Thiên Tỏa

Chương 17



Đithêm hơn một trăm mét nữa, Lão Ngũ bỗng nhiên dừng bước, câu cửamiệng “hay đấy!” lại được thốt ra. Lão nhìn chằm chằm về phíatrước, mồm liên tục lẩm bẩm:

-Tốt lắm, hắc ưng chuẩn bị xuất hiện rồi, hay đấy, hay đấy! Thì ranó được thiết kế như thế này!

Nghethấy những lời Lão Ngũ thốt ra, chị Giai Tuệ lao lên trước, vội vànghỏi lão chuyện gì sẽ xảy ra, lũ hắc ưng kia ở đâu?

LãoNgũ giơ chiếc gương lên thật cao, hướng về một điểm rất xa trên đầurồi nói:

-Hai đứa nhìn xem, kia là cái gì?

Chúngtôi nhìn theo hướng Lão Ngũ vừa chỉ. Dưới quầng sáng của chiếc gươngDạ Minh, lờ mờ cách chúng tôi chừng ba mươi mét là một vật rất lớn,đen thui đang lơ lửng trên không trung. Theo như những gì chúng tôi quansát được, vật đó to chừng cái chum, hình dáng không theo một quy luậtgì, rất khó để miêu tả nó.

Vậtđó dường như đã quá quen với không gian tối om, nên việc bất chợtxuất hiện ở phía trên, khiến người ta rất dễ giật mình hoảng hốt.

Tôitò mò hỏi Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, liệu đó có phải là hắc ưng không ạ?

LãoNgũ chưa kịp trả lời tôi, thì chị Giai Tuệ đã hét lên một tiếngthất thanh:

-Nhìn kìa, nó đang di chuyển đấy!

Câunói này khiến tôi sợ rúm cả người, vội vàng quay đầu nhìn lại chorõ hơn, đúng là vật đó đang chuyển động thật. Trong bóng tối, conhắc ưng từ từ cất cánh, có vẻ như nó đang bay thẳng lên không trung,cách chúng tôi mỗi lúc một xa. Không chỉ thế, toàn thân nó cũng liêntục thay đổi hình dạng, cảm giác như đã lớn hơn lúc nãy rất nhiều.

Cảnhtượng đó khiến tôi trợn tròn mắt, tim đập loạn xạ, trong đầu bỗngdưng xuất hiện những ý nghĩ kỳ quặc, con hắc ưng này nhất định làchim thật rồi, nếu không thì tại sao lúc nãy nó có thể lơ lửng giữakhông trung, chỉ trong nháy mắt lại sải cánh bay vút lên cao và thayđổi hình dạng nhanh như thế?

LãoNgũ vuốt chòm râu rồi nắm lấy tay hai chị em chúng tôi, nói:

-Nếu như ta đoán không nhầm thì đấy chính là điểm mấu chốt của cửaải này, giới giang hồ thường gọi là Tiêu Nhãn. Con vừa rồi chính làchim dò đường, chứng tỏ lúc chúng ta tiến vào động Hắc ưng đã chạmvào một bộ phận nào đó khiến con chim kia bay lên. Đừng nghĩ rằng nócó thể lơ lửng trong không trung, chắc chắn nó phải được treo bằngmột loại xích lớn, ròng từ trên xuống. Nhưng thôi, đừng có đứng đựcmặt ra nhìn nó nữa, sống chết thế nào thì cứ đi về phía trước làbiết ngay thôi.

Khôngđợi Lão Ngũ nói xong, tôi đã nhấc gót đi lên phía trước.

Chưakịp đặt chân xuống đất, Lão Ngũ từ đằng sau đã giật túm tóc tôilại, cáu kỉnh nói:

-Con ngốc này, thích chết đấy à? Để ta nói hết câu đã chứ.

Nghelão nói vậy, tôi lè lưỡi rồi bước ra phía sau lão, thực sự giờphút này tôi mới ý thức được rằng đã bước chân vào bên trong hầmthì nguy hiểm rình rập khắp nơi, chỉ cần sẩy một li là đi vạn dặm.

