Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel)

Chương 11



Bầu không khí vui vẻ và háo hức bao trùm lên khắp phòng vũ hội nhà Bá tước Rushford , tác động lên gần 40 vị khách đang ngồi bên những chiếc bàn. Tất cả mọi người đều biết trước lời công bố đính hôn sẽ được loan báo vào cuối buổi tiệc, nhưng không vì thế mà buổi dạ vũ mất đi sự nhiệt tình. Vụ tai tiếng mới xảy ra gần đây, lúc đầu gây xôn xao lớn trong vài giờ, nhưng cũng dần nhanh chóng lụi tàn như số phận chung của nhiều vụ tai tiếng khác. Đâu cần quá nhiều lời than van và nước mắt cho một lễ tang ? Người ta luôn luôn có những niềm vui mới để thay thế nó.

Samantha mỉm cười, giống như những người xung quanh ,nàng trò chuyện với Ngài Averleigh ngồi bên tay trái, và thậm chí còn tán tỉnh anh 1 chút nữa. Trong xã hội thượng lưu người ta học cách vui đùa ,tán tỉnh nhau thật nhanh chóng, học cách ẩn giấu sau nụ cười, sự đỏ mặt và những ánh mắt lấp lánh tất cả những xúc cảm tế nhị. Người ta phải biết cách đưa ra những lời khen ngợi , bày tỏ sự ngưỡng mộ và phải giữ làm sao cho những quý ông lịch thiệp luôn được ràng buộc bên cạnh mình ,tay khoác trong tay. Ôi , không phải lúc nào những phương cách đó cũng hiệu quả. Nàng đã từ chối lời cầu hôn của Ngài Maxwell mới buổi sáng nay và cô đã áy náy vô cùng sợ đã làm tổn thương anh. Và Dì Aggy đã rất bối rối và cậu của cô thì tỏ ra bực mình bời vì cả hai đều đã rất hài lòng với anh.

Samantha tiếp tục giữ cho mình mỉm cười- thật vậy, nàng đã phải cố gắng gấp đôi- khi thời khắc khủng khiếp cuối cùng cũng đến. Bá tước Rushford bước ra và chính thức công bố sự kiện tất cả mọi người đều mong đợi trong buổi tối hôm nay. Nàng thật sự không nghe rõ lời nói của ông. Nhưng có những âm thanh ngạc nhiên giả tạo nổ ra, những tiếng cười tán thưởng và tiếng vỗ tay nữa. Và rồi Lionel bước tới chỗ Jenny đưa tay với chị và hôn tay chị. Hai người bọn họ đều mỉm cười rạng rỡ với nhau , nhìn nhau như thể là kết cục hạnh phúc suốt đời mãi mãi là còn chưa miêu tả chính xác tương lai cuộc hôn nhân của họ.

Và rồi, Samantha nghĩ, cố gắng không nhìn họ nữa bằng cách giả vờ nâng cốc rượu lên môi. Lionel không yêu Jenny. Và Jenny- chắc là có yêu chàng, nhưng sao đồng thời chị ấy lại buồn đau quá mức trước những chuyện liên can tới Bá tước Thorhill. Còn Samantha , nàng thì sao? Những cảm xúc của nàng dù sao cũng là vụn vặt , ngoại trừ việc cô luôn cảm thấy thảm hại vô cùng và không tài nào tập trung nổi vào những gì đang xảy ra , đặc biệt là không thể nào thích thú với quý ngài đang ngồi bên cạnh- 1 trong số đông những người ngưỡng mộ nàng. Và nàng cũng không chắc chắn Jenny có được hạnh phúc hay không. Bản thân nàng thì có thể chịu đựng nổi nỗi đau này, nếu như biết được dù chỉ là 1 chút rằng bọn họ thực sự yêu nhau. Nàng biết rõ những cảm xúc của mình là sai trái và nhất định phải giấu kín nó thật sâu trong lòng.

Được thôi, nàng thầm nghĩ khi Phu nhân Rushford cuối cùng cũng bước lên , ra dấu hiệu với những quý bà khác rời phòng ăn, bữa ăn đã có thể kết thúc. Kết thúc thật sự. Bây giờ mọi chuyện chỉ còn là nghi thức và đã không thể nào thay đổi được nữa. Mọi hi vọng yếu ớt và xuẩn ngốc ở một nơi nào đó trong óc nàng- trông đợi sự việc có thể chần chừ thêm chút nữa – đã lùi xa và cuối cùng là tan vỡ vụn hẳn.

Dẫu sao nàng cũng đã cảm thấy khuây khỏa hơn 1 chút , thật sự là như vậy.

