Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 180: Thiếu



Edior: thu thảo

Đó là điều nàng ấy nghĩ cũng không dám nghĩ, trong lòng có một tia ước ao, một tia đố kị, một tia thất lạc.

Chẳng qua chút đố kị kia rất nhanh liền tan thành mây khói, nàng ấy biết rõ chênh lệch mình của và Lạc Vân Hi.

Vô Tràng cầm lấy quả đào trong bàn trái cây, rút chủy thủ ra, gọt vỏ thật nhanh, động tác lại cực kỳ thông thạo, rất nhanh, liền gọt hết cả một mâm quả đào.

Mấy người Thế Nhiệm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Vô Tràng bưng quả đào tới, Lạc Vân Hi tán thưởng nói: "Không ngờ được, có thủ đoạn!"

Vô Tràng cười nói: "Quả đào này quá nhỏ, đợi lát nữa để Đinh bá đưa chút quả đào trong trang đến, bảo đảm vừa to vừa ngọt."

Nghĩ tới những vào trong trang viên có cuộc sống yên tĩnh, sắc mặt Lạc Vân Hi nhu hòa vài phần, gật đầu.

Vô Tràng mới gọi Thế Nhiệm: "Đại đại nhân, ngươi ở đây cùng phu nhân đi, ta và quản gia tới thư phòng."

Sau khi hai người đi, Tam di nương cũng ngồi không yên, đứng dậy gọi Lạc Vân Hi cùng nàng ấy trở về phòng.

Lạc Vân Hi biết nàng ấy có lời muốn hỏi mình, cười ngọt ngào với Thế Nhiệm và Đại phu nhân: "Cữu cữu, mợ, chúng ta về phòng trước."

Gật đầu với Đại Văn Quyên, nàng đỡ lấy Tam di nương đi ra khỏi phòng khách.

Phía sau, ba người Đại gia đưa mắt nhìn nhau, còn chưa từ trong kinh ngạc vừa rồi tỉnh táo lại.

Tam di nương đi tới nửa đường đã không nén được hỏi: "Hi nhi, Trung Sơn Vương sao lại làm thế này?"

Lạc Vân Hi thật sự suy nghĩ, trả lời nàng ấy: "Nương, ta quen biết hắn."

"Chỉ là quen biết thôi sao?" Tam di nương vô cùng nghi hoặc.

"Có lẽ, so với quen biết phức tạp hơn một chút, chỉ có điều, hiện đang dừng lại tại giai đoạn nhận thức, nữ nhi không có bất kỳ ý nghĩ khác."

Hai người trầm mặc đi về phía trước vài bước, Lạc Vân Hi cảm thấy tay phải bị Tam di nương nắm rất chặt, nắm chặt cứng rắn như sắt thép vậy, nàng không khỏi nhìn về phía Tam di nương.

Sắc mặt người cực kỳ trầm trọng, ngừng bước chân, hai mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chứa đầy lo lắng: "Loại người này chúng ta không trêu chọc nổi, cách xa hắn một chút."

Nàng ấy sợ hãi, sợ nữ nhi sẽ bị thương.

Lạc Vân Hi cười an ủi nàng ấy: "Nương, không hội có chuyện gì đâu, ta và hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách."

Chỉ là, có những người, không phải là ngươi nói muốn rời xa là có thể cách xa, trừ phi, thay tên đổi họ cả đời, trong lòng nàng thầm than.

Tam di nương khẽ gật đầu: "Vị hôn thê Trung Sơn Vương là đại tiểu thư Đỗ Tình Yên của Đỗ gia." Nói đến cái tên này, gương mặt nàng ấy có chút tái nhợt mà kịch liệt co quắp, giọng nói cũng có chút biến hóa.

"Nàng là nữ nhi dòng chính duy nhất của Đỗ đại học sĩ, là hòn ngọc quý trên tay Đỗ phủ, lại là thiên kim duy nhất trong bốn đời Nhan gia, nam nhân của nàng ta còn giú còn làm lễ cập kê, qua hậu quả thật sự rất khó nói?"