LãoNgũ kéo chúng tôi ngồi xuống, rồi dùng móng tay cào nhẹ lên mặt sànđá, sau đó quay sang hỏi chị Giai Tuệ:

-Mi đã nhận ra đây là loại khóa gì chưa?

ChịGiai Tuệ cúi sát người xuống, mặt gần như chạm vào sàn đá, chịdùng gương Dạ Minh soi xét hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nói với LãoNgũ:

-Cháu không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu gì khác thường, thế nhưng theocháu thì lũ hắc ưng này bay lượn trên không trung, còn chúng ta thìlại không thể với tới chúng, thế nên chắc chắn cỗ máy điều khiểnsẽ phải được lắp đặt phía dưới mặt sàn này.

LãoNgũ gật gù ra chiều hài lòng, rồi hể hả giải thích:

-Chính xác, đầu óc mi phản ứng cũng không tồi đâu. Vừa nãy khi ở cửaải nhộng chúa, ta quên chưa nói với hai đứa, ngoài những cỗ máy liênkết, còn có những cỗ máy tách rời nhau. Tức là mặt đất và khôngtrung tuy không tiếp xúc với nhau, nhưng chúng được nối lại bằng mộtloại dây vô cùng đặc biệt, và đây chính là một trong số đó. Trôngthì tưởng như chúng không hề liên quan gì với nhau, nhưng chỉ cần vôtình chạm vào một chi tiết cho dù là nhỏ nhất thì cũng khiến cảcỗ máy hoạt động, đến lúc đó e là tính mạng khó giữ.

Nghethấy vậy, tôi vội co rúm người lại, đưa mắt nhìn ngó hai bên xem mìnhcó vô tình giẫm vào cái gì không.

LãoNgũ ngẩng đầu nhìn theo con hắc ưng đang dần biệt tăm trong không trung,lão thở dài nói:

-Ba mươi sáu con hắc cẩu ứng với sáu sáu thuật mở; bốn mươi chín conhắc xà ứng với bảy bảy thuật mở. Mẹ kiếp! Vậy thì hắc ưng chỉ cónhiều hơn chứ không thể ít đi, có khi lên đến sáu mươi tư con cũng nên.

Chúngtôi đều hiểu ý của lão, theo trật tự của Tam Linh môn thì số lượnghắc ưng không thể ít hơn sáu mươi tư con, chỉ có điều không biết lầnnày chúng sẽ tấn công theo hình thức nào, nhưng chúng tôi có thểtưởng tượng được sự nguy hiểm đang rình rập trước mắt.

Tôiquay đầu nhìn ngang ngó dọc đầy vẻ sợ hãi, tay vẫn nắm chặt lấygấu áo Lão Ngũ, rụt rè hỏi:

-Lão Ngũ ơi, bao giờ chúng mới xuất hiện thế?

LãoNgũ lắc đầu, cười giọng lạnh tanh:

-Cái lũ chim trời đánh ấy thì biết thế nào được, không khéo lạixuất hiện ngay bây giờ ấy chứ!

LãoNgũ vừa nói dứt câu, tôi bỗng cảm thấy mặt sàn rùng rùng chuyểnđộng, giống như vừa xảy ra một trận động đất nhỏ, khiến cả ba ngườichúng tôi đứng phắt dậy.

Phảnứng đầu tiên của chị Giai Tuệ là, một tay nắm chặt tôi, tay kia níuchặt cánh tay Lão Ngũ, hoảng hốt hỏi lão:

-Lão Ngũ, cỗ máy đó đã bắt đầu hoạt động rồi à?

LãoNgũ đưa tay ra hiệu im lặng, rồi khẽ khàng nói với chúng tôi:

-Đừng có hét lên, ngồi xuống, quan sát mặt sàn đi.

Tôivà chị Giai Tuệ lập tức làm theo, cúi đầu chăm chú nhìn xuống mặtsàn đá.

