Thiên Nga Đen

Chương 50



Lần này gặp mặt này củahai cha con ra về chẳng vui, đến tận lúc Lâm Yến Vũ lên xe, tâm tình vẫn khôngbình tĩnh được. Tiêu Lỗi ngồi ở ghế sau cùng cô, nhịn cả buổi, rốt cục khôngnhịn được hỏi: "Ở biệt thự Tần Tuyển đã làm gì em?" Không biết vìsao, gặp phải chuyện có liên quan đến Tần Tuyển, anh liền trở nên vô cùng mẫncảm, sợ Tần Tuyển gây bất lợi với Lâm Yến Vũ.

"Anh ta có thể giởtrò gì, chẳng qua là đe dọa, uy hiếp, giam lỏng." Lâm Yến Vũ không có tâmtrạng để trả lời vấn đề này, nói hai ba câu thì không nói nữa. Tiêu Lỗi nghe raưu tư của cô, nắm lấy tay cô: "Anh sợ hắn tổn thương em, khi anh nghe nóiem bị hắn giam lỏng, anh đã lo lắng muốn chết."

Lâm Yến Vũ than mộttiếng: “Bây giờ không phải em đang rất tốt sao, anh yên tâm đi, em chịu đựngđược, huống hồ thực sự anh ấy cũng không muốn làm gì em." Trong lòng LâmYến Vũ hiểu, Tần Tuyển chẳng qua chỉ nhất thời hận cô, nói đúng hơn, chưa từng bạcđãi cô, cô dưỡng thai ở biệt thự, tuy rằng hắn cho người theo dõi cô, hạn chếhành động của cô, nhưng những người luôn chăm sóc tỉ mỉ đến chế độ ăn uống cùngsinh hoạt hàng ngày của cô.

"Có phải hắn thậtsự thích em hay không?" Tiêu Lỗi chậm rãi hỏi. Ở trong lòng anh đã có suyđoán này rất lâu, bằng những hiểu biết của anh đối với Tần Tuyển, anh có thểcảm giác được, Tần Tuyển đối xử với Lâm Yến Vũ không tàn nhẫn như ngoài miệngTần Tuyển đã nói, hắn hận, phần lớn vẫn xuất phát từ tình yêu. Yêu càng sâu,hận càng sâu.

"Anh ấy có thíchem hay không thì có gì quan trọng, em cùng anh cũng không có khả năng. Anh ấyvẫn luôn có phụ nữ bên cạnh, em đều biết, tuy rằng em... em đã làm một điều hếtsức tồi tệ, nhưng em thực sự cũng không hy vọng làm như vậy với anh ấy. Khi đóem ở cùng một chỗ với anh ấy chỉ là muốn tiếp cận Tần Hạc An, tìm hiểu một chútsự tình mà mẹ em đã viết trong nhật ký, vì thế khi anh ấy hận em đến thấuxương, em cũng có thể hiểu được, cho nên em cũng nói với anh Tiểu Phảng, đừnglàm gì Tần Tuyển, là em nợ anh ấy." Khi Lâm Yến Vũ nói về Tần Tuyển, tâmtình cũng khá phức tạp.

"Anh có cảm giácrằng Tần Tuyển rất thích em." Tiêu Lỗi thẳng thắn nói ra lời trong lòng.Lâm Yến Vũ nhận thấy được cảm xúc của anh biến hóa rất nhỏ, nắm tay anh:"Vốn dĩ em không nên làm tổn thương người vô tội, nhưng vẫn tổn thương.Không có cách nào, ân oán giữa em và mẹ anh ấy Trữ Sương Khiết vĩnh viễn khôngthể hóa giải được."

Tiêu Lỗi ôm cô:"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngoan, ngày mai anh đưa em đi khám thai, sau khikhám xong thì dẫn em đến gặp mẹ anh." Lâm Yến Vũ nghe nói như thế, tâmtình mới tốt hơn: "Em có cần mang theo lễ vật gì tặng mẹ Tiêu haykhông?" Tiêu Lỗi cười cười: "Không cần, mẹ anh không xem trọng đâu,cục cưng trong bụng em chính là lễ vật tốt nhất rồi."

