Thiên Tình Chi Sủng

Chương 5: Tỷ muội kim lang



Mục Cẩn Vương toàn thân khí phái, mang theo tia cao ngạo của bậc đế vương hiên ngang đi vào đại điện, chúng phi tử nhìn thấy vội nhún người hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Bình thân.”

Mục Cẩn Vương nâng tay bảo bọn họ đứng dậy, không liếc bọn họ một cái đã đi đến chỗ Thái hậu, nhìn thấy Hoa Âm Vũ bên cạnh, trong mắt ánh lên tia nhu hòa, hắn phất tay với Điền Phúc, rất nhanh Điền Phúc đã đem thêm một cái ghế đến. Mục Cẩn Vượng ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, tay vỗ vỗ lên cái ghế bên cạnh.

“Vũ nhi, nàng ngồi bên này.”

Đám phi tân hung hăn liếc xéo Hoa Âm Vũ, Thái hậu ngồi yên không lên tiếng, bất quá ánh mắt vẫn nhìn con trai cùng con dâu, hai đứa đứng cạnh nhau chẳng khác nào kim đồng ngọc nữ, nếu hai đứa sinh ra tiểu hoàng tôn, chắc chắn rất đáng yêu.

Hoa Âm Vũ ngoan ngoãn đi tới ngồi cạnh Mục Cẩn Vương, ánh mắt đám cung phi đỏ ngầu vì tức giận, Kiều Dung Di cùng Từ Liên Hương cắn chặt răng nhìn Hoa Âm Vũ, ân sủng đến mức này thì không đơn giản rồi, như vậy chiếc ghế Hoàng Qúy Phi có phải sẽ rơi vào tay nàng ta thật không?

Diệp Thi Ngôn tức đến run người, nàng đường đường là Hoàng hậu Bắc Tề, Hoàng thượng bước vào cũng không nhìn nàng một cái, chỉ chăm chăm nhìn Hoa Âm Vũ, còn sủng ái nàng ta trước mặt bao nhiêu phi tần, hắn làm như vậy thì sau này đám phi tần còn để vị Hoàng hậu này vào trong mắt sao?

Diệp Thi Ngôn thật sự không hiểu, nàng có gì không bằng con tiện nhân Hoa Âm Vũ? Ngày trước đã vậy, bây giờ cũng như vậy, rốt cuộc trong mắt của hắn, có phải nàng chỉ là con của thừa tướng, là công cụ giúp hắn giữ yên ngôi vị hoàng đế?

“Hoàng thượng, sao hôm nay Hoàng thượng bãi triều sớm vậy, ai gia xem, hình như mới qua giờ Tỵ, còn chưa có đến giờ Ngọ đâu?”

Thái hậu uống ngụm trà do Hạ ma ma đưa, bà dựa lưng vào ghế nhìn Mục Cẩn Vương đầy ẩn ý, chậm rãi nói.

“Mẫu hậu, Hoàng nhi đã lâu không cùng người dùng thiện, hôm nay Hoàng nhi đặc biệt bãi triều sớm để cùng người dùng thiện, việc chính sự thì mẫu hậu có thể yên tâm, Hoàng nhi đã xử lý xong, chỉ còn một ít công văn, đợi dùng thiện xong hãy coi cũng không muộn.”

Mục Cẩn Vương mỉm cười nói với Thái hậu, sau đó nắm tay Hoa Âm Vũ nhẹ nhàng nắn bóp, cảm giác không khác xưa là mấy, thật mềm. Mấy vị cung phi làm sao không thấy cảnh ân ái của hai người, bọn họ siết chặt khăn tay, hận không thể bay tới xé nát mặt Hoa Âm Vũ.

