Thiên Sơn Độc Hành

Chương 23: Viên mãn



Bọn họ yêu nhau, trải qua một đời một kiếp, bọn họ vẫn cứ thế yêu nhau.



Bảy giờ tối, Bạch Ngọc Đường còn lưu lại công ty tiến hành khâu cuối cùng để kết thúc case đang thực hiện, làm xong việc lần này, hắn dự định nghỉ ngơi một thời gian thật tốt đã. Gần đây một mực bận rộn làm việc, đều không có thời gian chăm chút yêu thương người yêu và con gái, mặc dù biết người nhà sẽ không tính toán, nhưng bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không phải là loại đàn ông chấp nhận vì công việc mà bỏ bê gia đình.

Mục đích của công việc, nguyên bản chính là vì gia đình, hà tất lại lẫn lộn đầu đuôi như vậy chứ.

Đang nghĩ ngợi cuối tuần nên dẫn Triển Chiêu và Tiểu Tĩnh đi đâu giải sầu, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên một khúc dương cầm. Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại lên nhìn lướt qua, là số điện thoại của ba mẹ. Lúc này gọi điện thoại tới không biết là ba mẹ có việc gì căn dặn, hay còn là con gái gọi tới. Mấy ngày nay hắn và Triển Chiêu đều tương đối bận rộn, liền đưa Tiểu Tĩnh về nhà ba mẹ chăm con bé thay, vừa lúc trường học đóng cửa thả học sinh nghỉ hè, Tiểu Tĩnh và Lô Trân ở chung với nhau cũng có bạn chơi.

Lại nói tiếp cũng thực sự là duyên phận, con bé Tiểu Tĩnh này thông minh nhu thuận, cực kỳ giống bộ dạng của Triển Hân khi còn nhỏ, rất được người nhà yêu chiều, hai vị lão nhân tất nhiên là không cần phải nói, Triển Hân với cô cháu gái này càng cưng chiều tới cực điểm, đối đãi với con gái ruột của bản thân bất quá cũng chỉ tới thế. Được lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho dù trong nhà có hai ông bố, đối với một cô bé thông minh hiểu chuyệ nmà nói, tựa hồ cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Bởi vì con bé cảm giác được mình nhận được gấp đôi tình cảm của cha, cùng với tình cảm của mẹ từ người cô, còn có ông bà nội.

Cô bé hiểu chuyện vô cùng thỏa mãn.

Vừa nghĩ đến con gái ngoan ngoãn nhà mình, Bạch Ngọc Đường không khỏi cười cười, thật đúng là nhớ con quá, ấn phím nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng con gái réo rắt gọi: “Cha.”

“Con gái ngoan,” Bạch Ngọc Đường nghe được giọng của con gái, mặt mày trong nháy máy đều ôn hòa hẳn đi: “Có gì hơm mà gọi điện thoại cho cha đấy.”

Tô Tĩnh theo thói quen tâng bốc cha mình ngay: “Còn không phải là vì nhớ cha sao.”

Bạch Ngọc Đường nghe thế lập tức ngọt hết cả lòng, bắt đầu trêu chọc con gái mình: “Câu này con có thể nói với ba ba phóng viên của con nha, con gái của cha tinh ranh cỡ nào cha còn không biết à. Nói đi, có phải con bị cô bắt nạt không, cha về nhà cho con chỗ dựa a.”

“Là cha thì có!” Đầu kia là tiếng cười cực kỳ nhạo báng của con gái: “Cô mới sẽ không bắt nạt con, cho dù có bắt nạt con thiệt, cha dám chọc cô giận sao, ba ba con chắc chắn sẽ khiến cha chịu hông nổi. Hí hí, cha sẽ rất thảm luôn.”

Bạch Ngọc Đường sờ mũi một cái, nhất thời cười gượng hai tiếng, bộ mặt thất bại toàn tập, nói thật hắn quả là không dám thực hiện chế tài gì với Triển Hân cả, bằng không Triển Chiêu thực sự cho hắn lãnh đủ.

Tới lúc đó thật sự rất đẹp mặt a…

“Cha ơi,” Tô Tĩnh và Bạch Ngọc Đường nói chuyện phiếm vài câu mới bắt đầu bàn tới chính sự: “Cha, ngày mai cha có thể đến đón con về nhà không?”