Nàng bước tới gần người chị họ đang đứng trong phòng khách, việc này thật không dễ dàng gì ,vì rất nhiều những quý phú nhân và tiểu thư khác cũng đang cố gắng làm điều tương tự. Jennifer nhìn thấy nàngvà quay nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời , ôm nàng thật chặt.

-“Ôi Sam” chị ấy nói.-“Hãy chúc chị hạnh phúc đi” rồi cười.-“ Chúc chị niềm hạnh phúc mà hiện giờ chị đang quá thừa thãi đến nỗi chị tin là mình sẽ nổ tung vì nó mất đi ”

Samantha không thể nhớ nổi những gì nàng nói sau đó. Nhưng nàng đã chúc mừng , chúc Jenny tất cả mọi niềm vui hạnh phúc trên thế giới. Còn cảm xúc riêng của nàng thì quả thật không đáng bàn.

************************************

Đã tối muộn. Jennifer cảm thấy nóng nực , đỏ bừng mặt và đau chân. Nhưng nàng đang hạnh phúc hơn bao giờ hết . Ngay lúc này , đêm nay, giấc mơ nàng hằng chờ đợi suốt 5 năm trời cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

Nàng hiện là tâm điểm của sự chú ý và ngưỡng mộ- nhưng nàng biết điều đó với nàng không quan trọng. Nhưng mọi người phụ nữ đều biết phải nên giữ kín 1 chút kiêu ngạo và những mối quan tâm thú vị khác cho riêng mình , ngay cả khi trái tim cô ta đã thuộc về 1 quý ngài nào khác. Bá tước Rushford nhảy với nàng tối nay và đã tỏ rõ sự hài lòng và ưu ái đối với nàng. Thậm chí ngay cả Cha nàng , theo một cách không thể tin được , cũng khiêu vũ cùng nàng một điệu nhảy.

Và Lionel- Ôi, Lionel đã nhảy với nàng 2 điệu nhảy, cả hai đều là những bản valse, và đã biểu lộ rõ niềm quan tâm của anh với nàng ở điệu vũ cuối cùng. Một người đàn ông nên được thứ lỗi cho việc phá phép tắc thông thường là khiêu vũ với vị hôn thê của mình 3 lần trong một buổi tối. Khi anh nói như vậy , đầu anh nghiêng sát lại gần nàng, mắt anh mỉm cười. Và nếu như cả xã hội thượng lưu mà không chịu đồng tình với việc này, thì họ đáng bị treo cổ.

Nàng cười vui thích với những lời nói táo bạo của anh.

Và tất cả mọi người đều đang ngắm nhìn họ. Không phải là chuyện đùa , việc này là thật. Tất cả mọi người đều chứng kiến , Lionel đang nhìn nàng đắm đuối như thể đang ngấu nghiến nàng từng phút. Và nàng thì không thèm quan tâm, cứ để cho họ biết là nàng ngưỡng mộ anh.

Tất cả nỗi nghi ngờ- nếu như chúng có thật- đều đã bị đầy lùi vào tối nay. Ngày hôm qua ,anh đã tức giận và bị tổn thương, nhưng lúc này, đêm nay, anh đã gạt bỏ mọi sự giận dữ sang 1 bên mà bộc lộ cảm xúc thật của anh đối với nàng cho tất cả mọi người cùng thấy- thể hiện trên gương mặt và đôi mắt anh.

Chàng đã không đến buổi vũ hội. Không có gì phải ngạc nhiên – nàng đoán Lionel và cha anh đã đảm bảo chắc chắn để chuyện này không xảy ra. Nhưng đó lại là 1 biện pháp ngăn ngừa hữu ích. Nàng sợ chết khiếp việc đối mặt với chàng 1 lần nữa. Rõ ràng thật tuyệt vời không phải gặp lại chàng đêm nay và mọi đêm kể về sau nữa. Đêm nay, nàng thậm chí còn không nghe thấy giọng nói của chàng vang vọng trong đầu nàng nữa. Đêm nay , nàng hoàn toàn được giải thoát khỏi chàng.