Tam di nương nắm chặt hai tay, trong ánh mắt ẩn chứa không chỉ là sợ hãi, đó là cảm xúc phức tạp hơn so với sợ hãi, rất phức tạp.

Lạc Vân Hi khẽ nhếch đầu, trầm giọng nói: "Dù vậy, đây cũng không phải chuyện ta có thể ngăn cản!"

Trong con ngươi Tam di nương xẹt qua thù hận và thống khổ: "Mẫu thân của Đỗ Tình Yên chẳng phải loại người tốt lanh gì, tâm kế sâu nặng, nếu như để nàng ta chú ý tới con, thì hậu quả khó mà lường được!"

Lạc Vân Hi thấy lạ hỏi: "Nương hiểu rõ nàng ta như vậy sao?"

"Hừ, hiểu rõ . . . " Trên mặt Tam di nương lóe ra vẻ khinh thường, dường như đã nghĩ đến chuyện cũ, khe khẽ lắc đầu: "Dù nói thế nào, tốt nhất là đưa được Vô Tràng đi chỗ khác, không nên để cho Trung Sơn Vương nhúng tay vào chuyện này."

Lạc Vân Hi thấy sắc mặt nàng ấy kỳ lạ, "vâng" một tiếng, nói: "Vậy được rồi, ta sẽ đi tìm Vô Tràng, nương, người về trước đi."

Sắc mặt Tam di nương hơi an tâm, lại dặn dò nàng vài câu, mới chậm rãi rời khỏi đó.

Lạc Vân Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ xẹt qua vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt liếc về phía cây to bên cạnh, hạ thấp giọng: "Xuống!"

Quân Lan Phong mặc một bộ tử áo tím đứng ở giữa chạc cây, dáng người kiên cường, dung mạo anh tuấn, mày kiếm nghiêm nghị, nội liễm lộ liễu, bị Lạc Vân Hi phát hiện, dung mạo hắn khẽ động, nắm một cành cây mềm mượt nhảy xuống.

"Ngươi đều nghe rồi sao?" Lạc Vân Hi hơi ngửa đầu, nhìn con ngươi hắn, nội tâm tràn qua một tia cảm giác không nói ra lời.

"Ừm." Quân Lan Phong trầm thấp trả lời: "Mẹ ngươi dường như biết ta mợ."

Nghĩ đến đánh giá vừa rồi của Tam di nương với Nhan Dung Kiều, mày Lạc Vân Hi khẽ nhíu, nói: "Ngươi không cần để trong lòng."

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười: "Kỳ thực nàng ấy nói đúng, mợ đúng là người cường thế."

"Nàng ta thế nào không có liên quan gì với ta." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Nhưng ngươi phải biết, nếu như ngươi tổ chức lễ cập kê cho ta vào ngày 22 ấy, chẳng khác nào đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?"

Ánh mắt Quân Lan Phong sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từng chữ từng chữ nói: "Sẽ không, ta sẽ không khiến bọn hắn kéo chuyện từ hôn đến người ngươi...ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một lễ cập kê long trọng như thường."

Lạc Vân Hi khó hiểu nhìn hắn.

Quân Lan Phong ôn nhu nhìn lại, giọng nói cao lên: "Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, chúng ta đợi ngày này rất lâu rồi."

Bị hắn dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, gò má Lạc Vân Hi hai không khỏi nổi lên hai đám mây hồng, trừng mắt nhìn hắn: "Ta vẫn luôn không giống tiểu nha đầu được không?"

"Phải không?" Quân Lan Phong thấy nàng đỏ mặt, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, nhìn quanh không thấy có ai, liền ôm nàng đến trong ngực, thấp giọng nói vào tai nàng: "Không giống tiểu nha đầu, vậy giống nữ nhân sao? Nhưng sao ta nhìn thế nào cũng không thấy giống . . . "

Vào lúc này mặt Lạc Vân Hi càng hồng hơn, ngược lại không xấu hổ, cũng không vùng vẫy, nghiêng mắt lên, đưa tay cuốn cổ hắn lại, trong lòng, bất chợt tựa như cảm thấy thỏa mãn, dường như đã muốn làm như vậy lâu rồi, càng cảm thấy vô cùng an toàn, nàng ngẩn ra.