Bạch Ngọc Đường đoán chừng một chút, case này đêm nay có thể kết thúc rồi, vì vậy bèn cười đáp ứng: “Được, không phải lần trước con còn nói muốn ở nhà ông bà chơi một trận thật đã sao, mà chưa gì đã muốn về rồi?”

“À, khoa hội họa sắp mở lớp rồi.” Tô Tĩnh cười trả lời: “Thầy bảo năm nay vào học sớm, ngày mai bắt đầu liền nên con phải về nhà chuẩn bị mấy thứ để còn lên lớp.”

Tô Tĩnh từ nhỏ đã thích vẽ, mà còn rất có thiên phú, sau khi con bé bắt đầu đi học, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhờ người quen tìm giúp một thầy giáo dạy vẽ rất nổi tiếng đến dạy con bé, rất tốt.

“Đi, sáng mai cha về nhà đón con.” Bạch Ngọc Đường sau khi thuận miệng đáp ứng, mới chợt nhớ tới cái gì lại hỏi: “Ngày mai không phải cuối tuần à? Sao mấy đứa còn phải đi học?”

Tô Tĩnh lơ đễnh nói: “Học kỳ này của tụi con sẽ mở lớp vào cuối tuần mà, cũng không có gì, dù sao đi nữa cũng không nhiều giờ lắm.”

“Cha vốn còn định ngày mai đưa hai ba con đi ra ngoài hóng gió đây nè.” Bạch Ngọc Đường cười cười, kể với con gái dự định của bản thân, có điều giọng nói của hắn nhưng thật ra chẳng thấy một chút hơi hướm tiếc nuối gì cả.

“Vậy cũng không sao nha,” Tô Tĩnh bỗng nhiên cực tinh tường cười nói: “Vừa khéo cho cha với ba ba cùng nhau hưởng thụ thế giới hai người còn gì, con còn không thèm làm kỳ đà đâu, không phải vừa lúc quá sao ạ.”

Bạch Ngọc Đường nhất thời cạn lời: “Cha hỏi nè con gái ngoan, ai dạy con vậy? Ai to gan quá vậy, dám dạy hư con gái cha. Nói đi, cha dạy dỗ đứa đó một trận.”

“Cô đó!”

Tiếng trả lời dứt khoát của tiểu cô nương khiến Bạch Ngọc Đường rơi vào một cơn câm lặng đầy tráng lệ: “Được rồi, cha thua! Cha đầu hàng!”

“Hí hí,” Tiểu cô nương lần thứ hai cười gian hai tiếng: “Con cúp máy nha, ngày mai cha đừng quên tới đón con đó.”

“Yên tâm đi, con gái ngoan, cha tuyệt đối không quên đâu.”

Ngày hôm sau Bạch Ngọc Đường không cần lên công ty, bèn lái xe đến nhà ba mẹ rước con gái cưng về. Sau khi đến, Triển Hân đã cùng Trình Dương đi ra ngoài, hắn ở lại trò chuyện một lúc với ba mẹ, lại hỏi tới chuyện sao hôm nay Triển Chiêu không cùng về. Sợ ba mẹ hiểu lầm, Bạch Ngọc Đường vội vàng giải thích: “Ngày hôm qua Triển Chiêu phải tăng ca đến tận 2 giờ, mấy khâu in ấn xảy ra chút vấn đề, suy nghĩ cả nửa ngày. Lúc này đang nằm nhà ngủ bù đấy ạ, thật sự là thức đêm mệt muốn chết rồi.”

Ba mẹ nghe thế đau lòng cười bảo: “Lần sau cả nhà mấy đứa cùng về nhà đi, đã lâu không được ăn với nhau một bữa rồi.”

“Vâng, được rồi.” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Mẹ, tiệc cưới của Hân Hân chuẩn bị sao rồi? Giấy hôn thú đã cầm về chưa ạ? Còn có bên nhà Trình Dương đã định ngày rồi chưa?”

