Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 2



CHƯƠNG 2

Mười chín năm sau

Buổi sáng, hoàng cung đắm chìm trong ánh mặt trời mang đến cho mọi người một cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, ngay trong loại cảm giác này, tất cả cung nữ cùng thái giám bắt đầu một ngày mới đầy bận rộn của mình.

“Mau! Nương nương sắp thức dậy rồi!”

“Ngươi đi nhanh chút đi, nếu muộn, ngươi sẽ thảm đó!”

“Uy, ngươi cẩn thận bồn thủy trên tay ngươi, đó là để nương nương rửa mặt, làm đổ ngươi cũng thảm đó.”

Nhưng đoạn đối thoại kiểu này cơ hồ mỗi sáng đều xuất hiện trên hành lang Phi Hà cung.

Tương Hiểu Vũ đang quét rác vừa thấy hâm mộ lại đồng tình những thái giám, cung nữ hầu hạ bên người quý phi nương nương. Hâm mộ họ có thể đi theo cạnh quý phi nương nương, nếu nương nương tâm tình tốt sẽ có tưởng thưởng, so với thái giám quét tước thì kiếm được nhiều hơn; nhưng quý phi nương nương là một người tâm ngoan thủ lạt, ở trước mặt nàng chỉ cần không cẩn thận dù chỉ một chút sẽ dẫn tới họa sát thân, quan trọng hơn là… Nàng thích dùng những phương pháp khác nhau để bức tử người nọ. Tương Hiểu Vũ nhớ trước kia có một cung nữ không cẩn thận té ngã trước mặt nàng, đã bị nàng chém hai chân, nghĩ tới chuyện này, y liền nhịn không được run lên. Vì sao Hoàng Thượng không để ý tới? Vậy không thể không khen ngợi hành động kỹ càng quý phi nương nương kia, thử hỏi ai lại tin một nô tài mà không đi tin một phi tử ‘ nhu nhược ’ của mình chứ? Hơn nữa, không ai dám can đảm đi khiêu chiến quý phi nương nương. Thế nhưng chỉ cần nhớ đến những lần nương nương ban cho lúc vui vẻ, Tương Hiểu Vũ hai mắt liền nhịn không được phát ra ánh sáng yêu thương với tiền tài, phải biết y thích nhất chính là thanh âm tiền va chạm vào nhau!

Tương Hiểu Vũ thở dài, quả thật là cá cùng tay gấu không thể lưỡng toàn! (đơn giản mà nói là bạn ấy, mún tiền nhưng lại sợ bà nương nương kia)

Quản sự thái giám của Phi Hà cung nhìn Tương Hiểu Vũ đứng ở nơi đó thở dài, dùng thanh âm bén nhọn cảnh cáo: “Hiểu Vũ, ngươi xem ngươi kìa, quét rác từ tận sáng sớm đến giờ mà được có vài khoảng sân, ngươi đâu phải không biết tính tình nương nương đâu, nàng ghét nhất là lúc nàng đi ra hoa viên có người đang đứng quét tước nha!”

“Vâng! Vâng! Vâng!” Tương Hiểu Vũ nhanh chóng huy động cây chổi trong tay mình, rất may là có quản sự thái giám nhắc nhở, bằng không y chết mà còn không biết nguyên nhân mình bị giết.

“Quét sạch chút đi, nghe nói chiều Hoàng Thượng sẽ đến, ngươi ngàn vạn lần đừng để nương nương mất mặt!”

“Tuân mệnh!” Tương Hiểu Vũ vẻ mặt nghiêm túc đáp

Nhìn y một bộ ‘ đứng đắn ’, quản sự thái giám nhịn không được thở dài một hơi, nếu sớm biết tính cách y thoát tuyến (không chính chắn, điên điên) thế này, ông sẽ không chọn y vào Phi Hà cung, xem ra là ông hại y rồi. Bất quá muốn trách cũng phải trách y có một gương mặt đáng tin thế kia, nhưng ai lại biết tính cách cùng diện mạo y lại tương phản vậy chứ, y vừa ái tài vừa thoát tuyết, chết mà còn không biết nguyên nhân mình bị giết, quả thật là không thể không quản chặt mà.

Quản sự thái giám đi rồi, Tương Hiểu Vũ tiếp tục suy nghĩ vừa rồi, mà vừa rồi nghĩ tới đâu rồi nhỉ? A, đúng rồi! Kỳ thật làm một thái giám phụ trách quét tước cũng không tệ lắm, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, chỉ cần quét sạch sẻ hoa viên rồi thì thời gian còn lại sẽ thuộc về mình, chỉ cần không để chủ tử biết, có thể giúp các thái giám khác làm vài chuyện họ không muốn làm, mà không làm thì không được. Tiền công? Đương nhiên phải thu, làm gì có chuyện làm không công? !

Nghĩ đến buổi tối có thể kiếm được mười văn tiền, y liền kìm lòng không đậu mà phát ra ý cười từ tận nội tâm. Chỉ cần buổi tối giúp A Chính tươi nước cho mấy gốc hoa mà Hoàng Thượng yêu thích là được, công tác vô cùng đơn giản a! Vậy vì sao phải tưới hoa vào buổi tối? Bởi vì vài gốc hoa cực kì hiếm thấy này được Lâm quốc tiến công, phi thường xinh đẹp, đồng thời cũng rất được hoàng thượng yêu thích. Nhưng mà mấy gốc hoa đó có một đặc điểm, buổi tối phải tưới nước cho nó thì nó mới sống được. Nhưng vì Hoàng Thượng quá yêu thích chúng nó, nên không muốn cho quá nhiều người chạm vào, sợ nó bị tổn thương, nên tìm một nơi ít người, u tĩnh mà gieo trồng.

Mà phụ trách chiếu cố chúng nó là A Chính vừa sợ tối lại vừa sợ quỷ, gã tưới được vài lần rồi đâm ra sợ, nơi đó buổi sáng không có quá nhiều người qua lại, càng miễn bàn tới tối, gã nói với Tương Hiểu Vũ lúc tưới hoa gã thường xuyên nghe được những thanh âm loáng thoáng từ xa vọng lại, gã rất nhát nên không dám sang nhìn, cho nên tình nguyện chi mười văn tiền nhờ y đi tưới hoa, dù sao mười văn tiền không phải quá lớn, một tháng cũng chỉ có ba trăm văn, còn chưa tới nửa lượng bạc, đáng giá!

Đối Tương Hiểu Vũ mà nói, một lần tưới hoa đổi về mười văn tiền, đáng giá! Quỷ tì có gì đáng sợ chứ? Nhưng tuyệt đối không thể thiếu tiền! Vừa nghĩ tới ba trăm văn tiền nằm trong túi, ánh mắt y lại không nhịn được mà lấp lánh.

Hết đệ nhị chương