Tôivô cùng kinh ngạc khi thấy tất cả những phiến đá lát sàn đều đang dichuyển bập bềnh, cứ như chúng đang nổi trên mặt nước vậy, nhữngđường khe giữa các phiến đá bắt đầu tách dần ra. Cùng lúc đó, từphía dưới lòng đất vô số những hạt đất màu đen nhỏ li ti đùn lên quanhững khe rãnh đó, giống như làn khói mỏng đang dần dần lan tỏa. Saukhi bay lên được chừng vài centimet thì bị khí nóng đang hừng hựctrong hầm đánh tan, khiến cho chúng phải tỏa đi khắp mọi nơi, nhữngphiến đá khổng lồ màu xanh dần chuyển thành xám xịt, chỉ một chốcsau cả mặt sàn đã bị phủ kín bởi một lớp đất dày. Tôi càng nhìncàng cảm thấy hãi hùng, chỉ biết đứng trân trân bám chặt lấy LãoNgũ.

LãoNgũ dùng đầu ngón chân quắp lấy một chút đất đen đưa lên quan sát kỹhơn.

Trướcmắt chúng tôi, những hạt đất này vô cùng nhỏ và nhẹ, chẳng tráchnó có thể nhẹ nhàng tung mình lên không trung như thế.

Tronglúc tôi còn đang mông lung chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc thì đã thấyLão Ngũ quay sang một bên nhổ toẹt một bãi nước bọt, rồi cay nghiệtnguyền rủa:

-Mẹ chó nhà nó, thì ra chúng đã chôn lớp đất bay cát chuyển ở ngaybên dưới, quá hay…!

Tôibiết Lão Ngũ bản chất vốn là dân giang hồ, nên đến nói chuyện cũngquen thói thô lỗ, văng tục bừa bãi. Nhưng vì đi cùng hai chị em chúngtôi, đều còn trẻ và là con gái nên lão đã kiềm chế đi rất nhiều.Khi nghe lão nói xong, tôi lập tức đoán ra, cái thứ gọi là “đất baycát chuyển” kia chắc chắn phải vô cùng lợi hại, người cố tình sửdụng nó phải vô cùng ác ý, thì mới khiến Lão Ngũ mất bình tĩnhvăng ra những câu như thế.

Mặtsàn dưới chân vẫn không ngừng rung chuyển, lớp đất bay màu đen kia đùnlên mỗi lúc một nhiều, chỉ một lúc sau chúng đã ngập ngang bắp chânchúng tôi. Có không ít những hạt đất nhỏ còn cố bay lên cao hơn, khiếnkhông gian trong phòng càng trở nên mù mịt. Đặc biệt là trong hoàncảnh căn hầm thì đang nóng như lửa đốt, những hạt đất nhỏ thì cứbay lên bám đầy trên mặt trên người, thậm chí còn vào tận hốc mũi,hốc mắt, khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

ChịGiai Tuệ nhanh chóng quay lại, lấy từ trong balô ra một cuộn băng vải,xé toạc ra thành ba đoạn dài.

LãoNgũ nghe thấy tiếng xé vải liền quay lại xem có chuyện gì. Chị GiaiTuệ vội dúi vào tay mỗi người một đoạn vải, nói:

-Lấy tạm cái này bịt mũi đi, đừng để hít phải chúng. - Nói xong,chị lại lấy từ trong balô ra chiếc kính chống bụi đưa cho chúng tôi.Xem ra, chị Giai Tuệ thực sự là một người rất chu đáo, trước khi lênđường chắc đã phải chuẩn bị rất nhiều thứ, chẳng trách chiếc balôcảnh sát của chị ấy lại to và nặng đến vậy.

Tôidụi dụi cặp mắt đang đỏ rát vì đất bay, thấy chị nói không hề sai,liền vội vàng cầm chiếc kính đeo lên, đang định cầm mảnh băng vảibịt mũi thì Lão Ngũ giật lại, quát ầm lên:

-Bịt cái gì mà bịt, không thấy trong này đang nóng giãy lên à? Bịtrồi chết ngạt ra đấy!

