy đặn đỏ tươi, đôi mắt đen láy ngập nước, mái tóc xoăn đen vì còn ướt mà chỉ cột hờ sau đầu. Đáng tiếc mỹ nhân đã mặc y phục tử tế.

“Hiểu Vũ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.” Mạc Dương Thần tới gần Tương Hiểu Vũ, vùi đầu vào cổ y hít hít vài hơi, sau đó kề vào tai y nói: “Tiểu Ngư Nhi, nếu trẫm đến sớm hơn chút nữa, chúng ta đã có thể làm uyên ương dục rồi, đúng không?”

Uyên ương dục? ! Tương Hiểu Vũ hít vào một hơi, hoàn hảo y tắm xong rồi, bằng không, y thật không dám tưởng tượng làm sao mình có thể tỉnh táo nói chuyện với Hoàng Thượng, “Ngạch, Hoàng Thượng cũng muốn tắm rửa sao? Ta đã tắm xong rồi, dục thất này. . . . . . Hoàng Thượng ngươi dùng đi.”

“Khoan, chờ một chút.” Mạc Dương Thần giữ chặt Tương Hiểu Vũ muốn trốn đi, chờ thái giám chuẩn bị nước xong mới nói, “Hôm nay Tiểu Ngư Nhi hầu hạ trẫm tắm rửa, các ngươi đi ra ngoài.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng?” Tương Hiểu Vũ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Dương Thần, y chưa từng hầu hạ bất luận kẻ nào tắm rửa, y không biết phải làm thế nào a.

“Con cá nhỏ ngu ngốc này, trẫm nên bắt ngươi làm sao bây giờ. . . . . .” Hắn khẽ thở dài, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của y, nụ hôn vô cùng bất ngờ, làm đầu Tương Hiểu Vũ hoàn toàn trống rỗng, khẩn trương đến mức tim đập loạn nhịp, mắt nhìn thằng vào Mạc Dương Thần, cả người cứng ngắc.

Mạc Dương Thần buông môi y ra, lấy tay che mắt Tương Hiểu Vũ lại, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại, đừng khẩn trương, dụng tâm cảm thụ hết thảy.” Nói xong, hắn lại bắt lấy cánh môi đỏ mọng của y, đầu lưỡi tinh tế lướt theo đường môi của y. Khi y bình tĩnh lại say mê trong cảm giác hắn mang đến, thì đầu lưỡi Mạc Dương Thần bỗng luồn vào khoan miệng của Tương Hiểu Vũ, khiêu khích đầu lưỡi y, hai phiến lưỡi cũng giao triền qua lại, đôi tay vốn buông thỏng của Tương Hiểu Vũ chuyển thành ôm cổ  Mạc Dương Thần  . . . . . .

Không biết qua bao lâu, Mạc Dương Thần  cuối cùng chịu buông tha đôi môi của Tương Hiểu Vũ, y nhắm mắt dựa vào bờ vai của hắn chậm rãi tiêu hóa dư vị sau khi hôn xong.”Thích không?” Mạc Dương Thần  hỏi. Trải qua lần hôn môi sâu sắc này, hắn càng thêm khẳng định  cảm tình mình đối với Tương Hiểu Vũ, cùng Tương Hiểu Vũ ở một chỗ hắn có cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn, hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy hắn không thể có được từ kẻ khác, nhược thủy tam thiên (sông dài ba ngàn), hắn chỉ nguyện múc một gáo nước mang tên Tương Hiểu Vũ này. Hắn rốt cục cảm nhận được loại cảm giác mà sư huynh có với Lâm Tiểu Thiên.

Tương Hiểu Vũ thành thật gật đầu, hai người tựa sát vào nhau, y có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của  Mạc Dương Thần cũng giống mình đang đập rất nhanh.

Hiển nhiên, Mạc Dương Thần rất vừa lòng câu trả lời thành thật của Tương Hiểu Vũ, “Tiểu Ngư Nhi, trẫm cho ngươi thời gian chậm rãi thích ứng, nhưng trẫm hy vọng ngươi không bắt trẫm chờ quá lâu, được không?”

“Hoàng Thượng. . . . . .” Tương Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Dương Thần , “Vì sao . . . . . Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Y muốn biết đáp án, y muốn từ trong miệng Mạc Dương Thần biết được cảm giác của hắn với mình, y không dám tự mình suy đoán ra đáp án, y sợ bản thân sẽ tự mình đa tình.

” Tiểu Ngư Nhi ngu ngốc, ngươi còn không hiểu được sao?” Mạc Dương Thần nhìn thẳng vào mắt y, “Đối với ngươi tốt như vậy là vì ta, yêu, ngươi!” ba từ cuối cùng hắn, từng từ từng từ nói vô cùng rõ ràng.

Tương Hiểu Vũ nhìn thấy tình yêu cùng chân tình tràn ngập đôi mắt xanh biếc của hắn. Thỏa mãn ! Cuộc đời này y thoả mãn lắm rồi !”Hoàng Thượng, ta cũng yêu ngươi, rất yêu ngươi, yêu ngươi còn hơn yêu vàng!” Thật đúng là nếu như Thượng Đức nói, y nói chuyện vĩnh viễn không thoát khỏi tiền.

“Ha hả. . . . . .” Quả thật là nồi nào úp vung nấy mà, Mạc Dương Thần  nghe xong câu tỏ tình của y cười càng vui vẻ, “Trong lòng Tiểu Ngư Nhi địa vị của trẫm cao hơn vàng, thật là vinh hạnh của trẫm a.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nước đã chuẫn bị xong, xin hỏi nô tài có thể vào không?” Thượng Đức ở ngoài cửa hỏi.

“Vào đi.”

“Vâng” Thượng Đức cẩn thận đẩy cửa ra, chỉ huy thái giám nâng đi dục dũng Tương Hiểu Vũ đã dùng qua, sau đó nâng một dục dũng có thể chứa ba bốn người và, tiếp theo đổ đầy nước ấm. Trong lúc đó hắn lén lút nhìn Mạc Dương Thần  cùng Tương Hiểu Vũ, quái, mình nhìn sai rồi à? Sao chỉ đi lấy nước có một lát, mà hắn lại thấy không khí giữa Hoàng Thượng cùng Hiểu Vũ có cái gì đó khác lạ?

Hết đệ tam thập lục chương