Bá tước Rushford bị gọi đi khỏi phòng dạ hội trong 1 lúc ngắn. Không phải Jennifer đặc biệt nhận ra điều đó, mà bởi vì sau đó Tử tước Kersey cũng cùng gia nhập với cha vào trong thư viện, và Linonel đã rời nàng đi sau khi nắm chặt tay nàng , mỉm một nụ cười tiếc nuối (kịch sĩ đại tài, pó hand với gã này lun )

Anh vắng mặt trong suốt cả suất nhảy tiếp theo, mà nàng đang nhảy với ngài Albert Boyle. Nàng thấy rất thú vị được bầu bạn với anh , kể từ khi anh trao cho nàng một nụ cười và nói rằng ,nàng phải chúc anh hạnh phúc như anh đã chúc mừng nàng. Anh vừa mới hứa hôn với tiểu thư Rosalie Ogden. Nàng luôn cảm thấy một niềm quan tâm đặc biệt với ngài Albert vì anh là quý ông đầu tiên nàng và Sam đã gặp lần đầu tới Luân đôn. Nàng buộc tâm trí mình khép lại với hình bóng quý ngài còn lại đứng bên cạnh anh trong công viên chiều hôm đó.

Mặc cho sự vui vẻ khiêu vũ bên ngài Albert , nàng vẫn cảm thấy thất vọng vì sự vắng mặt lâu dài của vị hôn phu. Thậm chí nếu như họ không thể nhảy cùng nhau trong suốt buổi tối, ít nhất thì nàng cũng có thể nhìn thấy anh hầu hết thời gian. Anh đã vận bộ trang phục với những tông màu xanh lá khác nhau, cho phù hợp với chiếc áo dạ hội nàng mặc. Dì Agatha đã nói tông màu nhạt phù hợp cho những tiểu thư trẻ mới đính hôn chính thức. Jennifer tự mỉm cười bí ẩn với bản thân. Nàng muốn biết, nếu 5 năm hay 10 năm nữa , nàng có luôn bồn chồn mỗi khi Lionel cách xa khỏi tầm mắt nàng lâu hơn vài phút như thế này không .

Và rồi , anh xuất hiện trở lại, trong khung cửa , bên cạnh cha mình, gương mặt anh cũng nhợt nhạt như màu áo, nụ cười biến mất, biểu hiện trên gương mặt anh thật dữ dội. Chuyện gì đã xảy ra? Chắc chắn có chuyện lớn đã xảy ra. Tin xấu ư? Có phải đó là điều tại sao bá tước và anh lại bị gọi ra phòng vũ hội không? Cha anh, khi nàng liếc nhìn về phía ông ta, nhìn trông vô cùng dữ tợn. Suất nhảy đã chấm dứt, nhưng nàng không thể vội vàng đến bên họ và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Điều đó thật không phải phép. Nàng được ngài Albert hộ tống trở lại bên cạnh Dì Agatha và phải chờ đến lúc Lionel đến với nàng. Có chuyện gì xảy ra vây? Ôi , Lionel tội nghiệp.

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, buổi tối cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ còn không đầy 1hoặc 2 suất nhảy nữa thôi.

Jennifer nhìn theo lo lắng , khẽ quạt gương mặt nóng bừng, và thấy bá tước Rushford , theo sau là con trai, đang tiến bước thẳng đến bục dàn nhạc, trèo lên và đứng yên tại đó. Ông ta đang nắm trong tay một mảnh giấy. Lionel đứng bên cạnh ông ta, biểu hiện sắt đá , đôi mắt nhìn xuống.

Một sự im lặng bao trùm khắp phòng khiêu vũ, khi những vị khách nhận ra vị chủ nhà đang chờ đợi để thông báo với họ. Jennifer bước 1 bước lên phía trước nhưng dừng ngay lại.

-“ Tôi rất lấy làm đau khổ khi phải đưa ra 1 tuyên bố phá hủy không khí của buổi tối ngày hôm nay và buộc phải đột ngột chấm dứt buổi tiệc sớm.” Bá tước nói, giọng nghiêm khắc và rành rọt.-“ Nhưng có một số chuyện phiền phức buộc tôi phải chú ý trong buổi tối nay, và sau khi đã tham khảo ý kiến của con trai tôi, và sau khi đã cân nhắc thận trọng. Tôi đã quyết định rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác , ngoài việc thông báo công khai chuyện này và không thể chậm trễ.”

Sự im lặng khắp phòng dạ vũ trở nên ồn ào. Jennifer, không hiểu nguyên do tại sao,cảm thấy trái tim nàng đập nhanh dữ dội. Nàng thập chí còn nghe được từng nhịp đập vang vọng bên tai.

-“Bức thư được chuyển tới nhà chúng tôi chỉ 1 vài giờ trước.” Bá tước nói, giơ cao tờ giấy ông ta vẫn nắm trong tay lên. -“Và một trong những gia nhân của chúng tôi đã bị dụ dỗ mua chuộc để đưa nó đến tay ….một trong những vị khách đêm nay.Nhưng thật may mắn, gia nhân nhà tôi là những người trung thành. Nhưng bức thư và số tiền dùng để mua chuộc đã được đưa cho quản gia của chúng tôi và rồi đến tay tôi.”