Nóixong, lão vứt những mảnh băng vải xuống đất, chỉ đeo chiếc kínhchống bụi rồi nắm chặt lấy tay hai đứa tôi kéo về phía mình, giọnghổn hển ra lệnh:

-Giờ không phải là lúc để nói cho hai đứa bay về mọi chuyện đang diễnra, hai đứa ôm chặt lấy ta, càng chặt càng tốt, không sợ ta tắc thởmà chết đâu. Nhớ rằng, tuyệt đối không được hé môi, cử động hay tựý làm gì nếu không có lệnh của ta, qua được cửa ải này hay không làphụ thuộc vào hai đứa đấy. Chỉ cần nói một chữ, động đậy một chútlà coi như cả ba chúng ta tự đào mồ chôn mình đó nghe.

NgheLão Ngũ nói một hơi dài như thế, nhưng tôi vẫn thấy mơ hồ khó hiểu,vội hỏi lại lão:

-Lão Ngũ, vì sao lại thế? Cuối cùng lũ đất bay này là cái…

Chưakịp nói hết câu, mặt sàn dưới chân bỗng vang lên một tiếng động cựclớn, giống như có một mũi khoan khổng lồ đang lao từ dưới lòng đấtlên hay như một lưỡi cưa sắc bén đang cưa ngang thanh thép, khiến ngườita dựng cả tóc gáy. Hơn nữa, âm thanh đó mỗi lúc một thêm dữ dộihơn, từng tràng từng tràng dội tới, khiến đầu tôi ong ong như muốn nổtung, hai mắt hoa lên. Ngay sau đó, mặt sàn dưới chân rung chuyển mạnh,hết nghiêng sang trái rồi lại lắc sang phải, khiến cả ba chúng tôilảo đảo không ngừng.

Mọiviệc diễn ra hoàn toàn bất ngờ nên cả người tôi cũng chao đảo rồingã nhoài xuống đất. Lão Ngũ nói gọn lỏn một câu:

-Đến rồi đấy! - Rồi lập tức đưa tay ra ôm chặt lấy tôi và chị GiaiTuệ, làm cả hai chúng tôi đều bị kẹt cứng ngắc trong lòng lão. Ngaysau đó, tôi nghe thấy có tiếng gió rin rít, thổi thốc từ dưới lên,và cứ thế, những hạt đất đen tung mình theo chiều gió, bắn mạnh vàochân đau rát.

Cảmthấy chân mình rát không chịu nổi, tôi bèn thận trọng cúi mặt nhìnxuống. Lớp đất đen phía dưới không ngừng vun dày lên, kì lạ hơn nữa,từ trong đống đất đen đó lại bắn ra những hạt cát trắng to bằng hạtvừng. Những hạt cát trắng đó như được bắn thẳng từ dưới lòng đấtlên, xuyên qua lớp đất đen, cọ xát vào nhau tạo nên những tiếng rinrít rất lạ tai.

Nhữnghạt cát trắng bay lên khoảng hơn chục centimet thì lạo xạo rơi xuốngnền đất đen. Lạ ở chỗ, sau khi rơi xuống, chúng lập tức lún sâu, tạonên những vòng xoáy trôn ốc trên bề mặt, không chỉ thế, những vòngxoáy đó còn di chuyển lung tung không theo một quy luật nào, thậm chícòn va vào nhau, phát ra những tiếng “tinh tinh tang tang” rất vui tai.Cùng lúc đấy, những hạt đất đen xung quanh cũng bị hút theo tạothành những vòng xoáy cao dần, giống hệt như vòi rồng thu nhỏ.

Tôiđưa mắt nhìn, bốn bề đều là những vòi rồng đang không ngừng xoáy lêncao, tiếng rít mỗi lúc một to hơn, hệt như một cơn lốc lùa qua khecửa xé nát những tấm giấy dán cửa.

Cảnhtượng trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng, không rõ chúng tôi đang ở dướilòng đất hay trên sa mạc nữa? Đang lan man suy nghĩ, tôi bỗng cảm thấylớp đất đen kia giờ đã ngập quá đầu gối, và đang tiếp tục dâng lênnhanh chóng. Lớp đất không ngừng dâng lên, khiến cho nỗi sợ hãi tronglòng tôi càng tăng lên bội phần.

