Thiên Nga Đen

Chương 47



Trở lại biệt thự HoàiSơn, đêm đã khuya, Tần Tuyển không nhìn thấy Lâm Yến Vũ ở trong phòng mình, hỏiTiểu Trương: "Cô ấy đâu?" "Cô Lâm trở về phòng rồi." TiểuTrương không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Tần Tuyển không nói gì,muốn đến phòng xem Lâm Yến Vũ. Tiểu trương ngăn cản hắn: "Tuyển Thiếu, côLâm vừa mới ngủ, đã khóc cả đêm... Bác sĩ nói, cô ấy không thể chịu kích thíchnữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đên sự phát triển của thai nhi. Thủ trưởng gọi điệnthoại về hỏi, lệnh cho chúng tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt, bằng không liềnđuổi chúng tôi."

"Cô không nghe lờita, ta lập tức có thể đuổi cô." Tần Tuyển không thèm để ý tới lời nói củaTiểu Trương. Tiểu Trương vẫn chắn trước người hắn: "Hiện tại ngài có đuổitôi cũng không sao, nhưng lời phải nói tôi vẫn sẽ nói, thân thể cô Lâm rất yếuớt, lại là phụ nữ mang thai, cô ấy không thể chịu kích thích nữa, ngài cũngbiết tính tình của cô, nóng vội dồn ép, cô ấy sẽ làm ra chuyện gì không ai đoántrước được, nếu ngài muốn cô ấy chết, vậy thì hiện tại ngài đi tìm cô ấyđi."

Tiểu Trương nói xonglời này, không quay đầu lại mà tiêu sái bước đi. Tần Tuyển thở dài một hơi,cuối cùng không đến tìm Lâm Yến Vũ.

Sáng sớm hôm sau, TầnTuyển ăn xong điểm tâm thì đi ra ngoài, Lâm Yến Vũ nhìn xe của hắn chạy khỏisân, liền đi tìm Tiểu Trương, đưa cho cô ấy một tờ giấy.

"Hơn một thángtrước tôi có đặt một đôi hoa tai đính ngọc trai ở cửa hàng, vẫn không có thờigian đến lấy, cô cầm theo tờ giấy này, đem theo thẻ tín dụng của tôi, đến củahàng lấy đôi hoa tai về đây. Nói với nhân viên cửa hàng, tôi không tìm được hoáđơn nhận hàng, để cho các chị ấy kiểm tra liên còn lại, nhân viên cửa hàng biếtnét chữ của tôi, sẽ đem hoa tai giao cho cô."

Tiểu Trương nhận lấy,nhìn mấy chữ viết thanh tú, còn có mật mã của thẻ tín dụng, không nghi ngờ gì,tìm tài xế lái xe đưa cô vào trong thành phố. Tiểu Trương suy nghĩ lại, quyếtđịnh vẫn nên đến tìm Tần Tuyển trước, để cho hắn xác nhận không có vấn đề gì,rồi hãy đi lấy hoa tai giúp Lâm Yến Vũ.

Sau khi Tần Tuyển đọctờ giấy kia, nghiên cứu từng chữ một, cũng không phát hiện có gì không ổn, đểcho Tiểu Trương đi lấy.

Trong cửa hàng, sau khiTiểu Trương giao tờ giấy cho điếm nhân viên cửa hàng trang sức, nhân viên cửahàng lục lại hồ sơ, đem đôi hoa tai mà Lâm Yến Vũ đặt hàng trước đó giao choTiểu Trương mang về.

Ngay hôm sau, cảnh sáttheo dõi thấy Lâm Yến Vũ từng sử dụng thẻ tín dụng chi tiêu ở tại cửa hàng này,thông báo cho Tiêu Lỗi. Sau đó, Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Hàng cùng đến cửa hàng,tìm nhân viên cửa hàng hỏi rõ tình huống, nhân viên cửa hàng lấy tờ giấy củaLâm Yến Vũ ra giao cho anh.

Tiêu Lỗi xem đi xemlại, không thấy có gì bất thường, hỏi nhân viên cửa hàng: "Tờ giấy này cóthể để cho chúng tôi mang đi không?" Nhân viên cửa hàng lắc đầu:"Thật ngại quá, bởi vì cô Lâm không giao ra hoá đơn nhận hàng cho chúngtôi, nên chúng tôi chỉ có thể dùng tờ giấy này làm biên lai, làm bằng chứngthay cho hoá đơn nhận hàng." "Sao chép lại đi." Diệp Tiểu Hàngnhắc nhở Tiêu Lỗi.

