Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 14: Nguy hiểm



Làn gió rét buốt làm Băng tỉnh giấc. Cô cựa mình, ngay lập tức cái lạnh lẽo của tiết trời cuối thu làm Băng hơi run rẩy. Tuy nhiên, bàn tay cô thì ngược lại. Băng liếc xuống, thấy Phong đang nắm tay cô, rất chặt. Ấm áp lạ kỳ.

Cô đã ngủ trên vai anh – một lần nữa. Tay trong tay. Cảm xúc cuộn trào trong lòng Băng, cô không thể xác định rõ nó là gì, bối rối… hạnh phúc?! Băng khẽ lắc đầu, cô chẳng thể hiểu nổi chính bản thân mình từ ngày có anh ở bên. Đây là ảnh hưởng xấu… hay tốt?!

Thấy Băng đã dậy, Phong liếc sang cô, cất tiếng hỏi:

– Cũng đã chiều muộn rồi đấy, em muốn về chưa?

Băng ngước nhìn trời, ngay lập tức gạt phắt những xung đột trong tâm trí. Màu xanh ngắt biến mất, cánh đồng hoa chìm trong nền hoàng hôn nhập nhoạng, đẹp hùng vĩ. Mây nhuộm màu vàng cam, gợn thành từng làn sóng bao quanh mặt trời, lăn tăn như dải lụa mềm mại. Những bông cúc trắng đắm mình trong sắc ảm đạm của thời điểm chuyển tiếp giữa ngày và đêm, nằm im lặng giữa mênh mông. Băng mê mải ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đôi mắt màu khói thu vào những giọt sương li ti mới cô đọng trên cánh hoa, long lanh.

Tâm hồn Băng lang thang lên tận chín tầng trời, thu nhặt những ánh nắng màu hổ phách ngủ vùi trong mây, lôi chúng ra rồi nhét vào túi. Thậm chí nơi này còn đẹp hơn vào cuối chiều. Cô lắc đầu trả lời Phong. Băng muốn ngắm khung cảnh này thêm chút nữa.

Phong cũng ko phản đối. Cậu vẫn nắm chặt lấy tay Băng, tận hưởng khoảnh khắc êm đềm bên cạnh cô.

Một lúc sau…

– 6h30 rồi đấy, em cần phải về nhà.

Phong cất tiếng. Cậu đứng dậy, chìa một bàn tay trước mặt Băng. Cô đặt tay mình vào ấy, để anh kéo mình đứng lên. Quay lại nhìn cánh đồng hoa lần cuối vẻ nuối tiếc, cô theo Phong ra xe. Bất giác, Băng sờ lên đầu, mắt cô mở to thảng thốt, người sững lại.

Phong dừng lại bên chiếc Bugatti, quay lại nhìn Băng. Thấy cô có vẻ kì lạ, lại ko thèm đi tiếp, cậu bước lại gần, dịu dàng hỏi:

– Em sao thế?

Băng trân trối nhìn Phong, bàng hoàng. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng nói nào phát ra. Giọng Băng như tắc nghẹn ở cổ, đầu óc và tâm trí cô rối bời. Mất một lúc lâu cô mới có thể mở miệng, chỉ lên đầu mình:

– M… mũ.

Phong khẽ nhíu mày. Cậu nhớ ra chiếc mũ lưỡi trai đen của Băng, thứ mà hai người đã để quên ở vườn hoa. Nhìn qua phản ứng của Băng thì đó có vẻ là một vật quan trọng đối với cô.

Giờ này thì có lẽ trường đã đóng cửa, nhưng muốn vào thì không phải là không được. Cậu mở cửa xe, từ tốn nói:

– Tôi sẽ đưa em đến trường lấy đồ rồi về nhà. Nhưng trước hết em cần lên xe cái đã, được chứ?