Bỗngnhiên, tôi nhận thấy một điều rất lạ, mỗi khi lớp đất đen tràn lêncố lấp lớp cát trắng thì lập tức lớp cát trắng sẽ lại đùn lên caohơn, rồi tiếp tục xoáy tròn trên bề mặt đất đen. Thật sự không thểđoán ra được phía dưới sàn đá phải chôn một lượng đất cát nhiều nhưthế nào.

Tôicũng đã dần dần hiểu vì sao lúc nãy Lão Ngũ lại gọi chúng là đấtbay cát chuyển, ắt hẳn là lão muốn nhắc đến khả năng tự chuyển độngcủa hai loại đất đen cát trắng này. Qua cảnh tượng kì vĩ trước mắt,tôi thầm đoán định cái thứ gọi là đất bay cát chuyển này e là sẽvô cùng khó đối phó.

Nghĩđến đây, tôi quay về phía Lão Ngũ, vì không được nói chuyện, nên đànhdùng ánh mắt để dò hỏi. Lão Ngũ nhìn tôi khẽ gật đầu, nói thầmtrong miệng:

-Không được động đậy! - Rồi lão nhẹ nhàng đưa chiếc gương Dạ Minh đangcầm trong tay lên miệng, ngậm thật chặt giữa hai hàm răng, tia sángxanh của chiếc gương quét ngang mặt, khiến mặt mũi ba chúng tôi biếnthành một màu xanh lét trông rất đáng sợ. Lão Ngũ vẫn ra sức ômchặt chúng tôi vào lòng. Có vẻ bản thân lão cũng có chút lo lắng,nên dù ôm chặt thế nào tôi vẫn cảm thấy hai bàn tay lão hơi run run.

Donhiệt độ trong phòng rất cao, nóng rát đến kinh người, nên tôi và chịGiai Tuệ đều đã cởi hết áo ngoài, trên người chỉ còn độc bộ đồlót. Không những thế, lại bị Lão Ngũ ghì chặt trong lòng, khiếnngười tôi vừa nhớp nháp vừa đau nhức. Đây là lần đầu tiên tôi bị mộtngười đàn ông ôm chặt như thế, dù biết Lão Ngũ cũng ngang tuổi ôngnội, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng, mặt mũi đỏ bừngbừng. Tôi hơi nghiêng đầu liếc sang chị Giai Tuệ, hình như chị không đểý gì đến tôi, mà chỉ nhìn chằm chằm vào lớp đất cát đang khôngngừng dâng cao.

Đangmải nghĩ ngợi miên man thì một thoáng sau lớp đất cát đã ngập tớingang ngực tôi. Tuy không có cảm giác bị đè nén, nhưng tôi vẫn cảmthấy hết sức sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng mấy chốcđống đất cát này sẽ nhấn chìm chúng tôi cho đến chết. Tôi đưa mắtnhìn Lão Ngũ cầu cứu, khuôn mặt lão nhìn cũng có vẻ căng thẳng,nhìn thẳng vào đống đất cát đang dâng lên không hề chớp mắt, nhưng tôilại không hề nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt đó.

ThấyLão Ngũ như vậy tôi cũng cảm thấy yên tâm đôi chút, trộm nghĩ, dù saolão cũng thấp hơn tôi, nếu đất cát có dâng lên thì lão sẽ là ngườira đi đầu tiên.

