Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 12



Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Yến Vô Sư làm việc quái đản, không theo lẽ thường, rất nhiều người đã sớm biết, nghe y nói ra mấy câu như vậy, Bạch Nhung ngược lại lại mừng thầm.

Tối nay Hợp Hoan tông cũng chỉ có mình nàng đến, có đám người Tuyết Đình thiền sư và Yến Vô Sư ở đây, nàng căn bản đừng mơ có được tàn quyền của “Chu Dương sách”, chứ đừng nói tới chuyện nàng còn đang bị thương như lúc này.

Nếu làm đúng như lời của Yến Vô Sư, ít nhất nàng còn có thể nghe được đôi câu ba lời, không nói đến chuyện được lợi bao nhiêu, nhưng ít nhất khi quay lại cũng có cái để bàn giao.

Vừa nghĩ như thế, nàng liền khẩn trương nhìn chằm chằm vào ống trúc trên tay Thẩm Kiều, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Mấy người Mộ Dung Tẩm cũng phản ứng giống hệt như vậy, chỉ có Tuyết Đình thiền sư là không đồng ý: “Yến tông chủ, người này không phải người trong giang hồ, hôm nay nếu hắn đọc nội dung của tàn quyển này lên, ngày mai tin tức truyền ra ngoài, những kẻ mơ ước có được “Chu Dương sách” nhưng không thể, khó tránh sẽ ra tay ác độc với hắn. Ngươi không biết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ngươi mà chết!”

Yến Vô Sư lười biếng nói: “Lão lừa trọc, ngươi nói những câu này, có thấy dối trá hay không? Lúc còn làm quốc sư, quyển “Chu Dương sách” trong nội cung Chu quốc kia, ngươi chắc chắn đã xem qua. Sư phụ của ngươi thuộc Thiên Nhai tông, năm đó lúc phản bội sư môn, sư phụ Tuệ Văn của ngươi còn chưa có chết, bằng sự coi trọng của hắn với ngươi, quyển “Chu Dương sách” kia của Thiên Nhai tông, nói không chừng ngươi cũng xem qua rồi. Nếu như đêm nay có thêm quyển này nữa, năm quyển ngươi đã có được ba, được tiện nghi lại còn ra vẻ, mấy lời này để hình dung mấy kẻ như ngươi sao?”

Mộ Dung Tẩm cũng tán thành lời nói của Yến Vô Sư, trào phúng nói: “Đại sư có phong độ của cao nhân, nếu không muốn nghe, trực tiếp rời đi là được, việc gì phải cản trở tiền đồ của người khác, đừng có ở chỗ này thao thao bất tuyệt, chứ không phải là bởi vì không thể độc chiếm cho riêng mình, nên bất mãn?”

Tuyết Đình thiền sư hít một hơi, rốt cục không lên tiếng nữa.

Yến Vố Sư dùng hai ngón tay đè lên yếu huyệt trên lưng Thẩm Kiều, nói với hắn: “Đọc.”

Người bên ngoài nhìn qua, giống như là Yến Vô Sư đang đe dọa hắn, chỉ có Thẩm Kiều mới biết, đối phương hình như dùng bí pháp nào đó, trong nháy mắt mở ra một số kinh mạch bế tắc trên người mình. Một luồng chân khí ấm áp lập tức chảy khắp toàn thân, tầm nhìn trước mắt từ từ rõ ràng, nhìn qua cũng không khác người bình thường.

Không ai có thể đoán được cái mạng này của Thẩm Kiều là được Yến Vô Sư cứu, mà mặc dù hai người từng có chuyện xưa như vậy, Thẩm Kiều cũng tuyệt không cho là Yến Vô Sư có vài phần kính trọng đối với mình. Trong lòng hắn có một ý nghĩ mơ hồ, đối với Yến Vô Sư người này lại thêm một tầng hàn ý.

Nhận mệnh, Thẩm Kiều cầm lấy cái ống trúc kia, từ từ mở ra, từ bên trong rút ra một cuốn thẻ tre.

Thanh trúc được tước đến cực mỏng, sau khi mở ra cũng dài khoảng ba thước.

Chữ phía trên rất nhỏ, mà lúc này nhãn lực của Thẩm Kiều tạm thời có thể khôi phục, dựa vào ánh trăng, ngược lại cũng có thể xem được đại khái.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn.

Nếu như những ánh mắt này có thể hữu hình, có lẽ toàn thân Thẩm Kiều từ trên xuống dưới đã bị đâm thành cái sàng.