Băng máy móc leo lên xe, lòng cô như lửa đốt. Chiếc mũ đó là quà của của mẹ cô khi hai mẹ con còn đang ở Pháp. Lũ giết thuê sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng châm lửa phóng hoả ngôi nhà, bao tài sản đều bị chúng mang đi hết. Băng chẳng có một bức ảnh nào của mẹ ngoại trừ cái khung hình gỗ trắng được đặt trên bàn làm việc của Mạnh Vũ. Mọi ước niệm, mọi đồ vật liên kết giữa hai mẹ con đều tàn rụi trong ngọn lửa vô tình. Cô lại rất ít khi vào phòng làm việc của ba, nên chỉ có chiếc mũ ấy là kỉ vật duy nhất của người mẹ quá cố.

Cái mũ lưỡi trai màu đen hồi đó vô cùng rộng với cô bé Băng, Thanh Cầm đã cố tình mua vậy để bảo vệ con gái mình. Ngay từ nhỏ, mỗi lần ra phố là y như rằng ánh mắt của những người đi đường sẽ dán chặt vào con gái bà. Cô bé con hồi ấy còn rất đỗi hồn nhiên, chưa trải sự đời, nụ cười tươi rói làm bất cứ tim ai cũng phải tan chảy. Băng lại không thích là trung tâm của sự chú ý, Thanh Cầm biết rõ như thế. Vậy nên bà đặt thiết kế riêng một chiếc mũ có thể co dãn vượt trội, để con gái có thể đội ngay cả khi nó đã lớn.

Băng hai tay nắm chặt lại, vân vê gấu váy một cách lo lắng. Môi cô cắn chặt, đôi mắt màu khói mở to, nhìn chăm chăm xuống sàn xe như vô hồn. Chiếc mũ đó, cô không thể đánh mất!

Phong để ý thấy vẻ lo lắng của Băng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cảm xúc của Băng thể hiện rõ như thế, quả là có chút ngạc nhiên. Một tay để trên vô lăng xe, tay còn lại Phong với sang chỗ Băng, khẽ nắm lấy tay cô. Nó thả lỏng ngay lập tức. Băng quay sang Phong, mặt cô cũng dịu đi nhiều.

– Đừng lo lắng quá như vậy. Chỗ vườn hoa đó ít người biết, sẽ khó mà mất được.

Giọng nói trầm ấm của Phong làm lòng Băng cũng nhẹ đi phần nào. Cô nhìn chăm chăm vào bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, tim lại nảy lên những nhịp kì lạ.

Chiếc Bugatti dừng lại trước cổng trường. Trường Dương Ngọc luôn có bảo vệ trực ca đêm nên cậu và Băng ngay lập tức được cho vào. Cô bước nhanh qua dãy nhà D, luồn qua khe tường vào vườn hoa.

May quá! Chiếc mũ vẫn còn kia, nằm im lìm trên nền cỏ màu xanh thẫm. Thứ ánh sánh mập mờ của buổi tối phủ lên nó vẻ hiu quạnh.

Băng lập tức nhặt chiếc mũ lên, phủi qua rồi đội lên đầu. Đôi mắt màu khói trở về với vẻ vô cảm và lạnh băng thường trực. Băng cảm thấy như từ địa ngục trở về, tim cô thở sâu đầy nhẹ nhõm. Phong nhìn cô, cất tiếng hỏi:

– Em về nhà được chưa?

Băng khẽ gật, đi theo Phong ra xe. Giờ này cũng đã muộn rồi, không biết Zoe và Mạnh Vũ sẽ làm loạn lên như thế nào nếu biết cô vẫn chưa về nhà. Lớn chuyện rồi đây, giờ đã là gần 7h tối rồi. Băng tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, cô không muốn suy nghĩ gì thêm. Một ngày dài đối với cô rồi.

****

Chiếc Bugatti rời trường được khoảng 20 phút thì Phong chợt thấy không ổn. Cách xe khoảng 7m về phía trước là khoảng 30 tên côn đồ đô con lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn. Nếu chỉ là bọn choi choi đường phố thì còn lâu mới có thể làm Phong bận tâm, nhưng lũ này có cả vũ khí. Cặp mắt tinh tường của cậu để ý thấy tên đi giữa chúng có cầm một thứ gì đó, hình như là súng. Bọn còn lại thì đứa tay lăm lăm ngọn dao, đứa thì chày, gậy sắt. Chắc chắn không phải chỉ là lưu manh bình thường.

