Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 50: Đạp phải mìn rồi!



Long Thiên Tuyệt một mực yên lặng đi theo Lam Tử Duyệt, thật ra thì trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, nữ nhân đã từng có quan hệ thân mật với hắn rốt cục là người như thế nào.

Chỉ thấy Lam Tử Duyệt vừa đi vừa hái rau củ dại, Long Thiên Tuyệt cau mày, những thứ cây cỏ có hình thù dáng dấp kỳ lạ quái đản kia có thể ăn không đó?

“Chiếp chiếp chiếp…” Lam Tử Duyệt nghe được rất nhiều tiếng chim hót, ngẩng đầu nhìn lên, “Oa! Anh đào, là anh đào dại, oa! Dịch Nhi và Thành Nhi thích ăn thứ này nhất!” Lam Tử Duyệt cực kỳ hưng phấn, lầm bầm lầu bầu nói, thiên nhiên chính là thần kỳ như vậy, bởi vì rừng cây rất cổ xưa, cây cối lại không có người chặt, cây anh đào rất to, trái anh đào cũng vừa lớn vừa đỏ, rất nhiều chim chóc đậu ở trên cây ăn anh đào vui vẻ nhảy tới nhảy lui, ríu rít giống như tụ họp vậy.

Lam Tử Duyệt muốn leo lên cây hái anh đào, vừa định bay lên cây, thế nhưng lại phát hiện nơi này có người bày trận pháp, chim có thể tới lui tự nhiên, chẳng qua là người không có cách nào đi vào, Lam Tử Duyệt cau mày, chẳng lẽ chỗ này có người ở, ừ! Trận pháp này nhìn rất khó, nhưng là đối với đồ đệ của Độc Nương Tử Lam Tử Duyệt nàng mà nói, nó một chút cũng không khó khăn a! Lam Tử Duyệt ngẩng đầu, cẩn thận quan sát trận pháp một chút, rất nhanh đã tìm được mắt trận, “Ha ha! Tìm được rồi, cái này căn bản là không làm khó được bổn tiểu thư mà! Tam phục, nhập mai, xuân xã, xuất mai, hoa tín phong, phá…” Lam Tử Duyệt cười hì hì nói ra trận pháp mắt trận, rót vào ngự lực, rất nhanh trận pháp liền bị phá.

“Mụ nội nó, là ai nhỏ mọn như vậy, ngay cả trái anh đào cũng dùng trận pháp vây lại, đây là của mẹ thiên nhiên, làm như là đồ của nhà riêng vậy.” Lam Tử Duyệt lầm bầm lầu bầu nói, mặt đầy mất hứng.

Long Thiên Tuyệt đi theo sau lưng nàng, không nhịn được cười một tiếng, làm sao một người mà có thể có được nhiều cảm xúc như chứ? So với hắn cái mặt lạnh như băng ngàn năm bất biến này của hắn, nàng thật đúng là rất thú vị, trận pháp này rất khó, mà nàng lại phá trận dễ như trở bàn tay, xem ra kỳ ngộ sáu năm nay của nàng cũng không tồi, đêm hôm đó, hắn thăm dò trên người nàng căn bản không không có ngự lực và khí tức của ngự thú sư, không biết có phải là do lúc ấy hắn luyện tập không chút ý hay không, bây giờ nàng lại có thể phá trận pháp liền chứng minh nàng có thể tu luyện ngự lực.

Sau khi phá trận pháp này, Lam Tử Duyệt nghĩ, chắc lúc này có thể yên tâm leo lên cây hái anh đào rồi nhỉ! Vừa vặn Lam Tử Duyệt lúc đi lên, đột nhiên có một đạo ngự lực hung mãnh đánh về phía nàng, Lam Tử Duyệt trong lòng cả kinh, hôm nay đạp phải mìn rồi, tức thì nhanh chóng xoay mình né tránh, thân ảnh màu băng lam sắc, như hải yến nhẹ nhàng bay múa, cùng với ngự lực đỏ rực tương phản chiếu sáng, hình thành một cảnh đẹp vô cùng duy mỹ.

Long Thiên Tuyệt bất động thanh sắc lãnh tĩnh nhìn Lam Tử Duyệt, muốn nhìn xem rốt cục con đường tu luyện ngự lực của nàng đã đến cấp bậc gì.

“Đi ra, chớ giấu đầu lòi đuôi, dám tung ám chiêu với cô nãi nãi, ngươi chết chắc.” Lam Tử Duyệt vừa né tránh, vừa hướng về phía rừng cây hét lên, người nào không phúc hậu như vậy, người không biết không có tội, nàng vô tình xông vào, tại sao lại âm ngoan hạ thủ với nàng.

“Xú nha đầu ngươi ngay cả lông còn chưa mọc dài, dám ở trước mặt ta gia gia ngươi phách lối, còn quấy rầy giấc ngủ của gia gia ngươi, có phải là chán sống rồi hay không, dám một mình xông vào địa bàn của gia gia ngươi, coi chừng gia gia xét nát ngươi ra đem đút cho chó hoang.” Một giọng nam vô cùng phách lối từ trong rừng cây truyền tới, nhưng không thấy bóng dáng, ngự lực đánh ra cũng càng ngày càng mãnh liệt, Lam Tử Duyệt lúc này không dám đùa giỡn trước họng súng nữa, cẩn thận ứng đối.