Dù là chuyện gì đi chăng nữa, Jennifer nghĩ trong lúc những tiếng rì rầm đang vang lên, liệu có cần thiết phải loan báo công khai như vậy không? Nàng lại bắt đầu khẽ quạt, nhưng vội ngừng lại khi mọi người xung quanh nàng vẫn đang chăm chú lắng nghe.

-“Tôi sẽ đọc to bức thư” Bá tước nói, -“Nếu quý vị sẵn lòng lắng nghe trong vài phút.” Ông ta đưa mảnh giấy lên mặt và đọc .

-“Tình yêu của anh, sự chịu đựng gian khổ của em sắp chấm dứt, cái trò khôi hài mà em bị buộc phải tham gia tối nay cũng sắp kết thúc. Ngài mai ,anh sẽ sắp xếp để gặp được riêng em, như anh đã thành công trong rất nhiều lần trước. Anh sẽ ôm em , hôn em , và sẽ làm tình với em lần nữa. Và chúng ta sẽ lên kế hoạch lẻn trốn đi với nhau để có thể hôn và yêu nhau bất cứ khi nào chúng ta muốn. Thứ lỗi cho sự khinh suất của anh khi gửi thư cho em vào tối nay, nhưng anh biết em sẽ thất vọng khi không nhìn thấy anh ở đây. Anh đã được khuyên là nên vắng mặt sau sự bất cẩn của chúng ta hầu như làm bại lộ mọi chuyện vài ngày trước đó. Anh chắc rằng người đưa tin đã được mua chuộc bằng 1 khoản tiền lớn đủ đảm bảo lá thư được giao đến tận tay em. Chắc rồi nó sẽ được giữ kín bên trái tim em sau khi em đã đọc nó. Rồi anh cũng sẽ đến bên em . Hẹn gặp lại em ngày mai, tình yêu của anh . Thorhill”

Jennifer vẫn đứng bất động. Nàng không thể suy nghĩ được điều gì.

-“Gia nhân của tôi đã được mua chuộc” Bá tước Rushford nói,-“Để đưa bức thư này đến tận tay Tiểu thư Jennifer Winwood”

Nàng đã hóa thành một tượng đá , hoặc là một tượng băng giá lạnh. Tiếng ồn-những tiếng ồn bởi bị bất ngờ và sỉ nhục- lập tức loan ra xung quanh nàng. Âm thanh mà nàng tưởng như văng vẳng xung quanh nàng từ một cõi xa xăm nào đó.

-“Vừa mới tuần trước thôi” bá tước nói, giọng ông ta vang lên làm những người khách vội im lặng 1 lần nữa.-“Con trai tôi đã hơn 1 lần tha thứ cho những chuyện không hay mà nhìn bề ngoài tưởng chừng xảy ra chỉ do sự bất cẩn của tuổi trẻ và sự nông nổi ngây thơ. Như 1 người đàn ông có danh dự và nhạy cảm, con trai tôi đã đứng bên cạnh những sai lầm tội lỗi của tiểu thư Winwood và đã bảo vệ tên tuổi của cô ta khỏi bị gièm pha và ô danh. Những chuyện xảy ra vượt quá những con trai tôi đáng phải chịu đựng ,nó đã bị lừa gạt ,cũng như nữ bá tước và tôi vậy. Chúng tôi đã bị lừa dối trong suốt những năm tháng kết giao bạn bè của chúng tôi. Ngay bây giờ , tôi sẽ tuyên bố rõ ràng, sẽ không còn bất kì mối quan hệ nào nữa giữa gia đình tôi và cô Winwood, và sự tuyên bố đính hôn của buổi tối ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại. Chúc quý vị 1 buổi tối tốt lành, thưa các quý phu nhân và các quý ngài. Các bạn sẽ tha thứ cho tôi, tôi chắc là như vậy, nếu như tôi cảm thấy không còn điều gì để ca tụng , đáng chúc mừng trong đêm nay nữa.”

Lionel vẫn đứng bên cạnh cha anh, nhìn nghiêm nghị và đường hoàng, và rất đẹp trai. Như thể 1 phần con người nàng đang tách rời khỏi cơ thể vẫn có quan sát được hầu hết mọi sự kiện xảy ra với 1 vẻ bình thản dửng dưng. Dường như là những điều vừa được nói, không hề liên quan chút nào với nàng cả.