Cái vấn đề là bây giờ mới là gần 7h, bọn này nếu đi thanh toán ai đó thì cũng nên tránh cái tầm cao điểm buổi tối này ra, đêm mới là lúc thích hợp để hành động. Khả năng cao nhất là… chúng đang phục kích ai đó! Phong dù có đi đâu thì khi rời trường nhất định cũng phải đi qua chỗ này, phải chăng…

Duy Phong là thiếu gia của dòng họ Hoàng Lâm khét tiếng, cậu hoàn toàn có khả năng xử lí tất cả bọn chúng chỉ bằng tay không. Nhưng cái cậu lo lắng nhất, lại là cô gái đang ngồi ở ghế lái phụ kế bên mình. Nếu cô gặp nguy hiểm… Phong thật sự không dám nghĩ tiếp.

Băng thấy Phong dừng xe lại thì hơi nheo mắt. Còn lâu mới đến nhà cô, sao anh lại dừng?! Liếc qua tấm kính đằng trước, cô vỡ lẽ. Trí óc của một thiên tài bẩm sinh cho cô nhận thức chính xác về hoàn cảnh của mình ở thời điểm hiện tại. Mạnh Vũ vô cùng độc đoán và hiếu thắng trong chuyện làm ăn, gây hận thù cho khá nhiều công ty đối thủ, nhưng bọn này chắc chắn không phải là để tìm cô tính sổ. Thân thế và tên họ của tiểu thư thứ tập đoàn Dương Ngọc là một bí mật đối với người ngoài, đặc biệt là những người có thể gây nguy hiểm cho Băng. Nếu vậy… bọn chúng là tìm Duy Phong?!

Băng quay sang nhìn anh. Phong cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Chẳng ai nói một lời, nhưng người này hầu như có thể hiểu người kia muốn nói gì. Như thể có một sợi dây vô hình nào đó nối giữa tâm trí họ.

Phong nhoài người sang phía Băng, mở ngăn đựng đồ trước mặt cô. Cậu lấy từ đó ra một khẩu súng lục, giắt vào túi quần. Trước khi ra khỏi xe, cậu quay sang Băng:

– Ở yên trong xe. Chúng mà đến gần thì chạy. Tôi sẽ giải quyết nhanh rồi đưa em về nhà.

Băng khẽ nghiêng đầu thay cho sự đồng ý. Phong nhìn cô một lúc, không rõ để làm gì, rồi cậu gật nhẹ, bước ra ngoài.

Đến gần bọn lưu manh, Phong càng thấy tin vào suy đoán của mình. 30 tên to con trong chốc lát đã bao vây cậu tứ phía. Chúng nhìn Duy Phong với ánh mắt khinh bỉ, vài đứa nhịp nhịp cây chày trên vai, nhổ toẹt bãi nước miếng xuống đất. Thô bỉ. Phong cau mày, cậu thật sự muốn treo gã đó lên rồi dùng dao rạch cái mồm bẩn thỉu của gã ra tận mang tai.

Tên cầm súng là tên có vẻ chuyên nghiệp nhất trong cả hội. Hắn có mái tóc đỏ chót, ánh mắt tràn đầy hận thù dính chặt vào Phong. Hắn không có động tĩnh gì khi cậu đi tới, chỉ có cái nghiến răng ken két là thể hiện đầy đủ cảm xúc của hắn dành cho Duy Phong. Cậu ngờ ngợ, thấy mái tóc này quen quen, nhưng chẳng thể nào nhớ nổi đã gặp tên này ở đâu. Nhưng dù có quan hệ như thế nào thì chắc chắn nó cũng chẳng tốt đẹp gì, Phong không mấy quan tâm.

Tên tóc đỏ nhìn Phong với ánh mắt theo đúng kiểu tao-muốn-giết-chết-mày, còn cậu thì cũng nhìn lại, nhưng đôi mắt lạnh lùng, sắt đá, không ai rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy. Tên tóc đỏ gườm gườm nhìn cậu, dường như không thể chịu nổi thêm cái không khí im lặng giữa hai bên, hắn rít lên với Phong:

– Mày có biết bọn tao đã chờ mày lâu lắm rồi không? Thằng chó!!

