Thiên Nhai Khách

Chương 22: Thánh Thủ



Ôn Khách Hành lưu loát hút hết máu độc trên cánh tay y, thủ pháp thuần thục giúp y xử lý một chút, giải huyệt đạo cho Chu Tử Thư, sau đó lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong lòng, đổ ra hai viên thuốc, một nhét miệng mình, một viên khác cầm trong tay, cười khanh khách đưa đến bên miệng Chu Tử Thư, dâm thanh lãng ngữ kéo dài giọng nói: “Nào, A Nhứ, há miệng.”

Chu Tử Thư mặt trầm như nước nhìn y, Ôn Khách Hành định lực đầy đủ, vẫn cười xán lạn như ánh dương, giống như cho dù ánh mắt đối phương hóa thành dùi cũng chẳng chọc nát được lớp da mặt tựa tường thành của mình. Y còn nhìn lướt qua chỗ Trương Thành Lĩnh với ý tứ sâu xa, cố ý hạ giọng nói: “Nhìn cũng nhìn rồi, hôn cũng hôn rồi, ngươi còn thẹn thùng gì nữa?”

Chu Tử Thư đưa tay nhận viên thuốc, không hề quay đầu đi thẳng về phía trước.

Ôn Khách Hành lúc này mới vẫy tay gọi Trương Thành Lĩnh đang ngây ra như phỗng, tâm tình rất tốt bảo: “Sư phụ ngươi chẳng dễ dàng gì không chạy nữa, sao còn không đi theo?”

Lúc này trời đã tối, Trương Thành Lĩnh bị Độc Hạt kia dụ một mạch từ đại hội anh hùng Động Đình đến đây, cũng chẳng biết đã chạy bao xa, hết sức lúng túng trước một nơi xa lạ như vậy.

Chu Tử Thư đi một lát rồi xách về mấy con thỏ hoang to, tuy không nói gì nhưng vẫn làm đồ ăn cho cả hai người khác, chỉ nghe Ôn Khách Hành cười tít mắt nói với Trương Thành Lĩnh: “Ngươi biết trên thế giới loại người đáng yêu thứ nhì là như thế nào không?”

Trương Thành Lĩnh ngẩng đầu nhìn y, cảm thấy tuy là sư phụ bị thương trước, nhưng nam nhân này có thể khống chế không hề mất sức, đủ thấy công phu rất cao, lại thêm y còn hơi điên điên khùng khùng, vì thế càng kính sợ, liền thuận theo im lặng lắc đầu.

Ôn Khách Hành nói: “Là người cứng miệng mềm lòng – vậy ngươi biết trên thế giới loại người đáng yêu nhất là như thế nào không?”

Chu Tử Thư lưu loát mổ bụng mấy con thỏ, nghe vậy lạnh tanh nhìn quét Ôn Khách Hành một cái, phân phó: “Đừng có ở đó nói bậy bạ nữa, đi kiếm ít củi đi.”

Ôn Khách Hành vui vẻ đáp một tiếng, quay người định đi, liếc thấy Trương Thành Lĩnh vẫn nhìn mình bằng ánh mắt đặc biệt kỳ diệu mà phức tạp, còn tưởng đứa trẻ này lòng hiếu kỳ và học hỏi quá mạnh, thế là lên mặt kẻ cả giải thích: “Là người eo nhỏ chân dài đồng thời cứng miệng mềm lòng.”

Chỉ nghe Chu Tử Thư nhàn nhạt nói tiếp: “Tiểu quỷ, đừng nghe y khoe khoang.”

Trương Thành Lĩnh lại do dự bất định nhắm ánh mắt ngay Chu Tử Thư, thầm nghĩ chẳng lẽ mình hiểu sai, nhưng vị này nói rõ ràng là…

Chu Tử Thư nói tiếp: “Cách xa y một chút, y muốn trâu già gặm cỏ non đấy.”

Ôn Khách Hành vấp lá khô lảo đảo, ủy ủy khuất khuất quay đầu: “A Nhứ, ngươi quá khuất lòng ta.”

Chu Tử Thư chỉ thi thể mấy con thỏ hoang nói: “Nếu ngươi còn không đi nhặt củi, ta sẽ mổ bụng ngươi chung với mấy vị huynh đệ này.”