Sau khi Tiêu Lỗi saochép xong tờ giấy thì mang đi, trên xe, anh xem hết lần này đến lần khác, cảmthấy mấy chữ Lâm Yến Vũ viết có chút kỳ lạ, linh quang chợt lóe, nói Diệp TiểuHàng cho xe chạy về Bộ.

"Có thể là Yến Vũdùng tín hiệu Morse để viết, anh phải về sắp xếp lại một chút mới có thể hiểuđược." Trong lòng Tiêu Lỗi ôm một tia hy vọng. Ngại vì có liên quan đếnTần Hạc An, bọn họ không có cách nào làm to chuyện, cho nên cũng không có đếnchỗ Tần Tuyển để ép hỏi, chẳng qua chỉ điều tra nghe ngóng, mấy ngày qua ngoạitrừ có ghi chép về chi tiêu của thẻ tín dụng này, họ không tìm được manh mối cólợi gì.

Trở về Bộ, Tiêu Lỗi dẫnDiệp Tiểu Hàng đến văn phòng của anh. Tiêu Lỗi chú ý từng chữ viết của Lâm YếnVũ trên tờ giấy, sự dụng cách phiên âm Hán ngữ ghi chép ra, ra được một chuỗiký tự, lại đem chuỗi ký tự này sắp xếp dựa theo tín hiệu Morse.

"Từ gốc làgì?" Diệp Tiểu Hàng cũng là người trong nghề, vừa nhìn thấy chuỗi ký tựkia chỉ biết đó là mã điện tín được mã hóa."《 Mang hoa tai ngọc trai cho côgái 》, Tracy? Tiểu thuyếtChevrolet, thử xem xem có đúng là cái này hay không." Tiêu Lỗi nhiều lầnnghiên cứu tờ giấy của Lâm Yến Vũ, mạnh dạn suy đoán.

"Cô ấy làm saobiết được tín hiệu Morse?" Diệp Tiểu Hàng hỏi Tiêu Lỗi.

"Anh dạy cô ấy,sau khi cô ấy xem trong một bộ phim nào đó mà không hiểu, cảm thấy rất hứngthú, đòi học, anh chỉ dạy cho cô ấy cái đơn giản nhất, là nhập môn tín hiệuMorse, người không chuyên yêu thích mà đạtđến trình độ này cũng khá lắm rồi." Tiêu Lỗi giải thích.

"Chậc, em lại họcđược một chiêu." Diệp Tiểu Hàng nói. 《Mang hoa tai ngọc trai cho cô gái 》 sắp xếp lại cho phùhợp, rất nhanh, hai người họ liền giải mã được tín hiệu Morse mà Lâm Yến Vũviết.

"Các ngọn núi baoquanh biệt thự, đây là ý gì?" Diệp Tiểu Hàng trầm ngâm, bỗng nhiên anh vàTiêu Lỗi cùng đồng thanh: "Biệt thự Hoài Sơn!" Hai người lập tức hiểura.

Khó trách một nhómngười tìm như thế nào cũng đều tìm không ra, hóa ra người của Tần gia đem côđến đó. Tiêu Lỗi thầm tự trách mình hồ đồ, khi đó Yến Vũ có nói qua, Tần Hạc Anphái người mời cô đến biệt thự Tiểu Thương Sơn nói chuyện, tại sao trong lúccấp bách lại không nghĩ ra.

Sống ở nơi đó toàn lànhân viên quan trọng của quân đội và chính phủ, cảnh giới cao cấp một, muốn ravào phải có giấy thông hành màu đỏ, xe ra vào đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt,đừng nói là cảnh sát, cho dù là quân đội, không có giấy thông hành cũng vàokhông được.

"Làm sao bây giờ,giấy thông hành của quân đội chúng ta sử dụng đều là màu lam, cho dù là các anhcó giấy thông hành đặc chủng của cục cơ mật cũng không đi qua được biệt thựHoài Sơn, trong khoảng thời gian ngắn đến chỗ nào làm giấy thông hành màu đỏđây? Phải là cái loại đẳng cấp cao nhất này? Trưởng bối trong gia đình em mấyngày nay không có trong thành phố, không giúp được gì." Diệp Tiểu Hàng suynghĩ khổ não.