Phong nhíu chặt đôi mày đẹp đẽ. Từ người cậu bắt đầu toả ra ám khí dày đặc làm một vài tên từ phía bên kia hoảng sợ. Chúng vẫn cố đứng vững vì tên tóc đỏ kia, người mà rõ ràng là thủ lĩnh của bọn chúng. Hắn hơi lạnh người bởi ánh mắt đằng đằng sát khí của Phong, nhưng sự tức giận trong lòng khiến hắn quên đi điều ấy. Cố làm cho giọng nói của mình trở nên đe doạ hết mức có thể, hắn gằn từng tiếng:

– Mày hẳn phải nhớ tao đấy nhỉ?! Thằng khốn nạn!

Mặt Phong vẫn chẳng thể hiện chút cảm xúc nào kể cả khi bản thân đang bị bao vây bởi 30 tên đô con cầm vũ khí. Cậu lạnh lùng đáp lại:

– Không nhớ.

Tên kia trợn trừng mắt nhìn Phong. Hắn nghiến răng ken két, môi mím chặt lại, mặt tím tái vì tức giận. Hắn gầm lên:

– Mày còn dám nói không nhớ tao?! Nếu không phải vì mày, lô hàng đó đáng nhẽ đã phải thuộc về tao!! Tất cả là tại mày nên ông chủ mới sa thải tao! Tại mày nên tao mới tàn tạ thế này!!! Là tại mày, thằng chó khốn nạn!!

Phong nhếch mép, ra là cay cú vì chuyện làm ăn à. Đúng là gần đây, cậu có giành được một lô vũ khí rất lớn từ nước ngoài, đáng giá có khi hơn chục triệu USD. Để có được lô hàng này, Tuấn Nguyên cũng đã chi không ít để qua mặt được hải quan và cảnh sát, tạo uy tín và sự tin tưởng giữa hai bên đối tác. Có lượng vũ khí này, quyền lực của BLACK còn bùng nổ hơn gấp bội trong thế giới ngầm, cho nên những kẻ nhòm ngó đến nó không phải là ít.

Phong cười khẩy đầy khinh bỉ làm tên tóc đỏ càng bốc hoả. Cậu khẽ hếch mặt nhìn hắn:

– Là do mày không có năng lực. Giờ lại trách tao?

Tên tóc đỏ hét lên:

– Mày im miệng!! Tất cả đều là tại mày cả. Bọn bay, xông vào cả đi! Đập cho nó chết đi sống lại cho tao!!

Nghe lệnh từ thủ lĩnh, lũ đô con lập tức xông vào Phong. Cậu là người được mệnh danh là “Thần Chết” trong thế giới ngầm, hoàn toàn đủ khả năng để đấu tay đôi với sát thủ chuyên nghiệp mà không tốn sức. Huống hồ lũ này chỉ được cái lớn xác, võ thuật không có lấy một chút. Tuy nhiên, bọn chúng lại có vũ khí. Tên thì cầm chày đập, tên thì vung dao loạn xạ, tên thì cầm gậy sắt xông tới. 1 chọi 30, không phải là điều dễ dàng.

Ấy vậy mà, Phong chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Chiếc áo khoác làm từ da đen bóng bị ném xuống đất, tay áo sơ mi đen tuyền được xắn đến khuỷu, cậu tả xung hữu đột giữa đám người đang bao vây mình. Từng cú đấm, cú đá được tung ra cực kỳ chuẩn xác, lần lượt hạ từng tên một.

Một thằng xông đến, Phong nhẹ nhàng tránh cây chày nện thẳng xuống đầu mình bằng một cú nghiêng người tuyệt đẹp. Tay cậu lập tức chộp lấy tay tên kia, bẻ ngoặt ra đằng sau làm tên này kêu oai oái, giãy giụa. Phong xoắn mạnh tay hắn, cướp lấy cây chày, đánh “bốp” vào đầu hắn một cú nhanh gọn, bất tỉnh.