Bỗngnhiên, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh như được nâng đỡ, bàn chândần dần rời khỏi mặt sàn đá, lơ lửng như đang nổi trên mặt nước, hayđúng hơn là bất ngờ bị rơi xuống nước rồi từ từ nổi lên. Cảm giácnày đến khá đột ngột, khiến tôi thấy mình như đang bị mất trọnglượng. Quay sang nhìn Lão Ngũ và chị Giai Tuệ thì thấy cả hai ngườihọ cũng đang bắt đầu nổi lên, thế nhưng khi nhìn xuống, lớp đất cátphủ ngang ngực tôi vẫn không hề tụt xuống mà vẫn giữ nguyên vị trí.Nhìn sang bốn phía, tôi mới nhận ra rằng, thì ra chúng tôi đang nổilên cùng với lớp đất cát đó. Xem ra, lớp đất cát này dâng đến mộtmức độ nào đó sẽ tự động nổi lên. Mặc dù mới học hết cấp Hai làbỏ học, nhưng đôi chút kiến thức vật lý đơn giản tôi vẫn nắm được,song thật không thể tưởng tượng được rằng loại đất đen cát trắng lạicó thể sản sinh lực đẩy mạnh như thế, điều này thực sự đã vượtkhỏi tầm hiểu biết của tôi. Đây đúng là một bảo vật hiếm có, nhưngcũng nhờ vậy mà chúng tôi sẽ không bị chết chìm ở đây.

Nghĩvậy, tôi liền thở phào, nghĩ thầm mình còn phúc đức, giờ chỉ cònbiết chờ đợi xem chúng tôi bị đẩy tới mức nào thôi. Căn hầm nàykhông có nóc, cũng chẳng có đường biên, nếu như cứ tiếp tục nổi đếntận đỉnh, biết đâu lại tìm thấy đường ra?

Thởphào nhẹ nhõm, tôi bỗng cảm thấy trong người vô cùng khoan khoái vàmát mẻ dễ chịu hơn rất nhiều.

Từkhi đặt chân vào trong căn hầm này, chúng tôi như bước trên sa mạc,không khí ngột ngạt, nóng bức rất khó chịu, mất nước đến độ đầuóc quay cuồng. Thế nhưng có một điều rất lạ là ở chỗ, lớp cát nàyphủ đến đâu thì ngay lập tức mọi nóng rực, khó chịu lập tức biếnmất đến đó, khiến cho người ta cảm thấy cơn nóng như dịu đi nhanhchóng. Do quá chú tâm vào lớp đất cát đang dâng lên, đến giờ tôi mớinhận ra cảm giác này, không biết nó đã xuất hiện bao lâu rồi.

Dòngcát cứ thế liên tục đùn lên, giống như những con sóng đang không ngừngdâng lên lấp kín cả căn hầm, những hạt đất cát mang hai màu trắng đenhòa quyện vào nhau, tạo thành hai mảng trắng đen rất vui mắt.

Khôngkhí nóng rực ngột ngạt của căn hầm giờ đã dần trở nên mát mẻ vàdễ chịu hơn nhiều. Cơ thể chúng tôi bị lớp cát dày bao bọc, nhưnglại không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có điều cảm giác mát mẻ đómỗi lúc lại trở nên lạnh hơn, song so với cái lạnh rét buốt ở cửaải Hắc Xà thì ở đây vẫn dễ chịu hơn nhiều.

LãoNgũ vẫn ôm chặt lấy tôi và chị Giai Tuệ, cả ba không ngừng bị đẩylên phía đỉnh hầm cùng với lớp đất cát.

Mặcdù trong lòng đang rất sợ hãi nhưng tôi vẫn gắng giữ bình tĩnh, lặngim đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Những vòng lốc xoáy nhỏ đãbiến mất từ lâu, và cũng không còn âm thanh lách cách vui tai kia nữa.Những hạt đất đen cát trắng tuy hòa lẫn với nhau, mắt thường rấtkhó phân biệt được, nhưng nhìn kỹ chúng vẫn là những cá thể riêngbiệt không ngừng chuyển động, khiến người ta có cảm giác mỗi hạtcát là một sinh vật sống.

Cảnhtượng đang diễn ra thật sự khiến tôi rất tò mò, và đã vài lần địnhmở lời hỏi Lão Ngũ thực hư, không biết rằng chúng tôi cứ dâng lên nhưthế này đến bao giờ mới tới được đỉnh? Thế nhưng, nhìn sang thấy vẻmặt hết sức nghiêm trọng của Lão Ngũ, tôi lại nhớ đến những lờidặn dò ban nãy, không được tự ý hành động cũng như lên tiếng, nên tôilại cố nén tò mò, cắn chặt răng, im lặng chờ đợi.

