Thiên Nga Đen

Chương 54



Lúc nhận được điệnthoại của Diệp Tiểu Phảng, Tiêu Lỗi đang đọc sách ở trong phòng làm việc tạidoanh bộ.

“Lỗi, tối nay có sắpxếp gì hay không, cậu thấy sao nếu chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?” Diệp TiểuPhảng dứt khoát yêu cầu. Tiêu Lỗi vừa nghe tâm tư trong lòng anh, từ lúc anhtốt nghiệp Học Viện Quân Sự xong, hàng ngày nếu không phải họp thì là báo cáocông việc, hoặc là học chính trị, đang chán không có trò tiêu khiển, vui vẻnhận lời : “Đi ngay, bây giờ em đang ở cơ sở, có chuyện gì vậy, anh nói địađiểm đi.” Diệp Tiểu Phảng nói một địa điểm.

“Được rồi, đừng lái xeđến, chúng ta uống với nhau vài ly.” Diệp Tiểu Phảng lại lo lắng mà căn dặn mộtcâu. Tiêu Lỗi đồng ý, nhưng gác điện thoại rồi vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.Không tính đến việc Diệp Tiểu Phảng hẹn anh cùng đi ăn, là anh em, họ cũngthường uống với nhau, nhưng việc Diệp Tiểu Phảng chủ động nói muốn uống vài ly,ngược lại rất ít xảy ra. Diệp Tiểu Phảng bị viêm dạ dày mãn tính, lúc bìnhthường không bao giờ uống rượu.

Bữa cơm này cũng rất kỳlạ, Diệp Tiểu Phảng uống chút rượu, nhưng trước sau cũng không nói mục đích củaanh. Tiêu Lỗi thấy dường như anh đang có tâm sự nặng nề, hơi mất kiên nhẫn, lạithấy anh uống hết ly này tới ly khác, hiếu kỳ hỏi: “Anh làm sao vậy, có phảiđang có tâm sự hay không, có tâm sự thì nói ra, để anh em giúp anh nghĩ cách.”

Lúc này Diệp Tiểu Phảngmới đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào Tiêu Lỗi, giọng nói ôn hòa: “Lỗi, đều làđàn ông, đều là quân nhân, anh tin tưởng cậu nhất định có đủ sức chịu đựng,tiếp sau đây anh muốn nói với cậu một chuyện mà có thể sẽ rất tàn khốc đối vớicậu, thế nhưng anh nghĩ, thông báo cho cậu sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Chuyện gì vậy? Khôngphải anh thay mặt cho tổ chức đến nói với em, cả đời em sẽ bị cắm rễ ở cơ sởchứ, đừng nha, cái em học là tình báo, ở mãi tại cơ sở thì em không có cách nàođể phát triển được.” Tiêu Lỗi cũng không nghĩ ra được Diệp Tiểu Phảng sẽ cóchuyện nghiêm túc gì để nói với anh, nhưng vẻ mặt của anh ta lại thực sự rất nghiêmtrọng.

Diệp Tiểu Phảng thởdài: “Cô của anh và Mộ Tình đều đã qua đời.” “Cái gì?” Tiêu Lỗi có cảm giáctrái tim đột nhiên đau đớn, nhưng lại không nói được nguyên nhân do đâu. Ý niệmđáng sợ bỗng nhiên lóe lên trong đầu, nhưng anh không thể tin.

“Cậu hãy bình tĩnh mộtchút để nghe anh nói!” Diệp Tiểu Phảng nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lỗi bởi vìkinh ngạc mà có chút biến dạng, trấn an anh. Tiêu Lỗi khoát tay, ý bảo bản thânkhông sao cả.

Diệp Tiểu Phảng tiếptục nói: “Chuyện xảy ra vào 3 ngày trước, đường ống dẫn gas bị nổ, lúc đó cô vàMộ Tình đều ở nhà, cảnh sát Luân Đôn đã khám nghiệm hiện trường, xác định là sựcố, anh…”

“Anh nói bậy!” Khôngđợi anh ta nói xong, Tiêu Lỗi ngắt lời anh và nói: “Diệp Tiểu Phảng anh nóibây, ba ngày trước Mộ Tình vẫn còn gọi điện thoại cho em mà.” Tiêu Lỗi từ chốitin vào lời nói của Diệp Tiểu Phảng. Vào 3 ngày trước, Mộ Tình còn gọi điện choanh, khi cô tốt nghiệp sẽ quay về nước kết hôn với anh, chỉ còn 4 tháng nữa côsẽ tốt nghiệp.