Ôn Khách Hành giật thót, lập tức che bụng, thật sự giống thỏ vạn phần cảnh giác chạy mất.

Chu Tử Thư tìm dòng suối nhỏ rửa tay, hơi mất tự tại quấn ống tay áo bị xé quá nửa lên người, xúc cảm của môi Ôn Khách Hành trên cánh tay dường như còn đó, vừa nãy tinh tường cảm giác được, người nọ sau khi hút xong máu độc lại còn liếm vết thương một chút, nhất thời khiến da đầu y ngứa ran – tuyệt đối là cố ý.

Vì thế Chu Tử Thư tức tối xé tấm mặt nạ da người trên mặt, tiện tay ném xuống nước, lòng nói có thể hảo nam sắc đến mức bụng đói ăn quàng như vậy, quang minh chính đại như vậy, không đâu không động dục như vậy, y sống ngần ấy năm thật sự chỉ biết một đóa kỳ hoa giống hoa đuôi chó như thế thôi.

Y quay mặt qua, Trương Thành Lĩnh lại thấy khuôn mặt quen thuộc kia, kinh hỉ đan xen kêu một tiếng “Sư phụ!” – giống như gã mới nhận ra, hệt chó con chạy tới chạy lui sau lưng y, lại cẩn thận bảo trì khoảng cách nhất định như sợ làm phiền.

Chu Tử Thư dùng khóe mắt thoáng nhìn, liền mềm lòng, vẫy tay gọi gã: “Ngươi lại đây.”

Trương Thành Lĩnh hớn hở tiến đến trước mặt y, nịnh nọt kêu: “Sư phụ.”

Chu Tử Thư ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Với cước trình của ngươi, chỉ sợ hôm nay không thể quay về, đành ngủ ngoài trời một đêm, sáng sớm mai ta lại đưa ngươi về tìm Triệu đại hiệp.”

Ánh mắt Trương Thành Lĩnh phút chốc tối đi, gã cũng không nói gì, chỉ ủ rũ nhìn mũi giày của mình, rầu rĩ lặng thinh. Chu Tử Thư trước nay ăn mềm không ăn cứng, không chịu nổi nhất chính là bộ dáng này của gã, đành ho một tiếng mà nhíu mày hỏi: “Ngươi lại làm gì đây?”

Trương Thành Lĩnh vẫn cúi đầu, khẽ nói: “Vâng.”

Lại không lên tiếng nữa, chỉ dùng đôi mắt nhỏ lén liếc Chu Tử Thư, bị phát hiện liền nhanh chóng dời đi, miệng mếu máo, mắt chớp chớp, trên lông mi còn dính một giọt nước mắt.

Chu Tử Thư dựa gốc cây ngồi phịch xuống, thật không hiểu nên làm gì tên nhóc này mới được, cũng chẳng biết có phải là Trương Ngọc Sâm Trương đại hiệp mệnh không có con gái, bèn nuôi đứa con trai này như cô nương, cho nên nuôi ra thứ như vậy hay không. Vì thế giả vờ bực bội, nhíu mày khẽ quát một tiếng: “Ngươi đứng thẳng, ngẩng đầu lên!”

Trương Thành Lĩnh giật mình, lập tức đứng thẳng ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu như vậy, nước mắt trong hốc mắt liền lã chã tuôn rơi, làm Chu Tử Thư nhìn mà sốt ruột không thôi, bất giác hơi nhẹ giọng nói: “Ngươi lau khô mặt coi, có còn là nam nhân không? Có chuyện gì ghê gớm, đến mức phải khóc sao?”

Trương Thành Lĩnh ra sức lau mặt một phen, không lau sạch, ngược lại càng ủy khuất, nước mắt càng lau càng nhiều, cuối cùng không nhịn được nức nở đứt quãng nói: “Sư phụ… sư… con cũng không, không khóc suốt, con, con… con chính là thấy người, thấy người mới ủy khuất… con, con… con…”

Chu Tử Thư đầu to gấp đôi, không muốn nhìn gã nữa, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt hờ hững mà dời tầm mắt.

Lúc này Ôn Khách Hành ôm một đống củi quay về, vừa nhìn thấy thế liền thoáng ngẩn ra.