Biểu tình trên mặt các cung phi, Mục Cẩn Vương đều thu vào trong mắt. Có lẽ khi yêu một người nên bảo vệ che chở cho người đó nhưng hắn không nghĩ thế, hắn yêu nàng một cách mù quáng, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, nàng là nữ nhân hắn yêu thương nhất, để bọn họ nóng lòng ra tay diệt trừ nàng, lúc đó, đến kẻ nào, hắn sẽ giết kẻ đó, bảo vệ nàng chặt chẽ trong vòng tay của mình.

“Nếu Hoàng thượng đã muốn ở lại dùng thiện, vậy mọi người cũng ở lại dùng thiện với ai gia luôn đi, ai gia rất thích náo nhiệt.”

Thái hậu vui vẻ phất tay bảo Hạ ma ma đi chuẩn bị thiện, con trai bà muốn gì, bà làm sao không biết, mấy năm qua chịu đựng việc tranh đấu khiến bà mệt mỏi, này mọi quyền hành đã nắm gọn trong tay, bà không cần kiêng kỵ, con của bà càng không cần chịu đựng sự đau đớn mất đi người nó yêu thương lần nữa.

Thái hậu và Hoàng thượng hàn quyên vài câu, lúc sau đã có thái giám đi vào bẩm báo bữa ăn đã chuẩn bị xong, mọi người lúc này mới đến Thiên điện của Phượng Linh cung dùng thiện.

Một bàn thức ăn đã được chuẩn bị cẩn thận, trên bàn bày những món ngọn rượu thơm. Thái hậu phất tay bảo mọi người ngồi xuống, những cung tần có thân phận thấp cung kính xin lui về biệt viện của mình, cuối cùng chỉ còn lại Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, Hoa phi, Thục phi, Hiền phi cùng Đức phi.

Hoàng thượng cùng Thái hậu ngồi ở thượng vị, Hoa Âm Vũ vẫn bị Mục Cẩn Vương nắm chặt tay nên đành ngồi ở bên phải hắn, Hoàng hậu không cam lòng ngồi bên cạnh Thái hậu, cuối cùng là ba vị nương nương.

Tất cả mọi người dùng cơm trong không khí an tĩnh, Hoa Âm Vũ vốn ăn rất ít nhưng Mục Cẩn Vương thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng, trong chén nhanh chống đã chấc thành cái núi nhỏ, tuy nhiên, những món ăn này đều là những món mà nàng thích ăn ngày trước nhưng vì ba năm giam cầm, ăn uống đạm bạc, khẩu vị đã không còn như trước, nàng tùy tiện ăn vài món rồi buông đũa.

Hành động này chẳng khác nào châm thêm mồi lửa, trong mắt các vị cung phi ẩn tia thâm trầm khó lường, sâu trong con ngươi không ngừng tính toán.

Sau khi dùng thiện xong, mọi người rời khỏi Phượng Linh điện, Mục Cẩn Vương dặn dò Hoa Âm Vũ vài câu mới đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

“Hoa phi tỷ tỷ, có thể cùng muội nói vài câu hay không?”

Hoa Âm Vũ đang muốn rời đi thì bị Lã Thục Tâm ngăn lại, nàng lạnh nhạt gật đầu, hai người rời khỏi Phượng Linh điện đi đến dưới tàn cây liễu, hai người đứng đó nhìn những đóa sen hồng nở rộ, hai nha hoàn Tú Lan cùng Liên Chi luôn theo sát hai người giờ đã đứng ở một khoảng khá xa.

Gió hiu hiu thổi, những bông sen nở rộ khẽ lay động, một mùi hương dịu nhẹ khẽ bay vào mũi Hoa Âm Vũ, tâm tình nàng trở nên dịu đi đôi chút. Nàng rất thích hoa sen, bởi nó là loài hoa mạnh mẽ sống trong bùn đất nhưng vẫn có thể nở rộ, còn nở ra một bông hoa xinh đẹp, mùi hương dịu nhẹ, dù rất nhạt nhưng nó khiến tâm trạng nàng thoải mái, cảm giác rất an nhiên.

