Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 13: Cánh đồng hoa



CHAP 12.5: MÈO TƯƠNG TƯ

Lần đầu tiên gặp nàng, trái tim tôi đã bị đánh cắp.

Tôi là một chàng mèo có vẻ ngoài điển trai và cuốn hút, hiển nhiên là theo tiêu chuẩn giai đẹp trong thế giới mèo. Đôi mắt hổ phách đầy ma lực, bộ lông đen tuyền bí ẩn, các cô mèo say tôi như điếu đổ. Ko thể trách, vì dù gì tôi cũng vô cùng tự tin với ngoại hình của mình. Tôi có nhiều tên được đặt bởi những người chủ khác nhau, còn bây h, tên tôi là Sun – mặt trời.

Tôi được sinh ra và lớn lên ở Paris. Một dòng mèo đen thuần chủng, hình như thế. Pháp là một đất nước khá phóng túng, một phần tính cách của tôi cũng bị ảnh hưởng bởi nơi đây. Tôi được nuôi trong một cửa hàng thú nuôi cao cấp, được hưởng mọi thiết bị chăm sóc tối tân nhất, sống một cuộc sống vô cùng thoải mái và sung sướng, thật vậy. Cho đến khi cô chủ Ngọc mua tôi và mang về Việt Nam.

Một trong những mục tiêu lớn của đời đàn ông là ngủ với càng nhiều phụ nữ càng tốt. Như vậy, tôi hài lòng với số lượng những cô mèo đã cùng tôi “vui vẻ”. Một playcat, như cô chủ nói thế. Chẳng một ai trong mấy cô mèo đó có thể làm tôi hứng thú được dài lâu. Tôi cũng ko bao h chủ động đi tán tỉnh phụ nữ, đó đã trở thành một luật lệ tôi tự đặt ra cho bản thân. Tôi quá kiêu ngạo và nổi bật để hạ mình đi quyến rũ bất cứ một ai. Toàn là những ả mèo tự nguyện cúi rạp dưới chân tôi xin chết, thậm chí là hiến dâng cả cơ thể. Tôi cũng chả bao h từ chối một cô nào, từ nóng bỏng cho đến nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, mọi qui tắc và luật lệ của tôi vỡ vụn khi tôi gặp nàng.

Hôm ấy, tôi được đi cùng cô Ngọc đến dự sinh nhật của một người bạn. Loáng thoáng thì hình như đây cũng là nhà của mỹ nhân tôi đã gặp trong vườn hoa sau trường của cậu chủ. Mạo muội gọi cô ấy là Thiên Thần, vì tôi ko nghĩ có từ nào có thể chính xác hơn thế. Vòng tay của Thiên Thần vô cùng mềm mại và ấm áp, hơn nữa, đó là một cô gái loài người xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần, được cô ấy nâng niu trong lòng là ước mơ của mọi con mèo giống đực.

Chị gái của Thiên Thần dẫn chúng tôi ra vườn sau của căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Cô gái ấy nằm ngủ ngon lành giữa một màu xanh mát dịu dàng, trên chiếc xích đu đẹp đẽ mắc vào cây hoa sữa. Nắng lung linh, sương long lanh, gió lanh kanh, phong cảnh thơ mộng ko sao tả xiết. Và trong lòng cô ấy, là nàng.

Nàng là cô mèo kiều diễm nhất tôi từng biết. Từng đường cong trên cơ thể nàng là cả một tuyệt tác nghệ thuật. Bộ lông đen tuyền giống như của tôi, nhưng khi màu sắc ấy phủ lên người nàng, nó lại tạo nên một vẻ huyền bí, quyến rũ khác hẳn. Nàng cuộn tròn trong lòng Thiên Thần, cánh mũi phớt hồng khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Và khoảnh khắc ấy, tôi đã biết rằng: Cô nàng này, nhất định phải là của tôi!

Ko rõ tôi đã chết sững trong bao nhiêu lâu. Thiên Thần có khác, ngay cả vật nuôi của cô ấy cũng phải mỹ miều như vậy. Pháp vốn nổi tiếng về những phụ nữ đẹp, tôi hiển nhiên là đã từng “chơi qua” rất nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi được gặp một nàng mèo mỹ miều đến thế. Tôi cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết khi đã cùng cô chủ và cậu chủ đến đây. Được gặp nàng.

Cái khoảnh khắc nàng mở mắt, tôi đã nghĩ rằng cổng thiên đường đang mở ngay trước mặt. Người thợ chế tác giỏi nhất hẳn đã đẽo gọt hai viên ngọc lục bảo vô cùng tỉ mỉ để có thể cho nó vào mắt nàng. Đôi mắt ấy, như hút tôi vào một mê cung vô tận ko hề có lối thoát, đẹp mê hồn. Đôi mắt ấy khiến tôi ngẩn ngơ, khiến tôi ko thể rời đi. Những tưởng rằng, nàng cũng sẽ si mê vẻ điển trai của mình. Thế nhưng, ánh mắt nàng hầu như chẳng thể hiện một xíu rung động nào khi nhìn thấy tôi. Tôi thất vọng cùng với hụt hẫng. Đó là lần đầu tiên, tôi biết thế nào là yêu và thế nào là thất tình, trong cùng một lúc.

