Thiên Nhai Khách

Chương 27: Đồ Sát



Y biết mình đang nằm mộng, nhưng cảnh mộng kia lại chân thật như vậy, gió bắc thổi qua mặt nạ, không cảm thấy lạnh, y đã đợi ở đó lâu lắm rồi, rất bình tĩnh, mạch đập thậm chí còn chậm hơn bình thường một chút, thái dương dần dần đi qua nhân gian, bóng đêm buông xuống.

Chu Tử Thư nhìn hết thảy, sớm thành thói quen tách ra khỏi đó, y biết làm sao để không coi mình thành một con người – một con người có lương tâm, có tình cảm, đây là một loại tự bảo hộ xuất phát từ bản năng, chỉ làm việc, không suy nghĩ, mới có thể không bức điên bản thân.

Y chỉ là bàn tay dính đầy máu nâng Đại Khánh trung hưng giang sơn. Thịnh thế này giống như một tay áo hoa mỹ rộng lớn, bàn tay y đây thời thời khắc khắc giấu trong tay áo, không dễ dàng cho người ta thấy, đợi đến khi chiến loạn hủ bại thời đại này đều qua đi hết, mọi người an cư lạc nghiệp, sử sách lật sang một trang mới…

Chu Tử Thư cúi đầu, người trong mộng gương mặt mơ hồ, nhưng y dường như thấy khuôn mặt tiểu nữ hài kia – được nhũ mẫu bế, nữ nhân giống như một con cừu non nhu nhược vô trợ, vẫn tận trung cương vị che chở cho tiểu hài tử nọ, khuôn mặt lại đầy tuyệt vọng.

Nữ hài ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cha ta là người tốt, đại ca ca ta là người tốt, ta cũng là người tốt, chúng ta đều là người tốt, không được giết chúng ta.”

Y đã nhớ ra, đây là khi tiên đế tại thế, vì cho đảng nhị hoàng tử một kích cuối cùng, Thiên Song phụng mệnh ám sát Tưởng Trưng Tưởng đại nhân một nhà bãi quan ra kinh, tiểu nữ nhi Tưởng Tuyết của Tưởng đại nhân mới bốn tuổi, thông minh lanh lợi dị thường. Cô nếu có cơ hội lớn lên, lại sẽ biến thành thế nào đây?

Chu Tử Thư cảm thấy tay mình đưa ra, tiếng kêu thảm thiết chói tai của nữ nhân cắt qua bầu trời đêm, trường kiếm đâm thủng ngực nàng ta, sau đó xuyên qua thân thể tiểu nữ hài kia. Y không hề cảm thấy ghê tởm hay khó chịu, bởi vì ở trên vị trí này, sớm đã tập mãi thành quen.

Các ngươi là người tốt, là trung lương, vậy thì thế nào? Ai quy định người tốt thì không thể đột tử đầu đường, đoạn tử tuyệt tôn?

Song trong không khí truyền đến một tiếng thở than dài lâu, có ai đó nói giết người đền mạng…

Ngực Chu Tử Thư bỗng đau nhói, chợt mở mắt ngồi bật dậy.

Một khắc sau, y chầm chậm khom lưng ôm ngực, cắn chặt răng, không cho mình phát ra một tiếng kêu đau, ngón tay trắng bệch nắm lấy một góc chăn, tóc tai tán loạn, hình dáng chật vật, trong từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế chợt đến, mù mờ thầm nghĩ, tên khốn kiếp khốn khiếp Chu Tử Thư, ngươi cũng sắp chết rồi.

Đêm này, Chu Tử Thư không ngủ ngon, Ôn Khách Hành không ngủ ngon, ngay cả Diệp Bạch Y cũng không ngủ ngon.

Ôn Khách Hành không ra khỏi cửa phòng, chỉ lẳng lặng ngồi đối cửa sổ, Cố Tương đứng bên, trên mặt nữ hài tử chữ đại không biết, viết một cái mộ bia cũng phải làm trò cười này đầy vẻ túc mục, nàng nhìn bầu trời đêm xám xịt chẳng có gì bất đồng với ngày xưa, trầm mặc như một ngọn đèn mỹ nhân quỷ quyệt.