Từ lúc vào Hoàng cung, lần đầu tiên nàng cảm thấy tâm tình được thả lỏng, không phải chạm mặt Mục Cẩn Vương, khổ sở cũng vì ngửi được mùi hương này mà dịu đi không ít, nàng từng ước mơ có thể sống tại nơi đây, một mái nhà tranh, một hồ sen nhỏ trước nhà, ngày ngày làm bạn với hoa, lấy việc thiêu tranh làm lý thú để sống, an nhàn ngây ngơ sống hết quản đời còn lại, tuy nhiên, trên đời sẽ không có chuyện toàn vẹn đến như vậy.

Thấy thời gian trôi qua cũng nữa khắc nhưng Lã Thục Tâm vẫn bất động thanh sắc, Hoa Âm Vũ thở dài, nàng lên tiếng hỏi.

“Thời gian qua, muội sống có tốt không?”

Lúc mới vào Đông Cung, nàng và Diệp Thi Ngôn thân như tỷ muội, về sau gặp được Lã Thục Tâm, hai người có chung sở thích, ngay cả tính tình cũng giống nhau, vì thế rất nhanh trở thành tỷ muội tốt. Nhớ lại lần đầu gặp Lã Thục Tâm là lúc đêm đông giá rét, năm đó tuyết rơi rất nhiều, nàng cùng Mục Cẩn Vương nắm tay nhau dạo phố, bất ngờ thấy một tiểu cô nương, tuổi xấp xỉ nàng đang bị một nhóm lưu manh trêu ghẹo.

Vì muốn làm hiệp nữ nên cầu xin Mục Cẩn Vương cứu giúp, sau mới biết Lã Thục Tâm là cô nhi, hàng ngày chỉ nhờ vào việc bán bánh trứng sống qua ngày, nàng ta tuy không có nhan sắc mỹ lệ nhưng với vẻ đẹp thanh tú đơn thuần khiến không ít kẻ say mê. Biết Lã Thục Tâm sống khổ sở không nơi nương tựa, Hoa Âm Vũ lại cầu xin Mục Cẩn Vương, muốn nàng ta làm người hầu bên cạnh mình, Mục Cẩn Vương đương nhiên đồng ý.

Về sau khi Hoa Âm Vũ bị giam cầm, Lã Thục Tâm không như Liên Chi xin đi theo nàng, mà nguyện ở lại Đông Cung hầu hạ Mục Cẩn Vương. Cũng từ đó, nàng cũng không biết tình hình của Lã Thục Tâm, không ngờ sau ba năm gặp lại, nàng ta trở thành Đức phi, còn là một trong bốn phi tần đứng đầu tam cung lục viện.

Lã Thục Tâm nghiêng đầu nhìn Hoa Âm Vũ, tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng lời nói ra là sự quan tâm chân thật, thì ra người thay đổi không chỉ có nàng cùng Mục Cẩn Vương, còn có Hoa Âm Vũ, thời gian quả thật đáng sợ.

Lã Thục Tâm chợt nhớ lần đầu gặp Hoa Âm Vũ, lúc đó bị một đám lưu manh trêu ghẹo, xung quanh không lấy một người ra mặt giúp nàng, vào lúc nàng tuyệt vọng thì Hoa Âm Vũ xuất hiện, tuy không phải do chính nàng ta ra tay nhưng với nàng ta không khỏi có liên quan, từ lần đó, nàng đã đem Hoa Âm Vũ là người thân duy nhất của mình, có thể vì nàng ta lên núi đao xuống biển lửa.

Khi Hoa Âm Vũ bị bắt giam, nàng không xin đi theo chỉ vì muốn mình mạnh hơn, mặt khác là vì người nàng yêu, Mục Cẩn Vương. Nam nhân khiến nàng khắc sâu vào tim nhưng cũng là người khiến nàng vừa hận vừa yêu.