Tự tôn của một playcat ko cho tôi từ bỏ nàng. Nghe ngóng ra thì tôi được biết tên của cô mèo kiều diễm ấy. Mun – ngay cả cái tên cũng toát lên vẻ gì đó sang trọng và tao nhã. Tôi đột nhiên thấy biết ơn cái tên mà Ngọc đã đặt cho tôi lúc đó: nàng là Mun – mặt trăng, còn tôi là Sun – mặt trời.

Nàng là một cô mèo kiêu kỳ đến từ nước Ý, một đất nước cổ kính nhưng ko kém phần đẹp đẽ và hoa lệ. Nét đẹp của đất nước ấy được đặt lên từng nét trên cơ thể nàng. Mun kiêu kỳ, nhưng cũng ko kém phần quyến rũ. Từng bước đi của nàng đều toát lên vẻ tao nhã và quý phái đến khó tả, đôi mắt lục bảo sáng ngời thách thức. Từng cử động đều sang trọng đến hút hồn. Cái cách mũi nàng hơi hếch lên tự tin, cái đuôi thon dài khẽ ve vẩy theo từng bước chân nhẹ nhàng. Chúa ơi, nàng thật khiến tôi say đắm!

Lần đầu tiên, có một cô mèo phớt lờ vẻ ngoài nổi bật đầy lãng tử của tôi. Cũng là lần đầu tiên, tôi hạ mình để đi tán tỉnh một cô gái. Paris là thành phố của tình yêu, nên hẳn nhiên, về những cách tán tỉnh để có thể xiêu lòng phụ nữ, tôi ko hề thiếu. Chỉ là tôi rất ít khi phải dùng đến mấy cái đó. Một chàng mèo điển trai và hào hoa, hơn nữa lại còn lãng mạn và lịch thiệp, thử hỏi cô mèo nào có thể ko đổ?! Tôi thích thú với cái ý nghĩ mình sẽ thay đổi chỉ vì một cô mèo xinh đẹp. Mun yêu dấu – liệu em có thể khước từ tôi?

Khi cậu chủ của tôi bế Thiên Thần vào trong nhà, vườn chỉ còn lại nàng và tôi, cùng với hai cô gái khác. Em và chị gái của Thiên Thần, gần như vậy. Họ cũng trở vào nhà ngay sau đó, sau khi bàn bạc một số chuyện mà tôi ko để tâm lắm, để lại cho Mun và tôi một ko gian riêng.

Nàng coi tôi như ko khí, thản nhiên dạo một vòng quanh vườn, vờn móng vuốt quanh mấy đoá hồng rực rỡ. Mải ngắm nàng, tôi hầu như quên mất mục đích của mình. Đôi mắt nàng như trong suốt dưới nắng, bộ lông vàng rực lộng lẫy. Mũi nàng hồng phớt, phập phồng, hít căng hương thơm của hoa cỏ dịu lành. Đôi môi của nàng khẽ nhếch lên thách thức, và tôi thề, nếu ko phải vì tôi muốn Mun phải toàn tâm toàn ý say đắm mình, tôi đã có thể đè nàng ra mà ngấu nghiến đôi môi vô cùng gợi tình ấy.

Có lẽ tôi chỉ việc ngồi ngắm nàng cũng đã mãn nhãn, nhưng mục đích thì ko thể bỏ qua. Tôi chọn một chiếc lá bàng to, vàng óng rụng trên nền cỏ, giơ móng hí hoáy vài dòng vào đó, nắn nót từng nét một. Thư tình, bắt đầu bằng thứ này trước đã.

Xong xuôi, tôi còn kiếm thêm một bông hồng nho nhỏ, đỏ rực, đặt lên chiếc lá ấy rồi đẩy nó tới trước mặt Mun. Nàng mở to mắt nhìn chiếc lá đầy ngạc nhiên, rồi khẽ nghiêng đầu đọc dòng chữ viết bên trong.

” Gió mưa là bệnh của trời,

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. ”

( thơ Nguyễn Bính )

Tôi nín thở dõi theo từng hành động của Mun. Đây là hai câu thơ Việt Nam mà tôi rất tâm đắc. Nó vô cùng lãng mạn và đáng yêu, phải ko? Những nàng mèo kiêu kỳ bên Pháp chỉ cần nhận được mấy câu tỏ tình như thế này là y như rằng sẽ tự động ngả vào vòng tay tôi, hoàn toàn tự nguyện. Tôi tin rằng Mun cũng sẽ như thế. Xét cho cùng, mèo Ý và mèo Pháp, khác nhau chỗ quái nào cơ chứ?!

Mun nhìn chiếc lá khá lâu. Đôi mắt màu lục bảo chăm chú hai dòng thơ đầy lãng mạn của tôi. Khuôn mặt nàng chẳng để lộ một chút cảm xúc nào khiến tim tôi như muốn nhảu khỏi lồng ngực vì hồi hộp. Nàng là ko quan tâm? Hay là quá xúc động trước lời tỏ tình lãng mạn của tôi?! Ko biết nữa. Tôi sẽ chọn phương án 2, nhưng Mun… nàng lại đi chọn phương án 1.

Đôi mắt màu lục bảo loé lên một tia sáng kỳ lạ rồi tắt phụt ngay trước lúc tôi có thể đoán ra cảm xúc trong mắt nàng. Trong tích tắc, Mun giơ vuốt, rạch tan tành bức thư tình lãng mạn của tôi. Hàng trăm mảnh lá vàng óng bay lả tả, giống hệt như trái tim tôi lúc ấy. Vỡ vụn.