Bá tước Rushford vẫn đứng, chân dang ra trên bục, nhìn những vị khác đang lần lượt tản ra về. Không ai tiến bước lại gần ông ta. Họ dường như quá bối rối để làm vậy. Hay có lẽ họ quá vội vàng để có thể ra ngoài kia mà kể lại một cách hân hoan những chuyện giật gân vừa mới xảy ra. Lionel cũng vẫn đứng yên đó, lưng uỡn thẳng và nhợt nhạt, ánh mắt anh ta vẫn một mực nhìn xuống. Mọi người đều đang ra về. Tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm . Lại nữa rồi, dường như họ không thể dứt ra được khỏi sự kinh ngạc to lớn ấy.

Bỗng một ai đó nắm chặt tay cổ tay nàng đến phát đau- Dì Agatha- và một ai đó nữa kẹp chặt khuỷu tay nàng như một cái kiềm đang muốn nghiền nát xương nàng ra- Cha nàng. Và cùng nhau họ đẩy nàng ra khỏi căn phòng nhanh hơn chân nàng có thể bước rất nhiều. Bằng cách này hay cách khác , tất cả mọi người cũng đều rời khỏi, không ai cản trở bước đi của họ. Và tất cả đều dạt ra một bên , quay lưng lại với họ như thể họ đang mang trên mình 1 bệnh dịch.

Và rồi, nàng không thể hiểu tại sao lại mau chóng đến thế- nàng đã ở trong xe của của cha , Cha nàng ngồi bên cạnh nàng , Dì Agatha ngồi phía đối diện, Samantha kế bên Dì Agatha, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

-“Tao có một chiếc roi da để ở trong chuồng ngựa” cha nàng đang nói, giọng nói ông khẽ khàng đến mức nàng biết rằng ông còn hơn cả là đang giận dữ.-“Hãy chuẩn bị đi, thưa cô. Tao sẽ sử dụng nó ngay tức khắc khi về đến nhà.”

-“Ôi không , Cậu ơi” Samantha rên rỉ.

-“Gerald” Dì Agatha nói.

-“Câm hết” ông nói

Họ đều im lặng ngồi trong suốt cuộc hành trình trở về nhà sau đó.

********************

-“Tôi rất xin lỗi, thưa ông chủ”

Giọng của người đánh xe còn vang vọng đâu đó lẫn trong giấc mơ của chàng. Chàng đã cố gắng rời Luân đôn, nhưng dù chọn bất cứ con đường nào, xe ngựa của chàng cũng không thể nhích lên được. Chỗ nào cũng tắc nghẽn và đông nghẹt xe cộ với những người phàn nàn , la hét và hoa chân múa tay. Không một con đường nào có thể đi qua. Và rồi người đánh xe của chàng đứng mở cửa xe cho chàng với 1 dáng điệu trang trọng buồn rầu nhất. -“Tôi rất xin lỗi, thưa ông chủ”

-“Xin lỗi à, Mẹ kiếp. Biến đi khỏi đây ngay. Dậy mau, Gabe. Dậy ngay lập tức trước khi tớ hắt một chậu nước lạnh vào mặt cậu.”

Bất chợt trong 1 khoảnh khắc , Bertie lại xuất hiện trước mặt chàng, bổ sung thêm vào sự hỗn loạn , huyên náo bằng cách cố điều khiển con ngựa hăng tiết vượt qua cỗ xe của chàng. Và rồi Bá tước Thorhill tỉnh dậy.

-“Tôi xin lỗi, thưa ông chủ” giọng người đánh xe lại văng vẳng 1 lần nữa -“Tôi đã cố gắng hết sức…”

-“Dậy ngay, Gabe”

Bertie, chói lọi trong trang phục dạ hội, gạt bỏ hình ảnh mờ nhạt của gã đánh xe sang 1 bên, bạn anh túm lấy tấm chăn, quăng nó lên. Anh đang giận dữ khủng khiếp, bá tước nhận thấy rõ, lắc mạnh đầu cho tỉnh ngủ , cố gắng rũ bỏ những hình ảnh mộng mị ra khỏi đầu.

-“Quay trở lại giường ngủ đi” chàng nói với bạn.-“Lạy chúa, Bertie, cậu làm cái quỷ gì ở đây vào lúc này hả? Tiện thể, Mấy giờ rồi ?” Chàng buông chân xuống giường, ngồi dậy, và lùa những ngón tay vò mái tóc mình.

-“Dậy ngay!” Ngài Albert ra lệnh.-“ Nếu không tôi sẽ nện cho cậu 1 trận tả tơi ngay bây giờ đấy , Gabe”

Bá tước nhìn bạn một cách ngạc nhiên.-“Ở đây ư, Bertie?” chàng nói –“Ở nơi chật chội này hả? Còn nữa, cậu đâu có mang theo roi ngựa, ông bạn già. Ít nhất thì cậu cũng để cho tớ mặc quần áo đã chứ, được không? Tớ không muốn bị đánh, hay là trò chuyện ngay lúc này , trong khi còn đang trần trụi như thế này đâu.” Chàng nói và đứng dậy.

