Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 32: Khoảng cách mỏng manh giữa yêu và hận



Sau một trận cãi nhau với mẹ, Alex bần thần đi về phòng xem nó thế nào, vừa nhìn vào phòng trống trơn chẳng thấy nó, phần thứ ăn chuẩn bị cho nó cũng còn nguyên trên bàn.

-Anna? Anna em có trong phòng không?

Alex tìm cả phòng wc cũng không có, Alex ra ngoài tìm nó, bay đi lòng vòng cũng thấy nó, nó như người mất hồn cứ đi chẳng biết đi đâu, đến đâu.

-Anna, sao em lại đi lung tung thế? theo anh về.

Alex nắm lấy tay nó, nó cũng không thèm gạt ra như trước, ánh mắt nó cứ thất thần nhìn về khoảng không trước mắt.

- anh biết em đang rất đau khổ, nhưng đừng yên lặng mãi như thế…anh tin em.

Ba chữ Alex nói, là ba chữ nó muốn nghe từ hắn nhất, nhưng mà hắn chẳng tin.

- có lần Luna đã nói với anh là cô ta có cách làm cho em và Ray chia tay, nhưng anh không đồng ý hợp tác cùng, bây giờ xảy ra chuyện này anh tin chắc là do Luna làm.

Nó cũng không ngạt nhiên lắm, người con gái đó rất ác, rất tàn nhẫn, chuyện gì mà chẳng dám làm, nhưng cô ta thật quá đáng chỉ vì muốn nó và Ray chia tay lại dở cái trò bẩn thiểu đó.

-anh biết em còn yêu Ray nhưng còn cậu ta, không tin em, thẳng thừng bỏ em lại mà đi, Anna nhìn anh này…

Bàn tay Alex đặt lên vai nó, dùng ánh mắt ân cần nhất để nhìn nó.

-…từ nay hãy ở cạnh anh, anh sẽ bảo vệ em, yêu thương em cho đến hết cuộc đời này.

Lần thứ hai Alex bày tỏ với nó, nhưng người nó yêu đâu phải Alex, cho dù hắn có bỏ rơi nó, có hận nó đi chăng nữa, thì trái tim nó chỉ có duy nhất hình bóng của hắn.

-điều đó không thể.

Alex hụt hẫng, Alex cứ nghĩ nó sẽ đồng ý, nhưng mà..

-tại sao không thể? anh biết em còn chưa quên được cậu ta..nhưng anh tin khi em ở bên anh thì sẽ quên được thôi.

-đó không phải là vấn đề, anh cũng biết mà..bây giờ toàn bộ người trong làng điều nói tôi là loại con gái lăng loàn, là loại con gái không còn trong sáng…anh vẫn còn yêu tôi?

-anh yêu là yêu con người em, quá khứ của em đối với anh không quan trọng.

-cho dù như anh nói, liệu mẹ anh, người trong làng có đồng tình? Anh nên nhớ anh là người lãnh đạo bộ tộc trong tương lai nên chẳng thể vì tôi và phá hủy tương lai của anh.

Điều cần nói cũng đã nói rõ với Alex nó quay lưng bỏ đi, có lẽ Alex yêu nó thật nhưng nó cũng không thể vì bản thân mà phá hủy tương lai của người khác, rồi đến lúc nào đó cũng sẽ có người thích hợp ở bên cạnh Alex suốt đời và chắc chắn không phải nó.

-anh không cần chức tộc trưởng đó!!! Alex hét lên

nó khựng lại một lát nhưng rồi vẫn tiếp tục bước đi.

-ngay bây giờ anh có thể cùng em bỏ đi, anh thật sự không cần, anh chỉ cần em.

-nhưng tôi không cần anh.

Nó lạnh lùng nói, rồi vung cánh bay đi, bỏ lại Alex như hóa đá, đứng nhìn theo bóng nó nhỏ dần trên bầu trời.

……

Cứ như một thối quen, nó không dám đối mặt với hắn nhưng cứ nhớ hắn để rồi trái tim cứ thôi thúc muốn gặp hắn.