Quân Lan Phong cũng ngẩn ra, không ngờ nàng sẽ chủ động như vậy, không khỏi nghĩ đến tối đó sơn động, cả trái tim cũng đều dựng lên.

Ở đây cũng chẳng phải sơn động, là Đại phủ! Lá gan của Hi nhi sao lại trở nên lớn như vậy?

Lạc Vân Hi phục hồi tinh thần, cười mềm mại một tiếng, cố ý nhẹ giọng nói: "Ta có phải là nữ nhân không, chẳng phải ngươi là người rõ ràng nhất sao?"

Cả người Quân Lan Phong run lên, trái tim nhanh chóng đập rộn ràng, cho dù biết nàng là đang nói đùa với mình, nhưng vẫn không khống chế được mà phản ứng như thế, hắn cưỡng chế trấn định lại, tự cảm thấy thẹn rằng định lực sao lại càng ngày càng kém vậy.

Hắn so đỉnh đầu với Lạc Vân Hi, bất chợt cười nói: "Hi nhi, lớn lên cao không ít nha!"

Đúng lúc này, một tiếng bước chân đi tới, cách rất xa, thần sắc Quân Lan Phong đã biến đổi, giữ eo Lạc Vân Hi xoay một cái, hai người đã bay về phía cây đại thụ.

Dù sao, vào lúc này để người khác trông thấy cũng không dễ giải thích.

Người đi tới là Đại Văn Quyên, nàng ấy cũng không cảm giác được hai người này tồn tại, rất nhanh đã đi qua.

Lạc Vân Hi bị Quân Lan Phong áp trên thân cây rất khó chịu, đang muốn đẩy hắn, chợt phát hiện nam nhân này có gì đó không đúng.

Dọc theo mày Quân Lan Phong xuống mắt hắn, ánh mắt hắn đang dừng lại ở—— trước ngực nàng, "oanh" một tiếng, mặt Lạc Vân Hi lần thứ hai đỏ bừng, chẳng trách vừa rồi nam nhân này cũng chẳng có chút động tác nào, sẽ không phải từ lúc Đại Văn Quyên đến, đến lúc nàng ấy rời khỏi đây, cả thời gian dài như vậy hắn đều đang nhìn chỗ kia chứ?

"Hi nhi, ở đây của ngươi sao vẫn nhỏ như thế?" Rốt cục, Quân Lan Phong đưa ra nghi vấn. Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, mãi nửa ngày, phần môi mới nhúc nhích nhả ra mấy chữ: "Vô sỉ!"

Quân Lan Phong bị nàng chửi đến mặt đỏ lên, gia tăng lực cánh tay, ôm thật chặt nàng nói: "Ta vô sỉ đối với ngươi thì có gì sai, từ đầu đến chân ngươi đều là của ta, ta quan tâm một tý cũng đúng mà!"

"Ai là của ngươi!" Lạc Vân Hi tức giận, xoay người đi ra khỏi đại thụ.

Thấy nàng thật sự giận tái mặt lại, Quân Lan Phong gấp gáp đuổi tới, vì chạm vào thân thể của nàng, ánh mắt hơi tối xuống, giọng nói cũng thấp xuống, lộ ra giọng khàn: "Hi nhi, thân thể ngươi không giống người khác, từ nhỏ dạ dày đã không tốt, ta lo lắng cũng là bình thường, nhân sâm kia là không phải không có tác dụng chứ? Có chỗ nào khác không khỏe hay không?"

Lạc Vân Hi giờ mới hiểu được ý của hắn, miệng cong lên nói: "Không có. Ngược lại thân thể ta cứ vậy cũng được, cũng không cần như ngươi thích."

Quân Lan Phong nghe là hiểu ý trong lời nàng nói, vừa buồn cười vừa tức giận, giọng nói vô cùng dịu dàng và đau lòng: "Hi nhi ngốc, ta thích ngươi, dù ngươi thế nào cũng thích."