“Anh làm sao có thể đinói bậy chuyện như vậy được, một người là cô út một người là em họ của anh, Lỗià, cậu phải bình tĩnh một chút.” Diệp Tiểu Phảng có thể hiểu được tâm trạng củaTiêu Lỗi, nhưng anh ta lại nóng nảy như thế này, anh căn bản không có có nàonói cho xong được.

Tiêu Lỗi cứng đờ ngồi ởchỗ kia, toàn thân đều ngây dại, vẻ mặt vừa đáng sợ vừa đáng thương. Viền mắtcủa Diệp Tiểu Phảng ướt át: “Chúng ta cũng không tin đây là sự thật, chuyệnphát sinh rất đột ngột, ai cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, cánh sát Anh gọi điệnthoại cho thư ký của cha anh, thông báo thân nhân đi làm thủ tục nhận xác.”

Đầu Tiêu Lỗi phình to,hốt hoảng, Diệp Tiểu Phảng đưa cho anh một điếu thuốc, anh hút một hơi thậtmạnh. Diệp Tiểu Phảng còn tiếp tục nói với anh một số tình hình, ngực của TiêuLỗi giống như là luôn có một tảng đá lớn đè nặng, có một sự thống khổ khôngcách nào giảm bớt, từ từ lan tràn ra từng tế bào của cơ thể.

Cô đã chết… Ba chữ này,giống như một lời nguyền mạnh mẽ, không ngừng lượn quanh trong đầu anh. Khôngthể nào, cô không thể chết được, một người đang sống sờ sờ như vậy, làm saothoáng cái thì có thể chết được, nhất định là có sai ở chỗ nào rồi! Anh khôngcó khả năng tiếp nhân, hoàn toàn không thể!

“Anh đã gửi báo cáo chođơn vị, muốn đi Anh giải quyết thủ tục tử vong của cô và em gái, báo cáo trảlại nhanh nhất cũng phải mất 10 ngày, quân nhân xuất ngoại, thủ tục thật phiềnphức.” Diệp Tiểu Phảng rít một hơi thuốc lá thật sâu, tâm trạng cũng vô cùngtồi tệ. Ông nội của anh từ khi nghe chuyện này xong thì ngã bệnh, toàn bộ ngườitrong gia đình đều giữ kín như bưng trước mặt ông cụ.

Trên đường ngồi xe quayvề đơn vị, tế xế ngồi lái xe ở phái trước, Diệp Tiểu Phảng và Tiêu Lỗi ngồisong song ở ghế sau. Tiêu Lỗi một mực im lặng, không biết đang suy nghĩ gì,Diệp Tiêu Phảng nhìn bộ dạng đờ đẫn của anh, quả thực trong lòng cảm thấy khôngdễ chịu.

Là thanh mai trúc mã,yêu nhau vài năm bỗng nhiên người yêu chết thảm ở tha hương, sự thay đổi này aicó thể chịu đựng nổi, nhất là khi đó tình cảm của hai người họ cực kỳ tốt, DiệpTiểu Phảng suy nghĩ lại cũng thấy lòng chua xót.

“Lỗi à, sự việc đã xảyra rồi, cậu phải nghĩ thoáng một chút, đời người vẫn còn dài.”Lúc xuống xe,Diệp Tiểu Phảng thành khẩn vỗ vai Tiêu Lỗi nói. Anh không phải không biết, lúcnày có nói gì cũng không cần thiết, nói gì cũng không thể giảm bớt được đau đớntrong lòng của Tiêu Lỗi, thế nhưng làm bạn bè, không thể không khuyên nhủ.

Tiêu Lỗi vẫn im lặng,xoay người đi, Diệp Tiểu Phảng nhìn bóng lưng của anh trong đêm tối, nhìn mộtlúc mới rời khỏi.

Tự mình trở về phòng,Tiêu Lỗi đóng chặt của lại, gọi điện thoại cho Mộ Tình. Mấy ngày nay, anh vộivàng chuẩn bị tài liệu cần thiết cho cuộc họp ở doanh bộ, vẫn chưa gọi điện chocô, có phải như vậy nên cô tức giận, mới cố ý thông đồng với anh họ để lừa gạtanh? Nhất định là vậy, trong đầu Tiêu Lỗi chỉ có ý tưởng này, liên tục nhấn sốđiện thoại quen thuộc kia, mặc dù đầu dây bên kia luôn có tiếng tút tút báohiệu bận máy.

Mau nhận điện thoại!Tiêu Lỗi nhịn không được hét lên thành tiếng.

Vẫn là tiếng máy bận.