Hắn nheo mắt lại đọc từng câu từng chữ, từ từ đọc lên: “Tỳ giấu ý, hậu thiên vi vọng ý, tiên thiên vi tin…”

Một người không hề có nội lực, âm lượng tự nhiên cũng rất bình thường, nhưng ở đây tất cả đều có nhĩ lực hơn người, vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Nội dung trên sách tre không nhiều, tốc độ đọc của Thẩm Kiều có chậm thế nào đi nữa, đến hơn nửa canh giờ sau cũng đã đọc xong.

Hắn miệng khô lưỡi đắng đem sách tre trả lại cho Yến Vô Sư. Bàn tay người kia dời khỏi lưng hắn, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy cố khí tức ấm áp dạt dào kia đã lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, trước mắt liền từ từ chuyển về bóng tối, hơn nữa có lẽ vừa rồi dùng mắt quá độ, hai mắt đều đau đớn như thiêu đốt, nóng đến đau đớn.

Hắn không khỏi vươn tay che mắt, một tay khác thì mượn lực từ gậy trúc để ổn định thân hình, hơi cong người thở dốc.

Yến Vô Sư không quan tâm đến hắn, tay cần sách tre, ống tay vung lên, không nói hai lời, vung lên một cái, quyển sách tre kia lập tức hóa thành bột mịn tiêu tan giữa không trung.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Mộ Dung Tấn trẻ tuổi nóng tính, không nhịn được kêu to: “Tàn quyển của “Chu Dương sách” quý giá vô ngần, ai cho ngươi làm hỏng!”

Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Không còn, mới gọi là quý giá. Vừa rồi hắn đã đọc, nhớ được bao nhiêu, đó là chuyện của các ngươi.”

Mộ Dung Tấn thở hổn hển trừng hắn, nhất thời không nói lên lời.

Yến Vô Sư vỗ vỗ tay, phủi bột phấn trên ống tay áo đi, trực tiếp xoay người rời đi, không chút lưu luyến.

Cõi đời này người có thể ngăn y lại không nhiều, Tuyết Đình thiền sư không nhúc nhích, những người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng y biến mất trong màn đêm tối.

Bạch Nhung biết mình có thương tích trên người, cũng lập tức rời đi theo, nhưng không phải là muốn truy kích Yến Vô Sư, mà là muốn nhanh chóng tìm một chỗ viết lại những gì mình nhớ được ra.

Mộ Dung Tấn và Thác Bạt Lương Triết đều nhìn về phía Mộ Dung Tẩm, người kia trầm ngâm một lát, cũng quyết định: “Đi!”

Ba người cũng không nhìn đám Vân Phất Y thêm một cái, quay người liền đi.

Tuyết Đình thiền sư khe khẽ thở dài, nói với Vân Phất Y: “Vân phó bang chủ tối nay bị kinh hãi rồi, xin chuyển lời chào của bần tăng tới Đậu bang chủ.”

Tuy nói hắn cũng có phần trong việc ngăn lại Vân Phất Y, nhưng lúc này tàn quyển cũng đã bị hủy, Vân Phất Y hoàn toàn mất hết hứng thú khởi binh hỏi tội, chỉ nhàn nhạt nói: “Đại sư đi thong thả.”

Đợi Tuyết Đình thiền sư rời đi, nàng mới nói Hồ Ngôn Hồ Ngữ đỡ hai bị đường chủ dậy, sau đó nói với Thẩm Kiều và Trần Cung: “ Tối nay hai ngươi bị tai bay vạ gió, tất cả đều là do Lục Hợp bang chúng ta, thật sự xin lỗi. Không biết hai ngươi định đi nơi nào, nếu thuận đường, chúng ta có để tiễn các ngươi một đoạn.”

Nếu đổi lại là ngày trước, Trần Cung nhất định sẽ vô cùng phấn chấn mà trả lời lại, mà chuyện đêm nay xảy ra, đã làm cho hắn hiểu rõ được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Sự hăng hái của hắn giảm bớt đi rất nhiều, nhưng cũng không nỡ lòng từ bỏ cái cơ hội có thể bước chân vào giang hồ này, liền nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào mới tốt.

Thẩm Kiều đứng bên cũng đã bước lên trước nói: “Đa tạ ý tốt của ngài, chúng ta vốn định xuôi nam nương nhờ thân thích, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, trong lòng bây giờ vô cùng sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, mau mau đến phía nam. Chúng ta không phải người trong giang hồ, cũng không muốn liên quan gì đến chuyện giang hồ, kính xin vị cô nương thứ lỗi.”

