Thiên Tài Khí Phi

Chương 12: Hội phi chim to



Vân Mộng Vũ vừa nói xong, trong phòng tất cả mọi người sửng sốt.

Đây là tình huống gì, Hộ Quốc tướng quân phủ bởi vì lão tướng quân Mộc Nguyên đã mất, uy danh sớm đã không còn được như xưa. Nhưng hiện tại lại trở về một Mộc Phong. Chẳng lẽ Mộc gia muốn quật khởi. Năm đó cũng bởi vì Mộc lão tướng quân không còn, tướng phủ mới dám đối với Vân Mộng Vũ như thế, nếu hiện tại Mộc gia quật khởi, có thể hay không đối với tướng phủ ghi hận trong lòng. Mộc Phong đi theo Hiên vương, hiện nay trở về, sau lưng chẳng khác nào có Hiên vương làm núi dựa. Hiên vương, mười hai năm trước liền vang danh khắp thiên hạ, thiên niên thiên tài. Mười hai năm sau trở về, không biết sẽ là kinh tài tuyệt diễm như thế nào.

Trong phòng nhất thời mọi người đều có chút đăm chiêu.

Lí Như vẻ mặt kinh nghi bất định, Vân Mộng Vũ thật sự sẽ có cơ hội xoay người sao? Không được, tuyệt đối không thể cho nàng xoay người. Nàng ta cùng nàng hiện tại đã là thế bất lưỡng lập, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua chính mình. Nghĩ, vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ.

Lúc này vẻ mặt Vân Ngọc kinh ngạc, đây là tình huống gì, vì sao tình huống này giống như có điều chuyển biến.

Vân Dung cũng kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ.

Hai vị di nương cùng tiểu thư cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Mà lão phu nhân nghe Vân Mộng Vũ nói, lại kinh hô ra tiếng, “Mộc Phong đã trở lại, hoàng thượng còn muốn vì hắn tiến hành phong thưởng?” Lão phu nhân giờ phút này thật muốn cắn đầu lưỡi chính mình, vốn tưởng rằng Mộc phủ cũng như trước. Dựa vào uy danh Mộc lão tướng quân. Nhưng hiện tại, thật sự là không nghĩ tới a. Mộc gia thế nhưng có chuyển biến lớn như vậy. Thật là tính sai mà. Xem ra bà phải một lần nữa tính lại giá trị của Vân Mộng Vũ. Nói không chừng Vân Mộng Vũ còn có tác dụng. Nếu Mộc gia thật sự quật khởi như vậy, như vậy thân là thông gia Vân gia cũng sẽ vinh quang.

Trong lòng cân nhắc, lại thay đổi biểu tình từ ái, hòa ái đối với Vân Mộng Vũ nói: “Vũ nhi, ngươi như thế nào không nói sớm. Sớm biết rằng Hộ Quốc tướng quân phủ cũng sẽ đi Yến hội, Vũ nhi ngươi cũng có thể đi, có tướng phủ cùng tướng quân phủ che chở, nhất định không ai dám làm khó dễ ngươi.” (Sally: Đúng là hồ ly a)

Lão phu nhân không biết xấu hổ nói ra, Yến hội này Hộ Quốc tướng quân phủ làm sao có thể không đi được. Tuy rằng uy danh không như trước, nhưng đương kim hoàng thượng vẫn rất chiếu cố Mộc gia. Thường xuyên ban các loại thuốc bổ trong cung cấp cho Trịnh lão thái thái.

“Tổ mẫu, thật sự có thể chứ. Ta hẳn có thể đi sao?” Vân Mộng Vũ khó xử nói.

“Đương nhiên là có thể, Vũ nhi ngươi cứ yên tâm đi.” vẻ mặt Lão phu nhân mỉm cười đáp ứng nói.

Nghe đối thoại của lão phu nhân cùng Vân Mộng Vũ, Vân Ngọc bất mãn. Nhất là nghe được Vân Mộng Vũ, phế vật kia cũng muốn cùng đi, Vân Ngọc lập tức mặc kệ. Nàng vọt tới trước mặt lão phu nhân, kích động nói: “Tổ mẫu, ngươi làm sao có thể cho phế vật này cùng đi, nàng cái gì cũng đều không hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ làm tướng phủ mất mặt. Tổ mẫu, ngươi không thể đáp ứng cho nàng đi a.”