“Định rồi.” Mẹ Triển ôn nhu cười nói: “Chính là ngày bảy tháng sau, ngày tốt lắm, tiệc cưới và các thứ khác đều chuẩn bị hòm hòm rồi, giấy hôn thú đã nhận từ một tháng trước, giờ chỉ còn chờ bày tiệc rượu nữa thôi.”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày trước tụi con còn bàn với nhau có cần mua thêm cho Hân Hân ít đồ cưới các thứ hay không. Dù sao cả nhà có mỗi đứa em gái này, cũng phải gả đi cho hoành tráng một chút.”

“Thôi nhiều lắm rồi, cái gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị đủ cả.” Nét mặt của mẹ Triển hết sức ôn nhu, niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt bà: “Chỉ còn chờ uống rượu mừng thôi, mẹ cũng ngóng trông ngày này lắm đây.”

Bạch Ngọc Đường im lặng một hồi, bỗng nhiên thành khẩn hết mực nhìn về phía bà: “Mẹ, con xin lỗi.”

“Thật là, khi không lại nói như vậy chứ.” Mẹ Triển thần sắc đau lòng trách cứ: “Người một nhà xin lỗi cái gì đâu, con lại không làm bậy làm bạ gì hết.”

Bạch Ngọc Đường ôn tồn cười cười nói: “Chẳng qua con thấy Hân Hân sắp kết hôn rồi, bỗng nhiên có chút thương cảm, vốn dĩ ba với mẹ cũng rất mong muốn Triển Chiêu thành gia lập nghiệp mà.”

Triển mẹ nhìn thoáng qua chồng mình, Triển Giang liền đạm mạc cười nói: “Lời này không cần thiết đâu. Mặc dù Triển Chiêu không thể kết hôn, ba mẹ tiếc nuối cũng không phải giả, nhưng đây cũng không phải là chuyện ba mẹ muốn nhất. Hôm nay hai đứa như vậy, vốn chính là thành gia lập nghiệp rồi, hơn nữa có Tiểu Tĩnh, ba mẹ cũng thấy viên mãn. Ba mẹ kỳ thực không mưu đồ gì, ngày tháng là của mấy đứa, chỉ cần mấy đứa sống tốt, ba mẹ cũng sẽ không cưỡng cầu gì nữa.”

“Ba mẹ, cám ơn ba mẹ!” Bạch Ngọc Đường nhìn về phía hai người, giọng thành khẩn mà cảm kích.

Hắn biết ba mẹ cất lời được tới mức này, đã là sự khoan dung cùng chúc phúc lớn nhất từ họ, khó mà hơn nữa.

“Được rồi được rồi, người một nhà nói mấy chuyện này làm gì chứ.” Mẹ Triển cười cười, lại hô một tiếng gọi cháu gái đang chơi đùa trên lầu: “Tiểu Tĩnh mau xuống đây, cha con tới đón con này.”

“Con tới liền bà ơi!”

Cô bé con mặc áo sơ mi trắng cùng váy ca rô đi xuống lầu, trước tiến hướng về phía hai vợ chồng Triển Giang ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào ông chào bà.” Sau đó quay đầu nhìn về phía cha nó, sáng sủa cười: “Cha!”

“Về nhà với cha đi, lớp của mấy đứa một giờ là bắt đầu rồi.”

“Dạ.”

Bạch Ngọc Đường đưa cho con gái túi xách và đồ ăn vặt ông bà chuẩn bị, nhìn ba mẹ cười bảo: “Ba mẹ, con đưa Tiểu Tĩnh về trước, một lát nữa con bé còn phải đi học với thầy dạy vẽ nữa, cuối tuần sau hai đứa con sẽ dắt con bé về thăm hai người nha.”

“Hai cha con về đi, đừng có đi học muộn.” Mẹ Triển ôn nhu dặn dò: “Học nhiều là chuyện tốt, nhưng đừng có để con bé học mệt quá đó, phải chú ý nghỉ ngơi, con cũng vậy.” Nói xong lại yêu thương xoa mặt Tiểu Tĩnh: “Tiểu Tĩnh a, đi học ngoan nha, không có việc gì thì lại về chơi với ông bà a.”

“Con biết rồi.” Cô bé cực hiểu chuyện gật đầu đáp.

“Ngọc Đường này, trên đường lái xe cẩn thận một chút đó.”