Nânglên khoảng hơn mười mét, lớp cát tự chụm lại với nhau tạo nên nhữngđồi cát lớn. Chúng bay lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại bay lên…giống như bên dưới có vật vô hình nào đó đang muốn nuốt chửng chúng.Lớp cát sền sệt như dầu nhớt, để mặc vật vô hình phía dưới ra sứcđâm lên, sau đó liên tục thay đổi hình dạng, mà vẫn phủ kín bên trên,không hề bị tung ra khiến chúng tôi không thể phát hiện vật trong đólà thứ gì.

Tôilo lắng đánh mắt nhìn ra tứ phía, lo sợ rằng dưới lớp đất cát kialà con vật hung ác nào đó đang chực chồm lên, liệu nó có ăn thịtngười không? Nghĩ đến đó, mồ hôi trên trán tôi túa ra như tắm, lúcnày tôi thậm chí còn sợ hãi hơn khi ở cửa ải nhộng chúa.

Tôiquay sang nhìn Lão Ngũ, sắc mặt của lão âm u tới mức khó hiểu, nhưngánh mắt vẫn kiên định, ra hiệu cho chúng tôi hãy bình tĩnh, giữnguyên trạng thái như bây giờ, tuyệt đối không nhúc nhích.

Tôikhẽ gật đầu tỏ ý tuân lệnh, nhưng đột nhiên mũi tôi ngứa ran lên nhưcó con gì đó chui vào mũi. Tôi thử khịt khịt vài cái để giảm cơn ngứa,nhưng không sao chịu nổi, liền hắt xì thẳng vào mặt Lão Ngũ.

Tôingượng ngùng dùng ánh mắt để xin lỗi lão, nhưng khuôn mặt Lão Ngũlúc này trắng bệch, cắt không ra giọt máu, đôi mắt lão hoang mang đếncực điểm, hai cánh tay bấu chặt lấy tôi và chị Giai Tuệ, khiến cả bangười chụm sát đầu lại với nhau.

Cùnglúc đó, chúng tôi nhận thấy ngay dưới chân mình là những rúng độngkhủng khiếp, đất cát theo đó sụt nhanh xuống khiến ba người chúng tôichao đảo không ngừng. Ngay sau đó, lớp đất tự phân thành vô số nhữngnhánh nhỏ, giống như những con rắn đang uốn lượn mềm dẻo. Nhưng đặtbiệt là ở chỗ, chúng chỉ trượt đi trong không trung, mềm mại nhưnhững mảnh lụa, nên không hề gây cho chúng tôi khó chịu hay đau đớn.

Đầuóc tôi lúc đó cực kì hoang mang, tại sao lớp đất cát đó lại độtngột thay đổi như thế? Một loạt tiếng động rất lớn dội lên, “bụp…bụp… bụp…” những đồi cát tự chuyển động kia vỡ toạc ra, giống nhưmột tràng súng liên thanh khiến vô số những hạt đất cát trắng đenlẫn lộn bay ra tứ phía, bắn rào rào vào mắt kính chắn bụi màchúng tôi đang đeo. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, khiến tôi sợ hãinhắm tịt cả hai mắt lại. Nhưng tôi vẫn còn kịp thoáng nhìn thấy mộtvật đen sì vọt lên, kèm theo tiếng gió rít mạnh, rồi vật đó baythẳng lên đỉnh hầm, chưa kịp định hình thì nó đã biến mất vào bóngđêm.

-Hắc ưng!

LãoNgũ cố cắn răng giữ im lặng từ này đến giờ cuối cùng cũng phảithốt lên, giọng lão đầy vẻ sợ hãi và bất an cực độ, chiếc gương DạMinh rơi sấp mặt chiếu sáng xuống đất cát, cả căn hầm lập tức chìmvào bóng tối.

