Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 2



Yến Vô Sư tuyệt đối không phải là người có thể cõng một người trọng thương sắp chết đi về, cho dù người này có là chưởng giáo của Huyền Đô sơn.

Có việc thì để đệ tử làm, vì vậy nhiệm vụ này liền rơi lên đầu Ngọc Sinh Yên.

Hoán Nguyệt tông có một tòa biệt trang* ở huyện Phù Ninh, gần đỉnh Bán Bộ. Xương cốt trên người Thẩm Kiều nát bấy, cõng một người như vậy bước đi cũng không phải là một chuyễn dễ dàng, vẫn phải cẩn thận dùng lực nếu không sẽ khiến thương thế hắn càng nặng thêm, cho dù khinh công của Ngọc Sinh Yên có thuộc hàng nhất đẳng, cũng phải mất gần một canh giờ mới đến được biệt trang.

*  b iệt trang:  s ơn trang cách biệt

Yến Vô Sư đi trước một bước, giờ khắc này đang thoải mái nhàn nhã uống trà.

“Sư tôn, người thật sự muốn cứu Thẩm Kiều?” Ngọc Sinh Yên sau khi sắp xếp xong cho người bệnh, liền quay lại đây nghe sai bảo.

“Ngươi cảm thấy không nên cứu?” Yến Vô Sư hỏi ngược lại.

“Gân mạch của hắn đã đứt đoạn mất tám chín phần, xương cốt nhiều chỗ vỡ vụn, nội công tuy rằng vẫn còn một hai, nhưng cho dù cứu sống được thì chỉ sợ võ công cũng chưa chắc đã khôi phục lại được. Càng không cần nói đến lúc ngã xuống, gáy đập xuống trước, có khi lúc tỉnh lại liền biến thành kẻ ngu rồi ấy chứ!”

Yến Vô Sư khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không hề có chút ấm áp nào: “Đồ đệ của Kỳ Phượng Các, chưởng giáo của Huyền Đô sơn, kẻ đứng đầu của đám người chính đạo, vinh quang khôn kể, trong một chốc thua trận, đến phế nhân cũng chẳng bằng. Cho dù trở lại Huyền Đô sơn, cũng chẳng thể trở lại làm chưởng giáo. Sau khi tỉnh lại, nếu hắn biết được tình cảnh này của mình, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây?”

Ngọc Sinh Yên thổn thức: “Nói cũng đúng, người bình thường còn không chấp nhận được loại chuyện lên voi xuống chó này, huống hồ Thẩm Kiều lại là con cưng của trời, đứng càng cao, té càng đau!”

Hắn chợt nghi hoặc: “Nhưng mà nói đi nói lại, nếu Thẩm Kiều là đệ tử của Kỳ Phượng Các, có thể tiếp chưởng Huyền Đô sơn, ghi tên trong mười đại cao thủ thiên hạ, võ công nhất định khó dò. Côn Tà cho dù có thể đánh bại hắn nhưng làm sao có thể làm cho hắn bị bại đến thảm như vậy được? Lẽ nào võ công của Côn Tà so với Hồ Lộc Cổ năm đó còn cao thâm hơn?”

Yến Vô Sư lại cười nói: “Cái vấn đề này, chờ Thẩm Kiều tỉnh lại, nếu như hắn không biến thành kẻ ngu si, ngươi có thể hỏi hắn một chút.”

Ngọc Sinh Yên phát hiện từ lúc nhặt Thẩm Kiều đến giờ, tâm tình sư tôn hình như trở nên khá vui vẻ, số lần cười cũng nhiều hơn so với trước.

Mà chuyện này không hiểu sao lại làm cho hắn sinh ra ảo giác sư tôn có hảo cảm với Thẩm Kiều mới lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy rõ này.

Hắn thăm dò hỏi: “Sư tôn cứu Thẩm Kiều, có phải muốn Huyền Đô sơn nợ chúng ta một ân tình không?”