Nhìn Vân Ngọc như vậy, trong lòng lão phu nhân đối với nàng hiện tại biểu hiện rất là bất mãn. Nàng không thể học tỷ tỷ nàng, Dung nhi, như thế nào luôn nói chuyện một cách vô pháp như vậy, không biết xem xét thời thế.

Lão phu nhân vội vàng trách mắng: “Nói nói cái gì, Vũ nha đầu là đích tỷ của ngươi, ngươi làm sao có thể nói như vậy. Thật sự là biết phân biệt lớn nhỏ, càng ngày càng không có quy củ.”

Vân Ngọc nghe lão phu nhân trách cứ, trong lòng nhất thời cảm thấy ủy khuất, tổ mẫu chưa từng dùng khẩu khí nói với nàng. Đều là bởi vì Vân Mộng Vũ, đồ tiện nhân, Vân Mộng Vũ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vân Mộng Vũ nghe Vân Ngọc nói, bày ra biểu tình ủy khuất, Vân Ngọc nhìn thấy Vân Mộng Vũ như vậy, lại càng tức giận đến nghiến răng, vẻ mặt oán độc nhìn Vân Mộng Vũ. Nhưng Vân Ngọc cũng không dám làm cái gì hoặc là nói cái gì nữa, dù sao trong lòng nàng vẫn sợ lão phu nhân. Vì thế chỉ có thể yên lặng thối lui đến bên người Lí Như. Lí Như nhìn tình hình, đau lòng không thôi, trong lòng đối với Vân Mộng Vũ lại hận thấu xương.

Lão phu nhân thấy Vân Ngọc im lặng, lại chuyển hướng nhìn Vân Mộng Vũ, nói: “Vũ nha đầu, nếu như vậy, vậy ngươi hãy đi về trước chuẩn bị. Nếu cần cái gì cứ việc cùng Lí di nương nói.”

Lí Như cũng hợp thời nói tiếp: “Đúng vậy, Vũ nhi, thiếu cái gì, cứ việc cùng ta nói, ta nhất định sẽ cố gắng thay ngươi làm được.” Lão phu nhân vừa lòng nhìn Lí Như liếc mắt một cái.

Vân Mộng Vũ nghe những lời này, vội vàng làm bộ vẻ mặt như cảm kích nói: “Cảm ơn tổ mẫu, cảm ơn di nương. Vậy Vũ nhi trước hết cáo lui.”

Vân Mộng Vũ đi rồi, hai vị di nương cùng tiểu thư kia cũng rất nhanh cáo lui ly khai.

Trong phòng chỉ còn lại nhất phòng Lí Như cùng lão phu nhân. Vân Ngọc lập tức vẻ mặt ủy khuất bổ nhào vào trong lòng lão phu nhân khóc kể nói: “Tổ mẫu, ngươi hôm nay như thế nào đối với nàng ta tốt như vậy. Hôm nay thế nhưng còn vì cái kia tiện...... Vân Mộng Vũ trách cứ ta. Ngọc nhi trong lòng rất khổ sở, tổ mẫu có phải hay không chán ghét Ngọc nhi, không hề thích Ngọc nhi.” Vân Ngọc vốn định nói Vân Mộng Vũ cái đồ tiện nhân, nhưng sợ lại rước lấy tức giận của lão phu nhân, vội vàng sửa lại.

Lão phu nhân cúi đầu nhìn về phía Vân Ngọc làm nũng ở trong lòng bà, hạ khẩu khí nói: “Tổ mẫu làm sao có thể không thích Ngọc nhi được, ngươi là tổ mẫu từ nhỏ nhìn lớn lên. Trừ bỏ đi thủy nguyệt am kia nửa năm, tổ mẫu ngày nào mà không đem ngươi đặt ở trong lòng bàn tay.”

“Vậy vừa rồi là vì sao......” Vân Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu.

“Nha đầu ngốc.” Lão phu nhân điểm hạ chóp mũi Vân Ngọc, nói tiếp “Tổ mẫu đây là vì muốn tốt cho hai tỷ muội các ngươi. Mộc Phong cùng Hiên vương đã trở lại, nếu thông qua quan hệ Vân Mộng Vũ có thể cho các ngươi tiếp cận Hiên vương, làm cho Hiên vương coi trọng tỷ muội các ngươi, vậy tương lai nhất định là địa vị hiển hách.” (Sally: Mơ mộng quá rồi, anh Hiên là của chị Vũ a)

Hắn từ nhỏ đã vang danh thiên hạ, không biết nay lại sẽ là cơ trí vô song như thế nào.