Chính phủ và quân độivốn thuộc hai nhánh quản lý khác nhau, trên cơ bản không can thiệp đến chuyệncủa nhau, muốn đến khu vực quản chế, không có giấy thông hành thì nửa bước cũngkhó đi, tuyệt đối không có khả năng xông vào, không ai có thể bảo đảm không gâyra chuyện ầm ỹ, từ nhỏ bọn họ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, biết chuyện gì cóthể làm chuyện gì không thể làm, nếu là chuyện bình thường thì thôi, liên quanđến Tần Hạc An, liên quan đến lãnh đạo Đảng và Chính phủ, mọi chuyện đều phảithận trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Lại nói tiếp, muốn làmgiấy thông hành đối với bọn họ mà nói không phải là việc gì khó, nhưng dù saocũng phải nhờ vào quan hệ tìm người, không phải thoáng một cái là có thể biếnra, nếu có sẵn thì không còn gì tốt hơn. Chuyện của Lâm Yến Vũ không thể trìhoãn nữa, càng chậm trễ lập tức càng nguy hiểm hơn.

"Nếu không thì tìmanh của em suy nghĩ biện pháp?" Tuy rằng Diệp Tiểu Hàng và anh họ khôngthể nào đối phó được, trong lòng anh biết, trong kinh thành không có chuyện gìmà anh họ làm không được.

Tiêu Lỗi suy nghĩ mộtlát, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Dương. Sau khi Tạ Vũ Dương tiếp điện thoại, TiêuLỗi nói: "Số điện thoại của Tiểu Lê là bao nhiêu, có thể nói cho tôi biếthay không? Tôi có chút việc tìm cô ấy."

Tiểu Lê là vị hôn thêcủa Tạ Vũ Dương, chức vụ của ông nội cô ấy thuộc vào nhóm người tối cao, tìm côấy mượn giấy thông hành màu đỏ, cô ấy chắc chắn có. Tạ Vũ Dương nghe nói vậy,ngạc nhiên hỏi: "Cậu tìm cô ấy có chuyện gì? Nói với tôi cũng được."

Tiêu Lỗi nghe trong lờinói của anh ta có chút chua, không khỏi cười nhạt: "Tôi tìm cô ấy,không tìm cậu, nhanh lên, đưa cho tôi số điện thoại." "Cậu không nóicho tôi biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu, lúc này Tiểu Lê nhà tôi đang ởtrường, không rảnh nói chuyện với cậu đâu." Tạ Vũ Dương không biết chuyệngì đã xảy ra, còn chậm rãi.

"Tôi có chuyện rấtrất gấp, tôi tìm cô ấy để cứu người, được rồi chứ." Tiêu Lỗi tăng âmlượng. Diệp Tiểu Hàng nói: "Anh khỏi cần đôi co với Vũ, anh ta quản tiểunha đầu kia rất chặt, sẽ không dễ dàng cho anh liên hệ với cô ta đâu."

Tạ Vũ Dương nghe đượclời hai người họ nói, ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Lúc này Tiêu Lỗi mới đem tình hình nói đơn giản với anh ta. Tạ Vũ Dương vừanghe xong tình hình, lập tức nói số điện thoại của Tiểu Lê cho Tiêu Lỗi.

Một tiếng đồng hồ sau,Tiêu Lỗi cùng Diệp Tiểu Hàng và Tạ Vũ Dương đứng bên ngoài biệt thự Hoài Sơn ởTiểu Thương Sơn chờ đợi, thấy Tiểu Lê ngồi trên chiếc xe kiểu dáng thể thaochạy đến, Tạ Vũ Dương bước đến trước đón cô. Tiểu Lê bước xuống xe, đầu tiên làôm vị hôn phu Tạ Vũ Dương của mình, sau đó chạy đến chỗ Tiêu Lỗi.

"Anh Lỗi, anh muốngiấy thông hành, em đã trộm đến đây cho anh, trên xe của ông nội em có nhiềulắm, em không biết anh muốn cái nào, đều lấy hết đến đây, cho dù đi Trung NamHải cũng không có vấn đề gì. Anh cầm lấy để sử dụng, ông sẽ không phát hiệnđâu, em có nói qua với chú Trần, em muốn đến biệt thự Hoài Sơn để thăm mộtngười chị, lập tức sẽ quay về." Tiểu Lê giao giấy thông hành cho Tiêu Lỗi.

Thấy Tiểu Lê giống nhưhiến vật quý, cầm một xấp giấy thông hành đưa cho Tiêu Lỗi, bên này Tạ Vũ Dươngcó chút dở khóc dở cười, những cái anh cũng có thể làm được, anh cũng có sẵn màkhông cần nhờ Tiểu Lê phải mang đến.