Thời gian sau khi Hoa Âm Vũ rời đi, cuộc sống của nàng không khá hơn là bao, bị người ngoài nói nàng có dã tâm, nói nàng vong ân phụ nghĩa nhưng nàng không đem lời họ nói để trong lòng, chỉ cần có thân phận địa vị cao quý, nàng mới có thể giải oan cho Hoa Âm Vũ, dù bị người đời khiển trách, bị Hoa Âm Vũ hận chết, nàng cũng không hối hận.

Thu lại tâm tư, Lã Thục Tâm cười khẽ trả lời. –“Muội sống rất tốt.”

Do dự giây lát, Lã Thục Tâm nhỏ giọng hỏi. –“Hoa tỷ tỷ, tỷ có từng … hận muội không?”

“Mỗi người đều có hướng đi cho riêng mình, ta tôn trọng con đường muội đã chọn, hơn nữa …” – Hoa Âm Vũ vân đạm phong khinh nói một nữa, nàng quay người nhìn Lã Thục Tâm.

“Ta tin muội.”

Phải, nàng tin Lã Thục Tâm, lúc trước đã vậy, bây giờ cũng thế. Nàng từng thân thiết với Diệp Thi Ngôn nhưng thân thiết không có nghĩa nàng sẽ đánh mất lý trí, chỉ vì yêu Mục Cẩn Vương nên nàng không để ánh mắt chán ghét của Diệp Thi Ngôn vào trong mắt, không phải khi yêu một người sẽ yêu luôn đường đi lối về của họ đấy sao? Còn Lã Thục Tâm thì khác, từ trong ánh mắt đến nội tâm đều là chân thật đối với nàng, vì thế nàng tin tưởng lúc trước nàng ta không đi theo nàng là có nỗi khổ riêng.

“Muội yêu Mục Cẩn Vương.”

Tuy tên tục của Hoàng thượng không thể gọi bậy nhưng lúc này chỉ có hai người nên Lã Thục Tâm không sợ hãi nói thành tiếng. Hoa Âm Vũ rũ mi mắt, không mặn không nhạt trả lời.

“Ta biết.”

Lã Thục Tâm trừng lớn mắt không thể tin nhìn Hoa Âm Vũ, việc nàng yêu Mục Cẩn Vương, nàng rất tự tin có thể che giấu tốt nhưng khi nói ra sự thật với Hoa Âm Vũ, phản ứng của nàng ta không hề kinh sợ, chỉ lạnh nhạt đáp lời, rốt cuộc nàng ta đã biết từ lúc nào kia chứ?

Thu lại khiếp sợ trong lòng, Lã Thục Tâm mới khó khăn nói. –“Tỷ … tỷ biết từ khi nào?”

Hoa Âm Vũ cười nhạt, nàng đi tới cành liễu, nắm một chiếc lá thật chặt trong tay, trong mắt phủ lớp sương mờ, giọng nói nhàn nhã không rõ là vui hay giận.

“Tết Trung Thu bốn năm trước. Lúc đó, Thái tử bị sốt rất cao, đại phu nói có thể đã nhiễm phải dịch bệnh, Thải tử phi cùng mấy phu nhân khác không dám đến gần, chỉ có ta nguyện ý chăm sóc, đáng tiếc, ta không may bị nhiễm bệnh, vì thế muội thay thế ta, có lẽ vì được chăm sóc tốt, Thái tử khỏi bệnh, ta cũng khỏi bệnh, khi ta đến gặp Thái tử thì thấy …”

Nói đến đây, Hoa Âm Vũ ngừng lại nhìn Lã Thục Tâm, nàng ta cũng nhìn Hoa Âm Vũ, một lát sau, Lã Thục Tâm thở hắt ra, cười khổ sở.

“Muội đã nghĩ mình che giấu rất tốt.”