Nó đứng nhìn vào nhà, chỉ mong một khoảnh khắc nào đó sẽ thấy hắn, dù chỉ thoáng qua cũng được, nhưng nhà thì đóng cửa, lặng thinh.

Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó, nó quay lại thì ra là July, người bạn duy nhất của nó.

Nó theo July về nhà, nó nghĩ July sẽ hỏi nó về chuyện hôm qua nhưng không, July chỉ im lặng ngồi cạnh nó.

-bạn có tin mình làm những chuyện đó không?

-không!

July trả lời cái rụp, nó nhìn July vẻ mặt vẫn như mọi ngày không có chút gì gọi là nói dối cả, nó thấy được an ủi vì rốt cuộc trong làng vẫn còn một người tin nó.

-tại sao lại tin mình? Trong khi đó có chứng cứ đầy đủ.

-mình không tin những chứng cứ gì đó, mình chỉ tin vào cảm giác của mình thôi, bạn là người thế nào mình cảm nhận được mà.

Người bạn này của nó, nhớ lại lần đầu gặp July thì nó còn dè chừng, nó phải cám ơn vì đã gặp được người bạn đối xử thật lòng với mình.

-nhưng mà tất cả mọi người điều nghĩ mình như thế, mình thật sự không có mà…đến cả người mình yêu thương nhất hiểu mình nhất cũng…

Nghĩ đến hắn, giọt nước mắt từ khóe mắt nó chợt lăn dài, bờ môi cũng rung lên.

July choàng tay ôm nó, khẽ vỗ về, July biết hiện giờ nó rất đau khổ, July chỉ có thể ở cạnh an ủi thế này thôi.

-mình biết bạn chẳng làm mấy điều đó, mình nghĩ rằng có người hại bạn, vì muốn chia rẽ bạn và Ray.

-đúng là có người hại mình…

Nó kể toàn bộ cho July nghe, cũng kể về những lời nói của Alex về Luna, đêm hôm qua khi sự xảy ra thì y như rằng được mọi người truyền tay nhau, đến khi trời sáng thì mọi người trong làng điều biết hết, July cũng thế, July không tò mò mà chỉ lo cho nó, rồi July cũng nghĩ, nghĩ đến việc nó bị người ta hại, và July nghĩ ngay đến Luna.

-mình ban đầu nghĩ là Luna làm nhưng mình không ngờ kể cả chị Sam…sáng sớm hôm nay khi nghe chuyện này mình đã đến nhà xem bạn thế nào, nhưng chẳng thấy bạn chỉ có chị Sam, thái độ chị Sam cũng hoàn toàn khác khi mình nhắc đến bạn, trưa mình lại đến thì gặp bạn.

Thấy nó im lặng không nói gì July hỏi.

-rồi bạn định thế nào? Mình nghe mọi người nó Ray hình như rất giận, bạn thử giải thích xem sao, mình tin Ray sẽ hiểu bạn mà.

Nó cũng mong rằng hắn sẽ tin, nhưng mà…

-mình cũng muốn nhưng mà…đến cơ nhìn thấy cũng không có, còn nữa nếu tin mình thì đã không bỏ đi.

-bạn đừng bỏ cuộc, nói một lần không hiểu thì nói hai lần, ba lần..nói đến khi nào Ray hiểu thì thôi.

Nó thấy July nói đúng, nó không nên từ bỏ như vậy, nó bị hại chứ nó không phải phản bội hắn.

July cũng hứa giúp nó giải thích với Ray,nó cũng yên tâm phần nào.

Tối qua và từ sáng đến giờ nó cũng chẳng ăn uống gì nên cơ thể chẳng còn chút sức, July vào bếp nấu tạm cho nó vài món, nó ăn ngấu nghiến đến khi bụng căng tròn mới thôi.

Còn về phía hắn, chuyện tối qua là một cú sốc với hắn, trên đời này hắn thù ghét nhất là sự lừa dối, và phản bội, chính mắt hắn thấy tay hắn nghe, trong lòng hắn như có ngọn lửa đốt cháy trái tim hắn.