Cửa sổ không đóng, gió lạnh lùa vào, thổi bay chéo áo và mái tóc dài của Cố Tương, lật một quyển xuân cung đồ trên chiếc bàn nhỏ vang sột soạt, Ôn Khách Hành bỗng nhiên cười cực chậm, nhẹ nhàng nói: “Ta đã đợi hai mươi năm rồi.”

Cố Tương im lặng nhìn y, chỉ thấy trên mặt nam nhân này có nụ cười thoải mái không nói nên lời, thậm chí có vài phần điên cuồng, ở nơi không ánh sáng có chút không giống người, liền kính sợ hẳn.

Ôn Khách Hành đưa tay quơ hư không một phen, như muốn bắt lấy cơn gió lùa vào cửa sổ: “Ta muốn trên cõi đời, không còn thứ gì có thể ngăn cản ta, quản chi y là người hay quỷ, là tiên hay quái… Ta muốn tất cả những yêu ma quỷ quái này, những thứ không nên ở nhân gian này, cút hết về mười tám tầng địa ngục của chúng.”

Tay kia của y cầm một tờ giấy, ánh mắt Cố Tương dừng trên tờ giấy ố vàng ấy, bên trên phác họa một cái mặt quỷ, bút pháp không non nớt lắm, như là một hài tử vẽ nguệch ngoạc. Ôn Khách Hành đứng dậy đốt nến, thả tờ giấy kia lên, từng chút một đốt thành tro bụi.

Biểu cảm thành kính như tế thần.

Diệp Bạch Y ngủ mãi đến nửa đêm, chẳng biết là vì sao mà bỗng nhiên từ trong mộng giật mình thức giấc, trong đôi mắt nhỏ kia không có vẻ mù mờ của người vừa tỉnh ngủ, vẫn nằm ngửa trên giường, chậm rãi giơ tay, móc một sợi dây chuyền nhỏ đeo trên cổ ra ngắm nghía. Nếu nhìn kỹ mới thấy mặt dây kia làm hết sức tinh xảo, lại là Sơn Hà lệnh bản thu nhỏ.

Diệp Bạch Y nhắm mắt lẩm bẩm: “Trường Thanh à, ta luôn có dự cảm xấu, ngươi nói sao ngươi lại không còn nữa chứ…”

Y nghĩ, trên đời này nếu không có Sơn Hà lệnh, không có Quỷ cốc, không có Lưu Ly giáp, không có Thiên Song, liệu có phải sẽ thái bình hơn rất nhiều?

Sáng sớm hôm sau nghênh đón mọi người trừ nắng sớm thì còn có thi thể.

Chín thi thể, ném ngay nơi không xa Cao gia trang, làm thành một vòng, chính giữa lấy máu viết một chữ “quỷ” trên mặt đất, dài rộng chừng hai ba trượng, chặn cả một con phố, truyền rằng chính là nơi ban ngày xử quyết ác quỷ kia.

Lúc Chu Tử Thư chạy đến, thân phận thi thể đã phân biệt được bảy tám. Ác Quỷ chúng cực kỳ công bằng, tận lực để các đại môn phái mưa móc cùng hưởng, tám đại môn phái thêm một Cao gia, tổng cộng chín thi thể, hòa thượng đạo sĩ ni cô, nam nữ già trẻ đầy đủ cả.

Một đồ đệ của Cao Sùng cũng ở trong đó, ấn tượng của Chu Tử Thư với hắn không sâu, chỉ nhớ người này không vĩ đại chói mắt bằng Đặng Khoan, ngược lại rất là trầm mặc kiệm lời, chỉ giúp đỡ chiêu đãi một số tân khách, chẳng nhiều lời với ai. Cao Tiểu Liên đã khóc đến ngất đi, Cao Sùng trước mắt cũng chẳng để ý được minh châu này, chỉ để Đặng Khoan ở bên bầu bạn, bản thân theo Từ Mục đại sư lần lượt kiểm tra thi thể.

Có kẻ một sợi tơ treo cổ, có kẻ Huyết sát chưởng đánh chết, có kẻ bị hút khô máu mà chết, có kẻ thi thể tách rời… Cách chết của mỗi người lại còn đều bất đồng.