Một gã có dao thấy thế bèn sấn tới, lập tức bị Phong đạp cho một phát vào bụng, mạnh đến nỗi phụt máu ra từ miệng. Phong tranh thủ cơ hội dùng một cú đá vòng đập “bộp” vào tay gã, cướp lấy con dao, rạch một đường chéo từ vai trái đến phần hông bên phải trên người gã. Gã hét lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất.

Phong đánh nhau mặt hoàn toàn không có chút cảm xúc, như thể cậu đang ở trong một trò chơi thú vị không hơn không kém. Khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ cùng sát khí dày đặc toả ra từ cậu khiến lũ to con run đến mức không dám tiến lên phía trước. Đôi mắt màu cà phê đen thẫm lại đáng sợ, truyền đi một thông điệp duy nhất: “Chết!”

Tên tóc đỏ nhận thấy tình hình có vẻ xấu đi thì sợ xanh mặt, tay chân luống cuống không biết làm gì. Giờ thì hắn đã hiểu vì sao người con trai này lại được mệnh danh là “Thần Chết”. Ngoại hình đó khiến phụ nữ quỳ rạp, phong thái đó khiến người ta muốn cúi đầu mà phục tùng vô điều kiện. Tuyệt đối không phải người nên động vào!! Hắn nghĩ thầm, mồ hôi đầm đìa trên mặt, tâm trí suy nghĩ cách trốn thoát. Hắn phải làm sao?! Tên đó giải quyết xong bọn kia nhất định sẽ quay sang xử lí hắn. Hắn phải làm gì?! Trốn đi đâu bây giờ?! Hắn còn chưa thành đạt, chưa có vợ con, không thể chết được!!

Mắt hắn bỗng sáng lên khi nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron ở phía xa. Chỉ có một người có đủ khả năng đi chiếc xe đó, không ai khác ngoài Duy Phong! Chiếc xe thuộc vào diện nhanh nhất thế giới, thật hoàn hảo cho việc tẩu thoát. Hắn liếc sang phía Phong, thấy cậu vẫn còn đang bận rộn với đám kia, dù cho không tốn nhiều sức là mấy. Vậy là tốt rồi, hắn mặc kệ lũ kia có bị giết hết hay không. Mạng hắn, hắn phải giữ cho mình cái đã.

Tên tóc đỏ lăm lăm khẩu súng trong tay đề phòng bất trắc, thận trọng lùi ra xa khỏi vùng chiến sự, cố để mình không lọt vào tầm mắt của Duy Phong. Khi đã lùi được một khoảng cách khá an toàn, hắn ba chân bốn cẳng chạy đến bên chiếc xe, đặt tay lên nắm cửa.

Khoé mắt Phong trong tích tắc thu được hình ảnh một bóng người lùi ra sau. Tên cầm đầu là đang muốn chạy trốn sao?! Cậu cười khẩy. Thật là một kẻ hèn nhát, vậy mà đòi trả thù cậu?! Ngàn lần không xứng. Phong mặc kệ hắn chạy trốn hay không, đời hắn sẽ không kéo dài được lâu đâu. Xe thì mất cái này có thể mua cái khác, thử xem hắn sẽ chạy được bao xa.

Xe… Dường như nhớ ra được điều đó quan trọng, Phong bỗng mở to mắt thất thần, người cậu lạnh ngắt. Sao cậu lại có thể đãng trí đến vậy?! Quay ngoắt lại chỗ chiếc xe, Phong dùng hết sức bình sinh hét lên:

– BĂNG!!!!

Tên tóc đỏ nghe thấy tiếng Phong thì không hiểu, bèn vội vàng kiểm tra cửa xe. Nó không khoá. Hắn khẽ nhếch mép, cười khẩy. ” Cạch! ”

Cửa xe mở. Tên tóc đỏ mò vào ghế lái, mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy chìa khoá vẫn cắm ở ổ. Bất giác ngước lên, hắn chết sững, tay vẫn nắm chặt khẩu súng.

Một phần tỷ giây sau, từ phía chiếc xe vang lên một tiếng nổ vang trời:

– ĐOÀNG!

——- P/s ——-

Các bạn hãy vote và comment để t/g có động lực viết tiếp nha ~~ ������

������������������������