Người ta nói khoảng cách giữa yêu và hận rất mỏng manh, nhưng nói hắn hận thì không có, hắn chỉ đau rất nhiều,người con gái hắn yêu nhất lại lừa dối hắn, hắn muốn nghe nó giải thích là không phải nhưng hắn bỏ đi vì hắn sợ…sợ nghe thấy những lời khiến tim hắn đau.

Alex thì dùng rượu để quên nỗi đau, còn hắn thì khác,từ đêm qua đến giờ hắn về ngôi nhà cũ lao đầu vào tập luyện, để không có thời gian nghĩ đến nó, không nghĩ về chuyện đã xảy ra.

July gấp gáp đi tìm hắn, để cho hai người bọn họ gặp nhau , cần nói những gì thì cứ nói.

Trước đây July nói có ngưỡng mộ hắn thì có những July vẫn không dám đứng gần, vì hắn lúc nào cũng lành lạnh, u ám làm cho người ta thấy sợ, bây giờ muốn July nói chuyện với hắn thì cũng hơi khó đấy nhưng July quyết tâm giúp nó, nên ngẩng cao đầu nắm chặt tay, đứng đợi hắn.

Đợi cũng khá lâu cuối cùng hắn cũng xuất hiện, July lấy hết can đảm cản đường hắn, hắn dừng lại hai người đáp xuống đất, hắn nhìn July,còn July thì rung hết người, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống trán.

Một hồi lâu, hắn mất kiên nhẫn lạnh lùng nói:

-có chuyện gì?

-em có chuyện này…thật ra Anna..

Vừa nhắc đến tên nó mặt hắn liền biến sắc, hắn vung cánh bay đi, July cũng đuổi theo sao.

-anh phải nghe em nói .. Anna bị hại thôi , Anna không phải phản bội anh, anh và bạn ấy yêu nhau tuy chưa lâu nhưng hai người ở cạnh nhau chẳng lẽ anh không biết con người Anna như thế nào? Sao anh lại có thể tin bạn ấy là loại người đó???

Mặc July nói, hắn bay càng lúc càng nhanh, July bó tay với hắn, chẳng hiểu sao hắn cố chấp đến vậy chẳng chịu nghe người khác nói, tức quá July tạo khối nước ném mạnh về phía hắn, chẳng biết do kỹ năng của July có tiến bộ hay do may mắn mà khối nước lại trúng ngay cánh phải của hắn, lao đảo và rồi hắn đáp xuống đất.

July đang rất sợ, sợ hắn nổi điên lên mà giết chết mình ngay tức khắc, nhưng nếu còn sợ thì nó người bạn tốt nhất của July sẽ tâm bệnh mà chết mất, khi ăn cơm xong July cứ thấy nó ngồi nhìn vào khoảng không phía trước, đến hỏi thì nó không trả lời làm July rất sợ.

Nó bắt đầu có những phản ứng kì lạ, rất kì lạ…nó nhìn July rồi nói: “ July à, phòng tắm nhà cậu hướng nào thế? cơ thể mình dơ quá mình muốn tắm”.

Tắm xong nó lại ngồi thẩn thờ, rồi tiếp tục: “dơ quá, mình cần phải tắm, phải rửa thật sạch”.

Thế là nó vào nhà tắm không biết bao nhiêu lần, July lo nên đến gặp hắn để cho nó và hắn gặp nhau nói hết mọi chuyện.

-trước khi anh muốn giết em thì...thì hãy nghe em nói, Anna…bạn ấy thật sự bị hại, em biết anh đang giận bạn ấy, nhưng em lo cho Anna lắm, bạn ấy càng ngày càng lạ, hành động lời nói điều mất hồn, em sợ bạn ấy sẽ tìm đến cái chết bất cứ lúc nào, anh hãy tin bạn ấy một lần, hãy nghe bạn ấy nói, chúng em biết ai là người cố tình bầy ra trò này.

Hắn bắt đầu lo khi nghe đến nó sẽ nghĩ quẩn, dù gì thì hắn vẫn còn yêu , vẫn còn thương nó rất nhiều, hắn chẳng muốn nó bị gì hết.

Thế là hắn theo July về nhà, đằng xa thì thấy nó đang đứng trước cửa nhà, July lên tiếng gọi:

-Anna! Mình đưa Ray đến rồi!