"Phải không? Nơi đó nhỏ cũng thích sao?" Lạc Vân Hi hỏi ngược lại.

Quân Lan Phong mặt đen lại nói: "Không liên quan tới cái kia! Nhưng ngươi phải cẩn thận điều dưỡng thân thể, năm trước ta đưa thuốc bổ đó ngươi đã dùng hết rồi sao? Dạ dày có gì không thoải mái không?"

Hắn nói, vươn ra bàn tay lớn phủ ở trên bụng nàng, lòng bàn tay tràn ra luồng hơi ấm.

Lạc Vân Hi cảm giác cả người đều ấm dạt dào, cười nhẹ: "Còn có một chút thôi, ta ở Đại phủ, sẽ không đẻ bản thân chịu khổ."

"Vậy là tốt rồi." Quân Lan Phong thấy nàng cười, tâm tình cũng trở lên tốt hơn, lại đưa tay so nàng và ngực mình: "Cái đầu cũng cao lên nhiều rồi."

Lần trước gặp lại quá kích động, tuy phát hiện nàng cao lớn lên, cũng không nhìn cụ thể ít hay nhiều, lúc này ôm nàng một cái, lập tức cảm thấy được.

Lạc Vân Hi bám vào bờ vai của hắn, nhón chân lên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khanh khách nói: "Cao như vậy đó."

Lòng Quân Lan Phong cũng tràn đầy ngọt ngào, ôm lấy eo nhỏ của nàng, Lạc Vân Hi không đứng vững, ngã vào trong lòng hắn, cười "khanh khách".

Đúng lúc này, Đại Văn Quyên quay trở lại, Quân Lan Phong hơi nhướng mày, nhưng Lạc Vân Hi không có ý định tránh né, chỉ là từ trong ngực hắn chui ra, sửa lại quần áo một chút.

Đại Văn Quyên nhìn hai người từ từ đến gần, bị dọa giật mình, lên tiếng nói: "Biểu tỷ . . . "

Chờ lúc nàng ấy nhìn thấy nam nhân đứng bên cạnh Lạc Vân Hi, thì mặt hoàn toàn biến sắc.

Nàng ấy chưa từng thấy Quân Lan Phong.

Trung Sơn Vương ít giao du với bên ngoài, cực ít tham gia yến hội, nàng ấy cũng chỉ thấy nam nhân khi hắn thắng trận trở về, ngồi trên ngựa, để cho dân chúng toàn thành chiêm ngưỡng, gương mặt góc cạnh rõ ràng như vậy, tư thế oai hùng ngũ quan góc cạnh, mắt sâu thẳm hàm chứa băng sương và lạnh lùng, cao cao tại thượng, là người sống trong chiến trường sinh tử đi ra.

Đây là một nhân vật cách thế giới của nàng ấy rất xa xôi.

Cho nên, ở trong nhà mình mà nhìn thấy hắn, Đại Văn Quyên lại kinh ngạc không thể tin được.

Nàng ấy nhất thời quên nên tránh đi.

Quân Lan Phong thực sự rất không thích, hiếm có khi Hi nhi dịu dàng như vậy, lại bị người thứ ba phá hoại, mặt hắn lúc không cười đã lãnh khốc giờ lại càng như là sắp kết băng, mắt híp lại, bắn ra một chút sát ý.

Cái loại tức giận của bề trên ai cũng không coi thường được, Đại Văn Quyên nào dám nhìn mắt hắn, cả đứng cũng sắp không đứng yên, run rẩy nói: "Thực, thực xin lỗi, ta còn có chút việc."

Nàng ấy hốt hoảng chạy đi, vẫn cảm giác sau lưng như có gai.

"Ngươi doạ nàng ấy làm gì?" Lạc Vân Hi bất mãn nhìn Quân Lan Phong, tóm gọn thần sắc đáng sợ trên mặt hắn.

Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh như băng còn chưa kịp thu hồi lại, liền bị ép nhìn về phía nàng.