Yến Vô Sư vui vẻ: “Nếu hắn chiến bại mà chết, cũng coi như xong hết mọi chuyện, nhưng nếu hắn tỉnh lại, phát hiện mình không những không chết, hơn nữa còn mất đi tất cả những gì có được trong quá khứ, bị thương nặng, gân mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn biến mất, tâm tình sẽ ra sao đây? Càng là quyền cao chức trọng, thì càng không chịu nổi đả kích như vậy. Mà như thế hắn tất nhiên sẽ rối loạn tâm trí, lúc đó ta lại thu hắn làm đệ tử quan môn, đem cái người ngày xưa ra vẻ đạo mạo, tâm địa nhân hậu, chưởng giáo Huyền Đô sơn kia, chậm rãi dạy dỗ thành đệ tử ma tôn không chừa thủ đoạn nào trong mắt thế nhân. Cái này không phải là một chuyện rất thú vị sao?”

Ngọc Sinh Yên nghe thấy mà trợn mắt há mồm: “… Nếu hắn biến thành một kẻ ngu thì sao?”

Yến Vô Sư hời hợt nói: “Vậy thì cứ tùy tiện tìm một chỗ chôn sống thôi.”

Ngọc Sinh Yên chần chờ nói: “Sư tôn, Thẩm Kiều người này thân phận đặc thù, vì sao chúng ta không mang hắn đến Huyền Đô sơn kiếm một cái ân tình? Nhìn danh tiếng của Huyền Đô sơn, nhất định bọn họ sẽ không thể bỏ mặc chưởng giáo của chính mình lưu lạc bên ngoài chứ?”

Yến Vô Sư cười, đổi lại nếu hôm nay ở đây là đại đệ tử Biên Duyên Mai, tuyệt đối sẽ không hỏi cái loại vấn đề ấu trĩ buồn cười này. Ngọc Sinh Yên vẫn là hơi non.

Nhưng hôm nay tâm tình hắn coi như không tệ, cũng không keo kiệt giải đáp: “Ngươi cũng biết Thẩm Kiều có tên trong mười đại cao thủ thiên hạ, cho dù ít giao du với bên ngoài, không có bao người có thể nhìn thấy hắn ra tay, nhưng có thể tiếp chưởng y bát của Kỳ Phượng Các, thì có thể kém ở điểm nào? Côn Tà dù sao cũng không phải Hồ Lộc Cổ, còn chưa đến được cảnh giới cao thủ như vậy. Cho dù Thẩm Kiều thua dưới tay Côn Tà, muốn toàn thân trở ra cũng không phải là việc khó. Tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế?”

Ngọc Sinh Yên dù sao cũng không phải quá ngốc, nghe vậy liền nói tiếp: “Trong này nhất định xảy ra biến cố gì đó. Nếu biến cố này là từ Huyền Đô sơn, thì cho dù chúng ta giao Thẩm Kiều ra, đối phương cũng chưa chắc đã thèm nhận. Lúc đó có khi ân tình cũng không có được mà trái lại lại dính phải một trận bùn tanh.”

Cuối cùng cũng coi như vẫn còn có thể cứu chữa. Yến Vô Sư liếc hắn một cái: “Có ta ở đây, Hoán Nguyệt tông không cần phải nhìn mặt bất cứ kẻ nào, càng không cần phải đi đổi lấy ân tình gì.”

Thân phận Thẩm Kiều tuy rằng đặc thù, nhưng với y mà nói, cũng chỉ là chút đồ chơi mới mẻ mà thôi.

Lời này cực kỳ ngang ngược, nhưng Yến Vô Sư của bây giờ, quả thật hoàn toàn có khả năng để nói như thế.

Mười năm trước, hắn với chủ tông Thôi Từ Vọng của Ma tôn đánh một trận, mặc dù thua nhưng Thôi Từ Vọng cũng không phải không bị thương tích gì. Mà lúc đó công lực của Thôi Từ Vọng đã sâu không lường được rồi, so sánh với Kỳ Phượng Các, cũng khó mà phân cao thấp.