Lâm Yến Vũ cúi đầu trầmtư, giống như một cô dâu nhỏ sợ gặp cha mẹ chồng."Mẹ anh hỏi sau khi kếthôn anh muốn sống ở nhà hay là chuyển ra ngoài sống, ý của em thế nào?"Tiêu Lỗi hỏi. Lâm Yến Vũ nói: "Chúng ta sống ở nhà đi, đông người náo nhiệtmột chút, lúc anh không có ở nhà, em có thể ở cùng với mẹ Tiêu, còn có TiểuTương, em thích uống canh cô ấy nấu."

Tiêu Lỗi tiến sát lạihôn lên cổ cô, cắn một cái: “Em không nghĩ đến anh à? Chúng ta sẽ không có đượcthế giới của hai người đâu." "Đều đã có cục cưng rồi, làm sao còn thếgiới của hai người nữa. Em chỉ biết, anh dẫn em vào trong rừng Tiểu Hưng AnLĩnh, không có ý tốt." Lâm Yến Vũ cười rạng rỡ.

Hôm sau, Tiêu Lỗi xinphép đưa Lâm Yến Vũ đến bệnh viện khám thai, đã sớm hẹn trước với bác sĩ, bởivậy không cần xếp hàng, sau khi kiểm tra xong, đưa cô đến Nhà họ Tiêu.

Dưới lầu Nhà họ Tiêu,mẹ Tiêu và Tiểu Tương đứng ở cửa, chờ Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ đến. Nhìn thấy xechạy tiến vào sân, Tiêu Lỗi xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe, thật cẩn thận dìuLâm Yến Vũ xuống xe.

Mẹ Tiêu nhìn thấy cảnhtượng này, một trận kích động, nước mắt lưng tròng.

"Mẹ Tiêu."Lâm Yến Vũ tiến lên trước chào hỏi mẹ Tiêu. Từ sự cố 4 năm trước, cô không hềcó hy vọng quá xa vời là có thể bước vào cửa Nhà họ Tiêu lần nữa, hiện tại tấtcả đang phát sinh, nhưng vẫn không hề có cảm giác chân thật.

Mẹ Tiêu nắm lấy hai taycô, cẩn thận đánh giá: "Tiểu Mộ Tình một chút cũng không thay đổi, hấp dẫnhơn."

Cô vợ trẻ này của contrai, khi lần đầu tiên gặp mặt bà liền thích ngay, không chỉ xinh đẹp, quantrọng là khôn khéo nghe lời, gia giáo rất tốt, vài năm trước biết được tin côchết, đau khổ một thời gian, nay Mộ Tình còn sống sờ sờ trở về, trong bụng cònmang cốt nhục của con trai, thân làm mẹ có thể nào không xúc động ngàn vạn lần.

"Người cũng khôngthay đổi, vẫn trẻ như vậy." Nước mắt của Lâm Yến Vũ rơi xuống lã chã. Khiđó mỗi lần cô đến Nhà họ Tiêu, mẹ Tiêu đều vô cùng thân thiết với cô. Ở tronglòng cô, mẹ của Tiêu Lỗi cũng giống như mẹ cô, nay cô nhìn thấy mẹ Tiêu, khôngkhỏi nhớ tới mẹ mình.

"Con gái ngoan,đừng khóc, đã là quá khứ rồi, lại đây, để cho ta xem bụng của con." MẹTiêu nắm tay kéo Lâm Yến Vũ đi vào phòng khách. Bà nghe Tiêu Lỗi nói Lâm Yến Vũđang mang song thai, quả thực hết sức cao hứng.

Người một nhà ngồixuống nói chuyện, Tiểu Tương bưng một dĩa hoa quả đến, đặt lên bàn trà, lặng lẽngồi ở bên cạnh. Mẹ Tiêu hỏi Lâm Yến Vũ một vài chuyện mang thai, Lâm Yến Vũnói với bà, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói sự phát triển của đứa bé rấtbình thường.

"Là song thai sao,có thể khẳng định không?" Mẹ Tiêu quan tâm nhất chính là cục cưng. Lâm YếnVũ nói: "Trước đó, bác sĩ vẫn chưa thể khẳng định, hôm nay vừa vặn đúng 9tuần, sau khi khám thai xong thì bác sĩ chắc chắn là song thai."

"Thật sự quátốt." Mẹ Tiêu càng nghĩ càng cao hứng, nếu là hai đứa cháu trai mập mạpthì tốt, nhưng lời nói này bà chỉ để ở trong lòng, không có nói ra. Người trẻtuổi bây giờ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, quan niệm của bậc trưởng bốicũng nên thay đổi.