“Mẹ yên tâm đi.”

Lái xe về nhà bất quá cũng chỉ mất hai giờ, đến nhà, Tô Tĩnh liền thu gom dụng cụ vẽ tranh, chuẩn bị một lát nữa đến trưa đi học. Triển Chiêu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, Bạch Ngọc Đường lẻn vào nhà bếp, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo người yêu, cười cười nói: “Em gái bảo bối của em sắp lập gia đình mất rồi.”

“Anh đừng phá nữa, con gái đang ở nhà kìa.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nói với Bạch Ngọc Đường, “Anh tốt xấu gì cũng phải giữ chút hình tượng ông bố chứ, cứ về nhà là chẳng còn miếng đàng hoàng nào cả, cũng không sợ Tiểu Tĩnh cười anh à.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười nói: “Con gái em dám sao!”

“Sao lại không dám chứ!” Triển Chiêu một bên thái rau, một bên thuận miệng cười đáp: “Con gái em, vậy chứ không phải con gái nhà anh chắc, thật là! A mà, lại nói tiếp, đám cưới của Hân Hân chuẩn bị đến đâu rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhặt lên khoanh cà chua trực tiếp vứt vào trong miệng: “Cũng ổn thỏa rồi, về nhà uống rượu mừng, chờ tặng lễ là được, những thứ khác đều làm xong hết rồi.”

“Vậy cũng tốt.”

Triển Chiêu chê hắn loay hoay dưới bếp làm vướng chân vướng tay, ném hắn lên phòng khách. Bạch Ngọc Đường nghịch xong rồi liền trở lại phòng khách, kéo dây kéo mở túi xách của con gái, lấy đồ ăn vặt của cô bé ra bày lên bàn trà. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy có hai quyển vở rất dày bên trong túi, thoạt nhìn hình dáng cũng không còn mới, không giống như đồ của con mình. Bạch Ngọc Đường là một người cha tốt, cho rằng đây là tập vở gì đó của con, cũng không mở ra xem mà trực tiếp cầm lấy đi vào phòng của con, hỏi: “Tiểu Tĩnh, vở này của con à?”

Đứa nhỏ đang dọn dẹp quay đầu lại nhìn về phía cha, vừa nhìn thấy rõ thứ được hỏi tới lập tức nhớ ra: “A? Dạ, không phải của con, là cô đưa con bảo đem về đưa cho cha đó, nói là đồ của ba ba bỏ quên ở nhà của ông bà, nói là tốt nhất cha giữ đi.”

“Của ba con?”

Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ mở ra, trang đầu tiên quả nhiên là chữ ký của Triển Chiêu, bất quá những dòng chữ thanh nhã đoan chính bên trên đều rất cũ rồi, ngày tháng còn là thời gian Triển Chiêu học lớp 10. Tiện tay lật thêm vài trang, Bạch Ngọc Đường hiểu ngay, hai quyển vở này chính là nhật ký của Triển Chiêu thời cấp ba.

Vì sao Triển Hân là giao nhật ký của Triển Chiêu cho hắn mà không phải trả lại cho anh trai cô, dụng ý lần này thật đáng phải nghiền ngẫm. Có điều vừa nghĩ đến chuyện mình tận cấp ba mới quen biết Triển Chiêu, ánh mắt của Bạch Ngọc Đường nhìn về quyển nhật ký không khỏi dẫn theo tiếu ý sâu đậm, mặc kệ dụng ý của em gái là gì, hai quyển vở này, hắn rất có hứng thú.

Thừa dịp Triển Chiêu đang nấu cơm, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ cầm quyển nhật ký trở vào phòng làm việc xem lén.

Trang đầu tiên của nhật ký là những cảm thụ và sinh hoạt trong ngày đầu cậu vào cấp ba, sau đó mỗi ngày đều viết, không hề gián đoạn, thật sự là nhật ký theo nghĩa đen. Triển Chiêu quen ẩn giấu tâm sự, nhưng trong nhật ký này đều giải bày tất cả những cảm xúc chân thực nhất từ nội tâm cậu. Khó chịu và cô đơn khi cậu mới vào lớp trọng điểm, áp lực và ủy khuất khi đối mặt với sự thất vọng của ba, việc học hành nặng nhọc, mỗi một tình tiết đều được thuyết minh cặn kẽ. Bạch Ngọc Đường xem những dòng chữ này, vô cùng đau lòng.

