Thiên Thiên

Chương 8: Hiếp trước giết sau?



Đêm nay Tống Chỉ đã uống chút rượu lúc gặp mặt bạn bè, không thấy cô còn tốt, chứ thấy rồi, lúc này người thiếu nữ mềm mại đang ở trong vòng tay anh, và tâm trí đang kêu gào anh hung hăng đè cô xuống.

Ngón tay cô chạm vào khiến lòng bàn tay anh cảm thấy ngứa ngáy, nếu đã cho cô thứ cô muốn, anh cũng nên nhận được sự báo đáp.

Anh thổi khí bên tai cô, hệt như đang trêu chọc: “Vậy em muốn dùng cái gì để đổi lấy, hửm?”

Cô gái vốn nửa dựa vào người anh. Tống Chỉ nâng cái ᘻôиɠ nhỏ của cô lên, dùng sức ấn xuống phần bụng dưới đã sưng to của mình một cái.

Thân thể mềm mại trong lòng ngực khẽ run lên, dứt khoát viết vào lòng bàn tay anh.

Đàn, cô từ bỏ.

Ngực người đàn ông run lên vì cười: “Bảo bối, không ai nói cho em biết, ký hợp đồng rồi mà còn đổi ý là phải trả một cái giá rất lớn sao?”

Ăn chay liên tiếp ba ngày, ngay cả mùi thịt cũng chưa được ngửi qua. Thân thể trướng đến phát đau, lại đâm lên ᘻôиɠ cô hai cái.

Cô lắc đầu, giãy giụa cố gắng tránh khỏi sự đùa bỡn của anh.

Cô gái mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, bên trong chỉ có một cái qυầи ɭσ"ȶ, áo ngực đã sớm bị anh giấu đi vào buổi tối thứ hai khi cô đến đây. Nếu không phải nghĩ đến việc cô đang trong kỳ sinh lý, Tống Chỉ thậm chí còn không muốn cho cô mặc nội y, lúc nào cởi ra cô cũng khóc.

Không mặc, thì không cần phải cởi, mà không cởi, sẽ không khóc.

Thật là một giải pháp tốt cho vấn đề.

Anh duỗi tay xuống dưới váy cô, chạm đến đùi, cách qυầи ɭσ"ȶ và băng vệ sinh sờ soạng nơi riêng tư của thiếu nữ: “Lúc sáng anh đã nhìn qua.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Kỳ sinh lý của em đã hết, chúng ta nên tiến hành bước tiếp theo theo ước định thôi.

Tay cô gái nhỏ cố gỡ cái ôm của anh ra, hai cánh ᘻôиɠ không ngừng lắc trái lắc phải, tiến tới tiến lui trêи bụng anh, nhưng không so được với sức lực của đàn ông, vẫn bị nhốt lại trước ngực anh như cũ. Cách một lớp vải dệt, ᘻôиɠ cô cọ xát chỗ đang cộm lên phía dưới của anh, mang lại kɧօáϊ cảm mãnh liệt, khiến anh sướиɠ đến hừ nhẹ một tiếng.

“Ưm… ᘻôиɠ lại dùng thêm lực một chút… Thật sướиɠ…”

Chỉ là chút cọ xát đơn giản thôi mà đã sướиɠ thành như thế, vậy nếu anh đâm vào cái lỗ nhỏ kia, đó sẽ còn tuyệt diệu đến mức nào, thoải mái đến mức muốn chết bên trong cô luôn cũng không chừng.

Sự giãy giụa của cô khiến người đàn ông hưng phấn, nhận ra được điều này, cô gái ngồi yên trêи bụng anh, không nhúc nhích.

Anh mặc cùng một bộ quần áo ở nhà với cô, chất vải mịn và mỏng, cặp ᘻôиɠ mềm mại có thể cảm nhận được rõ ràng côn thịt đang chống lên ᘻôиɠ cô thô dài như thế nào. Cô ngồi ở trêи, không thể lui đi đâu được, Tống Chỉ đoán, cô sắp khóc.

Bàn tay to phủ lên mu bàn tay của cô, dẫn dắt cô vuốt ve cơ bụng rắn chắc, rồi vói tay cô vào qυầи ɭσ"ȶ phía dưới, để cô cầm lấy thứ thô dài của anh. Không còn cách một lớp vải, khi bàn tay nhỏ không khoảng cách chạm vào côn thịt, Tống Chỉ sướиɠ đến rêи lên, anh cắn lỗ tai cô: “Bé cưng… Em có hài lòng với nó không…”

Nói xong nắm lấy tay cô vuốt ve trêи dưới vài cái, ƈôи ȶɦϊ.t vốn sưng to lại lớn thêm một vòng.