Vân Phất Y trầm ngâm nói: “Những câu chữ vừa rồi ngươi đã đọc kia, ngươi còn nhớ được không?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Chúng ta ngày nhỏ gia cảnh bần hàn, biểu đệ không biết chữ, ta thì cũng chỉ biết hơn một chút, cũng chưa từng đọc qua sách vở gì, cộng với hai mắt không tốt, vị cao nhân kia khi đặt tay lên áo ta không biết đã dùng cách thần thông nào, khiến ta có thể nhìn thấy những văn tự trên thẻ tre kia, chờ ta đọc xong, tay hắn rời đi, ta liền không nhìn thấy gì nữa, chứ đừng nói là nhớ kỹ.”

Vân Phất Y thấy mắt hắn không còn tiêu cự, nơi tròng mắt màu trắng hiện ra chút ánh lam, quả thật là dáng vẻ bị bệnh về mắt, trong lòng biết những gì hắn nói không phải là giả, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, không miễn cưỡng thêm: “Cũng được, chúng ta cần phải đi gấp trong đêm, đành đi trước một bước, nếu như sau này hai ngươi có việc gì cần giúp đỡ, có thể đến phân đường Lục Hợp bang trong thành, cứ báo tên Vân Phất Y ta.”

Thẩm Kiều cảm kích nói tạ ơn, Trần Cung nhìn theo hắn, cũng nói tạ ơn theo.

Đám người Vân Phất Y cũng không ở lại lâu, bọn họ thậm chí còn không quan tâm đến hai cái rương trong phòng, Hồ Ngôn Hồ Ngữ mang theo hai vị đường chủ bị thương, suốt đên đi vào trong thành, ngôi chùa lớn như vậy lập tức trở nên hoang vu.

Nhìn thấy bóng người bọn họ biến mất trong tầm mắt, Trần Cung vỗ nhẹ Thẩm Kiều, âm thanh vẫn ép xuống thấp như trước, giống như sợ bị người ta nghe thấy: “Nàng ta vừa rồi bảo chúng ta cùng đi, sao ngươi không đồng ý, đi cùng bọn họ, không phải an toàn hơn chút sao?”

Hai mắt Thẩm Kiều không ngừng đau nhói, nhưng khi nghe thấy vậy hắn vẫn nở nụ cười: “Vậy sao lúc nãy khi ta nói, ngươi không ngăn ta lại, trực tiếp đồng ý đi theo bọn họ?”

Trần Cung chần chờ một lát: “So với bọn họ, ngươi tất nhiên là đáng tin hơn.”

Thẩm Kiều than thở: “Vị Vân phó bang chủ kia mời chúng ta đi cùng, có lẽ chỉ là sợ mình nghe không chính xác hoàn toàn nội dung, hi vọng chúng ta có thể hỗ trợ mà viết lại tàn quyển kia trong im lặng mà thôi. Sau chuyện đêm nay, bên ngoài nhất định chẳng mấy chốc sẽ nắm được tin tức, trăm phương ngàn kế muốn lấy được bản sao chép của tàn quyển này, chúng ta đi cùng bọn họ, lúc đó nếu thật sự có nguy hiểm gì, chúng ta sẽ là người đầu tiên bị đưa ta làm mồi.”

Trần Cung giật mình tỉnh ngộ, không khỏi mắng: “Chả trách sao ta lại thấy bà cô kia đột nhiên tốt bụng như vậy, hóa ra là sớm có một bụng ý xấu rồi. Nếu không phải ngươi đúng lúc ngăn lại, ta còn thực sự muốn đi với bọn họ rồi chứ!”

Thẩm Kiều: “Đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi. Cái thứ “Chu Dương sách” kia nếu như quý giá đến vậy, bọn họ chỉ sợ quên mất, nhất định đầu tiên sẽ tìm chỗ yên tĩnh viết lại, những phiên bản được sao chép này, nhất định sẽ trở thành thứ đồ quý hiếm mà người người muốn đoạt. Chúng ta không phải người trong giang hồ, đồng hành với bọn họ, chỉ có thể bị tai bay vạ gió, không có chỗ tốt gì.”

Trần Cung cúi đầu ủ rũ: “Ngươi nói đúng, trước kia ta thấy phân đường Lục Hợp bang ở huyện Phủ Ninh uy phong lẫm liệt, rất muốn gia nhập với bọn họ, nhưng trải qua chuyện đêm nay, ta không còn mong muốn ôm ảo tưởng này nữa. Ta một chút võ công cũng không có, đi vào có lẽ cả đời chỉ có thể làm việc vặt mà thôi!”

Hai người cùng nhau bước trở về, lúc này cách tràng biến cố kia đã qua gần nửa canh giờ, Thẩm Kiều mới cảm thấy đau đớn nơi hai mắt giảm bớt một chút, chỉ là vừa mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn thấy, lại trở về tình trạng bết bát nhất lúc ban đầu.