Sốc. Phải, đó chính xác là cảm giác của tôi lúc ấy. Ko thể tin được, nàng vừa mới… xé thư của tôi?! Chúa chứng giám, Mun khước từ tôi?! Tôi trân trối nhìn nàng, vẻ bàng hoàng ko giấu giếm trên mặt, hẳn lúc đó mình trông tức cười lắm. Mun chẳng có vẻ gì là bận tâm đến hành động tàn nhẫn của mình, đôi mắt nàng sáng ngời băng lãnh, xoáy thẳng vào tôi một ánh nhìn hoàn toàn vô cảm. Chiếc lá tan tành, nàng quay gót bước đi, bỏ lại tôi ở trong vườn với trái tim bị xé toạc. Đau đớn.

Cả buổi hôm ấy, thần trí tôi cứ bay đi đâu đâu. Từ cái khoảnh khắc đất trời tưởng như sụp đổ đó, tôi cũng ko một lần gặp lại nàng. Từng giây phút trong căn biệt thự ấy tôi dành để đi tìm nàng. Nhưng Mun chẳng hề xuất hiện. Dẫu cho nàng có làm tim tôi tan nát, thì việc được nhìn thấy bóng hình kiều diễm ấy mới là quan trọng. Người ta gọi tên thứ cảm xúc này là gì? À phải, yêu. Đúng thế, tôi đã phải lòng một người đáng nhẽ ko nên phải lòng. Thật trớ trêu, đây là quả báo khi tôi chơi bời với quá nhiều cô gái hay sao?!

Màn hoà tấu violin của Thiên Thần bắt đầu. Tiếng đàn của cô mang tâm tư tôi đi xa mãi. Nó làm tâm trạng tôi dịu đi một chút. Chí ít thì nếu thân được với cô gái này, tôi hoàn toàn có thể gặp lại nàng. Xét cho cùng, Mun là vật nuôi của Thiên Thần. Tôi sẽ ko từ bỏ, chắc chắn thế. Mun kiêu kỳ và lạnh lùng, nhưng nàng cũng sẽ có một trái tim trong lồng ngực đẹp đẽ ấy. Nếu trái tim nàng làm từ băng, tôi sẽ cam tâm tình nguyện làm tan chảy nó. Kể cũng hay ho thật, trái tim tôi lại đi lạc nhịp vì một nàng mèo mới có một lần gặp mặt. Nàng ấy lại còn ko chút hối tiếc khi rạch tan tành bước thư tình của tôi.

Vậy ra đây là cái thứ người ta gọi là “tình yêu sét đánh” sao? Ha ha. Tôi cười cay đắng trong lòng. Ko được. Tôi sẽ ko để tình yêu này lụi tàn một cách nhanh chóng như thế. Tôi sẽ làm Mun phải yêu tôi. Với ngoại hình này, tâm hồn lãng mạn này, vẻ hào hoa này, tôi ko tin mình lại chẳng thể lấy cắp trái tim Mun. CHÍNH THẾ!

Tôi cười toe toét trong lòng, chuyên tâm thưởng thức tiếng violin. Tiếng đàn của Thiên Thần dường như đã làm đầu óc tôi thông suốt hơn một chút. Một màn trình diễn tuyệt vời ko thể phủ nhận, bữa tiệc cũng vô cùng tưng bừng và náo nhiệt, nhưng tôi ko để tâm. Làm thế nào để nàng yêu tôi?

Cho dù đã lên dây cót tinh thần một cách triệt để, tôi vẫn ko khỏi hụt hẫng khi ko được thấy nàng. Lòng tôi dậy nên một nỗi lo sợ mơ hồ. Cả buổi sinh nhật Mun ko hề xuất hiện lấy một lần, có phải là vì ko muốn thấy mặt tôi?! Tim tôi thêm một lần tan nát với ý nghĩ ấy. Mun, chẳng lẽ em lại ghét tôi đến thế?

Về đến nhà, tôi vẫn ko thoát khỏi tình trạng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Ngọc dường như rất lo lắng vì tôi tự dưng lại trở nên trầm lặng như thế. Cậu chủ thì ném cho tôi cái nhìn thờ ơ, rồi quay đi ngay lập tức:

– Tương tư đấy!

Ngọc ngạc nhiên ko kém gì lúc tôi nhìn thấy Mun. Phải rồi, lại là những ý nghĩ về nàng. Nó quá ám ảnh. Tôi nửa muốn đẩy Mun ra khỏi đầu, nửa lại ko. Đột nhiên, tôi nhớ lại tên của nàng và tôi. Mặt Trời và Mặt Trăng, nghe qua thì tưởng chừng như vô cùng liên kết, nhưng thật ra, hai vật thể ấy chẳng bao h gặp được nhau. Bỡi lẽ, Mặt Trăng thống trị màn đêm, còn Mặt Trời thì lại làm vua ban ngày.

Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa rào. Một cơn mưa vô cùng hiếm hoi trong cái tiết trời thu này. Mày cũng đang thông cảm cho tao, phải ko mưa? Tôi ngồi ngắm mưa lần đầu tiên trong đời. Từng giọt ảm đạm, đập bồm bộp vào ô cửa kính. Cây cũng bớt xanh, gió cũng bớt nô đùa, nắng cũng thôi trải dài. Khung cảnh ngoài kia nhuốm một màu xám u ám. U ám như chính tâm trạng của tôi lúc ấy. Tôi thở dài sườn sượt, đầy não nề.

