Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 20



CHƯƠNG 20



 

Vì thế, Tương Hiểu Vũ giãy giụa càng thêm kịch liệt, thậm chí dùng móng tay cào rách da tay Mạc Dương Thần, y hiện tại bất chấp cái gì phạm thượng hay không phạm thượng, y biết đây là phản ứng của Hoàng Thượng khi uống say, lấy sự hiểu biết của mình với hoàng thượng, y biết hoàng thượng tỉnh rồi sẽ không trách cứ mình quá nặng.

Tương Hiểu Vũ giãy giụa làm Mạc Dương Thần vừa thả lỏng lại chau mày, hắn một tay bắt lấy hai tay Tương Hiểu Vũ để cao qua đầu, sau đó cởi đai lưng của mình ra, trói chặt hay tay y lại.

Miệng không thể nói, tay không thể động, hai chân đã sớm bị hai chân Mạc Dương Thần kềm chặt. Tương Hiểu Vũ không thể làm gì chỉ đành buông tha giãy giụa, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt bất lực từ khóe mắt chảy dọc theo khuôn mặt, nếu làm vậy có thể khiến Hoàng Thượng phát tiết buồn khổ cùng phiền táo trong lòng, y nguyện ý. . . . . .

Mạc Dương Thần  đã bị rượu cùng dục vọng bao trùm lý trí tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đã không còn hài hước cùng ôn nhu như thường, chỉ có ánh mắt cuồng dã cùng động tác thô lỗ, trên thân thể xích lõa của Tương Hiểu Vũ lưu những dấu vết sâu cạn khác nhau.

“Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . .” Mạc Dương Thần  liên tiếp tạo ra những ấn ký trên người y, làm Tương Hiểu Vũ vốn tính giả làm xác chết nhịn không được cảm giác đau đớn mà rên rỉ ra tiếng. ( Thủy: ngạch, Tiểu Ngư Nhi muốn cho để Tiểu Dương Dương gian thi sao? Hãn! ) đáng tiếc bị mảnh bố che miệng, y chỉ có từ yết hầu phát ra những thanh âm nhỏ vụn. . . . . .

Hai chân bị tách ra, thắt lưng Mạc Dương Thần  ra sức đỉnh vào bên trong.

“Ngô. . . . . .” Tương Hiểu Vũ trừng to mắt, đau quá! Thân thể tự như bị xé làm đôi, đau đớn truyền từ mông đến hệt như đêm đầu tiên sau bị cắt mất thứ kia, y vốn tưởng chỉ cần nằm yên là được rồi chứ.

Tương Hiểu Vũ không ngừng vặn vẹo  thân thể để phản kháng, đáng tiếc y vốn yếu đuối cho dù dùng hết sức cũng không thể giãy khỏi Mạc Dương Thần, hai chân không động dậy được bao lâu liền bị kềm lại, có thể nói là vô ích. . . . . .

Ánh trăng chậm rãi biến mất phía chân trời, thái dương chậm rãi hiện lên từ phương đông, từng trận gió lạnh nhẹ nhàng quét qua những tàn cây tạo ra những thanh âm sàn sạt. Đồng hồ sinh lý gọi Mạc Dương Thần dậy.

Hắn ngẩng đầu mở đôi mắt mông lung ra, a! Ta sao lại ở đây? Bình thường bất luận ta uống rượu muộn bao nhiêu, đều cũng sẽ về tẩm cung nghỉ ngơi a. hắn vừa tỉnh ngủ nên không nhìn thấy Tương Hiểu Vũ bị hắn đặt dưới thân còn chưa tỉnh lại, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Hắn không ngừng hồi tưởng, muốn nhớ lại chút gì. Ngày hôm qua khi lâm triều, hoàng huynh liên hợp  một ít đại thần lấy cớ Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm vẫn chưa có tử tự, ‘ thỉnh ’ hắn lập con gã làm hoàng tử, sau đó hắn đã phiền lòng cả ngày lại bị tên nô tài làm hắn càng thêm phiền lòng, nếu không phải xem tên đó hầu hạ mình nhiều năm, nhân phẩm không tồi, thì tối qua hắn đã chém đầu tên đó.

Ngạch, lạc đề. Rồi sau nữa, hắn cầm một vò túy đào nhưỡng đến đây uống rượu giải sầu, sau lại mông lung thấy Tiểu Ngư Nhi đến. Trời a! Hắn rốt cuộc nhớ rồi! Khó trách cảm giác ở hạ thân lại kỳ quái như vậy. Hắn rượu vào thế nhưng lại làm chuyện như vậy với Tiểu Ngư Nhi!

Hắn cúi đầu nhìn, quả thực có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung Tiểu Ngư Nhi lúc bấy giờ.

Trên người phủ đầy những vết ứ thương xanh tím, có lớn có nhỏ, miệng một khối bố che kín, vì bị nhét vào một thời gian quá dài, cho dù bố bị Mạc Dương Thần lấy ra, thì miệng Tương Hiểu Vũ vẫn không thể ghép lại. Hai cổ tay hằn lên một đường xah tím, cả khuôn mặt đều là nước mắt, rất thê thảm.

Có thể nói là không chút suy nghĩ, Mạc Dương Thần  đã ôm Tương Hiểu Vũ đang hôn mê lên, không kinh động thị vệ mà dùng khinh công đưa y về tẩm cung, không phải là do bọn thị vệ cảnh giác không đủ cao, mà là lấy công lực Mạc Dương Thần, bọn họ căn bản là không thể phát giác được.

Hết đệ nhị thập chương