DoLão Ngũ bất ngờ thốt lên, làm rơi chiếc gương Dạ Minh, nguồn sáng duynhất vào lúc này, khiến không gian xung quanh chìm vào một màu đenkịt, mọi cố gắng trao đổi ánh mắt của chúng tôi cũng bị dập tắttrong nháy mắt.

Mặcdù vẫn được Lão Ngũ ôm chặt trong lòng, nhưng giờ đây tất cả đãchìm vào bóng tối, sự sợ hãi một lần nữa vây bủa lấy tôi. Hai bàntay ngập trong cát của tôi quờ quạng nắm chặt lấy cạp quần của haingười kia, dường như có vậy tôi mới yên tâm được phần nào. Kể cũnglạ, sau khi con vật kia bay vút lên không trung, những nhánh cát đangchuyện động kia bỗng từ từ dừng lại.

Tronglúc não bộ tôi đang hoạt động hết công suất sau hàng loạt những sựkiện rất kỳ lạ vừa xảy ra, thì Lão Ngũ bỗng thì thầm:

-Thả tay ra đi, hai đứa có thể cử động được rồi đấy. - Giọng lão đầyvẻ tang tóc, rồi từ từ nới lỏng cánh tay đang ôm chặt chúng tôi.

Vừarời khỏi tay Lão Ngũ, bỗng nhiên tôi thấy người trôi xa dần, giống nhưvừa ngã từ trên cao xuống, khiến cơ thể mất thăng bằng, bắt đầu muốnlộn ngược xuống dưới. Cũng may là lớp đất cát có lực đẩy rấtmạnh, sau một hồi tay chân khua khoắng loạn lên, cuối cùng tôi đã nổiđược lên.

Domải lo việc giữ thăng bằng nên tôi quên khuấy cả việc hỏi Lão Ngũchuyện gì đang xảy ra, thì nghe có tiếng chị Giai Tuệ vang lên bên tai:

-Lão Ngũ, làm thế nào bây giờ, con vật vừa bay lên kia có phải làhắc ưng không ạ? - Chị Giai Tuệ cách tôi khoảng chừng vài mét, cóthể Lão Ngũ cũng thả tay để chị trôi tự do.

Trongbóng tối, Lão Ngũ thở dài rồi chậm rãi kể lại:

-Ừ! Cái thứ trời đánh ấy cuối cùng cũng đã thoát ra rồi. Hừm! Dướiđất không giữ được, thì ắt nó sẽ bay lên trời. Nếu như không phải docái hắt xì của Lan Lan, thì có lẽ chúng ta đã vượt qua. Giờ chỉcòn cách đợi hứng đòn thôi. Quá… quá hay! ̀y…

NgheLão Ngũ nói vậy, tôi và chị Giai Tuệ lo lắng nhìn nhau, vậy theo ýcủa Lão Ngũ, chính cái hắt xì của tôi đã thả con Hắc ưng ra sao?Điều này thực khiến người ta khó lòng tin nổi.

Tôivội vàng hỏi lại Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, vậy chính xác là chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây… á… á… -Chưa nói hết câu, tôi hốt hoảng hét ầm lên. Một lực hút rất mạnh từdưới chân đang cố kéo tôi chìm xuống, hình như lực đẩy của lớp đấtcát đang yếu dần đi, chúng không còn đủ sức để giữ tôi nổi đượcnữa.

-Yên tâm đi, mẹ kiếp! Đấy là do lớp đất cát đang tụt xuống đấy. Hắcưng cũng bay rồi, cỗ máy đã bắt đầu hoạt động, lớp đất cát này đãhết tác dụng. Đợi khi nào xuống mặt đất, ta sẽ cho hai đứa biếtchuyện gì đang diễn ra. Mẹ kiếp! Cứ chơi vơi mãi thế này, ông đếchthấy thoải mái tí nào. - Giọng của Lão Ngũ đều đều không nhanh khôngchậm, nhưng có điều càng ngày càng tục tằn hơn, có vẻ lão đã bắtđầu nhận thấy mối nguy hại tiềm ẩn, xem ra cửa ải này không hề đơngiản tí nào.