"Con, con dẫn MộTình vào phòng con nghỉ ngơi đi, ba tháng đầu mang thai dù sao cũng phải chú ý,không thể mệt nhọc được. Chờ lát nữa cha con trở về, cả nhà chúng ta cùng nhauăn cơm." Mẹ Tiêu chỉ lo xảy ra điều gì sơ xuất, thúc giục Tiêu Lỗi dẫn côlên lầu nghỉ ngơi.

Tiêu Lỗi nói: "Mẹ,cô ấy đã đổi tên rồi, không còn là Diệp Mộ Tình, mà là Lâm Yến Vũ, cùng họ Lâmvới cha của cô ấy." Mẹ Tiêu gật đầu: "Ừ ừ, xem trí nhớ của mẹ này,sau này phải gọi là Yến Vũ."

Bà đã sớm biết đượcthân thế của Lâm Yến Vũ từ chỗ con trai, biết cô kỳ thật là con gái riêng củaDiệp Hinh Nhiên cùng Tần Hạc An, nhưng mà người đó dù sao cũng là người đàn ôngđã có gia đình, lại quyền cao chức trọng, việc này không nên truyền ra ngoài,tuyên bố với bên ngoài Lâm Yến Vũ là con gái của Lâm Lệ Sinh là tốt nhất.

Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũđến phòng của anh, Lâm Yến Vũ đi theo anh vào phòng, nhìn thấy tất cả mọi thứ,giống như đi vào cảnh trong mơ quen thuộc, bao nhiêu thứ từng xuất hiện tronggiấc mơ của cô, đều là dáng vẻ tươi cười trong sáng của anh trước kia.

"Đã mệt rồi, ngồimột lát đi." Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ."Đừng lo, em muốn quan sát xungquanh." Lâm Yến Vũ đến bên cạnh cửa sổ quan sát, hoa viên dưới lầu cũnggiống hệt như mấy năm trước, chỉ là mấy cây ngọc lan cổ thụ đều đã cao hơn.

Thấy Lâm Yến Vũ đứngtrước cửa sổ không nói gì, Tiêu Lỗi tiến lên ôm cô, thân thiết hỏi: "Làmsao vậy, tâm trạng không tốt à?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, lặng lẽ tựa vào lònganh. Tiêu Lỗi đoán được trong lòng cô đang thương cảm khi nghĩ về những chuyệnxảy ra trong quá khứ, cũng không truy vấn cô, khẽ vuốt lưng của cô để an ủi.

"Lại một mùa xuânnữa." Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm một mình. Tiêu Lỗi ừ mộttiếng: "Anh đã bàn bạc với cha mẹ, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, muộn hơnthì cái bụng của em sẽ càng lớn, không tiện đi lại."

"Chúng ta còn chưachụp ảnh cưới nữa mà." Lâm Yến Vũ tiếc nuối nói, cô mập hơn rất nhiều sovới lúc không mang thai, đã bỏ lỡ thời cơ chụp ảnh tốt nhất. Tiêu Lỗi cười yếuớt: "Chờ sinh cục cưng xong, chúng ta đi chụp sau."

"Em không thíchhình thức rườm rà, người của hai gia đình cùng nhau ăn cơm là được rồi."Lâm Yến Vũ đề nghị. Hình thức càng náo nhiệt hoa lệ, càng dễ dàng thấy cảnhsinh tình, cô cần sự yên ổn, rời xa ưu thương.

"Được, chúng tachỉ mời người trong nhà, khoảng tám đến mười bàn là được rồi, ý của mẹ anh cũngkhông muốn làm hình thức quá lớn, để tránh ảnh hưởng đến thân thể của em, độngthai khí." Tiêu Lỗi cảm thấy kết hôn là chuyện cá nhân, muốn hay khôngmuốn làm hình thức rườm rà là do ý thích của mỗi người, Nhà họ Tiêu luôn khôngthích khoe khoang, cũng không muốn làm náo động.

"Anh mua nhẫn choem đi, em muốn một chiếc nhẫn kim cương xanh. Lâm Yến Vũ giơ năm ngón tay khépchặt lại lên cao. Tiêu Lỗi lại cười: "Chuyện này còn phải nói, kiểu dángdo chính em chọn, chỉ cần em thích, anh mua trọn bộ trang sức kim cương xanhcho em." Ngón tay hai người đan khít vào nhau, trong lòng ngập tràn hạnhphúc.//////////////

Việc chuẩn bị hôn sựrất thuận lợi, dựa theo ý của Lâm Yến Vũ, phòng tân hôn của họ vốn là phòng củaTiêu Lỗi được thiết kế lại, vì để cho cô dâu mới cưới được có thêm chút khônggian, thư phòng bên ngoài được dọn sạch sang phòng sát vách, Lâm Yến Vũ mangthai, không kịp chờ đến khi sửa chữa phòng, chỉ có thể thay mới toàn bộ đồ nộithất.