Mười năm sau, Thôi Từ Vọng và Kỳ Phượng Các đều đã bỏ mình, Yến Vô Sư lại bởi vì công phá được Phượng Lân Nguyên Điển tầng thứ chín mà công lực lên cao hẳn một bậc, sau khi tiến cảnh mặc dù không biết rõ đạt được đến đâu, nhưng nhất định không thể thấp hơn so với mười năm trước.

Hiện tại, thiên hạ này, người biết hắn tái xuất giang hồ cũng không có mấy ai, bằng không chỉ sợ sẽ vô cùng náo nhiệt.

Nói không chừng thứ hạng của thập đại cao thủ thiên hạ cũng phải đổi lại.

Nghĩ đến đây, lòng Ngọc Sinh Yên liền nóng lên, có chút kích động: “Lúc người bế quan, Hợp Hoan tông ba ngày hai bữa đến đây gây phiền phức. Đệ tử và Tang Cảnh Hành giao thủ một hồi, đều bị thương, không thể không rời xa giang hồ, liền lấy cái lý do là du đãng ở bên ngoài nhiều năm, may mà lão nhân gia người đã trở lại…”

Xưng hô Ma Môn đối với người ngoài, thật ra chỉ là một loại xưng hô hời hợt.

Ban đầu Ma Môn là thuộc về Phượng Lân Châu của Nhật Nguyệt tông trên Nhật Nguyệt sơn, sau đó Nhật Nguyệt tông một phân làm ba, biến thành ba chi là Hoán Nguyệt tông, Hợp Hoan tông, Pháp Kính tông. Ba chi này tuy rằng cùng là môn hạ của Ma Môn, nhưng đều là bằng mặt không bằng lòng, minh tranh ám đấu chưa từng bao giờ ngừng.

Mười năm trước, sau khi Yến Vô Sư bế quan, mắt thấy Hoán Nguyệt tông đã thành rắn mất đầu, Hợp Hoan tông liền có ý định thu Hoán Nguyệt tông vào làm môn hạ. Có điều, môn hạ đệ tử của Hoán Nguyệt tông không nhiều, lại thêm phân tán các nơi, thấy mặt không thấy người, đại đệ tử Biên Duyên Mai hành sự cẩn trọng, ít nhiều cũng khiến cho môn nhân của Hợp Hoan tông gặp không ít phiền phức.

Cứ giằng co lẫn nhau như vậy, Hợp Hoan tông ngược lại cũng không chiến được quá nhiều tiện nghi.

Chỉ là Ngọc Sinh Yên bởi vì nhập môn trễ nhất, tuổi còn nhỏ, cho nên ăn nhiều thiệt thòi hơn chút.

Bây giờ Yến Vô Sư xuất quan, người ở Hoán Nguyệt tông lại như đứa nhỏ có mẹ, tất nhiên là hân hoan vui vẻ.

Yến Vô Sư nói: “Thương thế của Thẩm Kiều, hạ nhân tầm thường chăm sóc không nổi, ngươi lưu lại đây xem vài ngày, cho đến khi hắn tỉnh lại thì quay về đỉnh Bán Bộ ngay, phải nghiên cứu kỹ Phượng Lân Nguyên Điểm tầng thứ năm.”

Ngọc Sinh Yên cung cung kính kính đáp lại: “Đệ tử tuân mệnh.”

…….

Thương thế của Thẩm Kiều rất nặng, nhưng vết thương trên mặt hầu hết đều là lúc rơi xuống bị lấm bẩn, sau khi rửa sạch vết máu, liền lộ ra khuôn mặt vốn có.

Cho dù trên mặt có vết thương, trên đầu cũng băng bó một vòng băng gạc, nhưng vẫn không thể làm tổn hại đến vẻ tuấn mỹ của hắn. Cho dù là độ cong sống mũi, hay đường nét đôi môi, đều có mấy phần mùi vị thanh lãnh cấm dục, vô cùng phù hợp với ấn tượng của người bên ngoài về đạo sĩ Huyền Đô sơn không dính khói bụi nhân gian.