Diệp Mộ Tình, ta bảo cômau nhận điện thoại! Tiêu Lỗi gào thét như bị bệnh tâm thần, đầu dây bên kiacũng không hề có phản ứng, một loại đau đớn trước nay chưa từng có bất ngờ quấtvào lòng, gào thét kéo đến trong nháy mắt, tình hình thực tế chiếm lấy toàn bộtâm trí của anh, thoáng cái, nghẹn ngào khóc nức nở. Muốn kiềm chế như thế nào,cũng không kiềm chế được.

Đám quân nhân ở sátvách nghe được âm thanh đó, gõ cửa dồn dập, nhưng Tiêu Lỗi vẫn không ra mở cửa,ngoài trừ tiếng khóc, bọn họ cũng không nghe ra được có bất cứ âm thanh nàokhác.

Mọi người rất bất ngờ,Tham Mưu Tiêu tại sao lại một mình khóc ở trong phòng? Gia thế và năng lực củaanh ta như thế, gặp phải chuyện gì có thể khiến anh khóc ra như vậy? Tuy rằngtrong lòng suy đoán, mọi người cũng không gõ cửa nữa, giải tán.

Không biết đã khóc baolâu, Tiêu Lỗi gọi một cú điện thoại cho Diệp Tiểu Phảng, nói với anh, mình muốnđi Anh với anh, anh phải làm cho rõ, rốt cuộc Mộ Tình chết như thế nào.

“Cảnh sát nhận định làsự cố.” Lần thứ hai, Diệp Tiểu Phảng nhắc nhở anh.”Không thể, sáng hôm đó cô ấyvẫn tốt mà, nơi cô ấy sống cũng không phải là khu vực bình dân, đường ống dẫngas và nước đều có người kiểm tra định kỳ, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ýmuốn, chung quy, em không tin kết quả điều tra của cảnh sát, bọn họ thấy ngườichết là Hoa kiều, chắc chắn không nỗ lực đi điều tra.” Tiêu Lỗi phát hỏa trongđiện thoại.

“Lỗi à, trước tiên cậuđừng kích động, bình tĩnh rồi 2 ngày nữa chúng ta sẽ bàn lại chuyện này.” DiệpTiểu Phảng không biết làm thế nào để an ủi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi cũng không nóinhiều với anh nữa, ngắt điện thoại.

Suốt đêm, anh hút mấybao thuốc lá, khắp nơi trên mặt đất đều là tàn thuốc, cho dù là tưởng tượngcũng không thể có khả năng này, từ đầu đến cuối anh không tin là cô lại chếttrong im lặng như vậy. Cô làm sao có thể chết được, cô chỉ mới 21 tuổi, ôngtrời làm sao lại nhẫn tâm như vậy, vừa nghĩ đến sẽ không còn gặp lại người yêunữa, Tiêu Lỗi đau lòng đến tột đỉnh.

Liên tục 2 đêm, TiêuLỗi làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt luôn luôn ẩn hiện khuôn mặt xinhđẹp của Mộ Tình. Đến ngày thứ ba, anh bắt đầu nghe được tiếng nói, tiếng cườivà giọng nói của Mộ Tình trong trẻo như tiếng chuông bạc cứ văng vẳng bên tai.

“Lỗi à, anh nhất địnhphải đợi em về nha, mùa hè thì em tốt nghiệp rồi.”

“Không được nhìn cô gáikhác đâu, chỉ cho phép nghĩ đến em thôi.”

“Anh mua cho em ăn đi,em muốn ăn hạt dẻ Thu Hương.”

“Chúng em diễn vào cuốituần, anh nhất định phải đến xem nhé, anh không đến thì em sẽ không để ý đếnanh nữa, không bao giờ để ý đến anh nữa.”

Doanh bộ vẫn nghiên cứubáo cáo xuất ngoại của Tiêu Lỗi, thảo luận trước sau vẫn chưa có kết quả, theoquy định, chỉ có các thành viên trong gia đình phát sinh sự cố, quân nhân đangthi hành nghĩa vụ quân sự mới có khả năng xin xuất cảnh, mặc dù như vậy, cònphải trải qua phê duyệt của thủ trưởng quân khu, tuy rằng thủ trưởng là cha củaanh, nhưng dù sao anh cũng đang phục vụ cho quân đôi, hơn nữa Diệp Mộ Tình cũngchỉ là bạn gái của anh, chưa phải là vợ hợp pháp, theo quy định, không phù hợpvới các điều kiện được xuất ngoại.

Vì vậy, Tiêu Lỗi đã suynghĩ rất nhiều cách, cũng tìm đến chỗ của cha anh, nhưng cha anh cũng khôngđồng ý với ý kiến xuất ngoại của anh, hai cha con xảy ra một trận tranh cãikịch liệt.