Trong khoảng thời giantrước khi kết hôn, Lâm Yến Vũ dưỡng thai ở Diệp gia, cùng với trên dưới Diệpgia dần dần cũng quen, nhưng không hiểu vì sao, cô không có cách nào thật sựhòa hợp với gia đình này, dù sao hai mươi mấy năm qua cô vẫn luôn sống ở bênngoài. Đối với chuyện này, cô cũng không xem trọng lắm, dù sao những ngày côsống ở ngôi nhà này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nhà họ Tiêu mới thực sựlà nhà của cô.

Vì hôn sự của con gái,Lâm Lệ Sinh từ Mỹ trở về, hai nhà Tiêu- Diệp chuẩn bị gặp mặt cùng bàn bạc hônsự. Tại sân bay, Tiêu Lỗi cùng Lâm Yến Vũ đi đón cha nuôi của cô. Vốn không cóý định để cô đi ra đây, nhưng cô một mực muốn đến, Tiêu Lỗi đành phải chiều cô.

Nhìn thấy một ngườitrung niên tướng mạo hiên ngang, bước chân vững vàng đẩy xe hành lý từ trongbước ra ngoài, Lâm Yến Vũ buông tay Tiêu Lỗi ra để nghênh đón. Tiêu Lỗi đi theosau lưng cô thì thấy, người ấy có thân hình cao lớn, đeo kính râm, cực kỳ phongđộ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ không tin ông đã ngoài 50 tuổi. Mộtngười thật có phong thái tài hoa tuyệt vời, Tiêu Lỗi nghĩ rằng, đây chính xáclà cha vợ của anh, trông thật trẻ trung!

"Cha." LâmYến Vũ bước lên trước ôm chầm lấy cha nuôi, dường như khi nhìn thấy ông thì rấtkích động. Lâm Lệ Sinh tháo kính râm xuống, vỗ nhẹ lưng con gái: "Làm saomới có bao lâu không gặp, con liền cho cha một sự ngạc nhiên vui mừng lớn đếnnhư vậy." Lâm Yến Vũ đương nhiên biết ông đang nói đến cục cưng trong bụngcô, là cháu ngoại của ông, nhoẻn miệng cười.

"Cha, đây là TiêuLỗi." Lâm Yến Vũ quay đầu kéo Tiêu Lỗi lên phía trước, giới thiệu cho LâmLệ Sinh."Cha, người khỏe chứ ạ." Tiêu Lỗi chủ động chào hỏi Lâm LệSinh. Lâm Lệ Sinh nhìn trúng con rể, gật đầu, tuy rằng ông chưa từng thấy quaTiêu Lỗi, nhưng cũng đã nghe Lâm Yến Vũ nhắc tới anh vô số lần.

Trên đường trở về, TiêuLỗi lái xe, Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm cùng với chanuôi."Con nói có đúng không, bây giờ Bắc Kinh mỗi năm mỗi thay đổi, nếucha không quay về đây, chắc chắn sẽ không biết đường đâu." Lâm Yến Vũ kéocánh tay Lâm Lệ Sinh, líu ríu giống một đứa con gái nhỏ. Lâm Lệ Sinh chỉ mỉmcười, cũng không nói lời nào, nhưng mà loại tình cảm yêu thương đối với con gáinuôi, cũng là loại tình cảm bộc lộ trong lời nói.

Tiêu Lỗi quan sát haingười họ qua kính chiếu hậu, hai cha con này cũng thật đặc biệt, ngược lạigiống như tình nhân hơn, có một loại ngọt ngào nói không nên lời, hơn nữa cócảm giác Lâm Yến Vũ làm nũng ở trước mặt Lâm Lệ Sinh, còn đặc biệt ngọt ngàohơn so với anh.

Suy nghĩ đi đâu vậy!Tiêu Lỗi cốc lên đầu của chính mình. Làm sao có thể suy nghĩ vớ vẩn như vậy,nếu để Lâm Yến Vũ biết được, thế nào cũng không tức chết mới là lạ đó.