Không khó tưởng tượng, nếu đôi mắt này mở ra, sẽ đem lại hiệu quả dệt hoa trên gấm đến thế nào.

Ngọc Sinh Yên có thể được Yến Vô Sư thu làm đệ tử, tất nhiên tướng mạo cũng không thể xấu xí, bản thân hắn khi dạo chơi thiên hạ, cũng coi như gặp được không ít mỹ nhân tuyệt đỉnh. Nhưng đối với cái khuôn mặt đầy rẫy vết thương này của Thẩm Kiều, hắn vẫn thất thần mất một lúc, khi cầm thuốc mỡ bắt đầu bôi cho người này vẫn thấy có chút tiếc hận.

Mặc dù xương gãy có thể bó, kinh mạch có thể nối, nhưng lục phủ ngũ tạng trọng thương nặng như vậy cũng không thể chữa trị hoàn toàn được. Huống hồ tu vi giảm nhiều, về sau chỉ sợ đến người thường cũng không bằng. Cứ nghĩ đến việc mình khổ công luyện tập võ công tự dưng lại sau một đêm mất sạch, Ngọc Sinh Yên liền cảm thấy không thể nào tưởng tượng cũng như tiếp thu nổi. Đổi lại mà nói, Thẩm Kiều so với hắn chỉ sợ càng bị kích thích mạnh hơn.

Đáng tiếc. Ngọc Sinh Yên nhìn khuôn mặt không chút máu của đối phương, lắc đầu thầm nói.

Sở dĩ Yến Vô Sư ra tay cứu người, chỉ là xuất phát từ việc đột nhiên tâm huyết dâng trào, sau khi cứu người xong, tất cả đều biến thành trách nhiệm của Ngọc Sinh Yên. Hắn đến nửa câu cũng chưa từng hỏi.

Phủ Ninh là một huyện nhỏ, căn bản không có người nào đến chơi, nhưng bởi vì trận chiến trên đỉnh Bán Bộ đó thực sự quá náo động, mấy ngày nay có không ít người trong giang hồ lục tục đi xuống khỏi Bán Bộ Phong, trên đường đi về qua huyện Phủ Ninh liền tiện đường tìm một nhà trọ ngủ lại qua đêm. Ngọc Sinh Yên tình cờ đi ra ngoài cũng có thể nghe được không ít tin tức.

Ví dụ như trận chiến giữa Thẩm Kiều và Côn Tà đặc sắc thế nào, nhưng đáng tiếc Thẩm Kiều dù sao cũng không phải Kỳ Phượng Các, so với sư phụ cách biệt quá xa; mà Côn Tà tuy rằng không bằng được sư phụ Hồ Lộc Cổ, nhưng tư chất thiên phú rất tốt; cho nên Thẩm đạo tôn không những không địch lại mà còn bị đánh rơi xuống núi, hài cốt không còn.

Trước đó, nghe nói Côn Tà dửng dưng hạ chiến thiếp đối với Thẩm Kiều, không ít người đã căm phẫn sục sôi, nóng lòng muốn thử, muốn cho cái tên Đột Quyết kiêu ngạo kia một trận. Mà sau trận chiến này, mắt thấy ngay cả chưởng giáo Huyền Đô sơn cũng thất bại thảm hại, mấy kẻ muốn ra mặt này liền tránh tới tránh lui, không dòn dám ra ngoài nói to nữa.

Trải qua trận chiến này, thanh danh Côn Tà trở lên vang dội, thay thế Thẩm Kiều bước chân lên danh sách thập đại cao thủ thiên hạ. Nghe nói lần này hắn đến Trung Nguyên, sẽ liên tục khiêu chiến với cao thủ ở đây, mục tiêu kế tiếp chính là thượng sư Tuyết Đình của Chu quốc.