Trời đã hoàn toàn tối, ánh sáng trên đường chân trời đang từ từ tan mất, phương tây xám trắng thảm đạm, sao hôm treo trên ngọn cây, gió đêm nổi lên, cảm giác mát lạnh chậm rãi lan ra.

Ôn Khách Hành không nói gì, vót mấy khúc gỗ nhóm lửa, đặt con thỏ Chu Tử Thư đã xử lý xong xuôi lên, kiên nhẫn nướng, miệng ngâm nga một khúc ca không đâu vào đâu, nghe hơi giống thập bát mô, hết sức phù hợp với phong cách nhất quán của y. Chu Tử Thư im lặng ngồi cạnh, gập một chân, tay đặt trên đầu gối, Trương Thành Lĩnh ở bên liều mạng kiềm chế nghẹn ngào.

Một lúc lâu mùi thịt bay ra, bụng Trương Thành Lĩnh sôi ùng ục, thiếu niên đỏ ửng mặt, Ôn Khách Hành lúc này mới cười liếc gã một cái: “Còn phải chờ một chút, chưa chín đâu.”

Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Khách Hành cảm thấy gã còn ngoan hơn thỏ, liền quay đầu nói với Chu Tử Thư: “Ôi, ta nói, gã nguyện ý đi theo ngươi, ngươi cứ cho gã theo đi, nếu không muốn thấy, lại năm lần bảy lượt cứu gã làm gì?”

Chu Tử Thư chậm chạp đứng dậy tiến đến hơ tay trên lửa, mấy huyệt vị trên ngực hơi đau khiến y sợ lạnh.

Ôn Khách Hành dùng mũi giày đá y một cái: “Đang hỏi ngươi đấy.”

Chu Tử Thư vẫn chậm rì rì nói: “Ta thích cứu.”

Trương Thành Lĩnh lại đột nhiên mở miệng, âm thanh còn hơi khàn khàn, thoáng run rẩy, thấp giọng bảo: “Thôi sư phụ đừng dẫn con theo, con là thứ phiền toái, rất nhiều người muốn giết con, con… con công phu cũng không xong, còn liên lụy sư phụ bị thương…”

Ôn Khách Hành an ủi: “Không sao, y da thô thịt dày – ngươi trừng ta làm gì, người khác đều một lớp da, ngươi cả ngày bao mình như đòn bánh, một lớp không đủ còn dán thêm lớp nữa.”

Thấy Trương Thành Lĩnh sửng sốt, Ôn Khách Hành còn rất kiên nhẫn giải thích: “Ngươi coi cánh tay y, cổ tay trở xuống và cổ tay trở lên là hai màu đúng không, sư phụ ngươi giấu đầu lòi đuôi, đến bây giờ cũng không bằng lòng thẳng thắn gặp ta.”

Chu Tử Thư không thèm đếm xỉa, tự mình xé một miếng thịt trên đùi con thỏ đang nướng, bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Muốn xé tiếp, lại bị Ôn Khách Hành né tránh, ghét bỏ nói: “Ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao, mỡ còn chưa nướng ra hoàn toàn đâu.”

Chu Tử Thư không nhanh không chậm nuốt miếng thịt thỏ, mới nhìn y nói: “Ngươi là đàn bà đầu thai sao, người toàn mùi son phấn, tùy thân mang theo khăn thì thôi, miệng còn lảm lảm như vậy, đâu ra lắm lời thừa thãi như thế?”

Ôn Khách Hành lập tức câm miệng.

Một lát sau, thỏ đã nướng xong, da thịt đều vàng óng, ngoài giòn trong mềm, Chu Tử Thư liền gọi cả Trương Thành Lĩnh đến, hai nam nhân một hài tử, chẳng ai khách khí, đều đói bụng cả một ngày, im lặng ăn ngấu nghiến, không bao lâu sau mấy con thỏ hoang béo múp kia đã thành một đống xương cốt sạch bóng.

Ăn uống no nê, ba người ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm một hồi, Chu Tử Thư dựa một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, Ôn Khách Hành lúc này mới nói với Trương Thành Lĩnh: “Công phu của ngươi không xong như thế nào? Cha ngươi không dạy ngươi à?”