” Bàn tay em vẫy ngoài xa vắng

Có phải lòng anh đang có mưa? ”

CHAP 13: CÁNH ĐỒNG HOA

Ngày mới. Trường Dương Ngọc.

Băng đến lớp trong tình trạng vật vờ. Chân tay rũ rời, đôi mắt thâm quầng giấu dưới vành mũ lưỡi trai, cả người uể oải ko chút sức sống.

Sau bữa tiệc sinh nhật, cô đã nghĩ, nghĩ và nghĩ. Về chuyện gì thì cuối cùng vẫn là những ký ức về buổi tối cùng với gương mặt của người đó hiện lên, với một tần số lớn đến mức cô ko muốn đếm. Băng cố quên nó bằng cách vùi đầu vào làm việc, khiến cho não hoạt động ko ngừng. Tiếng “lạch cạch” của bàn phím laptop vang lên điên cuồng, đan vào màn đêm đen đặc thứ cảm giác rùng rợn, lạnh người.

Lúc Băng tạm thời nguôi ngoai thì cũng đã 4h30 sáng, cô tranh thủ chợp mắt một chút. Nhưng ngay cả trong giấc mơ, hình ảnh người con trai đó cũng xuất hiện làm Băng bừng tỉnh mấy lần. Tính ra thì có khi cô còn chưa ngủ đủ 2 tiếng. Hoàn toàn kiệt sức.

Băng đã cố ăn thật nhiều vào bữa sáng, đến nỗi Zoe còn thấy ngạc nhiên. Uống cả cà phê, chỉ vì muốn đỡ mệt hơn một chút. Cô ko muốn nghỉ học, ở nhà sẽ làm Băng có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, mà cô thì sẽ ko thể chịu đựng thêm bất cứ giây phút nào mà mình có thể sẽ lại nhớ tới chàng trai kia. Thứ mùi rờn rợn toả ra lúc người ấy ôm lấy cô, thật ấm áp và dễ chịu. Nó thật ám ảnh.

Băng ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, mắt hướng ra ngoài. Từng cơn gió buốt lạnh thốc thẳng vào mặt, nhưng chẳng thể làm cô tỉnh táo hơn. Thỉnh thoảng, đầu Băng lại gục xuống, mắt díp lại. Ko được, cô ko thể ngủ! Ai biết trong giấc mơ cái gì sẽ chờ đợi cô, mà Băng thì ko muốn mạo hiểm muốn tìm hiểu điều đó. Thành ra suốt mấy tiết liên tiếp, cô luôn trong tình trạng sẵn sàng ngất đi bất cứ lúc nào.

Thông thường, phía cuối lớp bao h cũng là nơi ồn ào nhất, là nơi tụ tập của những phần tử cá biệt dùng tiền để vào trường, cốt lấy danh tiếng, chẳng quan tâm học là gì. Giáo viên chủ yếu là ko quan tâm, ai thực sự muốn học thì hãy nghe giảng, những cậu ấm cô chiêu cậy tiền như thế, đến tai chủ tịch thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi học, chẳng cần để ý cho mệt đầu. Nữ chiếm phần lớn cái chỗ ấy, một phần cũng là vì chàng hoàng tử của họ, Hoàng Lâm Duy Phong, luôn ngồi ở dưới. Cuối lớp, gần hoàng tử, giáo viên lại thờ ơ, họ tha hồ mà tán chuyện.

Ấy thế mà hôm nay, cái vùng đó lại im lặng lạ kỳ. Mấy đứa con gái mặt mũi đứa nào đứa nấy tái xanh, mồ hôi đầm đìa, mắt lấm lét liếc xuống chỗ ngồi góc lớp. Duy Phong hôm nay dường như có chuyện gì ko vui, gương mặt đẹp như tạc vẫn tỏ vẻ bất cần, nhưng đôi mày lại nhíu chặt lại, cả người cậu toả ra hàn khí dày đặc. Từ đầu h đã vậy rồi, làm học sinh ngồi gần đó toàn bộ đều thấy lạnh toát sống lưng, ko rét mà run.

Phong ko thèm để ý đến những ánh mắt sợ hãi ném về phía mình. Đôi mắt màu cà phê tối sầm lại đáng sợ, liên tục mấy tiết liền chỉ dán chặt vào cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ kia. Vẻ mệt mỏi của Băng, cậu là người thấy rõ nhất. Chẳng hiểu sao Phong lại thấy giận dữ khi thấy cô như thế. Cứ mỗi lần Băng gục xuống bàn là đôi mắt màu cà phê càng thêm đen thẫm, hàng mày nhíu chặt.

Cho đến khi Băng mệt mỏi nằm dài trên bàn đến lần thứ 10 trong tiết 4 thì Phong thật sự bùng nổ. Cậu đứng bật dậy, hai tay đập cái “rầm!” xuống bàn làm cả lớp hết hồn, chân bước phăm phăm đến chỗ Băng. Chốc lát, cậu bế bổng cô lên, nhìn lên phía giáo viên đang trợn tròn mắt nhìn mình.

– Tôi nghỉ đến hết buổi học này. Với cô ấy!

Giáo viên bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Phong thì xanh mặt, vội vã gật lấy gật để. Chỉ chờ có thế, cậu lập tức bước ra ngoài, với Băng trên tay. Bỏ lại cả lớp còn đang sững sờ, trân trối nhìn theo hai người nam nữ kia. Thiếu gia của dòng họ Hoàng và tiểu thư của chủ tịch Dương Ngọc, họ quả thật gây ra quá nhiều chú ý.