Năm đó, khi Mục Cẩn Vương bị sốt cao đến dọa người, nàng cùng Hoa Âm Vũ thay phiên nhau chăm sóc nhưng thể chất Hoa Âm Vũ không tốt, chỉ mới hai ngày đã nhiễm bệnh, chỉ còn nàng bên cạnh Mục Cẩn Vương, lúc đó nàng chẳng có tâm tư gì với Mục Cẩn Vương, chỉ xem người như chủ nhân mà hậu hạ.

Chẳng qua, khi chăm sóc hắn, trong mê man hắn luôn gọi tên Hoa Âm Vũ, còn nói rất nhiều chuyện của hai người, nàng đã từng hâm hộ pha lẫn một chút ghen tỵ nhưng chỉ thoáng qua, cho đến một ngày, Mục Cẩn Vương rốt cuộc cũng hạ sốt, tuy nhiên khi hắn mơ màng mở mắt nhìn thấy nàng lại tưởng là Hoa Âm Vũ, không kiêng dè ôm nàng vào lòng, còn hôn rất bá đạo.

Đó là nụ hôn đầu tiên, là rung động đầu tiên trong cuộc đời của nàng, cảm giác mền mại cùng mùi hương hoa mộc thoang thoảng khiến nàng say mê, từ thời khác đó nàng đã biết, trái tim đã không còn là của nàng, dù thế, giữa Hoa Âm Vũ và Mục Cẩn Vương, nàng vẫn sẽ chọn Hoa Âm Vũ, có điều, nếu như việc kia không xảy ra …

Khi Hoa Âm Vũ bị giam cầm, Mục Cẩn Vương không tỏ rõ thái độ, duy chỉ có ban đêm, hắn say khướt đi tới viện của Hoa Âm Vũ, ngồi ngẩn người đến hừng đông mới trở về viện của mình, cùng lúc đó, Lã Thục Tâm cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch, nàng biết mai sau hắn sẽ là Hoàng đế, vì thế vạch ra kế hoạch, trong lúc hắn uống rượu bỏ chút mê dược, sau đó hai ngươi phát sinh quan hệ.

Mục Cẩn Vương cũng biết nàng bỏ thuốc hắn nhưng hắn không trách phạt, còn phong nàng làm trắc phi, sủng ái nàng, ban tặng những món ngon vật lạ, châu báu gấm vóc không thiếu một thứ, còn có, ngày ngày đều ở biệt viện của nàng, hay nói đúng hơn là biệt viện của Hoa Âm Vũ.

Sau khi hắn lên làm Hoàng đế cũng phong nàng làm Đức phi nương nương, ngày hắn đến thị tẩm, sau khi hoan ái xong, hắn ôm nàng vào lòng, chỉ nói một câu.

“Thục Tâm, khi ta không ở bên cạnh Âm Vũ, nàng phải bảo vệ nàng ấy.”

Khi nàng nghe xong, biết rõ ngày Hoa Âm Vũ trở về đã không còn xa, cũng tức là sự sủng ái ngày trước hắn đối với nàng sẽ không còn, nàng mãi mãi chỉ là cái bóng của Hoa Âm Vũ nhưng nàng cam tâm tình nguyện. Nhưng nghe hắn gọi tên nàng, còn là lần đầu tiên trong đời nàng được nghe, nàng không khỏi mang một chút tâm tư, chỉ một chút mà thôi nàng cũng đã thõa mãn, vì thế nàng thâm tình nói với hắn.

“Hoàng thượng, có thể gọi tên thiếp một lần nữa được không?”

Đó là yêu cầu duy nhất hắn có thể làm cho nàng và nàng rất mãn nguyện.

Lã Thục Tâm nhìn hồ sen trước mặt, thở dài nói. –“Tỷ tỷ, muội không hối hận vì những gì mình đã làm nhưng …”

Nàng nhìn Hoa Âm Vũ, cất giọng kiên định. –“Muội có thể tính kế với bất cứ phi tần nào trong hậu cung, ngoại trừ tỷ … như vậy, tỷ vẫn muốn tin muội?”