"Ai da, Tiểu Lê à,có thể coi như là em đã cứu anh Lỗi một mạng rồi đó, anh ta cũng sắp vội muốnchết." Diệp Tiểu Hàng nhìn thấy giấy thông hành, cũng cao hứng, khen TiểuLê có năng lực làm việc.

Tiểu Lê sớm chú ý tớivẻ mặt kỳ quái không được tự nhiên của Tạ Vũ Dương, đảo mắt nhìn xung quanh, cốý cười với Tiêu Lỗi: "Chuyện của anh Lỗi chính là chuyện của em. Anh Lỗi,anh yên tâm đi, chuyện lớn cỡ nào cũng có ông nội của em chịu tráchnhiệm." "Cám ơn." Tiêu Lỗi gật đầu.

Tạ Vũ Dương bước đếndắt tay của Tiểu Lê, đưa cô lên xe: "Tụi anh còn có chút việc, em về trướcđi." "Không được, em muốn theo các anh đi cứu người." Tiểu Lêkhông chịu đi, cô thích nhất là đi xem náo nhiệt, huống hồ chuyện này lại hồihộp và kích thích như vậy.

"Nghe lời anh, vềtrước đi, đừng làm cho ông nội của em lo lắng." Tạ Vũ Dương tìm một lý dolừa cô đi, kéo cửa xe, ôm cô đưa vào trong xe, chỉ thị tài xế lái xe đi. TiểuLê xoay người cười gian xảo, đưa tay sờ mặt anh ta: "Thế nào, em làm trởngại việc của các anh à?"

"Đi nhanhđi." Tạ Vũ Dương đóng cửa xe, chỉ mong sao xe của Tiểu Lê chạy càng xacàng tốt."Sau khi anh về nhà thì kể lại cho em nghe với nha." Tiểu Lêquay kính xe xuống, quyến luyến nhìn biệt thự đằng xa, thầm nghĩ nơi đó sẽ phátsinh ra chuyện gì nhỉ?

Vừa nhìn xuống, thấy TạVũ Dương đang đứng ở bên ngoài xe nhìn mình, Tiểu Lê chu cái miệng nhỏ nhắnlên, làm động tác hôn. Tạ Vũ Dương khẽ cười, nháy mắt với cô.

Nhóm Tiêu Lỗi cầm giấythông hành, thuận lợi tiến vào khu biệt thự, đến ngoài cổng cụm biệt thự mà TầnHạc An thường sống thì dừng lại. Nhân viên cần vụ Tiểu Trương tưởng rằng ThủTrưởng trở về nhà, đi ra ngoài xem tình hình, kết quả nhìn thấy ba quân nhântrẻ tuổi mặc quân trang từ trên chiếc xe quân sự Hummer bước xuống.

Tiểu Trương thầm thánphục, mấy vị này cũng thật đẹp trai, mặc quân trang, tư thế oai hùng rắn rỏi,lại nhìn ngũ quan, càng cảm thấy ngạc nhiên, đều là mỹ nam, chỉ bằng vào tư thếkhuôn mẫu cùng dáng đi, cũng biết thân phận của họ tuyệt đối không tầm thường.

Tiêu Lỗi nói một tiếngvới Tiểu Trương, nhờ cô mời người quản sự ra để nói chuyện. Chỉ chốc lát sau,cần vụ trưởng của biệt thự Hoài Sơn đi ra, nhìn thấy bọn họ đang đứng ở trongsân, tiến lên hỏi rõ mục địch đến đây.

"Lâm Yến Vũ đang ởđâu, mời cô ấy xuống đây, tôi là anh trai của cô ấy." Diệp Tiểu Hàng lêntiếng đầu tiên. Có thể có giấy thông hành màu đỏ, cần vụ trưởng vừa nghe cũngbiết cấp bậc của mấy người này không thấp, nghe thấy câu hỏi của DiệpTiểu Hàng, đầu tiên là sững sờ, lập tức chú ý tới quân hàm Thượng tá của anhta, xem ra còn chưa đến 30 tuổi, sau khi nghi hoặc một lúc lâu thì nói:"Cô Lâm không có ở đây, một tiếng trước, Tần Tuyển đã phái xe đến rước côấy đi rồi."

"Không thể nào,nhất định cô ấy còn ở đây." Mắt thấy hy vọng tan vỡ, Tiêu Lỗi có chútkhông kiềm chế được, kích động túm lấy cổ áo của cần vụ trưởng. Cần vụ trưởngrất bình tĩnh, nói: "Xin buông tay, tôi nói lại lần nữa, trước khi Thủtrưởng đi khỏi đã căn dặn, ngoại trừ người của Tần gia, bất luận kẻ nào cũngkhông thể tiến vào biệt thự này. Hiện tại, mời các người đi cho."