-“Cậu là đồ con hoang” Ngài Albert nói, giọng anh lạnh lùng khinh miệt.-“Tôi đã luôn biện hộ cho cậu trước mọi lời phỉ báng, Gabe. Nhưng bọn họ đã đúng và tôi đã sai lầm. Cậu chắc đã làm chuyện đó với mẹ kế của mình. Cậu là thằng con hoang!”

Bá tước quay phắt lại, vẫn còn chưa kịp bước vào phòng thay đồ.-“Cậu hãy cận thẩn, Bertie” chàng nói khẽ.-“Cậu đang nói về 1 quý bà đấy. Và là 1 người thân trong gia đình của tôi.”

-“Cậu làm tôi kinh tởm!” Người bạn thân thiết của chàng đang nói.-“Cậu là thằng đốn mạt”

-“Phải” Bá tước biến vào phòng thay đồ và quay trở lại ngay tức khắc, tay thắt dây lưng chiếc áo gấm thêu kim tuyến xung quanh người .-“Phải cậu đã nói điều này trước đó rồi, Bertie. Có phải là quá nhiều nếu tớ hỏi nguyên nhân sự tức giận quá khích của cậu – vào giờ này trong đêm được không , dù giờ có là lúc quái nào đi nữa cũng thế?”

-“Món tiền mua chuộc của cậu cao quá nhỉ” Ngài Albert nói rất rõ ràng.-“Bức thư của cậu rơi nhầm vào tay kẻ khác rồi.”

Bá tước đợi 1 lúc, nhưng rõ ràng là Bertie đã nói xong.-“ Lần tới , nếu tôi có muốn mua chuộc 1 ai đó , tôi phải nhớ là tăng giá tiền lên gấp đôi mới được. Tiền hối lộ luôn đắt đỏ hơn thực tế cần thiết, phải vậy không?”

-“Lá thư của tớ ư, Bertie? Thư nào mới được chứ? Tớ viết khoảng 4, 5 lá trong mấy ngày gần đây.”

-“Đừng có giả vờ ngốc” Ngài Albert nói ngay.-“ Cô ấy không nghi ngờ gì nữa cũng đã phạm phải sai lầm, Gabe, gặp gỡ riêng cậu, thân mật với cậu. Nhưng cô ấy về bản chất là một cô gái ngây thơ, tôi tin , cũng giống như tiểu thư Ogden và hầu hết những tiểu thư trẻ tuổi khác mới lần đầu ra mắt mà thôi. Họ làm sao mà địch nổi với những kinh nghiệm của kẻ trác táng phóng đãng nhất quyết quyến rũ và cám dỗ họ cơ chứ. Chính là Bá tước Rushford đã bắt được bức thư đó, cậu chắc phải thú vị lắm được biết đấy nhỉ. Ông ta đã đọc to lá thư cho tất cả mọi người ở đấy cùng nghe. Cô ấy đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi. Tôi hi vọng là cậu đã thỏa mãn.”

Bá tước Thorhill nhìn bạn im lặng trong 1lúc.-“Tớ nghĩ tốt nhất chúng ta nên vào phòng khách nói chuyện, Bertie.” Cuối cùng chàng nói, quay đi dẫn đường, và thắp sáng một giá nến khi họ bước vào .-“Cậu tốt hơn hết nên kể lại cho tớ chính xác chuyện gì đã xảy ra tối nay.’

-“Làm sao cậu dám!” Ngài Albert nói -“Nếu như cậu định quyến rũ một cô gái trinh tại sao không làm chuyện đó với một trong số vô vàn phụ nữ thuộc tầng lớp khác , những người rất sẵn sàng làm vừa lòng cậu chỉ để đổi lấy một vài món lợi tức thêm hả? Tại sao cậu phải điên rồ đến mức liều lĩnh phơi bày cô ấy trước cả xã hội thượng lưu như vậy chứ? Cậu không chút lo sợ nào lá thư sẽ rơi vào tay kẻ khác hay sao?”

-“Bertie” Bá tước cắt ngang.-“ Hãy thư cho tớ vài phút được không? nếu cậu không phiền. Tớ chẳng hiểu chút gì những điều cậu nói cả. Hoặc là phải yêu cầu cậu kể lại chi tiết cho một người không biết gì như tớ đây. Nói cho tớ chuyện gì đã xảy ra. Bằng cách nào mà tớ có thể hủy hoại Tiểu thư Winwood được? Tớ bị buộc tội là đã hủy hoại cô ấy phải không?”