"Anh bị đau đầu à,tại sao lại tự cốc vào đầu mình vậy?" Lâm Yến Vũ ngồi ở ghế sau bất ngờhỏi thăm dò, vẻ mặt vô cùng tinh ranh.

"Không có gì, anhvận động di chuyển một chút, ngồi lâu nên cái cổ khó chịu." Tiêu Lỗi giảvờ làm động tác xoay cổ. Lâm Yến Vũ áp sát vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ:"Đồ ngốc, em biết anh đang suy nghĩ cái gì, lúc về sẽ tính sổ anh sau."Tiêu Lỗi muốn quay đầu lại nhìn cô, bị cô đem khuôn mặt xoay ngược lại.

Lúc đầu Lâm Yến Vũ muốnsắp xếp cho Lâm Lệ Sinh ở nhà của mình, từ khi cô đi Đông Bắc cùng Tiêu Lỗi,cũng không trở về căn nhà đó nữa, Lâm Lệ Sinh không đồng ý, kiên trì muốn ởtrong khách sạn.

"Để cha ở trongkhách sạn được rồi, ở khách sạn tiện hơn." Mặc dù cha mẹ Lâm Lệ Sinh vẫncòn sống khỏe mạnh, nhưng ông cũng không muốn quay lại nhà cha mẹ ở, đừng nóiđến sẽ ở nhà của con gái nuôi.

Tiêu Lỗi đã sớm giúpLâm Lệ Sinh sắp xếp khách sạn để nghỉ ngơi xong xuôi, xe chạy đến dưới sảnhkhách sạn, người gác cửa đi đến dỡ hành lý xuống, Lâm Yến Vũ kéo cánh tay LâmLệ Sinh đi lên phía trước, Tiêu Lỗi đi theo sau họ, đến quầy lễ tân làm thủ tụcthay Lâm Lệ Sinh.

Thu dọn xong hành lý,Tiêu Lỗi cùng hai cha con xuống nhà hàng ở lầu một của khách sạn dùng cơm. LâmYến Vũ gọi một bàn đầy ắp thức ăn, Tiêu Lỗi đã hiểu biết khẩu vị của cô, khôngcảm thấy kỳ lạ, còn Lâm Lệ Sinh rất kinh ngạc: "Con gọi nhiều như vậy, đủcho 5 người ăn." Lâm Yến Vũ cười ngượng: "Hiện tại con có thể ăn phầncơm dành cho 2- 3 người."

Sau khi nhân viên phụcvụ dọn hết thức ăn lên, Lâm Lệ Sinh và Tiêu Lỗi chỉ động đũa để tượng trưng,chỉ có Lâm Yến Vũ là ăn khủng khiếp. Hai người đàn ông một già một trẻ lúc nàocũng đánh giá đối phương, phán đoán tính cách cùng cách đối nhân xử thế của đốiphương trong đầu.

"Nghe nói ông nộicậu đã qua đời hồi năm ngoái, lão tướng quân ra đi được thanh thản chứ?"Lâm Lệ Sinh chủ động hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi gật đầu: "Ông nội hưởng thọ 94tuổi, là hỉ tang."

Lâm Lệ Sinh gật đầu:"Ông là một vị lão thủ trưởng mà ta kính trọng, khí phách kiên cường. Chacậu đâu, thân thể thế nào rồi?" Sức khỏe cha của Tiêu Lỗi- Tiêu Tử Hoakhông được tốt lắm, vẫn ở trong tình trạng bán nghỉ hưu.

"Hai năm nay rấtít quản lý sự vụ, sức khỏe thì vẫn tốt, hai năm nữa cha con hết nhiệm kỳ sẽ vềhưu." Tiêu Lỗi đáp. Lâm Lệ Sinh thấy anh không kiêu ngạo không xiểm nịnh,vừa thấy liền biết tính cách trầm ổn, trong lòng rất vừa ý với anh.

"Cậu công tác ởngành nào trong Bộ Tổng Tham Mưu?" Lâm Lệ Sinh hỏi. Tiêu Lỗi nói cụ thểnhiệm vụ cùng chức vị của mình cho ông nghe. Từ khi anh và cha anh Tiêu Tử Hoacó nói qua một lần, kỳ thật đối với thân phận của Lâm Lệ Sinh đã sớm hiểu rõtrong lòng, Lâm Yến Vũ chắc chắn không biết, nhưng cũng không cần thiết phảinói cho cô biết.