Băng quá mệt để có thể tức giận với Phong, nhưng thần trí cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được anh đang làm gì. Đầu óc cô rối loạn. Có chuyện gì với con người độc đoán này vậy? Không phải cô đang cần xoá sạch những ý nghĩ về anh sao? H thì tuyệt rồi, lại thêm một kỷ niệm nữa Băng cần quên. Tự nhiên bế bổng cô mang ra ngoài trong bao ánh mắt của nữ sinh suốt dọc hành lang, điều này sẽ làm cô nhớ mãi đây. Vòng tay này, nó vẫn thoải mái như lần cuối Băng nằm gọn trong lòng anh. Mùi cơ thể, ừm, vẫn thật dễ chịu. Thánh thần, cô thấy mệt quá. Thôi thì mặc kệ vậy, đến đâu thì đến, Băng cần nghỉ ngơi. Cô hơi cựa mình, dựa đầu vào ngực Phong.

Phong đưa Băng ra thẳng vườn hoa sau trường. Máu nóng trong người cũng đã nguội đi một nửa khi cô rúc vào ngực cậu. Phong đặt Băng xuống gốc bằng lăng, nhẹ nhàng hết mức có thể. Cậu bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, đặt nó trên nền cỏ. Băng ngước lên, bắt gặp đôi mắt cà phê đang chăm chú nhìn mình.

– Hôm qua em ko ngủ?

Băng giật mình. Cô quay đi, phớt lờ câu hỏi của Phong. Cậu nắm lấy cằm Băng, xoay mặt cô đối diện với mình. Phong nhíu mày, săm soi hai vết thâm quầng dưới đôi mắt màu khói xinh đẹp của cô. Tự nhiên lòng cậu dậy lên niềm thương xót vô cớ. Lửa giận lại thêm một lần nữa âm ỉ, thậm chí còn mãnh liệt hơn vừa nãy. Phong cất tiếng, giọng nói có phần gay gắt:

– Nhìn xem, em đang tự tra tấn bản thân đấy à?! Vì sao ko ngủ?!

Băng khẽ chớp mắt, cô có thể thấy Phong đang nổi giận. Cái gì chứ, cô mới là người nên giận anh lúc này. Cô mất ngủ, kiệt sức, rã rời, tất cả ko phải chính là vì anh đó sao?! Nỗi uất ức dồn nén từ tối qua bùng nổ trong lòng Băng, lan nhanh khắp ngóc ngách cơ thể. Đôi mày lá liễu cau lại duyên dáng, cô quay ngoắt đi, để bàn tay Phong hụt hẫng trong ko khí.

– Ko phải việc của anh!

Phong trừng mắt nhìn Băng. Màu nâu cà phê biến thành màu đen đặc đáng sợ, cuộn tròn trong sự phẫn nộ nơi đáy mắt. Cậu gằn từng tiếng:

– Ko-phải-việc-của-tôi?! Mọi thứ liên quan đến em đều là việc của tôi. Em mệt mỏi như vậy suốt mấy tiết, đừng tưởng tôi ko để ý! Nói! Vì sao?

Băng ko để tâm đến giọng điệu tức giận của Phong. Cô chợt mơ màng. “Đừng tưởng tôi ko để ý…” Anh ta… lo cho cô?! Suốt mấy tiết liền sao?! Cơn giận trong lòng Băng trong chốc lát tắt phụt, biến thành dòng suối êm ả của niềm hạnh phúc, len lỏi đến tận tim. Cô quay đi, giọng nói lí nhí vang lên, dịu dàng như tiếng thì thầm của nắng.

– Ko phải… vì anh đó sao? Hôm sinh nhật…

Má Băng hơi hồng lên, đôi mắt màu khói chớp chớp đầy bối rối. Phong khẽ nhíu mày, mặt hơi nghệt ra rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Môi cậu khẽ nhếch lên, đôi mắt màu cà phê mới phút trước còn sôi sùng sục thoắt trở nên ấm áp, ánh lên nét tinh quái khó nhận ra. Hàng lông mày dãn rộng, dịu đi thấy rõ. Cơn giận biến mất ko chút vết tích. Phong chăm chú nhìn gương mặt ngượng ngùng hiếm thấy của Băng, giọng nói thoắt trở nên trầm ấm yêu thương, dịu dàng đến kinh ngạc:

– Em cần ngủ.

Băng khẽ quay lại, nghiêng đầu nhìn Phong đầy khó hiểu. Cậu phớt lờ ánh nhìn ấy, thản nhiên ngồi xuống cạnh Băng, đưa tay kéo đầu cô dựa vào vai mình. Băng nghe thấy tiếng Phong văng vẳng bên tai, rất gần.

– Ngủ đi. Tôi ở lại cùng em.

Tim Băng đập những nhịp kì lạ. Cô thấy cơn mệt mỏi quay trở lại với mình. Đầu dựa vào vai Phong, Băng có thể ngửi rõ hương thơm thoang thoảng từ người anh, dễ chịu. Đôi mắt màu khói từ từ khép lại, cô rơi vào rừng mộng an lành.

****

Sau một gốc cây khuất nào đó mà hai nhân vật của chúng ta ko thể thấy rõ, Zoe mắt chữ O mồm chữa A. Cô đi tìm Băng suốt từ lúc nãy, chỉ vì cô chủ ko có trong lớp. Và Chúa chứng giám, cô đang nhìn thấy cảnh tượng gì thế này? Zoe đã dụi mắt mấy lần, thậm chí tự nhéo má cấu tay mình, cô ko nhìn nhầm! Là cô chủ, đang ngủ dựa đầu vào vai Phong!