Ngài Albert không ngồi, nhưng anh rút cục cũng đã bình tĩnh lại đủ để thuật lại tóm tắt những gì đã xảy ra trong buổi khiêu vũ ở nhà Rushford một vài giờ đồng hồ trước.

-“Cậu có được xem bức thư không?” Bá tước hỏi bạn khi câu chuyện vừa chấm dứt.

-“Tất nhiên là không” Ngài Albert nói.-“Rushford vẫn cầm nó trong tay. Ông ta đọc nguyên văn nó từng từ. Mà tại sao tôi phải xem làm gì kia chứ?”

-“Cho 1 lý do rất quan trọng đấy.” bá tước nói.-“Vì cậu biết chữ viết tay của tôi, Bertie. Bức thư đó được không phải tuồng chữ của tôi.”

-“Cậu đang cố nói cho tôi biết là cậu không viết bức thư đó phải không?” bạn chàng hỏi, đầy ngờ vực.

-“Không cố gắng” Bá tước Thorhill nói cộc lốc.-“Mà là tớ khẳng định với cậu, Bertie. Lạy chúa , cậu nghĩ tớ cả gan dám làm thế hay sao?”

-“Cậu đã dám hôn cô gái trước mặt cả xã hội thượng lưu đấy thôi.” Ngài Albert nhắc nhở chàng.

À, đúng thế. Sự phẫn nộ chính đáng đang bác bỏ chàng. Phải , chàng đã dám làm một vài chuyện. Thực tế là còn hơn thê nữa. Và mọi chuyện đã tiến triển tốt như trong mơ.

-“Gabe” bạn chàng đang nói, lông mày nhăn tít.-“Nếu như cậu không viết nó, thì ai vào đây mới được ? Thật vô lý.”

-“Một ai đó muốn gây khó khăn cho tớ” Bá tước nói.-“Hoặc 1 ai đó muốn hủy hoại Tiểu thư Winwood.”

-“Thật vô lý” Ngài Albert nhắc lại lần nữa.

-“ Rõ ràng là như vậy” bá tước nói, mỉm cười dứt khoát.-“Nó làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng hợp lý, Bertie ạ. Tớ tin là tớ sẽ chơi khá hơn cho đến khi trò chơi này kết thúc, khi mà tớ nghĩ là mình đã hoàn toàn kiểm soát được nó rồi.”

Ngài Albert nhìn không hiểu gì cả.

-“Đến lúc cậu lên giường đi ngủ rồi đấy” Thorhill nói.-“Thức suốt đêm và để đèn rọi sáng liên tục sẽ làm hỏng vẻ ngoài và sức khỏe của cậu, cậu biết mà Bertie.”

-“Tớ có thể là 1 thằng ngốc và là 1 gã khờ dễ bịp, nhưng tớ tin vào sự phủ nhận của cậu” Ngài Albert nói.-“Tuy nhiên, nó cũng không thay đổi được sự thật là cô ấy đã bị hủy diệt , Gabe ạ. Cô ấy sẽ không bao giờ còn được mời đến 1 hội vũ nào nữa. Cô ấy sẽ không bao giờ còn có thể xuất hiện trước xã hội thêm 1 lần nào nữa. Tớ nghi ngờ việc cha cô ấy có thể kiếm cho cô được 1 tấm chồng thậm chí ở nơi vùng quê nào đó. Thật là hổ thẹn biết bao, tớ rất mến cô ấy. Và nếu như những gì cậu nói có thể tin được thì sự thực là cô ấy vô tội , cô ấy không làm gì sai trái để tự hủy diệt bản thân mình như thế.

-“Đôi lúc” bá tước nói, ra dấu về phía cửa bằng 1 tay,-“những chuyện như thế này thường xảy ra, Bertie ạ. Tớ muốn được tận hưởng nốt giấc ngủ của mình.”

-“Và cậu cũng có thể sẽ không bao giờ còn ló mặt ra ở đây được nữa.” Ngài Albert nói, bước về phía cửa.

-“Ngay lúc này” bá tước nói khi cuối cùng bạn chàng cũng đi khỏi.-“Tớ không hi vọng ở điều gì được,Bertie ạ”

Mọi chuyện tất yếu phải vậy, chàng nghĩ dứt khoát, khi cuối cùng chỉ còn một mình. Chàng không màng đến việc quay trở lại giường. Chàng biết chàng sẽ không thể nào ngủ thêm được tối nay nữa.