Nghe Tiêu Lỗi vừa nóinhư vậy, trong lòng Lâm Lệ Sinh liền hiểu rõ, ôn hòa nói: "Chức vụ và nănglực cũng không tệ, vừa có thể tích lũy kinh nghiệm vừa có thể tạo ra thànhtích, chỉ có điều, dễ dàng bị giới hạn trong công tác chuyên trách, hai nămnữa..." Ông nói một nửa, bỗng nhiên không nói tiếp. Tiêu Lỗi tự nhiên hiểuđược ý tứ của ông, Lâm Lệ Sinh muốn hai năm nữa anh nên chuyển ngành, làm côngtác quản lý, như vậy sẽ dễ dàng thăng chức hơn.

Lâm Yến Vũ không ngừnggắp thức ăn cho Lâm Lệ Sinh, đối với vị hôn phu của mình thì lại lạnh nhạt,Tiêu Lỗi thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Yến Vũ một cái, hình như từ lúc cha cô vừabắt đầu xuất hiện, cô cũng không thèm để mắt nhìn anh một lần.

Lâm Lệ Sinh cười nhạt,con rể đang suy nghĩ cái gì ông làm sao có thể nhìn không ra được, vẫn khôngquên duy trì khoảng cách với Lâm Yến Vũ. Đứa con gái nuôi xinh đẹp này của ông,bộ dạng càng ngày càng giống mẹ cô, ông thật sự rất muốn đây là con gái ruộtcủa ông thì tốt biết bao nhiêu.

Vả lại cái thằng nhócTiêu Lỗi này, bất luận là gia thế bộ dạng hay điều kiện cá nhân, làm con rể củaông ông đặc biệt rất vừa ý, huống hồ năm đó giao tình của Tiêu Tử Hoa và ôngcũng khá tốt, con gái gả đến gia đình ông ta, người làm cha này có thể yên tâm.

Nhưng về phương diệnkhác, Lâm Lệ Sinh lại cảm thấy, lòng dạ của thằng nhóc này có vẻ khá sâu săc,đừng thấy anh tỉnh bơ như không, nhưng lại nhìn Yến Vũ chăm chú, giống như côlà tài sản tư hữu của anh, không chấp nhận được cô thân thiết cùng người đànông nào khác, cho dù đó là cha cô.

Suy cho cùng cũng còntrẻ, lòng dạ còn có chút hẹp hòi, không biết rằng khoan hồng độ lượng là phẩmchất tốt nhất của một người đàn ông. Lâm Lệ Sinh nghĩ muốn tìm cơ hội nóichuyện này với Tiêu Lỗi, nhưng ngẫm lại thì nên quên đi, con cháu có cái phúccủa con cháu, bậc làm trưởng bối quan tâm quá cũng không phải tốt, chỉ cần haivợ chồng trẻ sống tốt với nhau, điều đó là tốt hơn bất cứ điều gì khác.

Lâm Yến Vũ đâu biết haingười họ đang suy nghĩ cái gì, liên tiếp nói cha ăn cái này đi, ăn cái này ngonlắm; cha ăn cái kia đi, cái kia là món ăn đặc sắc nhất của nhà hàng này.

"Đừng quan tâm chaquá, con cũng gắp thức ăn cho Tiêu Lỗi đi." Lâm Lệ Sinh cười bảo con gái.Lâm Yến Vũ ý thức được gì đó, múc cho Tiêu Lỗi một chén canh: "Lỗi à, đâylà đuôi bò hải sâm anh thích nè, uống nhiều một chút." Cô đặt chén canhtrước mặt anh, tha thiết nhìn anh, anh cúi đầu cười với cô, bưng chén canh lênăn.

Tần Tuyển cùng haingười bạn từ bên ngoài tiến vào, xa xa nhìn thấy Lâm Yến Vũ cùng Tiêu Lỗi,trong lòng trầm xuống, nhìn đến người đàn ông trung niên ngồi đối diện với họ,càng thêm ngạc nhiên, hắn nhận ra đó chính là Lâm Lệ Sinh. Lâm Lệ Sinh khôngtrở về nước đã rất nhiều năm, không cần nói, chắc là vì hôn sự của con gái màtrở về.

Tạm thời thay đổi chủý, Tần Tuyển từ biệt mấy ngườii bạn, quay ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng ngọt ngàocủa hai người kia, ngay cả ăn cơm hắn cũng không có tâm trạng, buồn bã lặng lẽrời khỏi đó.