Lạy Chúa, họ đã tiến triển đến đâu rồi vậy? Hôm qua cô đã năn nỉ gãy lưỡi mà cũng chẳng thể thuyết phục Băng đi ngủ, kết cục là bị đuổi về phòng. Thế mà h đây, bên cạnh một chàng trai cô chủ mới quen được khoảng… một tháng chăng?, lại có thể ngủ ngon lành như thế. Đừng đùa chứ, anh chàng đó có bí quyết gì vậy? Hết lần này đến lần khác cô phải ngạc nhiên với tác động của Phong lên Băng rồi. Tình yêu…

Zoe chợt hoang mang. Giả dụ hai người đó yêu nhau thì cô biết ăn nói thế nào với ông chủ bây h? Nhất định sẽ chết chắc rồi. Zoe hiển nhiên là biết cô chủ Nguyệt và Mỹ cũng mong muốn hai người này đến với nhau, nhưng ai ngờ mọi việc lại đi xa đến mức này. Đấy cũng mới chỉ là kế hoạch mà thôi, thành sự thật thì sao đây?! Phong là phần tử xã hội đen, Zoe thật ko dám tưởng tượng Mạnh Vũ sẽ phản ứng như thế nào. Cô rùng mình khi nghĩ đến hình phạt mà ông chủ có thể dành cho mình. Chưa biết chừng, ông ấy có thể nhúng vào vạc dầu sôi mất. Mồ hôi trong chốc lát đầm đìa trên khuôn mặt.

Điện thoại rung, cắt đứt dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu Zoe. Cô giật bắn mình, hấp tấp lôi chiếc điện thoại trong túi ra. Màn hình nhấp nháy một cuộc gọi từ “Ông chủ”. Bỗng nhiên Zoe thấy sống lưng lạnh toát. Khốn! Ông ấy đúng là thiêng thật đấy, vừa mới nghĩ đến đã xuất hiện ngay được. Cô nhẹ nhàng ra khỏi vườn hoa, áp điện thoại lên tai:

– Tôi nghe, thưa ông chủ.

****

Phong chăm chú nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên vai mình. Đôi mắt cà phê ấm áp ngập tràn yêu thương. Khuôn mặt đẹp như tạc hiện lên thứ cảm xúc khó nhận dạng, đầy khó hiểu.

Mái tóc nâu sẫm của Băng chảy tràn trên vai Phong, toả ra hương hoa sữa thơm ngát. Đuôi mắt dài kiều diễm, hàng mi dày, đen thẫm, cong vút mỹ miều. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, thở ra hít vào đều đặn. Xương quai xanh lấp ló qua cổ chiếc váy trắng muốt, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Phong vội quay đi, thấy đầu nóng bừng. Cơ thể cậu làm sao thế này?

Điện thoại rung trong túi váy khiến Băng tỉnh giấc. Đôi mắt khói hấp háy, chớp chớp để quen với ánh sáng ngoài trời. Cô ngửi thấy thứ mùi quen thuộc, đầy nam tính. Băng ngồi thẳng dậy, dựa người vào gốc bằng lăng phía sau. Phải rồi, cô vừa mới ngủ trên vai người ấy. Ừm, quả thật là khoẻ hơn hẳn.

Phong chăm chú nhìn Băng. Cậu khẽ cất tiếng hỏi:

– Em đỡ rồi chứ?

Băng gật, cô đưa tay dụi nhẹ mắt. Tay còn lại luồn vào trong túi váy, móc ra chiếc Blackberry. Màn hình đang sáng. Một tin nhắn từ Zoe.

” Cô chủ, tôi có việc bận cần giải quyết. Ông chủ cho gọi. Cô có thể về với cô Nguyệt hoặc Huyền Mỹ được ko? ”

Băng ko suy nghĩ nhiều, lập tức nhấn “trả lời”.

” Được “.

Cô bỗng giật mình khi nghe giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:

– Chuyện gì thế?

Băng giơ điện thoại cho Phong xem. Cậu liếc qua nội dung hai tin nhắn, rồi nhìn thẳng vào Băng.

– Ko cần phiền đến họ. Tôi sẽ đưa em về.

Băng khẽ nhướn mày, ngạc nhiên nhìn Phong. Cô nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ kĩ lại. Băng muốn về nhà ngay lúc này, nhưng Mỹ vẫn còn cấp 3, ko thể bộp một phát là về được. Con bé đã trốn học nhiều lần, ba cô thậm chí đã cảnh cáo, Băng càng ko thể làm liên luỵ nó. Hơn nữa Mỹ cũng ko thể tự đi, Kyra sẽ đón lúc cuối h. Nguyệt thì lái riêng chiếc Audi R8, nhưng cô chị này thì ko bao h về ngay, toàn lỉnh đi chơi với bạn bè, tối mới về nhà. Mạnh Vũ chẳng cấm được, Nguyệt đã qua 18 rồi, có tự do riêng.

Có vẻ như chẳng còn cách nào khác. Băng nhìn Phong, khẽ gật đầu. Cậu chỉ chờ có thế, lập tức bế bổng cô lên, đi phăm phăm ra bãi đỗ xe. Băng khẽ nhăn mặt. Lần thứ 4 trong 2 ngày rồi đấy. Cô có chân mà.