Chu Tử Thư nghe bên cạnh một người khẽ thở dài nói: “Thanh Trúc lĩnh Quỷ cốc đã dốc tổ mà ra.”

Y nghiêng đầu, thấy người nói chuyện chính là Diệp Bạch Y, Chu Tử Thư kinh ngạc phát hiện, trên mặt thùng cơm này lại ẩn ẩn vẻ thương xót không nói rõ được, làm cả người thoạt nhìn như một pho tượng Quan Âm bằng gốm.

Chu Tử Thư vô thức hỏi một câu: “Cái gì?”

Diệp Bạch Y liếc nhìn y, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi điếc hả?”

Chu Tử Thư lập tức quay đi không tự rước nhục nữa, Diệp Bạch Y lại vỗ vai y, chẳng mảy may xa lạ nói: “Buổi tối ngươi ra ngoài một chuyến, cùng ta đến một nơi.” Giọng điệu lại khá tương tự với tối hôm trước Chu Tử Thư gọi Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư quyết định trước khi tiểu tử họ Diệp này học được tiếng người thì không thèm để ý đến y, nhưng lại không cầm được lòng mà gật đầu.

Sau khi gật xong thấy hối hận cực kỳ, quả thực hận không thể vặn cái đầu gây chuyện này xuống, trong lòng tính toán nếu bây giờ giết kẻ gọi là hậu nhân Cổ tăng này diệt khẩu, liệu có dễ chịu hơn không.

Bỗng nhiên trong đám đông không biết là ai nói một câu: “Sao ngộ hại chỉ có những người này? Lẽ ra tụ tập ở đây đều lên án công khai Quỷ cốc, đám ác quỷ hôm qua thần không biết quỷ không hay ẩn vào, mọi người đều không có phòng bị, nhưng sao chỉ chọn người của mấy môn phái này để giết? Cho một cách nói thì đây là Quỷ cốc muốn đối địch với cả giang hồ sao? Chúng không thể ngu như vậy chứ, chúng cầu cái gì đây? Hay là chư vị có chuyện gì giấu giếm?”

Cao Sùng nghe vậy đứng dậy, cả người tiều tụy trông thấy, thoạt nhìn không hề có tinh thần, bước chân hơi lảo đảo, Đặng Khoan vội ở bên đỡ ông ta một phen, Cao Sùng khoát tay đẩy y ra, chậm rãi quét ánh mắt qua khuôn mặt bi phẫn của tám đại môn phái, lại nhìn về phía những người đều ôm sự do dự khe khẽ thì thầm kia.

Ánh mắt như có trọng lượng, ép hết âm thanh của người khác xuống.

Họ nhìn nam nhân như truyền kỳ trong võ lâm gần hai mươi năm qua – tóc hoa râm, biểu cảm túc mục, chậm rãi mở miệng thì thào: “Đây là nợ máu.”

Sau đó Cao Sùng cúi đầu, nhìn chằm chằm chín thi thể kia hồi lâu, âm thanh bỗng cất cao: “Nợ máu… nợ máu của Cao gia trang, nợ máu của tất cả danh môn chính phái, nợ máu… nợ máu của tất cả những người có lương tâm trong thiên hạ!”

Hơi thở của ông ta dường như có chút bất ổn, Từ Mục đại sư tay nắm tràng hạt mà “A di đà Phật” một tiếng, nhắm mắt lẩm nhẩm, đại khái là đang siêu độ cho những người uổng mạng này. Đặng Khoan sầu lo nhìn sư phụ tuổi già, dường như lại muốn đỡ một phen, nhưng cảm thấy không tôn trọng lắm, đành nhịn xuống.

Cao Sùng cúi mắt một hồi lâu, khi ngẩng lên lệ đã tuôn rơi, ông ta chỉ người trẻ tuổi bị chết của Cao gia trang nói: “Đồ đệ này của ta từ nhỏ không cha không mẹ, đầu nhập môn hạ, liền theo họ ta, họ Cao, tên là Cao Huy, không thích nói chuyện, đám hài tử này bắt nạt người ta, còn cho nó cái ngoại hiệu, gọi là Lão Muộn…”

Ông ta dường như muốn cười nhưng không cười nổi, tiếng khóc của mấy nữ đệ tử Cao gia trang quả thực không ngừng được.