Nhìn Vân Ngọc như vậy, lão phu nhân vừa lòng nở nụ cười. Tuy rằng cùng là thân cháu gái, nhưng dù sao Dung nhi cùng Ngọc nhi là chính mình cùng Mộ nhi sủng lớn lên, tự nhiên sẽ ưu ái các nàng hơn.

Lí Như nghe đến việc này, trong lòng cũng là khai hoa. Ngươi cái tiểu tiện nhân, cuối cùng còn không phải bị hai nữ nhi của mình chà đạp dưới chân sao.

Mà trong mắt Vân Dung lại hiện lên một mảnh phức tạp, bất quá rất nhanh lại chuyển biến thành một mảnh kiên định, trong lòng sớm đã có người thích, chính mình cuộc đời này không phải hắn sẽ không lấy chồng. Cũng chỉ có nam nhân kia mới có thể cho nàng hạnh phúc. Xem ra mình phải tìm cơ hội nói cho mẫu thân chuyện này, làm cho mẫu thân giúp chính mình trù tính.

Không nói đến lão phu nhân tính kế. Lại nói Vân Mộng Vũ sau khi về phòng mình, tiểu nha đầu Lục Bình lập tức tức giận bất bình mở miệng nói: “Tiểu thư, các nàng thật quá đáng, các nàng làm sao có thể khi dễ tiểu thư ngươi như vậy? Ít nhiều sau lưng tiểu thư còn có Hộ Quốc tướng quân phủ che chở, mới không làm cho các nàng thực hiện âm mưu được.” Nói xong tựa hồ như hết giận, còn oán hận tay nắm thành quyền. Lục Bình giờ phút này trong lòng tức giận cực kỳ, nếu không phải trước đó đáp ứng tiểu thư không có sự cho phép của nàng, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng lúc ấy thật muốn xông lên cùng đám người kia lý luận.

Mà Hồng Mai đứng ở bên cạnh Lục Bình, trong mắt cũng bất bình. Hồng Mai luôn luôn là người cẩn thận kiệm lời, hỉ nộ không quá rõ ràng. Nhưng Vân Mộng Vũ vẫn có thể nhìn ra biến hóa nhỏ trong mắt của nàng.

Nhìn hai tỷ muội như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ ấm áp. Trong lòng nàng thầm nhũ, một ngày nào đó nàng sẽ khiến họ gặp báo ứng. Nàng cũng sẽ cố gắng làm cho Hồng Mai cùng Lục Bình hạnh phúc.

Ngày kế, ở trên đường cái Yến kinh, giờ phút này rộn ràng nhốn nháo, ngã tư đường hai bên chật ních người. Mọi người không ngừng đi về phía trước, muốn nhìn rõ ràng cảnh tượng phía trước. Bất quá, bởi vì phía trước có quan binh ngăn đón, cho nên bọn họ chỉ có thể nhón mũi chân, hy vọng có thể xem tới được.

Ở bên trong, một nữ tử áo lam mang khăn che mặt bất đắc dĩ không ngừng điểm mũi chân nhìn phía trước, cố gắng nhìn tình huống lục y nữ tử phía trước. Nữ tử áo lam miệng ngừng nói: “Lục Bình không cần như vậy, tổng hội nhìn đến.”

Mà lục y nữ tử phía trước, vốn định quay đầu trả lời nữ tử áo lam, lại bị một trận oanh động cấp đình chỉ. Nàng vội vàng quay lại, xem rõ ràng tình huống phía trước, nhất thời kích động kêu to: “Tiểu thư, đến đây đến đây, Hiên vương đến. Thật phô trương a. Trời ạ, đó là cái gì. Thế nhưng có thể bay, làm sao có thể có chim to bay a.......”

Lục Bình câu nói kế tiếp bởi vì rất ầm ỹ Vân Mộng Vũ không có nghe được, nhưng câu hội chim to bay kia, Vân Mộng Vũ nghe được rành mạch, vì thế cũng đi cà nhắc lên phía trước mặt xem, vừa thấy, Vân Mộng Vũ thiếu chút nữa tức chết, hội phi chim to, hội phi chim to......

Vân Mộng Vũ trực tiếp tiến vào đám hỗn độn......