“Con là một quân nhân,lại học ngành tình báo quân sự, con không thể muốn làm gì thì làm, nhất cử nhấtđộng của con không chỉ có quan hệ đến tôn nghiêm và an toàn của quốc gia, màcòn quan hệ đến cá nhân con.” Không phải Tiêu Tử Hoa không đau lòng khi đứa condâu tương lai qua đời, nhưng ông là một Phó tư lệnh quân khu, không thể đểcon trai mình dẫn đầu, quân nhân chưa được phê duyệt thì không được xuất cảnhlà quy định đầu tiên trong quân kỷ, bất cứ ai cũng không được vi phạm.

“Quân nhân cũng làngười, cũng có thất tình lục dục, con là người lính, chứ không phải là hòathượng, nếu mọi người không cho con đi Anh, con thà rằng không làm lính, conxuất ngũ.” Tiêu Lỗi quá kích động, tháo quân hàm xuống, ném lên trên bàn.

Tiêu Tử Hoa vô cùng tứcgiận: “Phục vụ quân đội há lại là trò đùa sao, con lớn như vậy rồi, nói năngphải chính chắn.” Tiêu Lỗi suy nghĩ, buồn bực, không nói lời nào, viền mắt vừađỏ vừa ướt.

Suy cho cùng, Tiêu TửHoa cũng nóng ruột cho con trai yêu, mắt thấy vẻ mặt con trai thương tâm gầnnhư chết, đau lòng mà khuyên nhủ: “Cha và mẹ con đều rất thích con bé Mộ Tình,nhưng nó đã chết rồi, hậu sự của nó có người nhà họ Diệp lo liệu, còn con danhbất chính ngôn bất thuận, đi Anh thì có thể làm được gì, vì thế chịu xử phạtchỉ là chuyện nhỏ, nếu con bị hủy đi tiền đồ, con ngẫm lại xem có phải là thamnhỏ mất lớn hay không.”

“Con thà rằng không cầntiền đồ này cũng được.” Tiêu Lỗi tức giận nói. Tiêu Tử Hoa tức giận đến runrẩy: “Nói nhảm! Vì một cô gái mà con không cần tiền đồ, tại sao con không cótiến bộ như vậy. Cha nói cho con biết, Tiêu Lỗi, ngày nào còn cha ở đây, sẽkhông để cho con muốn làm gì thì làm đâu.”

Tiêu Lỗi không nói gìnữa, xoay người rời khỏi. Tiêu Tử Hoa nhìn đứa con trai không nghe lời, kiềmchế tâm tình, nhưng lửa giận vẫn còn bốc lên ngùn ngụt. Suy nghĩ một chút, TiêuTử Hoa gọi điện đến đơn vị của Tiêu Lỗi, thông báo họ phái người đến dẫn Tiêulỗi về, nghiêm cấm anh tự tiện tách khỏi đơn vị, lúc cần thiết thì giam anhlại, quyết không để cho anh làm ra bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn.

Thủ trưởng đích thângọi điện thoại, lãnh đạo doanh bộ vừa mừng vừa lo, nhiều lần cam đoan với thủtrưởng, tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để Tiêu Lỗi xảy ra chuyện gìngoài ý muốn.

Muốn nói một cấp dướinhư Tiêu Lỗi, đúng là quản lý rất khó khăn, không nói đến bối cảnh gia đình rấtcao, bản thân anh cũng là một sinh viên giỏi của Học Viện Quân Sự, người khácphải mất 5 năm mới có thể hoàn tất chương trình học nghiên cứu sinh, còn anhkhông đến 3 năm đã học xong, tốt nghiệp học vị cao nhất đã có quân hàm Thiếutá, nhưng lại là đứa con cưng, các lãnh đạo muốn quản cũng quản không được,mệnh lệnh của thủ trưởng không phải chỉ là hình thức, mọi người được phép ápdụng tất cả các biện pháp để đảm bảo Tiêu Lỗi không phạm sai lầm.

Ngày đó. Tiểu đoàntrưởng đích thân ủy thác hai sĩ quan âm thầm giám sát Tiêu Lỗi, có chuyện gìxảy ra thì phải báo cáo ngay lập tức. Từ khi báo cáo xuất ngoại của Tiêu Lỗi bịbác bỏ, không buồn xuất hiện trong doanh trại, ngay cả giờ học chính trị cũngvắng mặt; nhưng lại bắn súng ở sân tập bắn, một lần tập sẽ đến chiều, giống nhưphát tiết, không bắn nát bia ngắm thì không chịu dừng lại.

