Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 23: Tên là Lam Tử Thiên



Long Thiên Tuyệt nghe xong lời Long Thiên Ngâm nói, “Đùng” một tiếng, đem chiếc đũa đặt tại trên bàn, không ăn đồ ăn sáng.

“A!” Long Thiên Ngâm bị dọa đến sợ đứng người, trong lòng một trận lộp độp, xem hắn nói cái gì đây a! Đại ca còn đang ăn? Hắn nói lung tung cái gì đây?

“A! Đại ca! Ngươi đừng tức giận! Đại ca khi ta chưa nói, ăn thêm chút nữa đi!”

“Thịnh Đông, chuẩn bị đi.” Long Thiên Tuyệt không để ý đến Long Thiên Ngâm, lạnh giọng dặn dò Thịnh Đông.

“Dạ, thành chủ, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.” Thịnh Đông nhanh chóng lui xuống.

Long Thiên Ngâm móp méo miệng, cũng đem chiếc đũa ném một cái, hắn không ăn, muốn ăn, những thứ đồ này thật sự quá khó ăn.

Mà bên trong một phòng khác, “Công tử, đứa nhỏ này tương lai nhất định là rồng trong loài người, nhìn khí thế hắn ngông cuồng tự đại, tất thành tài.”

Người bị kêu là công tử đó, ngày hôm qua chú ý Lam Tử Duyệt, tên là Lam Tử thiên, là huyết mạch duy nhất thân thiết của Lam Tử Duyệt ở trên thế giới này, chính là ca ca Lam Tử Thiên, nhận lệnh vua ra ngoài làm việc.

“Ừm! Lam Ninh, chuẩn bị lên đường thôi, đường đi còn rất xa, không thể trì hoãn.” Lam Tử Thiên nhìn thấy hài tử vừa nãy, liền nghĩ đến Lam Mân Côi, vừa nghĩ tới Lam Mân Côi,  liền nhớ đến muội muội của hắn Lam Tử Duyệt, vừa nghĩ tới Lam Tử Duyệt, trong lòng hắn liền đau nhức, đáng tiếc….

“Dạ, công tử, Lam Ninh đi chuẩn bị ngay.”

Đã qua giờ ăn sáng sau đó, các khách nhân đều lục tục chuẩn bị đi, Lam Tử Duyệt cũng giống vậy, ăn một bữa lo bụng, tinh thần tốt hơn nhiều, duỗi cái lưng mỏi nhừ.

“Các con, chúng ta cũng chuẩn bị một chút rồi đi!”

“Dạ, mẫu thân, hài nhi đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi, chỉ là mẫu thân đang mệt mỏi, không nghỉ ngơi một chút rồi mới đi sao?” Lam Thành Thành mỉm cười nói, trong lòng có chút bận tâm thân thể mẫu thân, sáng sớm thức dậy, hắn liền chuẩn bị tốt mọi thứ.

“A! Con trai ngoan, mẫu than rất tốt, nhi tử hiểu chuyện như thế, thân làm mẹ ta đều không có chuyện gì làm rồi, mẫu thân a! Hiện tại tinh thần phấn chấn, Thành nhi không cần phải lo lắng, mẫu thân ở trong xe ngựa cũng có thể ngủ.” Lam Tử Duyệt bị cảm động đến khóc như mưa, có một nhi tử trưởng thành sớm mà hiểu chuyện thật tốt, ai nói chỉ có con gái mới là tri kỷ tiểu áo bông, nhi tử cũng giống vậy, Lam Tử Duyệt ngồi xổm người xuống, thơm một cái trên trán Lam Thành Thành.

“Mẫu thân bất công, hài nhi cũng thu thập xong, mẫu thân làm sao chỉ thơm ca ca, không thơm Dịch Dịch.” Lam Dịch Dịch xẹp miệng nhỏ, một dáng bộ ủy khuất, làm đau lòng người cực kỳ.

“Oa! Dịch nhi! Mẫu thân không có nói Dịch nhi không ngoan! Biểu tình này của Dịch nhi, người ngoài nhìn không ra còn tưởng rằng mẫu thân ủy khuất Dịch Dịch của chúng ta đấy? Dịch nhi cũng thật ngoan, đến, nương thơm một cái, a!” Lam Tử Duyệt kéo Lam Dịch Dịch đến bên cạnh mình, cũng thơm một cái trên trán hắn, hai nhi tử tính cách bất đồng, nàng đều muốn đối xử công bằng.

“A! Mẫu thân thật là thơm, bất quá mẫu thân không nên chế thuốc buổi tối có được không, không có mẫu thân bồi, Dịch nhi đều ngủ không ngon?” Hắn yêu thích ngủ trong lồng ngực mẫu thân, trên người mẫu thân rất thơm, mềm mại, ấm áp, khiến hắn có thể ngủ thẳng đến sáng.

“Được! Mẫu thân đáp ứng các ngươi, buổi tối tận lực không luyện thuốc, vậy chúng ta đi thôi.