Từ sau khi người Tấn dời xuống phía nam, ngũ quốc phân tranh, thiên hạ chưa từng xuất hiện cục diện thống nhất. Bây giờ Bắc có Chu, Tề, Nam có Trần, Đột Quyết, dân tộc Thổ Cốc Hồn chiếm cứ biên thùy rộng lớn, các môn phái thế gia lấy đó làm biên giới. Nho-Thích phân chia rõ ràng.

Huyền Đô sơn là phái đứng đầu Đạo môn, từ sau khi Kỳ Phượng Các lên nắm quyền, liền đứng ở vị trí trung lập, không hề ra ngoài tranh giành quyền lực. Bây giờ Thẩm Kiều thua dưới tay Côn Tà, sống chết không rõ, Huyền Đô sơn không biết sẽ do ai kế nhiệm. Người kế nhiệm cũng không thông báo có giữ vững lập trường trước đây hay không.

Mà thân là vai chính, đứng ở trung tâm vòng xoáy, Thẩm Kiều lại vẫn nằm yên trên giường nhỏ; mỗi ngày mặc cho Ngọc Sinh Yên cùng hạ nhân của biệt trang bôi thuốc thay y phục, vô tri vô giác, không đau không khổ, không vui không buồn, hồn nhiên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến tận nửa tháng sau, hắn mới có lần đầu tiên có chút phản ứng.

Hạ nhân liền lập tức mời Ngọc Sinh Yên đến xem, Thẩm Kiều chậm rãi mở mắt ra.

“Ngươi bị trọng thương, xương gãy còn chưa liền lại hoàn toàn, tốt nhất đừng lộn xộn.”

Đối phương hơi nhíu mày, đôi môi hơi mấp máy, giống như muốn nói cái gì, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Hay thật sự ngã đến ngu người rồi?

Ngọc Sinh Yên một bên nghĩ, một bên hỏi: “Ngươi còn nhớ tên ngươi là gì không?”

Đối phương chậm chạp chớp đôi mắt, sau đó từ từ lắc đầu, dao động nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy.

Mất trí nhớ? Mà cũng đúng, dù sao đầu bị tổn thương nghiêm trọng như vậy cơ mà. Ngọc Sinh Yên còn nhớ cái ngày Thẩm Kiều vừa mới được cõng về, sau gáy thủng một lỗ lớn, gần như có thể nhìn thấy rõ xương trắng trong đó.

“Vị nhân huynh này…” Đối phương nói chuyện cực kỳ vất vả, hắn phải ghé sát vào mới có thể nghe rõ. “Trước mắt ta một mảnh tăm tối, có lẽ là không nhìn thấy gì…”

Ngọc Sinh Yên không khỏi lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ không phải biến thành kẻ ngu mà đổi lại thành người mù?

Tác giả có lời muốn nói:Dung mạo và tuổi tác, cái này không cần lo lắng, cứ xem võ hiệp truyền thống của Kim lão gia tử (Kim Dung), Hoàng Dược Sư đều đã năm sáu mươi nhưng dung mạo vẫn tuấn tú như thường, huống hồ trong này bối cảnh còn mang theo chút võ hiệp huyền huyễn, võ công cao thì dù có hơn trăm tuổi dung mạo vẫn như vậy, cho nên không thành vấn đề.Truyện này dùng bối cảnh lịch sử chân thực, có rất nhiều bạn đã nhìn ra rồi, đây là Nam Bắc triều thời kỳ cuối, đại khái là năm công nguyên thứ 575, đương nhiên nội dung truyện là hư cấu.Ồ, hì hì hì, thụ mỹ mạo mù có phải rất manh không ? 【 Yến Vô Sư: Đúng, rất manh. Thẩm Kiều: Đạo diễn ta có thể xin không diễn chung với bệnh thần kinh không? Yến Vô Sư: Không được. Thẩm Kiều:… 】