Tiểu đoàn trưởng nghĩ,như vậy dù sao vẫn tốt hơn so với phạm sai lầm, anh thích tập bắn, thích ngồiuống rượu giải sầu ở trong phòng thì để cho anh ngồi, chỉ cần không phạm sailầm là được, sẽ gây rối chức vụ của một số người.

Sau khi mẹ Tiêu nhậnđược tin tức rất sợ con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đích thân ngồi xe đếndoanh trại thăm. Gõ cửa cả buổi, Tiêu Lỗi mới ra mở cửa. Mẹ Tiêu vừa nhìn thấykhuôn mặt tiêu tụy, hai mắt sưng đỏ của con trai, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Con ơi, con không thểnhư vậy được.” Mẹ Tiêu đau lòng vô cùng. Bà vừa bước vào phòng đã nghe nồng nặcmùi rượu và mùi thuốc lá, tiến sâu thêm thì phát hiện thấy khắp nơi đều lộnxộn, quân trang bị ném xuống đất, chăn cũng không xếp, chỗ nào trên mặt đấtcũng có chai rượu và tàn thuốc lá.

“Mẹ, con không saođâu.” Tiêu Lỗi cũng không muốn mẹ đi theo lo lắng cho anh, thế nhưng giọng nóikhàn đặc đã bán đứng anh, mẹ Tiêu chỉ vừa nghe tiếng, là biết được mấy ngày naycon trai đã sống như thế nào.

“Mẹ với cha con đã bànbạc rồi, chi bằng con xin nghỉ phép vài ngày, về nhà sống với mẹ một thờigian.” Mẹ Tiêu lo lắng một mình con trai ở lại trong quân đội, anh cứ đày đọabản thân như vậy, người làm mẹ sẽ lo lắng đến chết mất.

“Không cần đâu, con rấttốt mà.” Tiêu lỗi cầm ấm nước rót nước ra, nhưng phát hiện trong ấm không còngiọt nào. Cũng là, mấy hôm nay anh vẫn cứ mơ hồ, ấm nước cũng rỗng tuếch.

“Con như vậy mà nói làrất tốt? Tự con đến soi gương xem, không còn ra dáng của một quân nhân nữarồi!” Mẹ Tiêu vừa tức giận vừa thương con, con trai lại suy sụt tinh thần thànhra thế này, trước đây còn hăng hái, làm cho bà rất tự hào về đứa con trai lớn?Không có thần sắc!

Tiêu Lỗi ngồi ở sô pha,rầu rĩ không nói lời nào. Mẹ Tiêu thương con, cố lau đi nước mắt đọng trên mi,đẩy vai con trai: “Đi tắm rửa, về nhà với mẹ, lát nữa báo với lãnh đạo của con,xin nghỉ phép.”

“Con không muốn về nhà…Muốn một mình yên tĩnh một chút.” Tiêu Lỗi ngẩng đầu. Mẹ Tiêu khẽ vuốt khuônmặt thon gầy của con trai, thấy ria mép của con đã dài hơn, đau lòng nói: “Conơi, con không thể chà đạp bản thân như thế, con như vậy, mẹ phải làm sao đây?”Nhìn thấy mẹ khóc, Tiêu Lỗi lấy khăn tay đưa cho bà: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng,con tự biết lo cho mình.”

Mẹ Tiêu thở dài mộthơi, không nói thêm gì nữa, gọi điện thoại cho nhân viên cần vụ đi cùng, để côấy bắt đầu cùng bà giúp Tiêu Lỗi dọn dẹp lại phòng một chút, để lung tung lộnxộn như vậy, con người sao có thể ở được.

Bất luận Tiêu Lỗi đồngý hay không, mẹ Tiêu đẩy anh vào phòng tắm, để anh tắm rửa cạo râu sạch sẽ. Làmquân nhân thì phải ra dáng quân nhân, tác phong và kỷ luật quân đội cũng khôngthể xem nhẹ, không thể vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến hình tượng quân nhân,quan trọng hơn là, làm một người đàn ông, anh phải có sức chịu đựng, sinh lãobệnh tử thì ai cũng phải đối mặt cả.

Trướcgương ở phòng tắm, Tiêu Lỗi nhìn ảnh phản chiếu ốm như bộ xương của mình tronggương, không thể không cảm thấy thống khổ. Lúc anh mới vừa được phân công đếnđơn vị, Mộ Tình đã từng đến thăm anh một lần, đúng lúc anh đang cạo râu, nhậnđược điện thoại của cô thì hưng phân đến nỗi ria mép cũng chưa cạo xong, vộivàng rửa mặt chạy đi đón cô.