Tuy rằng, tất cả đều đã trôi qua rất lâu rồi, tất cả mọi người đều đã trưởng thành.

Càng về sau này, cái tên Đinh Nguyệt Hoa xuất hiện càng nhiều hơn, xem ra quan hệ thuở ban đầu của Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa quả thực còn hơn cả bạn học nhiều. Xem đến đây, Bạch Ngọc Đường còn không nhịn được chút cảm giác ghen tuông.

Thảo nào Nguyệt Hoa thủy chung khó quên được, thì ra thời niên thiếu của hai ngươi tươi đẹp đến như vậy, hừ!

Tốc độ xem của Bạch Ngọc Đường cực nhanh, nhìn một chút, thoáng cái đã lật tới gần cuối năm lớp mười rồi. Hắn đọc được khoảng thời gian Triển Chiêu sinh bệnh nặng, trong lòng còn là hơi đau nhói. Rồi đến khi Bạch Ngọc Đường đọc thấy nội dung tiếp theo, hắn mới bỗng nhiên như bị sét đánh, vẻ mặt khiếp hãi!

Vào một ngày nhật ký dài phi thường, Triển Chiêu viết rất nhiều trang, văn chương dày đặc.

Tất cả đều là kỷ niệm khắc cốt ghi xương từ đời trước.

Từng trang từng trang lật qua, những mảnh vỡ mơ hồ kiếp trước bỗng nhiên không hề báo trước một lời, ào ạt ùa vào đầu Bạch Ngọc Đường. Miêu Gia Tập, Khai Phong Phủ, Túy Tiên Lâu, Hãm Không Đảo, Mạt Hoa Thôn… Bọn họ gặp nhau, bọn họ quen biết, bọn họ mến nhau, uống rượu, so kiếm, tra án, chuyện vãn, vui đùa, tầng tầng lớp lớp những phong cảnh quen thuộc như vậy nhất nhất hiện lên, rõ ràng không gì sánh được. Những lúc hắn khiêu khích cậu, sự bất đắc dĩ của thiếu niên thanh tuấn; những lúc hắn trêu đùa cậu, sự dung túng của thanh niên ôn nhuận; những lúc cậu thụ thương, cảm giác tức giận cùng yêu thương của bản thân trước dáng vẻ người kia nhợt nhạt mà vẫn gắng gượng nở nụ cười; những lúc hắn vì cậu mà bôn ba, nhẫn nhịn và đau xót phân minh trong mắt người kia; những lúc hắn vì cậu mừng sinh nhật, đưa cậu đi xem phong cảnh đẹp tươi của Hãm Không, vì cậu thả hai mươi bốn ngọn hoa đăng thể hiện tâm ý…

Mèo con, thì ra ta nhớ em đến như vậy a…

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên rơi lệ, cực nhanh, sau đó nỗ lực chớp mắt, thấy rõ tất cả.

Những trang tiếp theo, là đau đớn cùng chán ngán, là tịch liêu cùng đợi chờ, là sự kiên trì đầy cô độc của Triển Chiêu hiện thế. Những trang tiếp, là kinh hỉ cùng bất đắc dĩ khi gặp là hắn, bi ai của cậu.

Những ngày tháng đã trải qua của kiếp này, mỗi một chi tiết đều được nhật ký của Triển Chiêu tái hiện lại từng chi tiết, xa lạ mà quen thuộc, buồn bã mà cay đắng. Này ánh mắt ấm áp, đêm đông lạnh lẽo, tuyết rơi bất chợt, sắc trời cô tịch, nương tựa nhau, nâng đỡ nhau, cổ vũ nhau, đợi chờ gian khổ, mỉm cười chua xót, lời ca thanh tĩnh, lạnh giá, cô độc…