"Lỗi, nhiều lờivới hắn cũng vô dụng, chúng ta đi tìm Tần Tuyển, trực tiếp đòi người." TạVũ Dương đề nghị. Lúc này Tiêu Lỗi đã bình tĩnh lại, không ầm ỹ nữa, ba ngườicùng nhau rời khỏi.

Đến bên dưới công tycủa Tần Tuyển, Diệp Tiểu Hàng nói với Tiêu Lỗi: "Em thấy để em và Vũ lênđó tìm Tần Tuyển trước thì tốt hơn, hắn nhìn anh tâm tình chắc chắn sẽ khôngtốt, làm căng sự việc sẽ khó thỏa thuận." Tiêu Lỗi suy nghĩ, nghe theo đềnghị của anh.

Tần Tuyển đang ngồitrong văn phòng, nghe thư ký nói có hai vị quân nhân tìm hắn, để thư ký đưa bọnhọ vào."Ngọn gió nào thổi hai người cùng nhau đến đây vậy? Tiêu Lỗi còn ởdưới lầu à, chi bằng gọi hắn lên đây luôn, chúng ta cùng nhau nói chuyện."Tần Tuyển ung dung tựa vào lưng ghế da.

"Tuyển, cậu giaoem gái tôi ra đây, cô của tôi chỉ có một đứa con gái này, là huyết mạch củaDiệp gia chúng tôi." Diệp Tiểu Hàng quyết định tiên lễ hậu binh, trướctiên nói đạo lý với hắn. Tần Tuyển nhún vai: "Chuyện cô ấy ở đâu thì cóliên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu có giấu cô ấy."

"Cậu lại thế nữarồi, tôi còn không hiểu cậu sao. Tôi xem cậu là anh em mới đến tìm cậu, cậu làmgì người khác tôi cũng mặc kệ, đừng đụng đến người của Diệp gia chúng tôi. Từnhỏ em gái tôi đã không có cha, hiện tại mẹ cũng không có, cậu coi như thươnghại cô ấy, đừng chơi đùa cô ấy nữa." Diệp Tiểu Hàng khuyên nhủ.

"Cậu đến trễ rồi,tôi đã an bài xong với bọn đầu rắn, bán cô ta đến Đông Nam Á rồi, bọn đàn ông ởchỗ đó sẽ nhiệt tình chăm sóc cô ấy." Trên mặt Tần Tuyển có một tia cườilạnh.

Diệp Tiểu Hàng nổi giậnđùng đùng, đứng bật dậy, túm chặt cổ áo của Tần Tuyển, tức giận mắng: “Màymẹ kiếp dám làm như thế tao sẽ băm mày ra." Tạ Vũ Dươngthấy thế, vội vàng chạy tới tách hai người họ ra.

"Được rồi đượcrồi, các người đừng như vậy. Tuyển, nhiều năm như vậy Tạ Vũ Dương tôi hiểu rõcon người cậu, tôi biết cậu cố ý nói như vậy, cậu sẽ không làm như vậy đâu. Bacậu cũng sẽ không đồng ý, cô ấy là em gái của cậu, cậu ngẫm lại đi. Còn có tôicùng nhóm bạn bè nữa, nếu cậu làm như vậy, không bằng cả heo chó. Là cô ấy cólỗi với cậu, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, cậu không thể cứ như vậyđược." Lời nói này của Tạ Vũ Dương hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình *(dùngtình cảm đả động đối phương, dùng đạo lý để thuyết phục đối phương.

Tần Tuyển thở dài, saumột lúc lâu mới nói với họ: "Hiện tại cô ấy đang ở Hương Sơn, mẹ tôi đòigặp cô ấy." "Tôi nói đây chính là cậu cố tình làm thế, cậu biết rõ mẹcậu hận cô ấy bao nhiêu, hiện tại cô ấy là phụ nữ đang mang thai, không thểchịu xúc động, không thể chịu kích thích, là cậu cố tình, chắc chắn là cậu cốtình." Diệp Tiểu Hàng thở hổn hển, không ngoảnh lại nhìn Tần Tuyển, trựctiếp chạy thẳng ra bên ngoài, sợ rằng nếu muộn một bước, Lâm Yến Vũ sẽ gặp phảibất trắc.