Chờ nhìn tới gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm như hoa kia, lòng hắn lập tức khắc nhũn thành một vũng nước, sắc mặt chậm rãi giãn ra, lông mày cong lên, một cỗ vui sướng từ đáy lòng tản ra, cũng không nhịn được nữa, ôm mặt của nàng, dịu dàng nói: "Hi nhi, ta muốn thân mật với ngươi."

Lạc Vân Hi không tự chủ được "ừ" một tiếng.

Môi nam nhân đã lập tức rơi xuống, một tay đỡ người nàng, chuẩn xác hôn lên bờ môi Lạc Vân Hi, thỏa mãn ngâm một tiếng.

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng mở mắt ra, Quân Lan Phong cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, không có bất kỳ động tác nào, chỉ là nhìn lẫn nhau, tất cả đều thể hiện trong im lặng . . .

Đại Văn Quyên vội vàng chạy về đại sảnh, trái tim còn nhảy thình thịch không ngừng.

Ánh mắt Quân Lan Phong quá mức sắc bén, làm đáy lòng nàng ấy run lên, thế nào cũng khó mà tưởng tượng được cảnh hắn và biểu tỷ một mình chung sống.

Đại phu nhân thấy nàng ấy như vậy, lấy làm lạ hỏi: "Văn Quyên, sao vậy?"

Thấy cha mẹ đều ở đây, Đại Văn Quyên đóng lại cửa, nói chuyện nhìn thấy Trung Sơn Vương tại hậu viện, nàng ấy không dám giấu.

Thế Nhiệm bị doạ giật mình, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, giọng nói cũng có chút phát run: "Ngươi...ngươi nói cái gì, Trung Sơn Vương ở nhà chúng ta sao?"

Hắn cảm giác giống như nằm mơ, sao có thể như vậy? Nam nhân kia giống như vị thần vậy, sao hắn sẽ hạ mình đến nhà mình đây, còn không để lộ chút gì.

Đại Văn Quyên gật đầu, thấp giọng nói: "Phụ thân, dường như hắn không muốn để chúng ta biết, chúng ta có nên đi qua không?"

Thế Nhiệm thong thả bước đi trong phòng, cuối cùng gật đầu: "Hắn đã không muốn lộ ra, chúng ta cũng coi như là không biết, chỉ có điều, chuyện này quá kinh ngạc. . . "

Thân phận của Trung Sơn Vương cao quý biết bao! Hắn và Hi nhi đến cùng là như thế nào, việc này rất khó nói, cũng vui cho Lạc Vân Hi, nhưng lại không yên lòng, mặc kệ thế nào, Lạc Vân Hi là cháu gái của hắn, hắn quan tâm nàng cũng như quan tâm Tam di nương vậy.

Nhưng hắn không giống với Tam di nương, đối với cách làm người của Trung Sơn Vương càng hiểu rõ hơn, một người tính khí lạnh lùng thanh cao như thế, nam nhân không gần nữ sắc, không thể lợi dụng Hi nhi.

Ngày 22 tháng ba, rốt cuộc đã tới.

Chuyện Đỗ gia tổ chức lễ cập kê cho Đỗ Tình Yên truyền khắp cả Dạ Đô, sáng sớm, thân thể hư nhược của Đỗ Tình Yên đã được hai tên nha hoàn đỡ đến trước gương đồng trang điểm, sắc mặt nàng ta trắng bệch, trong ánh mắt mờ mịt hơi nước, xuyên qua gương đồng, nhìn nam nhân đứng thẳng ở cạnh cửa phòng.

Quân Lan Phong bình tĩnh mà nhìn nàng ta, chỗ sâu trong mắt khó nén xấu hổ, nhưng cứ nghĩ tới Hi nhi, hắn lại chẳng hề do dự gì nữa.

Mặc dù có lỗi với Đỗ Tình Yên, nhưng hắn càng không thể để nữ nhân hắn thích nhất ủy khuất, không muốn để nàng bị thương, không muốn nhìn nàng khó chịu, càng không muốn để nàng rời khỏi mình một lần nữa, cho nên, có một số việc cần phải kết thúc, kết thúc sớm hay muộn đều là kết thúc.