Cao Sùng dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Lão Muộn này của ta là một hài tử tốt, không ít người trong chư vị mấy ngày nay đều gặp nó, thật thà chất phác… nhưng thật sự là một hài tử tốt, nhẫn nhịn chịu khó, chưa bao giờ nổi giận với ai. Trong nhà còn có một người bà, không phải ruột thịt, hồi nhỏ nhặt nó về nuôi nấng, hiện giờ đã ngoài tám mươi tuổi. Lão nhân gia mù rồi, cũng nghễnh ngãng rồi, không nhận được ai, chỉ mỗi trông thấy hài tử Cao Huy này là còn có thể có chút phản ứng… Chư vị, bảo ta làm sao ăn nói với bà ấy đây? Chư vị anh hùng hảo hán, xin các vị thương xót, dạy ta vài câu, để ta ăn nói với lão nhân gia đi!”

Động Đình gió thu đìu hiu, sóng lớn dâng lên, bốn phía yên tĩnh như thể không có một người sống, Cao Sùng một lão gia tử lớn như vậy, đứng ở chính giữa, chắp tay chất vấn mọi người – ta nên ăn nói với lão thái thái kia như thế nào?

Ngay cả khốn nạn như Phong Hiểu Phong cũng ngậm miệng chẳng nói được gì. Đến mức này rồi, nếu ai nói thêm một câu không cần nữa, đâu chỉ không phải người, quả thực chẳng bằng súc sinh.

Hoa Thanh Tùng tân nhiệm chưởng môn phái Thái Sơn kêu ra đầu tiên: “Đám quỷ này một ngày chưa chết, võ lâm một ngày không được yên ổn, phái Thái Sơn ta về sau nghe theo Cao đại hiệp sai phái, tuyệt không có ý kiến khác! Dù trăm chết cũng phải báo thù cho chưởng môn, báo thù cho các đồng đạo bị uổng mạng!”

Thái Sơn chưởng môn đột tử, trước mắt quần long không đầu, Hoa Thanh Tùng chẳng qua là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi, hết sức kích động, y lại không biết mình vừa mở miệng thì những người khác cũng không thể bảo trì trầm mặc nữa, mấy đại môn phái nhao nhao đứng ra biểu đạt lập trường.

Buổi chiều cùng ngày, dưới sự chủ trì của Cao Sùng, làm một trường tang sự long trọng vô cùng cho mấy người đã chết, cả vùng trời Động Đình lởn vởn tử khí âm trầm, ngựa xe như nước phồn thịnh mấy ngày trước chợt bị kìm nén, hệt như lâm đại địch.

Cao Sùng là một người có bản lĩnh, mọi người vốn mạnh ai nấy làm dường như bỗng nhiên trở nên nhất trí.

Đêm hôm ấy, Chu Tử Thư tiễn Trương Thành Lĩnh lại lén chạy đến, nghênh đón một vị khách không mời – Diệp Bạch Y. Người này nửa đêm thậm chí chẳng thèm mặc y phục dạ hành, tài cao mật lớn ở bên ngoài gõ cửa sổ, đĩnh đạc nói: “Ngươi, đi theo ta.”

Chu Tử Thư ban ngày chưa kịp thực hiện ý tưởng giết người diệt khẩu, lúc này hối hận đã muộn, đành phải theo y ra ngoài.

Phòng Ôn Khách Hành ở ngay cách vách, sớm nghe thấy động tĩnh bên kia, nhíu mày khoanh tay, sắc mặt hết sức khó coi.

Cố Tương treo ngược trên xà nhà, vốn đang nhắm mắt, lúc này bị y đánh thức, vì thế ngáp một cái mà hàm hồ hỏi: “Chủ nhân, ngài hồi đầu nói Chu Nhứ người này lai lịch thần bí, nông sâu khó dò, sợ y phá chuyện của ngài, bấy giờ mới đi theo mấy ngày, sao hiện tại chẳng những không sợ y phá hoại mà còn theo dõi y hoài?”