Rất nhiều rất nhiều, ngôn từ quá xót xa. Người viết quá tịch mịch, người xem quá đau lòng.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được giữ chặt lấy hai quyển nhật ký, ôm ghì vào trong ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Những trang nhật ký này, theo Triển Chiêu từ năm lớp mười, viết xuống từng biến cố đến tận khi cậu vào đến năm thứ hai đại học. Mỗi một đêm đều rất rõ ràng. Bạch Ngọc Đường có thể tưởng tượng được, thời gian năm đó cô đơn như thế nào, Triển Chiêu là dùng nỗi lòng như thế nào để viết xuống những dòng chữ này…

Chờ đợi lâu như vậy…

Mèo con, Ngọc Đường của em rốt cuộc đã trở về hoàn chỉnh rồi…

“Ngọc Đường, Tiểu Tĩnh, xuống ăn cơm!” Thanh âm ôn hòa của Triển Chiêu trong treo vang lên trong phòng khách, lập tức giọng nói ngọt ngào của con gái Tiểu Tĩnh đáp lại.

“Thơm quá ba ơi!”

“Xế chiều nay còn phải lên lớp, không được lười ăn có biết không a, ăn nhiều một chút.”

“Con biết rồi! Cha còn ở phòng làm việc nữa, sao lại không xuống ăn cơm vậy.”

“Con ăn trước đi, ba đi gọi cha cho, ăn xong thì ngủ trưa một chút đi nha.”

“Dạ.”

Triển Chiêu mở cửa phòng làm việc, đứng ở cửa nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ăn cơm trưa thôi, sao anh không ra?”

“Ngọc Đường?”

Thấy bộ dạng của người yêu tựa hồ hoàn toàn không nghe mình gọi, Triển Chiêu cảm thấy kỳ lạ, không khỏi đi tới, thuận tay đóng cửa phòng lại, ân cần hỏi han: “Làm sao vậy? Không khỏe sao?”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên một thanh kéo Triển Chiêu qua, người sau không kịp khống chế ngồi lọt thỏm vào trong lòng hắn. Triển Chiêu có chút khó hiểu, từ tốn mở miệng: “Anh sao thế, Ngọc Đường?”

“Không sao đâu.”

Bạch Ngọc Đường dựa đầu, chôn thật sâu vào hõm cổ Triển Chiêu, thanh âm có chút chua xót.

“Thật sự không khỏe a?” Triển Chiêu lo lắng nhìn về phía khối nhiệt ôm chặt lấy mình không nói lời nào, có phần không yên lòng, cưỡng chế hắn ngẩng đầu lên: “Anh đừng làm em lo lắng, làm sao rồi?”

Kinh ngạc phát hiện đôi mắt Bạch Ngọc Đường hồng hồng, dáng vẻ như vừa mới khóc, Triển Chiêu hoàn toàn chẳng biết tại sao. Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên thật dịu dàng ôm lấy cậu, thật lưu luyến uyển chuyển thì thầm bên tai cậu: “Mèo con, ta nhớ em rồi.”

Cách một đời, thêm một lần nghe được lời xưng hô như vậy, Triển Chiêu mở to mắt một lúc lâu, viền mắt cũng không nhịn được mà bắt đầu cay xè, ánh mắt của cậu tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy được quyển vở quen thuộc, nhất thời đều hiểu.

Nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ôn nhu than thở: “Chuột ngốc, em yêu anh.”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nghiêng mình, cùng người yêu đem lời nói quấn quít thật sâu.

Bọn họ yêu nhau, trải qua một đời một kiếp, bọn họ vẫn cứ thế yêu nhau.

Đây là viên mãn toàn mỹ nhất bọn họ có được từ luân hồi.

【Hoàn】

Lời tác giả: Về tác phẩm này, đến đây là chung cuộc, tất cả cố sự, một trận pháo hoa kỷ niệm nào.

Từ nay về sau ngày tháng thật tốt, mọi người nhớ tự trân trọng, cho dù gặp phải phiền não vụn vặt, cũng đều là sự thật của cuộc sống mà thôi.

Cảm tạ các vị cô nương đã ủng hộ và cổ động cho tới nay, mặc dù không có các bạn, tôi cũng vẫn sẽ viết, nhưng vì có các bạn mà hành trình này càng có nhiều niềm vui và chờ mong hơn.

Ngày tháng hữu hạnh, chỉ mong chúng ta sẽ được gặp lại lần nữa.

Trân trọng, tái kiến.