Hoa Âm Vũ không trả lời câu hỏi của Lã Thục Tâm, nàng mỉm cười nhìn đóa sen nở rộ, nhớ lại đoạn thời gian giữa nàng và Lã Thục Tâm. Lát sau, nàng quay lại nhìn Lã Thục Tâm, lần đầu tiên nở nụ cười ấm áp từ lúc bước vào cung.

“Ta tin.”

“Tại sao?” – Lã Thục Tâm không thể tin hỏi.

“Bởi vì muội là người thân duy nhất của ta, ngoài Liên Chi.” – Nàng ôn nhu nói.

Vành mắt Lã Thục Tâm bổng đỏ hoe, nàng tin Hoa Âm Vũ nói là sự thật, chỉ là …

“Tỷ thật sự không để tâm muội yêu Hoàng thượng sao? … Tỷ, không còn yêu người nữa sao?”

Tình yêu của Hoa Âm Vũ đối với Mục Cẩn Vương, nàng hiểu rõ hơn ai hết, trong mắt chỉ có đối phương, trong tim cũng chỉ chứa đựng một bóng người, làm sao có thể dễ dàng xem nhẹ một hạt bụi vướn vào mắt, huống chi là tỷ muội kim lang. Nhưng khi nghe câu trả lời của Hoa Âm Vũ, nàng chỉ có thể cười khổ.

“Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta là đã yêu hắn một cách mù quáng, nếu đã là sai, ta muốn sửa sai còn không kịp, thì há chi ta phải để tâm.”

Hoa Âm Vũ trả lời rất bình thản, bình thản đến mức Lã Thục Tâm cảm nhận được nàng ta thật sự đã thay đổi. Nhưng liệu đó là lớp bỏ bọc bề ngoài để che giấu đau đớn bên trong hay là sự thật, Lã Thục Tâm thật không biết.

Nàng rất muốn giải thích thay Mục Cẩn Vương về những chuyện đã xảy ra nhưng khi nhìn đến biểu tình trên mặt Hoa Âm Vũ, cùng lời nói của nàng ta, nàng biết tâm của Hoa Âm Vũ đã chết, đã từng yêu rất sâu đậm, không lẽ chỉ vì sai lầm kia dẫn đến chết tâm, vậy hai người họ có thật đã từng yêu sâu đậm như vậy không?

Không trách được Lã Thục Tâm có hướng suy nghĩ như vậy, nếu đặc nàng ta vào hoàn cảnh của Hoa Âm Vũ lúc ấy, đang sống trong hạnh phúc cùng người mình yêu, cảm giác như bay lên tận trời xanh, trong phút chốc rớt xuống địa ngục. Bị nữ nhân mình xem như tỷ muội vu oan, bị nam nhân mình một lòng yêu thương lạnh nhạt, không bằng hữu, không người thân, cuối cùng đối mặt nàng chỉ có bốn bức tường, sống cô tịch ba năm, tất cả không phải chỉ vì một chữ tình hay sao?

“Tỷ tỷ, người có quyền lực càng cao, họ sẽ bị ràng buột rất nhiều thứ, muội biết có nói thế nào tỷ cũng không tin nhưng tình cảm của Hoàng thượng đối với tỷ là sự thật,

những gì Hoàng thượng làm đều là vì tỷ, tỷ đau, Hoàng thượng cũng thương tâm, tỷ tỷ, không lẽ tỷ không nhận ra Hoàng thượng đã khác xưa rất nhiều sao?”

Hoa Âm Vũ im lặng, nhớ tới nam tử ngày trước một bộ dáng phong lưu cao ngạo không màn sự đời, cùng với nam tử mỹ mạo uy nghiêm kia, quả thật rất khác xa, còn rất xa lạ đối với nàng.

“Tham kiến Bắc Tĩnh vương gia.”

Tiếng Liên Chi cùng Tú Lan cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Hoa Âm Vũ cùng Lã Thục Tâm xoay người nhìn nam nhân đang đi về phía bọn họ.