"Biểu ca." Giọng Đỗ Tình Yên khàn khàn kêu lên.

"Ta ở đây." Quân Lan Phong tiến lên một bước, lại chột dạ không dám nhìn hai mắt của nàng ta.

"Biểu ca, ta muốn cầu xin ngươi một việc được không?"

"Ngươi nói đi." Quân Lan Phong không dám mù quáng đáp ứng.

Đỗ Tình Yên chân thành mở miệng: "Chờ một chút nữa, ngươi có thể vấn tóc cho ta không?"

Quân Lan Phong sững sờ, nhìn về phía gò má gầy gò như hạt dưa của nàng ta, cau mày.

"Ta chỉ có một điều thỉnh cầu này." Đỗ Tình Yên lẩm bẩm: "Trong lễ cập kê vấn tóc cho ta, là tâm nguyện nhiều năm của ta."

"Lan Phong." Giọng Nhan Dung Kiều khóc rưng rức vang lên cạnh mép giường, nàng ta vẫn đứng ở nơi đó, nhìn nữ nhi mình tiều tụy như vậy, lòng tràn đầy thống khổ.

Quân Lan Phong trầm tư một lát, gật đầu nói: "Được."

Khóe miệng Đỗ Tình Yên mới hiện lên một chút ý cười. Đỗ gia nhà cao cửa rộng, từ trong ra ngoài treo đầy lụa đỏ, tiếng pháo nổ một buổi sáng sớm, hoàng đế và thái hậu tự mình xuất cung, đến Đỗ phủ tặng quà gửi lời chúc mừng đến Đỗ Tình Yên, giới quyền quý toàn kinh thành, ai cũng đều mong muốn đến Đỗ phủ ăn mừng.

Quà tặng trong sân Đỗ gia, chồng đến sắp không có chỗ để, sảnh chính rộng lớn, đều ngồi đầy người, mọi người chuyện trò vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

Quân Lan Phong từ nội viện đi ra, đi tới phía sau sảnh chính, dừng bước, hỏi Cửu Sát vừa tới sau lưng: "Cuẩn bị như thế nào rồi?"

Cửu Sát thấp giọng bẩm báo vài câu.

Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, ngước đầu nhìn lên trời xanh, hôm nay là ngày cập kê của Hi nhi, tiểu bảo bối của hắn đã trưởng thành, đó là chuyện quan trọng nhất trong lòng hắn.

Đỗ Tình Yên ngồi kiệu mềm, xuất hiện tại sảnh chính.

Một bộ váy dài hoa lệ màu đỏ, vì thân mình nàng ta quá kém, cho nên trên váy chỉ nạm mấy hạt châu báu, để giảm bớt trọng lượng, nhưng quần áo lại là Thiên Tàm Ti dệt thành, trơn bóng rực rỡ, xa hoa.

Mọi người nhìn thấy nàng ta, đều lập tức im miệng, chỉ lo lớn tiếng cũng sự làm nàng ta sợ.

Hoàng đế và thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, Quân Lan Phong đứng bên cạnh, đối diện với hắn, là mấy người Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết, Đoan Mộc Kỳ cũng đứng quan sát.

Đỗ Tình Yên yên tĩnh giống như thiếu nữ từ trong sách bước ra, sắc mặt tuy rằng hơi trắng bệch, so với mấy năm nằm trên giường bệnh tốt hơn nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy là một mỹ nhân.

Nhan Dung Kiều sớm xoa nước mắt, nở nụ cười chờ nàng ta.

"Lan Phong, lễ vật của ngươi đâu?" Hoàng đế cười híp mắt nhìn về phía Quân Lan Phong.

Vốn tưởng rằng Quân Lan Phong sẽ không tới, nhưng hắn hôm nay lại đến đây, hoàng đế và thái hậu cứ tưởng hắn không hề đề cập đến chuyện từ hôn nữa.