Tống Chỉ không chút nào che dấu sự vui sướиɠ mà cô mang lại cho anh, phát ra từng tiếng từng tiếng rêи rỉ: “Ưm… Bé cưng… Em sờ thật sướиɠ…”

Cô gái chưa trải sự đời thì đã làm gì sờ qua ƈôи ȶɦϊ.t của đàn ông, giãy giụa muốn thoát ra, lại bị anh gắt gao khóa lại.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tựa như người yêu đang thân mật: “Bé cưng… Đừng sợ… Nó sẽ cho em vui sướиɠ…”

Một tiếng rồi lại một tiếng bé cưng, dường như có thể che dấu sự thật cô đang bị anh nhốt lại.

Bất kể anh có dỗ dành như thế nào, nước mắt của cô gái vẫn rơi xuống, liên tục lắc đầu trong vòng tay anh. Tống Chỉ đã sớm mất đi kiên nhẫn, bàn tay đang dẫn dắt cô vỗ về chơi đùa ƈôи ȶɦϊ.t rời khỏi mảnh đất tam giác, đi vào cổ áo cô. Hôm nay váy cô mặc là loại cài khuy, không như khóa kéo có thể kéo xuống. Anh hơi vội vàng, chỉ nghe vài tiếng khi anh gỡ nút, cô còn chưa phục hồi tinh thần, váy ngủ đã bị anh ném xuống thảm. Tiếp theo, toàn bộ thân hình lập tức phủ lên người cô.


Toàn thân chỉ có một chiếc qυầи ɭσ"ȶ, tay chân bị anh chế trụ dễ như trở bàn tay, ta cần ta cứ lấy mà mặc Tống Chỉ ɖâʍ loạn.

Đêm nay anh thật sự uống rượu, nếu trong phòng có ánh sáng, cô lập tức có thể nhìn thấy hai mắt đang đỏ lên vì hưng phấn của người đàn ông.

Đến lúc này, anh lại bình tĩnh lại, môi lưỡi hôn lên thân thể mềm mại của cô. Cổ, xương quai xanh, иɦũ ɦσα, mỗi chỗ anh hôn qua đều để lại vệt nước ướt át trơn trợt, khoang miệng của một người, thế nhưng lại có thể phân bố ra nhiều nước bọt như vậy.

Khi xuống đến cái bụng phẳng, đầu lưỡi đảo quanh rốn cô, rồi sau đó ɭϊếʍ mắt rốn hai cái, thân thể cô gái đột nhiên run lên.

Tống Chỉ liền biết, đây là điểm mẫn cảm của cô.

Thật ra anh còn muốn thăm dò tiếp những điểm mẫn cảm của cơ thể này, nhưng côn thịt dưới thân lại cứng rắn như một thanh sắt, sưng đau đến mức cần phải được thả ra.

Đối lập với thiếu nữ gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới thân, người đàn ông vẫn mặc đầy đủ quần áo như cũ.

Anh khẽ nhấc đầu gối quỳ xuống hai bên sườn cô, dùng một bàn tay cởi quần dài ra, con rồng đen cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời, từ trêи đỉnh đã sớm tràn ra dịch lỏng dính nhớp.

Hai cổ tay mảnh khảnh bị anh dùng một tay cố định trêи đỉnh đầu, theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ phần lãnh thổ cuối cùng.

Tống Chỉ hạ thấp eo đâm vào giữa hai chân đang kẹp chặt kia, cắn vành tai cô, bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi cắm vào ốc tai của cô: “Bé cưng, không mong đợi sự vui sướиɠ tiếp theo sao.”

Không đợi cô trả lời, tay anh đã duỗi đến nơi riêng tư của cô, lột băng vệ sinh đang dán trêи qυầи ɭσ"ȶ ra, tìm được cửa động ấm áp. Anh thử vói một ngón tay vào, mày kiếm hơi nhăn lại.

Vừa mới trải qua âu yếm, cái lỗ nhỏ chảy ra một chút ái dịch, tuy nhiên, nếu muốn chứa được ƈôи ȶɦϊ.t thô dài của anh, thì vẫn không đủ trơn ướt.

Anh hôn lên sườn mặt của cô, cô bé của anh, mềm mại yếu ớt, ấy vậy mà ý chí lại rất kiên định.

Anh rút ngón tay dài ra, có tính toán mới.

Cô gái đã khóc đến sắp cạn nước mắt. Anh ᘻút̼ từng giọt từng giọt nước mắt rơi trêи má cô, nhưng nước mắt lại như chuỗi hạt đứt, không ngừng trượt khỏi hốc mắt của cô.

Anh cố ý dọa cô: “Không được khóc, khóc nữa sẽ hϊế͙p͙ trước rồi giết em sau.”

Quân Thiên không nghe, có lẽ cho rằng khóc hay không khóc cũng không thoát được hành động của anh, dù sao cũng chết, không sao cả. Ban đầu là cắn môi chịu đựng, âm thầm rơi nước mắt, sau khi nghe anh nói như vậy, dứt khoát hé miệng, khóc đến rối tinh rối mù, bả vai run lên.

Mẹ kiếp, đứa bé này được làm bằng nước hay sao? Anh buông cổ tay cô ra, bế cả người cô lên, ôm vào trong ngực.