– Thả xuống đi.

Phong chẳng có chút gì suy suyển khi nghe Băng nói, cậu thản nhiên đáp lại.

– Ko. Thế này sẽ nhanh hơn.

Băng khẽ thở hắt ra, bất lực. Thôi kệ, dù gì thì cô cũng ko hẳn là ghét việc này. Từng bước chân anh thật vững chãi, cho cô cảm giác được bảo vệ. Nằm gọn trong lòng anh, cô thấy thật an toàn.

Băng khẽ đặt tay lên ngực Phong, cảm nhận nhịp tim của anh. Cậu khẽ cứng người, nhưng nhanh chóng thả lỏng, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm. Thấy Phong ko có phản ứng, Băng áp cả tai cô vào ngực trái Phong.

“Thình thịch, thình thịch”

Nhịp tim của Phong có một chút nhanh hơn người thường. Băng thích thú lắng nghe nó, cảm nhận cơ ngực rắn chắc qua lớp sơ mi đen tuyền. Giọng nói trong veo khẽ vang lên:

– Trái tim anh… ấm quá!

Tim Phong đập nhanh hơn. Cậu có chút giật mình với câu nói ngây thơ của Băng. Những người biết đến thiếu gia dòng họ Hoàng thì đều nói cậu là kẻ ko có trái tim, kẻ máu lạnh, tim làm từ băng tuyết gì gì đó. Vậy mà cô gái này… nói rằng trái tim cậu ấm. Phong khẽ nhếch môi. Người con gái này, chưa bao h hết làm cậu ngạc nhiên.

Phong dừng chân cạnh chiếc Bugatti Veyron, đặt Băng xuống. Cô liếc chiếc xe với vẻ thờ ơ, chẳng có chút cảm xúc ngưỡng mộ nào trong mắt. Trong khi những đứa con gái khác nhìn thấy chiếc xe này là lập tức sẽ rú rít lên, thật làm Phong khó chịu. Cậu lịch sự mở cửa xe cho Băng, chờ cô lên rồi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái. Bác bảo vệ nhìn thấy chiếc xe thì lập tức mở cổng, thậm chí là vội vã. Đáng nhẽ đang là trong h học, ko ai được phép ra ngoài, nhưng bác biết rõ, hai con người đang ngồi trong chiếc xe kia, quyền lực thế nào.

Chiếc Bugatti phóng vun vút trên phố. Xe cộ tự nguyện nhường đường cho nó, mắt ánh lên vẻ hâm mộ khi được tận mắt nhìn chiếc ô tô được mệnh danh là nhanh nhất thế giới, đồng thời còn đáng giá cả một gia tài. Phong và Băng ko mấy để tâm đến ánh mắt người đi đường, chỉ im lặng.

Phong nhìn đồng hồ, cậu bỗng quay sang người bên cạnh.

– Vẫn còn sớm. Em có muốn đi đâu ko?

Băng mải mê ngắm dòng người tấp nập qua cửa sổ, thờ ơ trả lời:

– Tuỳ.

Phong quay lại với cái vô lăng. Cậu khẽ cất tiếng:

– Vậy chúng ta sẽ đến một nơi mà tôi muốn. Em nghỉ đi, sẽ khá xa đấy.

Băng khẽ nhướn mày, lơ đãng nhìn ra ngoài. Cô ko trả lời Phong, chỉ có đôi mắt màu khói vẫn mở thao láo, nhìn cảnh vật trôi đi vun vút ngoài tấm kính sẫm màu. Anh càng ngày càng đi xa khỏi thành phố, những con đường ngập lá vàng hiện ra, trải dài tít tắp, đẹp đến nao lòng. Cô khẽ nhấn nút mở cửa sổ, hít căng ko khí trong lành tràn vào xe.

Sau tổng cộng là 1strong0 phút phóng xe với vận tốc hơn 100km/h, Phong dừng lại, quay sang người con gái ở ghế lái phụ. Liếc qua quang cảnh phía ngoài, mắt Băng mở to, thảng thốt. Phong khẽ cười, cậu ra khỏi xe rồi vòng sang bên kia, mở cửa cho cô. Băng bước ra, đôi mắt khói vẫn còn chơm chớp đầy ngạc nhiên. Miệng cô lắp bắp:

– Đ… đẹp quá!

Trước mắt Băng, là cả một cánh đồng hoa cúc trắng nở rộ, mênh mông bát ngát. Bầu trời xanh ngắt ko chút tì vết, mây lững lờ vắt ngang như những dải lụa mềm mại. Ánh nắng dịu dàng, trượt dài trên từng cánh hoa màu trắng tinh khôi. Gió lang thang khắp cánh đồng, cuốn theo hương hoa thơm ngát, thứ hương thơm đặc trưng của mùa thu. Màu trắng hoa cúc hoà quyện với sắc vàng dìu dịu của nắng thu, biến nơi này như một bức tranh phong cảnh chốn thiên đường. Đẹp đến sững sờ.

Phong nhìn sang Băng, mỉm cười ấm áp khi nhìn thấy cô bị hút vào phong cảnh diệu kỳ trước mặt. Cậu lên tiếng:

– Tôi mừng là em thích nó.

Đôi mắt màu khói thu lấy từng chi tiết, từ dải mây, cho đến bầu trời cao màu xanh ngọc bích. Băng hít một hơi dài, thật sảng khoái. Cô quay sang Phong, nghiêng đầu.