Mọi chuyện sẽ phải như vậy.

****************************

Khi quản gia của ngài tử tước Nordal mở cửa thư viện buổi sáng ngày hôm sau , thông báo sự viếng thăm của Bá tước Thorhill, tử tước ngay lập tức từ chối gặp mặt và ra chỉ thị cho gia nhân ném chàng ra ngoài cửa. Tuy nhiên, chỉ không đầy 1 phút sau , người quản gia lại thông báo Ngài bá tước sẽ quyết định đứng yên ở sảnh chờ cho đến khi được yết kiến mới thôi, tử tước đành phải ra lệnh mời chàng vào.

Ông đang đứng đằng sau bàn giấy khi bá tước bước vào phòng.

-“Tôi không có chuyện gì để nói với anh , Thorhill.”ông nói.-“ Có lẽ tôi nên gửi đến anh 1 lời thách đấu vào sáng nay. Anh đã hủy hoại danh tiếng của tôi và cả gia đình tôi. Nhưng một trận đấu tay đôi với anh chỉ chứng tỏ là tôi đang cố bảo vệ thanh danh của con gái mình. Như là tôi hiểu , thì sự thật chả có chút thanh danh nào để mà bảo vệ cả.”

-“Tôi sẽ mua một giấy phép kết hôn đặc biệt ngay trong ngày hôm nay” Bá tước nói sẵng, không mất thời gian thừa để đôi co.-“Và sẽ kết hôn với nàng ngày mai. Ông không cần phải lo lắng về của hồi môn đâu, tôi đủ giàu có để chăm sóc cho nàng suốt đời.”

Tử tước châm chọc.-“Không cần phải tỏ ra bị ép buộc thế” ông ta nói.-“Khi anh vẫn được tận hưởng mọi lạc thú có trên chiếc giường ngủ vợ chồng mà chẳng cần đến sự ban phép của cha xứ để được quyền làm vậy. Hay đó là chuyện mà anh quan tâm đủ để thực hiện những việc này chăng, Thorhill?”

Bá tước Thorhill sải bước qua căn phòng và chống cả 2 tay thẳng lên mặt bàn trước khi vươn người đối diện với cha vợ tương lai.-“ Tôi sẽ làm sáng tỏ 1 điều” chàng gằn từng tiếng.-“ Theo những gì tôi biết thì Tiểu thư Winwood vẫn trong trắng như từ ngày mẹ nàng sinh ra nàng. Và nếu như tôi cưới nàng , tôi sẽ thách thức tất cả những kẻ nào nói khác đi như vậy. Kể cả ông.”

Tử tước nổi giận.-“Cút ra ngoài” ông nói.

-“ Tên tuổi và thanh danh của con gái ông không có nghĩa lý gì với ông cả.” Bá tước tiếp tục nói.-“Trừ khi là nó có liên can tới chính bản thân ông. Tốt thôi, chuyện duy nhất sẽ tiến hành trong ngày hôm nay – Chuyện duy nhất – là cô ấy sẽ đính hôn với tôi và chúng tôi sẽ cưới nhau ngay lập tức. Với 1 lễ cưới đảm bảo và trang trọng, ông sẽ có thể lại được ngẩng cao đầu 1 lần nữa, Nordal. Và tất nhiên cả nàng cũng vậy” ( So cool , Mr này khá !Xạc cha vợ te tua )

Tử tước Nordal nhìn chàng với 1 sự im lặng ghê tởm.

Bá tước nhấc tay khỏi mặt bàn và bước lùi lại 1 bước.-“Hẵng còn quá sớm để 1 quý cô thức dậy và chuẩn bị xong trang phục sau 1 buổi khiêu vũ muộn như hôm qua.” Chàng tiếp tục.-“Nhưng tôi nghĩ là tiểu thư Winwood có quá nhiều phiền muộn để có thể ngủ được lâu.Tôi muốn gặp nàng ngay bây giờ, Nordal, trước khi tôi đi giải quyết 1 số việc. Chỉ 2 chúng tôi thôi, nếu ông không phiền.”

Tử tước Nordal với tay giật dây chuông đằng sau vai trái của mình.

-“Gọi con gái ta xuống phòng tiếp khách hồng” ông nói với người quản gia xuất hiện ngay tức thì.-“Trong lúc chờ đợi ,Thorhill, tôi tin rằng chúng ta có chút việc để thảo luận ngay bây giờ. Hãy ngồi xuống đi.”

Bá tước Thorhill ngồi xuống, tâm trạng và biểu hiện trên mặt chàng dữ tợn và không gì lay chuyển nổi