Hắn suy nghĩ, vừa rồi, một chiêu kia của Yến Vô Sư, rất có thể là đem tích trữ vốn phải cần mấy tháng thậm chí mấy năm mới có thể khôi phục lại của đôi mắt, dùng biện pháp gì đó tăng nó lên trạng thái tối đa, dẫn đến hậu quả là có được ánh sáng trong thời gian ngắn ngủi, e rằng cần phải một thời gian dài hơn nữa mới có thể khôi phục.

Thẩm Kiều không khỏi khẽ cười khổ.

Hắn coi như triệt để lĩnh giáo cái sự lương bạc vô tình của người này, đối phương lúc trước cứu mình, chỉ sợ cũng không phải xuất phát từ lòng tốt.

Mà đêm nay… Yến Vô Sư lại xuất hiện ở đây, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp?

Trần Cung đột nhiên kéo ống tay áp của hắn một cái, ngữ điệu có chút run rẩy: “Ngươi nói xem, vừa rồi tiểu hòa thượng kia bị người ta giả dạng, vậy hai tiểu tăng vốn ở trong ngôi chùa này, không phải, không phải bị diệt khẩu rồi chứ?”

Thẩm Kiều không nói gì.

Có lẽ sự trầm mặc của hắn biểu đạt cho một loại ám chỉ nào đó, sắc mặt Trần Cung trắng bệch, cũng không nói gì nữa.

Kẻ không sợ trời không sợ đất như hắn, lần đầu tiên hiểu thấu được cái gì là sự quan trọng của sức mạnh.

Trong cái thế đạo này, nếu không có đủ sức mạnh, lúc nào cũng có thể trở thành vật hy sinh cho kẻ khác, chết không minh bạch.

……

Lão trụ trì và hai tiểu hòa thượng trong ngôi miếu kia quả nhiên đều đã chết.

Thi thể đều ở trong phòng lão trụ trì, hung thủ thậm chí còn không thèm che đậy lại một chút, cứ thế để bọn họ nằm ngổn ngang ở đó. Lúc Trần Cung nhìn thấy, chân bị dọa cho mềm nhũn, cũng không còn khí lực để mà giúp bọn họ thu xếp lại thi thể, lập tức lăn ra chạy vội về, mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Kiều, mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng hai mắt Thẩm Kiều đều đã mù, nhưng mặc dù hắn chỉ an tĩnh ngồi đó, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm khó hiều.

Trần Cung run rẩy đôi môi hỏi hắn: “Người có phải là do nữ tử đóng vai tiểu hòa thượng kia giết không? Nàng ta lợi hại như vậy, làm bọn họ không thể cử động, không thể nói chuyện không được sao, tại sao còn muốn giết người?”

“E rằng đây là tác phong làm việc của nàng.” Thẩm Kiều trầm mặc một lúc, “Có nhiều người, làm một số chuyện đều không cần lý do, bọn họ tự xưng là có thể ngự trị trên tính mạng của người khác, yêu ghét tùy theo sở thích.”

Trần Cung ngơ ngác nhìn mặt đất, vết máu từ trên thi thể lão trụ trì khô lại ẩn hiện trước mắt hắn. Tất cả những gì phát sinh đêm nay, đối với hắn mà nói, hoàn toàn phá vỡ những gì hắn nghe và nhìn thấy mười mấy năm qua. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong cái loại rung động này, thật lâu không thể hoàn hồn.

Ta tuyệt sẽ không trở thành người để mặc cho kẻ khác xâu xé, tàn sát. Ta muốn trở thành kẻ ngự trị bên trên người khác. Trần Cung đột nhiên nghĩ như vậy, sau đó nhớ đến những cao nhân nhìn thấy đêm nay.

So với sự trầm ổn bình tĩnh, không dính chút bụi trần của Tuyết Đình thiền sư, thì sự thoải mái hoang đường, tùy ý làm bậy như Yến Vô Sư càng khiến hắn cảm thấy sùng bái hơn cả.

Thẩm Kiều không biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cho là hắn sợ hãi, vỗ vỗ bờ vai hắn, hòa nhã nói: “Tương phùng tức là hữu duyên, lão trụ trì cho chúng ta mượn ngôi miếu làm chỗ ở, cũng coi như có ân với chúng ta, sáng sớm mai ta và ngươi cùng nhau chôn cất bọn họ đi.”

Trần Cung thở dài một hơi: “Được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Yến ngươi quá cặn bã, hôm nay ngươi khiến người ta thổ huyết, ngày sau có thể biến thành ngươi rơi nước mắt hay không?

Yến Vô Sư: Ngày sau? A, ngày sau nhất định là hắn rơi lệ a, còn có thể là khóc lóc nói không muốn không muốn nữa đó.

Thẩm Kiều: …