– Nơi này… của anh sao?

Phong cố nén một nụ cười. Môi cậu mím lại, ánh mắt tinh quái ném sang Băng.

– Ko, dù tôi cũng rất muốn mua lại. Chỉ là tôi muốn đưa em đến đây thôi.

Phong quay mặt đi, khuôn mặt đẹp như tạc thoáng qua vẻ gì đó… xót xa?! Ánh mắt cậu bỗng trở nên xa xăm, trượt dài đến tận đường chân trời.

– Hồi nhỏ, gia đình tôi thường đến đây. Tôi đã cùng bố mẹ ăn picnic, chơi trò chơi, thậm chí là nằm dài ở đây đếm sao đêm. Chúng tôi ngắm đất trời chuyển thu, sang đông, vào xuân, rồi đến hạ. Hoa cúc chỉ nở vào thu, nhưng những mùa khác, cánh đồng này vẫn có những vẻ đẹp riêng của nó.

Băng gật gù, lòng cô trong chốc lát chùng xuống. Giọng nói của Phong vẫn đều đều, nhưng cô cảm nhận được cảm xúc của anh dồn nén trong ấy. Quá khứ của Phong, phải chăng cũng đã u ám như của cô? Một chàng trai có vẻ ngoài điềm tĩnh và lãnh đạm, nhưng có gì trong những suy nghĩ của bản thân? Băng chợt nhận ra rằng: cô chẳng biết gì về anh cả. Băng nhìn xa xăm, dường như nơi này ko còn đẹp như lúc nãy nữa. Cánh đồng này, ẩn chứa những kỷ niệm của Phong mà cô ko biết, những ký niệm buồn, cô đoán thế.

Băng quay sang Phong, chăm chú ngắm nhìn chàng trai trước mặt. Bóng hình anh cao lớn và hiên ngang giữa cánh đồng hoa mênh mông, nhưng ánh mắt màu cà phê lại phủ lên nét buồn man mác. Anh nhìn thật… cô độc. Băng bỗng dưng muốn được ôm chầm lấy chàng trai này, an ủi anh, ko để anh phải một mình. Với sự can đảm đột nhiên bùng phát, cô chủ động nắm lấy tay Phong, kéo anh vào trong cánh đồng hoa.

– Vào thôi.

Phong có chút giật mình khi cảm nhận được làn da mịn màng và mát lạnh của Băng chạm vào mình, nhưng cậu cũng ko rút tay ra. Dòng ký ức về quá khứ đau thương dừng lại đột ngột trong tâm trí Phong. Cậu để yên cho Băng nắm tay mình, ngắm nhìn cô lao vào giữa những bông hoa cúc trắng tinh khôi, mái tóc tung bay, lay động những chú bướm xinh đẹp. Lòng cậu nhú lên một thứ xúc cảm nào đó khó gọi thành tên, nhưng nó thật dễ chịu, và bình yên.

Băng phát hiện một khoảng đất cỏ non mọc xanh rì, cao đến tầm mắt cá chân nằm giữa cánh đồng. Cô dừng lại, kéo Phong ngồi xuống. Đến lúc này Băng mới để ý đến hành động bộc phát lúc nãy của mình, tim đập loạn, hoang mang. Phong khẽ liếc sang, để ý thấy nét bối rối trong đôi mắt màu khói kiều diễm. Cậu mỉm cười, siết nhẹ tay Băng rồi giả vờ quay đi, hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt. Cô giật mình, nhìn sang Phong. Thấy anh chẳng có vẻ gì là để tâm, lòng Băng cũng dịu đi phần nào, cô cũng chăm chú thưởng thức hương hoa thơm ngát. Hai người ngồi cạnh nhau, im lặng ngắm từng dải mây lững lờ trôi trên nền trời xanh ngắt. Tay trong tay.

Băng nhắm mắt lại, tận hưởng làn gió thơm ngát mơn man da mặt, nghe tiếng nắng thì thầm bên tai. Phong khẽ khàng quay sang cô, ghi vào tâm trí hình ảnh một thiên sứ váy trắng tinh giữa một cánh đồng hoa cúc cũng một màu thanh khiết. Đẹp diệu kỳ. Đột nhiên, có một chú bướm màu vàng nắng đậu lên tóc Băng. Làn tóc dày và dài, toả ra hương hoa sữa nồng nàn làm chú bướm lầm tưởng, lưu luyến ko rời. Phong chợt ngẩn ngơ, đôi mắt cà phê nhìn Băng say đắm.

Hai người cứ ngồi mãi, chẳng ai nói với ai câu nào. Ko khí trong lành, hương thơm dễ chịu hoà quyện giữa hoa cúc và mùi của người con trai bên cạnh làm Băng thấy mơ màng. Đầu cô nghiêng sang, dừng lại trên vai Phong. Mắt khép lại, Băng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Phong hơi nhướn mày, nhưng cậu để yên. Nắng vuốt ve những cánh hoa mong manh, nhẹ nhàng chải vào làn tóc nâu mượt mà, cố gắng ko để người con gái kia thức giấc. Phong siết nhẹ bàn tay Băng, miệng hơi mỉm cười.

Trên cánh đồng hoa cúc nở rộ, có hai con người tựa vào nhau. Gió lưu giữ đâu đây những tiếng thì thầm đọng lại trong miền ký ức, văng vẳng từ nơi nào đó xa lắm:

” Ngủ ngon, Thiên Thần. ”