Trương Thành Lĩnh thấp giọng nói: “Có dạy, chỉ là ta tư chất ngu dốt, lại không muốn dụng công, đại đa đều không nhớ.”

Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu bảo: “Hồi nhỏ lúc cha ta dạy công phu, ta cũng không muốn dụng công, chẳng khác ngươi lắm, có điều ta tư chất không quá ngu dốt…”

Chu Tử Thư ở bên chẳng mở mắt, nghe vậy lại không nhịn được cười giễu một tiếng.

Ôn Khách Hành không thèm để ý, chỉ đánh giá Trương Thành Lĩnh trên dưới một phen, thuận miệng hỏi: “Ngươi có muốn học công phu không?”

Trương Thành Lĩnh ngẩng phắt đầu, ánh mắt sáng rực nhìn y.

Ánh mắt ấy nhiệt liệt đến mức khiến Ôn Khách Hành ngẩn ra, hình như đã rất lâu rồi y không thấy ánh mắt chấp nhất như vậy, thẳng thắn như vậy, khát vọng bất chấp tất cả như vậy, không nhịn được nói: “Ngươi… tên nhóc này, sao vừa nghe việc này là hệt như lang đói vậy?”

Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên quỳ xuống: “Tiền bối! Ta van cầu ngài chỉ điểm, bảo ta làm gì cũng được!”

Ôn Khách Hành sờ sờ mũi, ho một tiếng nói: “Xem ngươi nói kìa, ta không có hứng thú gì với loại non nớt như ngươi… Khụ!”

Lửa ánh đỏ khuôn mặt thiếu niên, trên khuôn mặt còn hơi trẻ con kia phủ một tầng kiên nghị không nói nên lời, rồi lại có vẻ yếu ớt và khẩn cầu trẻ con.

Ôn Khách Hành bị gã nhìn chằm chằm một lát, lại có phản ứng thập phần nhất trí với Chu Tử Thư, mất tự tại dời ánh mắt. Do dự một chút, y thở dài đứng dậy, phủi bụi đất dính trên người, lại nhặt một cây mộc côn dài tầm một thước, nói: “Được, ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu, xem cho cẩn thận, không có lần thứ hai đâu.”

Nói xong thật sự chậm rãi biểu diễn một chiêu một thức đâu ra đấy, Trương Thành Lĩnh không nỡ chớp mắt, nhìn từ đầu đến cuối, cũng đứng lên tự mình luyện theo. Đây quả thật không phải một hài tử thông minh, Ôn Khách Hành tuy nói chỉ dạy một lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được vừa sửa đúng, vừa giảng tỉ mỉ cho gã, Trương Thành Lĩnh ánh mắt lấp lánh nhìn y, kích động đến mức run cả giọng, luôn miệng nói: “Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!”

Ôn Khách Hành hiển nhiên cũng chưa từng nhận sự cảm kích nhiệt tình như vậy của người khác, hiếm thấy hiện ra vài phần câu nệ.

Cơ hồ cứ thế qua hơn nửa đêm, Trương Thành Lĩnh vẫn như không mệt chút nào, còn ở bên múa may tập luyện. Ôn Khách Hành trầm mặc ngồi một bên, trên mặt không còn nụ cười, giống như đang suy tư điều gì.

Chợt nghe Chu Tử Thư bên cạnh như sớm đã ngủ mất nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi họ Ôn… ‘Thánh Thủ’ Ôn Như Ngọc năm đó là gì của ngươi?”

Cả người Ôn Khách Hành giống như đều thoáng chấn động, hồi lâu y mới nói nhỏ: “Gia phụ.”

Chu Tử Thư mở mắt, nhìn chằm chằm y một hồi, lại mở miệng, giọng điệu đã trịnh trọng hơn không ít: “Từ lâu đã nghe Ôn Như Ngọc Ôn tiền bối thánh thủ nhân tâm, năm ấy cầm ‘Thu Minh kiếm’ cùng vợ là thần y Cốc Diệu Diệu hành tẩu giang hồ, cứu người vô số, về sau cùng nhau quy ẩn, không còn ai biết tung tích nữa, lại là lệnh tôn, thất kính.”