Nghe thấy tiếng July nó vội quay người đưa tay lau hết những giọt nước mắt đang chảy xuống má.

-bạn hãy kể hết cho Ray nghe đi , rồi sẽ hết hiểu lầm thôi.

Dáng người sau một đêm mà đã tiều tụy đến vậy, mái tóc dài của nó đang rối bù, hắn nhìn mà thấy thương nó, chỉ muốn đến ôm nó vào lòng mặc kệ chuyện vừa xảy ra, mặc kệ tất cả.

Nó xoay người lại đối diện với hắn và July, mắt nó ươn ướt nhưng giọng thì rất lạnh.

-hiểu lầm?

-đúng vậy, bạn hãy nói cái chuyện chị…

-chẳng có hiểu lầm nào cả! nó cướp lời July-mọi chuyện vừa xảy ra điều là thật mà, thế thì mình cần phải giải thích với anh ta cái gì?

Nó chuyển ánh mắt qua hắn, ánh mắt hắn cho thấy sự đau khổ đang giằng xé trong lòng hắn, điều hắn sợ nhất ..cuối cùng thì nó cũng nói ra, cuối cùng nó cũng bỏ rơi hắn, đẩy hắn về nơi bóng tối mà…mà nó vừa kéo hắn ra cách đây chưa lâu.

Hắn lau đến nó, tay hắn xiết chặt cổ áo làm cho nó đau, khó thở nhưng nó cũng không dẫy giụa mà đẩy hắn ra, giọng hắn có chút nghèn nghẹn:

- Tôi hỏi cô một điều trước đây..ở bên tôi có lúc nào đó cô yêu tôi thật lòng không?

-chưa bao giờ..và cũng không bao giờ! Giọng nó dứt khoát

Hắn buông tay khỏi cổ áo nó, giọt nước mắt đang chầm chậm chảy xuống má hắn, lần đầu tiên hắn khóc kể từ cái đêm đó, cái đêm ba hắn chết, bây giờ hắn lại khóc vì nó, vì tình yêu của hắn bị lừa dối.

-vì sao? vì sao lại lừa tôi? Không yêu tôi thế còn muốn đám cưới với tôi?

-chính vì không muốn đám cưới với anh nên tôi mới làm thế, tôi cũng muốn nói sớm hơn nhưng nhìn anh rất đáng thương nên tôi còn chần chừ. đêm hôm đó chẳng hiểu vì sao mọi người lại phát hiện được…nhưng thế cũng may đỡ phải mất công nói với anh.

Hắn sốc thật sự sốc, nó còn chưa để hắn kịp bình tĩnh.

-tôi chợt nhận ra đi chung với con của kẻ phản bội thì chẳng có gì tốt, tôi luôn bị người khác nói sau lưng, tôi chán cái cảnh này lắm rồi…nếu bây giờ anh muốn tôi đền đáp, được thôi! tôi chẳng có thứ gì ngoài thân thể của mình, nếu anh không ngại dùng chung với người khác thì…

“Chát”

Trên gương mặt nhỏ của nó in lên một vết đỏ, khóe miệng nó còn rỉ máu, nó cười.

-thì ra anh không thích dùng đồ đã qua tay cũng được, vậy anh muốn gì?

Hắn không nói gì lạnh lùng quay đi.

-khoang! Tôi còn thứ này muốn trả anh, anh nên tặng cho người xứng đáng hơn tôi đúng không?

Nó tháo chiếc lắc mà hắn tặng rồi đưa cho hắn, đây là món đồ hắn làm riêng tặng nó, nhưng giờ tình yêu của nó giành cho hắn tất cả là giả dối thì còn giữ lại làm gì.

Hắn lấy sợi lắc ném thật mạnh thật xa, chiếc lắc rơi vào trong bụi dây ra cái đó không xa, ném xong hắn cũng bay đi.

July người cứng đờ, sự việc diễn ra quá nhanh làm July không nói được lời nào, tại sao nó nói dối, chẳng phải nó rất muốn gặp hắn sao? sao mọi chuyện lại ra nông nổi này??